Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3834 chữ

Ban đầu Raoden đã tránh xa thư viện, vì nó khiến cậu nhớ đến cô.

Rồi, cậu thấy mình bị cuốn hút trở lại - vì nó khiến cậu nhớ đến cô.

Thay vì suy nghĩ về sự mất mát của mình, Raoden tập trung vào sự liên kết mà Sarene đã thực hiện. Cậu ấy nghiên cứu từ Aon sang Aon khác, nhận thấy các đặc điểm khác về vùng đất trong hình dạng của chúng. Aon Eno, ký tự cho nước, bao gồm một đường uốn lượn giống hệt với sự uốn khúc của con sông Aredel. Ký tự cho gỗ - Aon Dii - bao gồm một số vòng tròn đại diện cho các khu rừng phía nam.

Các Aon là bản đồ của vùng đất, mỗi cái là một bản vẽ hơi khác nhau của cùng một bức tranh. Mỗi cái có ba đường cơ bản là đường bờ biển, đường núi và dấu chấm cho hồ Alonoe. Nhiều cái thường có một đường ở phía dưới để đại diện cho sông Kalomo, ngăn cách Arelon khỏi Duladel.

Tuy nhiên, có một đặc điểm khiến cho cậu hoàn toàn bế tắc. Tại sao Aon Mea, ký tự cho sự chu đáo lại có một chữ X đi qua đâu đó ở giữa Hạt Eon? Tại sao Aon Rii lại lốm đốm với hai chục dấu chấm dường như là ngẫu nhiên? Các câu trả lời có thể đã được viết lại ở một quyển sách trong thư viện, cho đến nay cậu vẫn chưa tìm thấy gì giống lời giải thích cả.

Dor tấn công cậu ít nhất hai lần một ngày. Mỗi trận chiến dường như là lần cuối cùng của cậu, và mỗi lần cậu có vẻ yếu hơn một chút khi trận chiến đã qua - như thể năng lượng của cậu là một cái giếng hữu hạn, nhỏ giọt đi một chút với mỗi lần đối đầu. Câu hỏi không phải là liệu cậu có gục ngã hay không, mà liệu là cậu có thể tìm ra được bí mật trước khi cậu ngã xuống hay không.

¤ ¤ ¤

Raoden đập xuống tấm bản đồ với sự thất vọng. Năm ngày đã trôi qua kể từ khi Sarene rời đi, và cậu vẫn không thể tìm thấy câu trả lời. Cậu bắt đầu cảm thấy rằng mình sẽ tiếp tục trong vĩnh cửu, gần một cách khốn khổ với bí mật của AonDor nhưng mãi mãi không thể tìm thấy nó.

Tấm bản đồ lớn, bây giờ được trên bức tường gần cái bàn của cậu, rung động khi cậu vuốt phẳng nó, nghiên cứu các đường nét của nó. Các cạnh của nó bị mòn theo thời gian, và mực đã bắt đầu mờ dần. Bản đồ đã sống qua vinh quang và sự sụp đổ của Elantris. Cậu ấy ước nó có thể nói, thì thầm với cậu về những bí bật mà nó biết.

Cậu lắc đầu, ngồi xuống cái ghế của Sarene, chân cậu làm đổ một trong những chồng sách của cô. Với một tiếng thở dài, cậu ngả người ra sau ghế và bắt đầu vẽ - tìm kiếm sự an ủi trong các Aon.

Gần đây cậu đã chuyển sang một kỹ thuật AonDor mới, tiên tiến hơn. Các văn bản giải thích rằng các Aon mạnh hơn với sự chú ý không chỉ về độ dài và độ nghiêng, mà là cả chiều rộng của nét vẽ. Mặc dù chúng vẫn sẽ hoạt động nếu các đường vẽ có cùng một chiều rộng, sự khác nhau ở các vị trí thích hợp sẽ gia tăng sự kiểm soát và cường độ.

Vì vậy, Raoden đã luyện tập giống theo cách chúng hướng dẫn, sử dụng ngón út của mình để vẽ những đường nhỏ và ngón cái để tạo ra những đường vẽ lớn hơn. Cậu cũng có thể sử dụng công cụ - ví dụ như một cây gậy hoặc một cây bút lông - để vẽ chúng. Các ngón tay là lệ thường, nhưng hình thức quan trọng hơn nhiều so với thứ dụng cụ được sử dụng. Sau cùng thì, cư dân Elantris đã sử dụng AonDor để khắc các biểu tượng vĩnh cửu vào đá - và thậm chí đã chế tạo chúng từ dây, mảnh gỗ và một loạt các vật liệu khác. Có vẻ như, rất khó để tạo ra các ký tự AonDor từ các vật liệu vật lý, nhưng các Aon vẫn sẽ có tác dụng tương tự, bất kể chúng được vẽ trong không khí hay được nung chảy từ thép.

Việc luyện tập của cậu là vô nghĩa. Việc Aon của cậu hiệu quả như thế nào không quan trọng - không một cái nào trong số chúng hoạt động. Cậu đã sử dụng móng tay của mình để vẽ một số đường nét tinh tế đến mức chúng gần như vô hình, cậu vẽ những đường khác bằng ba ngón tay bên cạnh nhau - chính xác theo chỉ dẫn trong văn bản của cậu. Và điều đó là vô nghĩa. Tất cả sự ghi nhớ của cậu, tất cả công sức của cậu. Cậu bận tâm làm gì chứ?

Có tiếng bàn chân ở hành lang. Bước tiến công nghệ mới nhất của Mareshe, là những đôi giày có đế bằng da dày, được nạm đinh. Raoden nhìn qua Aon mờ ảo của mình khi cánh cửa mở ra và Galladon bước vào.

"Seon của cô ấy mới đến đây một lần nữa, sule." Chàng Dula nói.

"Nó vẫn còn ở đây chứ?"

Galladon lắc đầu. "Nó đã rời đi gần như ngay lập tức, nó muốn tôi nói với cậu rằng cô ấy cuối cùng cũng đã thuyết phục được các lãnh chúa nổi dậy chống lại vua Telrii."

Sarene đã gửi Seon của mình để cung cấp cho họ các báo cáo hàng ngày về các hoạt động của cô ấy – việc đó là một phước lành hỗn tạp. Raoden biết rằng cậu nên lắng nghe những gì đang xảy ra ở bên ngoài, nhưng cậu cũng mong mỏi sự thiếu hiểu biết tương đối không căng thẳng trước đây. Hồi đó, cậu chỉ cần lo lắng về Elantris - giờ cậu phải băn khoăn về toàn bộ vương quốc - một sự thật mà cậu phải chịu đựng cùng với kiến thức đau đớn rằng cậu không thể làm gì để giúp đỡ.

"Ashe có nói khi nào đợt tiếp tế tiếp theo sẽ đến không?"

"Tối nay."

"Tốt," Raoden nói. "Nó có nói cô ấy sẽ tự đến hay không?"

"Quy định vẫn tương tự như trước đây, sule," Galladon nói với cái lắc đầu.

Raoden gật đầu, tránh thể hiên sự u sâu trên mặt. Cậu không biết Sarene sẽ sử dụng cách gì để giao chỗ đồ, nhưng vì lý do nào đó, Raoden và những người khác không được phép nhận đống hộp cho đến khi người giao hàng của họ đã đi.

"Thôi sầu muộn đi. Sule," Galladon nói với giọng càu nhàu. "Nó không phù hợp với cậu – sẽ cần một cảm giác bi quan tốt để nghiền ngẫm với bất kỳ sự tôn trọng nào."

Raoden không thể không mỉm cười. "Tôi xin lỗi. Có vẻ như dù tôi có cố gắng chống lại các vấn đề của chúng ta đến đâu, chúng cũng đẩy lại như thế."

"Vẫn không có tiến triển với AonDor sao?"

"Không," Raoden nói. "Tôi đã kiểm tra các bản đồ cũ hơn với các bản đồ mới, tìm kiếm những thay đổi ở bờ biển hoặc dãy núi. Nhưng dường như không có gì thay đổi. Tôi đã thử vẽ các đường cơ bản với các góc hơi khác nhau, nhưng không có kết quả. Các đường vẽ không xuất hiện trừ khi tôi đặt chúng ở vị trí chính xác – độ nghiêng như mọi khi. Ngay cả chiếc hồ cũng ở cùng một chỗ, không thay đổi. Tôi không thể thấy có điều gì khác biệt. "

"Có lẽ không có dòng cơ bản nào đã bị thay đổi. Sule," Galladon nói. "Có lẽ có một cái gì đó cần phải được thêm vào."

"Tôi đã nghĩ đến điều đó - nhưng là gì mới được? Tôi biết rằng không có sông hay hồ mới, và chắc chắn là không có bất kỳ ngọn núi mới nào ở Arelon." Raoden kết thúc Aon của mình - Aon Ehe - với một chuyển động không hài lòng của ngón tay cái. Cậu nhìn vào trung tâm của Aon, cái cốt lõi đại diện cho Arelon và các đặc điểm của nó. Không có gì thay đổi.

Ngoại trừ. Khi Reod xảy ra, đất bị nứt vỡ. "Cái vực thẳm!" Raoden kêu lên.

"Vực thẳm?" Galladon hoài nghi nói. "Nó được gây ra bởi Reod, Sule, không phải là ngược lại."

"Nhưng nếu không phải thì sao?" Raoden nói với sự phấn khích. "Nếu trận động đất diễn ra ngay trước Reod thì sao? Nó gây ra vết nứt ở phía nam, và đột nhiên tất cả các Aon đều không hợp lệ - tất cả bọn chúng cần một thêm một đường để hoạt động. Tất cả AonDor, và do đó cả Elantris, sẽ sụp đổ ngay lập tức. "

Raoden tập trung vào Aon treo ngay trước mặt cậu. Với một bàn tay do dự, cậu lướt ngón tay qua ký tự đang phát sáng vào xấp xỉ nơi có Vực thẳm. Không có gì xảy ra - không có nét vẽ nào xuất hiện. Aon lóe lên rồi biến mất.

"Tôi đoán điều đó là không đúng, sule," Galladon nói.

"Không," Raoden nói, bắt đầu lại Aon. Những ngón tay cậu quất và xoay tròn. Cậu di chuyển với tốc độ thậm chí cậu đã không nhận ra rằng cậu ấy đã đạt được, tái tạo Aon chỉ trong vài giây. Cậu dừng lại ở đoạn cuối, tay lơ lửng ở phía dưới, bên dưới ba đường cơ bản. Cậu gần như có thể cảm nhận được…

Cậu đâm Aon và chém ngón tay vào không trung. Và một đường vẽ nhỏ chạy ngang qua Aon đằng sau nó.

Rồi nó tấn công cậu. Dor tấn công với một luồng sức mạnh dữ dội, và lần này nó không va vào một bức tường nào cả. Nó phát nổ qua Raoden như một dòng sông. Cậu thở hổn hển, đắm chìm trong sức mạnh của nó chỉ trong giây lát. Nó thoát ra như một con thú bị nhốt trong một không gian nhỏ quá lâu. Nó gần như có vẻ… vui mừng.

Rồi nó biến mất, và cậu vấp ngã, quỵ xuống đầu gối của mình.

"Sule?" Galladon lo lắng hỏi.

Raoden lắc đầu, không thể giải thích. Ngón chân của cậu vẫn bỏng rát, cậu vẫn là một người EIantris, nhưng Dor đã được giải thoát. Cậu ấy đã… sửa chữa một cái gì đó. Dor sẽ không chống lại cậu nữa.

Rồi, cậu nghe thấy một âm thanh - giống như một ngọn lửa đang cháy. Aon của cậu, cái mà cậu đã vẽ trước mặt, đang phát sáng rực rỡ. Raoden thét lên, ra hiệu cho Galladon cúi xuống khi Aon tự uốn cong, những đường nét của nó biến dạng và xoay tròn trong không khí cho đến khi chúng tạo thành một cái đĩa. Một vệt ánh sáng đỏ mỏng xuất hiện trong trung tâm cái đĩa, rồi mở rộng, âm thanh bùng cháy phát ra thành tiếng hét. Aon trở thành một cơn lốc xoắn, Raoden có thể cảm thấy sức nóng khi cậu loạng choạng lùi lại.

Nó bùng phát, phun ra một cột lửa ngang trong không khí ngay phía trên đầu Galladon. Cái cột đâm vào một giá sách, thiêu thứ cấu trúc trong một vụ nổ lớn. Sách và các trang giấy rực lửa được ném lên không trung, đập vào tường và các tủ sách khác.

Cái cột lửa biến mất, hơi nóng đột ngột mất dạng, và da của Raoden cảm thấy ẩm ướt. Một vài mẩu giấy đã bị cháy rơi xuống đất. Tất cả những gì còn lại của cái tủ sách là một đống than âm ỉ.

"Cái gì vậy?" Galladon gặng hỏi.

"Tôi nghĩ rằng tôi vừa phá hủy khu sinh học." Raoden trả lời với sự ngạc nhiên.

¤ ¤ ¤

"Lần tới, sule, tôi khuyên cậu không nên kiểm tra lý thuyết của mình với Aon Ehe, kolo?" Galladon đặt xuống một đống sách bị đốt cháy. Họ đã dành một giờ qua để dọn dẹp thư viện, chắc chắn rằng họ đã dập tắt mọi ngọn lửa âm ỉ.

"Đồng ý." Raoden nói, quá hạnh phúc để bảo thủ. "Chỉ tình cờ là nó là cái mà tôi đang luyện tập - nó sẽ không ấn tượng đến thế nếu tôi đã không đặt quá nhiều sự sửa đổi vào nó."

Galladon nhìn lại thư viện. Một vết sẹo tối vẫn còn đánh dấu vị trí của cái tủ sách đã bị thiêu hủy, và một vài đống sách cháy đen nằm rải rác quanh căn phòng.

"Chúng ta sẽ thử cái khác chứ?" Raoden hỏi.

Galladon khịt mũi. "Miễn là không có lửa."

Raoden gật đầu, giơ tay bắt đầu vẽ Aon Ashe. Cậu hoàn thành hai hình hộp của ký tự và thêm đường vẽ của Vực thẳm. Cậu lùi lại, hồi hộp chờ đợi.

Aon bắt đầu phát sáng. Ánh sáng bắt đầu từ đỉnh đường bờ biển, rồi đốt cháy toàn bộ Aon như ngọn lửa quét qua vũng dầu. Các đường nét ban đầu chuyển sang màu đỏ, rồi giống như kim loại trong lò rèn, biến thành màu trắng sáng. Màu sắc ổn định lại, tắm trong khu vực trong sự phát quang nhẹ.

"Nó đã hoạt động, sule," Galladon thì thầm. "Ôi Doloken – cậu thực sự đã làm được"

Raoden gật đầu với sự phấn khích. Cậu ngập ngừng đến gần Aon, đưa tay lên chạm vào nó. Không có nhiệt lượng – giống như những cuốn sách đã giải thích. Những, có một điều không đúng.

"Nó không sáng như đáng lẽ ra", cậu nói.

"Làm thế nào mà cậu có thể chắc chắn? Galladon hỏi." Đây là lần đầu tiên cậu thấy nó hoạt động. "

Raoden lắc đầu. "Tôi đã đọc đủ để biết. Một Aon Ashe lớn như vậy đủ mạnh để thắp sáng toàn bộ thư viện – nó chỉ vừa đủ sáng bằng đèn lồng."

Cậu đưa tay lên, gõ nhẹ vào trung tâm Aon. Ánh sáng mờ đi ngay lập tức, các đường nét của Aon biến mất cùng một lúc, như thể một ngón tay vô hình đang tháo gỡ chúng. Sau đó, cậu vẽ ra một Aon Ashe khác, lần này bao gồm tất cả các sửa đổi tăng sức mạnh mà cậu biết. Khi Aon này cuối cùng cũng đã ổn định, nó có vẻ sáng hơn một chút so với cái đầu tiên, nhưng không có mạnh mẽ như nó đáng lẽ ra.

"Vẫn còn cái gì đó sai," Raoden nói. "Aon này đáng lẽ ra phải quá sáng để chúng ta nhìn vào."

"Cậu nghĩ rằng đường vẽ của Vực thẳm sai à?" Galladon hỏi.

"Không, nó rõ ràng là một phần lớn của vấn đề. AonDor hiện đang hoạt động, nhưng nó bị kiềm chế về sức mạnh. Phải có một thứ gì đó khác nữa - có lẽ là một đường khác mà chúng ta cần phải thêm vào."

Galladon liếc xuống cánh tay của anh. Ngay cả với làn da Dula màu nâu sẫm, thật dễ dàng để phát hiện ra những mảng da Elantris ốm yếu của anh ấy. "Hãy thử một Aon chữa lành, sule."

Raoden gật đầu, vẽ Aon Ien trong không trung. Cậu đã thêm một sửa đổi để chỉ định cơ thể Galladon là mục tiêu, cũng như là cả ba nét vẽ tăng sức mạnh. Cậu kết thúc với đường Vực thẳm nhỏ. Aon lóe lên trong giây lát rồi biến mất.

"Anh có cảm thấy gì không?" Raoden hỏi.

Chàng Dula lắc đầu. Sau đó, giơ cánh tay lên, anh kiểm tra vết cắt trên khuỷu tay của mình - một vết thương đã được gây ra vào một ngày khác khi anh ấy trượt chân trên một trong những cánh đồng. Nó không thay đổi.

"Cơn đau vẫn còn đó, sule," Galladon nói với sự thất vọng. "Và trái tim tôi vẫn không đập."

"Aon đó không hoạt động chính xác." Raoden nói. "Nó biến mất như trước đây, khi chúng ta không biết về đường vẽ Vực Thẳm. Dor không thể tìm thấy mục tiêu cho sức mạnh của nó."

"Vậy thì nó có ích gì chứ, sule?" Giọng nói của Galladon cay đắng vì thất vọng. "Chúng ta vẫn sẽ thối rữa trong thành phố này."

Raoden đặt một bàn tay an ủi lên vai chàng Dula. "Nó không vô dụng, Galladon. Chúng ta có sức mạnh của người Elantris - một số thứ có thể không hoạt động, nhưng đó có thể là do chúng ta chưa thử nghiệm đủ. Hãy nghĩ xem! Đây là sức mạnh mang lại cho Elantris vẻ đẹp của nó, thứ sức mạnh đã nuôi sống tất cả Arelon. Đừng từ bỏ hy vọng khi chúng ta đã ở rất gần. "

Galladon nhìn cậu, rồi mỉm cười buồn bã. "Không ai có thể bỏ cuộc khi cậu ở xung quanh, sule. Cậu nhất quyết không để cho một người đàn ông được tuyệt vọng."

¤ ¤ ¤

Khi họ thử nhiều Aon hơn, rõ ràng là có thứ gì đó vẫn đang chặn Dor lại. Họ đã làm một chồng giấy trôi nổi, nhưng không phải là cả cuốn sách. Họ biến một trong những bức tường thành màu xanh, sau đó thay đổi nó trở lại, rồi Raoden đã xoay sở để biến một đống than nhỏ thành một vài hạt ngô. Kết quả thật đáng khích lệ, nhưng nhiều Aon đã hoàn toàn thất bại.

Chẳng hạn, bất kỳ một Aon nào nhắm vào một trong hai người họ đều lóe lên một cách vô hiệu. Quần áo của họ là mục tiêu hợp lệ, nhưng da thịt của họ thì không - Raoden đã bẻ vỡ đỉnh móng tay của mình và cố gắng làm cho nó trôi nổi, và hoàn toàn thất bại. Giả thuyết duy nhất Raoden có thể đưa ra là lý thuyết mà cậu đã nói trước đó.

"Cơ thể của chúng ta bị đóng băng giữa lúc đang thay đổi, Galladon," cậu giải thích, nhìn một tờ giấy lơ lửng trước mặt cậu, rồi bùng cháy. Liên kết Aon lại có vẻ hoạt động. "Shaod vẫn chưa kết thúc với chúng ta - bất cứ điều gì ngăn các Aon khỏi phát huy hết tiềm năng của chúng cũng ngăn chúng ta trở thành những cư dân Elantris thực thụ. Cho đến khi việc biến đổi của chúng ta kết thúc, dường như không có Aon nào có thể ảnh hưởng đến chúng ta."

"Tôi vẫn không hiểu vụ nổ đầu tiên đó, sule," Galladon nói, luyện tập Aon Ashe trước mặt anh. Chàng Dula chỉ biết một vài Aon và bàn tay dày của anh gặp khó khăn khi vẽ chúng chính xác. Ngay cả khi anh nói, anh cũng mắc một lỗi nhỏ, và ký tự biến mất. Anh cau mày, rồi tiếp tục câu hỏi của mình. "Nó có vẻ rất mạnh mẽ. Tại sao không có bất cứ thứ gì khác hoạt động tốt như vậy?"

"Tôi không chắc." Raoden nói. Một lát trước, cậu đã ngần ngại vẽ lại Aon Ehe với cùng những sửa đổi như trước, tạo ra ký tự rune phức tạp mà đáng ra phải hình thành nên một cột lửa khác. Thay vào đó, Aon hầu như không phun ra đủ lửa để làm ấm một tách trà. Cậu nghi ngờ rằng vụ nổ đầu tiên có liên quan đến sự đột biến thông qua cậu… một biểu hiện của sự tự do đã được chờ đợi từ lâu.

"Có lẽ đã có sự tích tụ trong Dor," Raoden nói. "Giống như một khối khí bị mắc kẹt trên đỉnh hang. Aon đầu tiên của tôi đã rút cạn đống dự trữ đó."

Galladon nhún vai. Có quá nhiều thứ họ không hiểu. Raoden ngồi một lúc, đôi mắt rơi vào một trong những quyển sách của cậu, một ý nghĩ xuất hiện.

Cậu vội vã chạy đến chồng sách AonDor của mình, chọn một quyển lớn không chứa gì ngoài trang này sang trang khác về các sơ đồ Aon. Galladon, người mà cậu đã bỏ lại phía sau, với vẻ mặt khó chịu, ngó qua vai Raoden về cái trang mà Raoden đã chọn.

Aon này rất rộng lớn và phức tạp. Raoden phải bước vài bước sang một bên khi cậu vẽ nó, những sửa đổi và quy định nằm xa trung tâm của Aon. Cánh tay cậu đau nhói khi cậu hoàn thành, và thứ công trình treo lơ lửng trong không trung như một bức tường của những đường nét đang phát sáng. Rồi nó bắt đầu lập lóe, và những tờ ghi chú xoắn lại, xoay và quấn quanh Raoden. Galladon thét lên ngạc nhiên trước ánh sáng đột ngột.

Trong vài giây, ánh sáng biến mất. Raoden có thể nói từ cái nhìn giật mình trên khuôn mặt của Galladon, rằng cậu đã thành công.

"Sule ... cậu đã làm được điều đó! Cậu đã tự chữa lành bản thân!"

"Tôi e là không," Raoden nói với cái lắc đầu. "Nó chỉ là một ảo ảnh. Nhìn xem." Cậu giơ hai bàn tay vẫn còn màu xám và đầy những mảng đen. Tuy nhiên, khuôn mặt cậu lại khác. Cậu bước sang một bên để nhìn ảnh phản chiếu của mình trong một tấm bảng đã được đánh bóng ở cuối kệ sách.

Hình ảnh bị cắt xén cho thấy một khuôn mặt xa lạ, nó không có đốm, đúng, nhưng nó nhìn không giống khuôn mặt thật trước khi bị dính Shaod một tý nào.

"Một ảo ảnh sao?" Galladon hỏi.

Raoden gật đầu. "Nó dựa trên Aon Shao, nhưng có rất nhiều thứ trộn lẫn trong đó khiến Aon nền tảng gần như không liên quan."

"Nhưng nó đáng ra không hoạt động với cậu." Galladon nói. "Tôi tưởng rằng chúng ta đã quyết định rằng các Aon không thể nhắm mục tiêu vào người Elantris."

"Nó không thể," Raoden nói, quay người. "Nó nhắm vào áo của tôi. Ảo ảnh giống như một chiếc quần áo - nó chỉ che đi làn da của tôi, chứ nó không thay đổi gì cả."

"Vậy thì nó có ích gì?"

Raoden mỉm cười. "Nó sẽ đưa chúng ta ra khỏi Elantris, bạn của tôi."

Bạn đang đọc Elantris - Thành Phố Của Các Vị Thần của Brandon Sanderson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrueBK98
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.