Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 998 chữ

Có gì đó đã thay đổi. Hrathen chớp mắt, rửa sạch tàn dư cuối cùng của cơn mộng du. Anh ấy không chắc chắn đã qua bao lâu rồi - giờ trời đã tối, đen ngòm đến ám ảnh khi chỉ còn một vài ngọn đuốc cô đơn đang cháy trên cao trên bức tường Elantris. Thậm chí còn không có ánh trăng.

Gần đây anh ta càng ngày trở nên choáng váng, tâm trí anh rối bời khi quỳ trong cùng một tư thế sám hối. Ba ngày là một thời gian dài để dành cho việc cầu nguyện.

Anh thấy khát. Cũng đói luôn. Anh ấy đã ngờ đến điều đó - anh đã nhịn ăn trước đây rồi. Tuy nhiên, lần này có vẻ khác. Cơn đói của anh dường như khẩn cấp hơn, như thể cơ thể anh đang cố gắng cảnh báo anh điều gì đó. Elantris có liên quan nhiều tới sự khó chịu của mình, anh biết rõ. Có một sự tuyệt vọng ở thị trấn này, một cảm giác lo lắng trong từng viên đá ghê tởm, nứt vỡ.

Đột nhiên, ánh sáng xuất hiện trên bầu trời. Hrathen ngước lên kinh ngạc, chớp đôi mắt mệt mỏi. Mặt trăng từ từ xuất hiện từ trong bóng tối. Đầu tiên là một lưỡi hái bạc, nó phát triển ngay cả khi Hrathen đang ngắm nhìn. Anh ta vẫn chưa nhận ra rằng sẽ có nguyệt thực vào đêm nay - anh ta đã ngừng chú ý đến những điều như vậy kể từ khi rời Duladel. Tôn giáo ngoại đạo đã tuyệt chủng của quốc gia đó đã quy định tầm quan trọng đặc biệt đối với các chuyển động của bầu trời, và Mysteries thường thực hành các nghi thức của họ vào những đêm như vậy.

Ngồi xổm trong khu đất của Elantris, Hrathen cuối cùng cũng hiểu điều gì đã khiến các Jesker coi thiên nhiên là kỳ quan tôn giáo. Có điều gì đó đẹp đẽ ở nữ thần có khuôn mặt tái nhợt của thiên đàng, một thuyết thần bí đối với nhật thực của cô. Cứ như thể cô thực sự đã biến mất trong một khoảng thời gian – di chuyển đến một nơi khác, trái ngược với việc rơi vào cái bóng của hành tinh này, như các nhà khoa học Svorden hiện đang tuyên bố. Hrathen gần như có thể cảm thấy phép thuật của cô.

Gần như. Có lẽ, anh giờ đã có thể hiểu làm thế nào mà một nền văn hóa nguyên thủy có thể tôn thờ mặt trăng - nhưng anh không thể tham gia vào sự thờ phụng đó. Tuy nhiên, anh tự hỏi – liệu đây có phải là sự kính nể mà anh nên cảm thấy về Chúa của mình? Có phải niềm tin của chính anh đã sai bởi vì anh ấy không nhìn nhận Jaddeth với cùng một sự sợ hãi tò mò và kinh ngạc mà người dân Jesker đã có đối mặt trăng không?

Anh ta sẽ không bao giờ có những cảm xúc như vậy - anh không thể tôn kính một cách phi lý. Anh ấy đã hiểu. Ngay cả khi anh ghen tị với những người đàn ông có thể gồng mình ca ngợi một vị thần mà không hiểu lời dạy của Ngài, Hrathen không thể tách rời thực tế và tôn giáo.

Jaddeth ban tặng các thuộc tính cho con người theo Ngài thấy phù hợp, và Hrathen đã được ban cho một trí tuệ đầy logic. Anh sẽ không bao giờ bằng lòng với sự tận tâm đơn giản.

Đó không phải là điều mà Hrathen đã hy vọng, nhưng đó là một câu trả lời, và anh tìm thấy sự thoải mái và sức mạnh trong nó. Anh ấy không phải là một người cuồng tín - anh ấy sẽ không bao giờ là một người đàn ông cực kỳ mê tín. Dù sao thì, anh ấy đã theo Derethi vì nó có nghĩa. Điều đó là đủ rồi.

Hrathen liếm cái môi khô của mình. Anh ấy đã không biết sẽ mất bao lâu cho đến khi anh ấy rời Elantris, cuộc lưu đày của anh ấy có thể kéo dài đến nhiều ngày. Anh ấy đã không muốn thể hiện dấu hiệu của sự lệ thuộc vào thể chất, nhưng anh ấy biết rằng anh sẽ cần thực phẩm. Vươn tay tới, anh lấy lại giỏ tế lễ của mình. Dính đầy chất nhờn, các đồ tế ngày càng cũ và mốc. Hrathen vẫn ăn chúng, sự quyết tâm tan vỡ khi anh cuối cùng đã quyết định ăn. Anh ta nuốt chửng tất cả - rau củ, bánh mì mốc, thịt, thậm chí là một ít ngô, những hạt cứng đã làm mềm đi một chút bởi tắm trong chất nhờn của Elantris trong một thời gian dài. Cuối cùng, anh ta nốc xuống toàn bộ bình rượu với một ngụm.

Anh ném cái giỏ sang một bên. Ít nhất bây giờ anh ta sẽ khỏi phải lo lắng về việc những kẻ lượm vặt đến để ăn cắp đồ của mình, mặc dù anh đã không thấy bất kỳ ai trong số họ kể từ cuộc tấn công trước đó. Anh biết ơn Jaddeth vì được nghỉ ngơi. Anh đang trở nên yếu đuối và mất nước đến mức anh không thể chống đỡ được một cuộc tấn công khác.

Mặt trăng giờ đã gần như có thể nhìn thấy hoàn toàn. Hrathen nhìn lên chằm chằm với quyết tâm đã được thay mới. Anh ấy có thể thiếu sự say mê, nhưng anh lại có thể phục vụ với sự quyết tâm. Liếm đôi môi ướt đẫm, Hrathen bắt đầu lại lời cầu nguyện của mình. Anh vẫn tiếp tục như mọi khi, làm hết mình để phục vụ trong đế chế của Chúa Jaddeth.

Chúa không thể mong đợi điều gì hơn ở anh.

Bạn đang đọc Elantris - Thành Phố Của Các Vị Thần của Brandon Sanderson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrueBK98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.