Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1372 chữ

Nó tấn công trong khi Raoden đang nghiên cứu. Cậu không thể nghe thấy bản thân thở hổn hển trong cơn sốc thống khổ, cậu cũng không cảm thấy mình đã ngã xuống từ chỗ ngồi trong cơn co giật dữ dội. Tất cả những gì cậu cảm thấy là sự đau đớn - một sự tra tấn tột cùng rơi xuống cậu một cách đột ngột và đầy thù hận. Nó giống như một triệu con côn trùng nhỏ bé, mỗi con bám vào cơ thể cậu từ trong ra ngoài - để ăn sống cậu. Chẳng mấy chốc, cậu cảm thấy như bản thân không có cơ thể - cơn đau chính là cơ thể cậu. Nó là giác quan duy nhất, là thứ duy nhất có thể cảm thấy, và tiếng hét của cậu là sản phẩm duy nhất của nó.

Rồi cậu cảm thấy nó. Nó như một bề mặt trơn bóng to lớn, không có vết nứt hay lỗ hổng, ở sâu trong tâm trí cậu. Nó đè ép một cách khắt khe, đập từng cơn đau vào mọi dây thần kinh trong cơ thể cậu, giống như một người công nhân đang đóng đinh xuống đất. Nó thật rộng lớn. Nó làm cho con người, các ngọn núi và thế giới dường như trở nên không đáng kể. Nó không xấu xa, hoặc thậm chí là có ý trí. Nó không giận dữ hay khuấy động. Nó bất động, bị đóng băng bởi áp lực dữ dội của chính nó. Nó muốn di chuyển – đến bất cứ nơi nào, để tìm bất kỳ cách nào để thoát khỏi sức căng. Nhưng không có lối thoát nào cả.

Tầm nhìn của Raoden dần trở lại khi thứ lực lượng rút lui. Cậu nằm trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo của nhà thờ, nhìn chằm chằm lên trên ở đáy của chiếc bàn. Hai khuôn mặt lờ mờ lơ lửng phía trên cậu.

"Sule?" Một giọng nói khẩn thiết hỏi, như thể từ đằng xa. "Doloken! Raoden, cậu có nghe thấy tôi không?"

Cái nhìn của cậu trở nên rõ ràng. Khuôn mặt thường nghiêm nghị của Karata trở nên lo lắng, trong khi Galladon thì tái mét.

"Tôi không sao," Raoden rền rĩ, xấu hổ. Họ sẽ nhận ra cậu yếu đuối đến mức nào, rằng cậu không thể chịu đựng nỗi đau trong một tháng ở Elantris.

Hai người giúp cậu ngồi dậy. Cậu vẫn ngồi ở trên sàn một lúc trước khi cho biết rằng cậu muốn lên ghế ngồi. Toàn bộ cơ thể cậu đau nhức, như thể cậu đã cố gắng nâng hàng chục quả cân khác nhau cùng một lúc. Cậu rên rỉ khi trượt vào chiếc ghế đá không thoải mái.

"Sule, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Galladon hỏi, lùi lại trong do dự về chiếc ghế của anh.

"Là cơn đau", Raoden nói, ôm đầu trong tay và đặt khuỷu tay lên bàn. "Nó đã quá sức chịu đựng của tôi trong khoảnh khắc. Tôi hiện đã ổn - nó đã rút lui."

Galladon nhíu mày. "Cậu đang nói về cái gì vậy, sule?"

"Cơn đau," Raoden nói với sự bực tức. "Cơn đau của những vết cắt và vết bầm tím của tôi, tai ương của cuộc sống ở Elantris."

"Sule, cơn đau không đến từng đợt," Galladon nói. "Nó vẫn luôn như nhau."

"Nó đến theo từng đợt đối với tôi." Raoden mệt mỏi nói.

Galladon lắc đầu. "Điều đó là không thể, kolo? Khi cậu gục ngã trước nỗi đau, cậu bộc phát và tâm trí của cậu biến mất. Nó luôn luôn như vậy. Bên cạnh đó, không đời nào cậu có thể tích lũy đủ vết cắt và vết bầm để trở thành Hoed."

"Anh đã nói điều đó rồi, Galladon, nhưng đây là cách nó hoạt động với tôi. Nó đến trong bất ngờ, như thể đang cố gắng tiêu diệt tôi, rồi rời đi. Có lẽ tôi chỉ tệ hơn trong việc đối phó với nó hơn mọi người. "

"Hoàng tử của tôi," Karata ngập ngừng nói, "cậu đã phát sáng."

Raoden ngước nhìn cô tong kinh ngạc. "Sao cơ?"

"Đó là sự thật, sule," Galladon nói. "Sau khi cậu gục ngã, cậu bắt đầu phát sáng. Giống như một Aon. Như thể..."

Khóe miệng Raoden hé mở vì kinh ngạc. "... như thể Dor đang cố gắng đi qua tôi." Thứ lực lượng đã tìm kiếm một lỗ hổng, một lối thoát. Nó đã cố gắng sử dụng cậu như một Aon. "Tại sao lại là tôi?"

"Một số người gần gũi với Dor hơn những người khác, sule." Galladon nói. "Ở Elantris, một số người có thể tạo ra Aon mạnh hơn nhiều so với những người khác và một số người có vẻ thân mật hơn với thứ sức mạnh."

"Hơn nữa, hoàng tử của tôi," Karata nói, "cậu không phải là người hiểu rõ nhất về Aon sao? Chúng tôi thấy cậu luyện tập chúng mỗi ngày."

Raoden chậm rãi gật đầu, gần như quên đi cơn đau đớn của mình. "Vào sự kiện Reod, người ta nói rằng những người những người Elantris mạnh nhất là những người đầu tiên ngã xuống. Họ đã không chiến đấu khi đám đông thiêu họ."

"Như thể họ bị choáng ngợp bởi thứ gì đó, kolo?" Galladon hỏi.

Sự nhẹ nhõm đột ngột và mỉa mai làm dịu tâm trí Raoden. Dù đau đớn, sự bất an của cậu đáng lo lắng hơn. Tuy nhiên, cậu vẫn chưa được tự do. "Các đợt tấn công đang trở nên tệ hơn. Nếu chúng tiếp tục, cuối cùng chúng cũng sẽ đánh gục tôi. Nếu điều đó xảy ra…"

Galladon gật đầu long trọng. "Cậu sẽ tham gia các Hoed."

"Dor sẽ tiêu diệt tôi," Raoden nói, "xé toạc linh hồn tôi trong một nỗ lực vô ích để trốn thoát. Nó không sống - nó chỉ là một loại lực lượng, và thực tế là tôi không phải là một lối đi khả thi sẽ không ngăn nó cố gắng. Khi nó đánh gục tôi, hãy nhớ lấy lời thề của hai người. "

Galladon và Karata gật đầu. Họ sẽ đưa cậu đến hồ nước trên núi. Biết rằng họ sẽ lo cho cậu nếu cậu ngã xuống là đủ để khiến cậu tiếp tục tiến lên - và đủ để khiến cậu ước, dù chỉ một chút thôi, rằng ngày thất bại của cậu không còn xa nữa.

"Nhưng, điều đó không cần phải xảy ra, sule," Galladon nói. "Ý tôi là, vị gyorn đó đã được chữa lành. Có lẽ có gì đó đã xảy ra, có lẽ có gì đó đã thay đổi." Raoden ngập ngừng. "Nếu anh ta thực sự đã được chữa lành."

"Ý cậu là sao?" Karata hỏi.

"Có rất nhiều sự ồn ào trong việc đưa anh ta ra khỏi thành phố," Raoden nói. "Nếu tôi là Wyrn, tôi sẽ không muốn một người Elantris Derethi đi xung quanh để mang lại sự xấu hổ cho tôn giáo của tôi. Tôi sẽ gửi một phái viên đến để kéo anh ta ra, nói với mọi người rằng anh ta đã được chữa lành, rồi giấu anh ta ở Fjorden."

"Chúng ta chưa bao giờ có một cái nhìn rõ ràng về người đàn ông sau khi anh ta được chữa lành," Karata thừa nhận.

Galladon trông hơi chán nản trước cuộc trò chuyện. Anh ấy, giống như những người khác ở Elantris, đã nhận được một phần hy vọng từ sự chữa lành của Hrathen. Raoden đã không công khai nói bất cứ điều gì để làm giảm đi sự lạc quan của mọi người, nhưng ở bên trong cậu dè dặt hơn. Kể từ khi vị gyorn rời đi, không ai khác đã được chữa lành.

Đó là một dấu hiệu đầy hy vọng, nhưng bằng cách nào đó Raoden không tin nó sẽ có nhiều sự thay đổi đối với người Elantris. Họ cần phải làm việc và cải thiện cuộc sống của chính họ, không phải chờ đợi một phép lạ từ bên ngoài.

Cậu quay lại với việc nghiên cứ của mình.

Bạn đang đọc Elantris - Thành Phố Của Các Vị Thần của Brandon Sanderson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrueBK98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.