Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3505 chữ

"Thưa tiểu thư, cô có bị thương không?" Giọng nói trầm của Ashe đầy sự lo lắng.

Sarene cố gắng lau mắt, nhưng nước mắt cứ tuôn xuống. "Không," cô nói qua tiếng nức nở lặng lẽ. "Ta ổn."

Rõ ràng là không tin, con Seon chậm rãi trôi nổi xung quanh cô theo một hình bán nguyệt, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu tổn thương bên ngoài nào. Những ngôi nhà và cửa hàng nhanh chóng vượt qua cửa sổ xe ngựa khi chiếc xe đưa họ trở lại cung điện. Eondel, chủ xe ngựa, đã ở lại chỗ cách cổng.

"Thưa tiểu thư," Ashe nói, giọng nó thẳng thắn. "Có chuyện gì vậy?"

"Ta đã đúng, Ashe." Cô nói, cố gắng cười vào sự ngu ngốc của bản thân qua những giọt nước mắt. "Ta đáng ra phải hạnh phúc, ta đã đúng về anh ta ngay từ đầu."

"Linh Hồn ư?"

Sarene gật đầu, sau đó tựa đầu vào lưng ghế, nhìn lên trần xe ngựa. "Anh ta đang giữ thức ăn khỏi người dân. Ngươi nên nhìn thấy họ, Ashe - sự đói khát đã khiến họ phát điên. Các chiến binh của Linh Hồn đã giữ họ cách xa khu đất, nhưng cuối cùng họ cũng đã đủ đói để chống trả lại. Ta không thể tưởng tượng được họ làm điều đó thế nào - họ không có áo giáp hay kiếm, chỉ mỗi cơn đói mà thôi. Anh ta thậm chí còn không cố gắng phủ nhận. Anh ta chỉ đứng đó, nhìn kế hoạch của mình sụp đổ, một đống thức ăn chất đống dưới chân. "

Sarene đưa hai tay lên mặt, ôm đầu thất vọng. "Tại sao ta lại ngu ngốc đến như vậy?"

Ashe nháy sáng với sự lo lắng.

"Ta biết những gì anh ấy đã làm. Tại sao điều đó lại khiến ta cảm thấy khó chịu khi biết ta đã đúng?" Sarene hít một hơi thật sâu, nhưng nó bị tắc ở cổ họng. Ashe đã đúng - cô đã cho phép mình bị cuốn vào Linh Hồn và Elantris. Cô đã trở nên quá thân mật để hành động dựa trên sự nghi ngờ của mình.

Kết quả là một thảm họa. Giới quý tộc đã đáp lại nỗi đau và sự khốn khổ của người Elantris. Những định kiến từ lâu đã suy yếu, những lời dạy của Korathi về sự hiểu biết ôn hòa chứng tỏ tầm ảnh hưởng của chúng. Nhưng giờ đây, giới quý tộc chỉ nhớ rằng họ đã bị tấn công. Sarene chỉ có thể cảm ơn Domi rằng không ai trong số họ bị tổn thương.

Suy nghĩ của Sarene đã bị gián đoạn bởi những âm thanh của áo giáp bên ngoài cửa sổ của cô. Lấy lại sự bình tĩnh tốt nhất có thể, Sarene thò đầu ra ngoài cửa sổ để xem điều gì gây ra sự ồn ào. Hai hàng người mặc giáp xích và da diễu hành qua cỗ xe của cô, họ sống động với màu đen và đỏ. Đó là những lính canh cá nhân của Iadon, và họ đang hướng về Elantris.

Sarene cảm thấy ớn lạnh khi nhìn những chiến binh mặt nhăn nhó. "Idos Domi," cô thì thầm. Có sự cứng rắn trong mắt những người đàn ông - họ đã chuẩn bị để giết chóc. Để sát hại.

¤ ¤ ¤

Lúc đầu, người lái xe đã chống lại lệnh của Sarene để anh lái xe nhanh hơn, nhưng rất ít người đàn ông thấy dễ dàng chống lại một công chúa Teod cương quyết. Họ đến cung điện ngay sau đó, và Sarene nhảy khỏi xe ngựa mà không đợi người lái xe bước xuống.

Danh tiếng của cô với các nhân viên cung điện ngày càng lớn, và hầu hết đều biết để tránh khỏi cô khi cô hiên ngang đi qua hành lang. Những người bảo vệ tại văn phòng của Iadon cũng đã quen dần với cô, và họ chỉ đơn giản thở dài cam chịu khi họ mở cửa cho cô.

Khuôn mặt nhà vua rơi xuống rõ ràng khi cô bước vào. "Dù đó là gì đi nữa, nó sẽ phải đợi. Chúng ta có một cuộc khủng hoảng..."

Sarene đập sầm lòng bàn tay xuống bàn của Iadon, làm rung lắc phần gỗ và làm đổ giá đỡ. "Dưới tên của Domi, người nghĩ rằng người đang làm gì hả?"

Iadon đỏ mặt với sự giận dữ khó chịu, đứng dậy. "Đã có một cuộc tấn công vào các thành viên tiều đình của ta! Đó là nghĩa vụ của ta để đáp trả."

"Đừng có mà dạy cho tôi về nghĩa vụ, Iadon." Sarene phản bác. "Người đã tìm kiếm một cái cớ để tiêu diệt Elantris suốt mười năm rồi – nhờ có sự mê tín dị đoan của người dân mà người đã được giữ lại."

"Ý cô là gì?" ông lạnh lùng hỏi.

"Con sẽ không cho người cái cớ đó!" cô ấy nói. "Rút lính của người lại."

Iadon khịt mũi. "Cô trong tất cả mọi người nên đánh giá cao sự nhanh nhạy trong phản ứng của ta, công chúa. danh dự của cô đã bị xúc phạm bởi cuộc tấn công đó."

"Con hoàn toàn có khả năng bảo vệ danh dự của riêng mình, Iadon. Những đội quân đó di chuyển đối lập trực tiếp với mọi thứ con đã đạt được trong vài tuần qua."

"Dù sao đó cũng là một dự án của một tên ngốc," Iadon tuyên bố, thả một đống giấy tờ xuống bàn. Tờ trên cùng bị xáo trên do chuyển động đó, và Sarene có thể đọc các mệnh lệnh được viết nguệch ngoạc của nó. Những từ "Elantris" và "tàn sát" nổi bật, khắc nghiệt và báo trước điềm gở.

"Quay trở lại phòng của con, Sarene," nhà vua nói. "Tất cả sẽ kết thúc sau vài giờ nữa."

Lần đầu tiên Sarene nhận ra mình đang trông như thế nào, khuôn mặt đỏ ửng và trông lộn xộn vì nước mắt, chiếc váy đơn sắc giản dị dính đầy mồ hôi và bụi bặm của Elantris, và mái tóc rối bù của cô được búi lại.

Khoảnh khắc bất an biến mất khi cô nhìn lại nhà vua và thấy sự hài lòng trong mắt ông. Ông ta sẽ tàn sát toàn bộ nhóm người đói khát, bất lực ở Elantris. Ông ta sẽ giết Linh Hồn. Tất cả chỉ vì cô ấy.

"Ông phải nghe tôi, Iadon," Sarene nói, giọng cô sắc bén và lạnh lùng. Cô nhìn vào mắt nhà vua, sử dụng chiều cao gần sáu feet của mình để vượt lên người đàn ông thấp hơn. "Ông sẽ rút lính của mình khỏi Elantris. Ông sẽ để những người đó yên. Nếu không, tôi sẽ bắt đầu nói với mọi người những gì tôi biết về ông."

Iadon khịt mũi.

"Cố chấp sao, Iadon?" Cô hỏi. "Tôi nghĩ ông sẽ cảm thấy khác khi mọi người biết sự thật. Ông biết rằng họ đã nghĩ ông là một kẻ ngốc. Họ giả vờ nghe theo ông, nhưng ông biết - ông biết trong phần thầm thì của trái tim ông rằng họ chế giễu ông bằng phục tùng của họ. Ông nghĩ rằng họ chưa nghe về những con tàu bị mất của ông sao? Ông nghĩ rằng họ không cười với chính mình rằng vua của họ sẽ sớm nghèo như một nam tước? Ồ họ biết chứ. Ông sẽ đối mặt với họ như thế nào, Iadon, khi họ viết cách ông thực sự đã sống sót thế nào? Khi tôi chỉ cho họ cách tôi giải cứu thu nhập của ông, cách tôi cho ông các hợp đồng ở Teod, cách tôi đã cứu vương miện của ông như thế nào. "

Khi cô nói, cô nhấn mạnh từng lời nhận xét bằng cách đâm ngón tay vào ngực ông ta. Những hạt mồ hôi xuất hiện trên trán ông khi ông bắt đầu rạn nứt ra dưới ánh mắt kiên cường của cô.

"Ông là một thằng ngốc, Iadon," cô rít lên. "Tôi biết điều đó, quý tộc của ông biết điều đó và cả thế giới biết điều đó. Ông đã lấy một quốc gia vĩ đại và đè bẹp nó trong bàn tay tham lam của mình. Ông đã biến người dân thành nô lệ và ông đã làm ô uế danh dự của Arelon. Và, bất chấp tất cả, đất nước của ông ngày càng nghèo hơn. Ngay cả ông, nhà vua, nghèo khổ đến nỗi chỉ có một món quà từ Teod mới cho phép ông giữ vương miện của mình. "

Iadon trốn tránh một cách đáng sợ. Nhà vua dường như co lại, hành động kiêu ngạo của ông héo tàn trước cơn giận của cô.

"Nó sẽ trông như thế nào, Iadon?" cô thì thầm. "Cảm giác thế nào khi toàn bộ triều đình biết ông mắc nợ một người phụ nữ? Mà là một cô gái ngốc nghếch nữa? Ông sẽ bị vạch trần. Mọi người sẽ biết ông là gì. Không gì hơn là một tên phế vật dễ dao động, tầm thường, bất tài."

Iadon ngồi phịch xuống ghế. Sarene đưa cho ông một cây bút.

"Rút lại nó," cô yêu cầu.

Những ngón tay ông run rẩy khi ông viết nguệch ngoạc ở cuối trang, rồi đóng dấu nó bằng con dấu cá nhân của mình.

Sarene giật lấy tờ giấy, rồi đi ra từ trong phòng. "Ashe, dừng những người lính đó lại! Nói với họ những mệnh lệnh mới đang đến. "

"Vâng, thưa tiểu thư," Seon trả lời, phóng xuống hành lang về phía cửa sổ, di chuyển nhanh hơn cả một con ngựa phi nước đại.

"Ngươi!" Sarene ra lệnh, đập tờ giấy cuộn lại vào tấm giáp của người bảo vệ. "Mang cái này đến Elantris."

Người đàn ông nhận tờ giấy một cách không chắc chắn.

"Chạy đi!" Sarene ra lệnh.

Anh ta làm theo.

Sarene khoanh tay, nhìn người đàn ông lao xuống hành lang. Rồi cô quay sang nhìn đến người bảo vệ thứ hai. Anh bắt đầu co giật một cách lo lắng dưới cái nhìn của cô.

"Ờ, tôi sẽ đảm bảo anh ta đến đó," người đàn ông lắp bắp, rồi đi theo đằng sau người bạn đồng hành.

Sarene đứng một lúc, rồi quay lại văn phong của nhà vua, kéo cánh cửa đóng lại. Chỉ còn cô với hình ảnh của Iadon, ngồi phịch xuống ghế, khuỷu tay trên mặt bàn và đầu được ôm trong tay. Nhà vua lặng lẽ khóc nức nở.

¤ ¤ ¤

Vào thời điểm Sarene đến Elantris, các mệnh lệnh mới đã đến từ lâu. Người lính của Iadon đứng không chắc chắn trước cổng. Cô bảo họ về nhà, nhưng đội trưởng của họ từ chối, tuyên bố rằng anh ta đã nhận được lệnh không tấn công, nhưng anh ta không có bất kỳ mệnh lệnh nào để quay lại. Một lát sau, một người đưa thư đến, giao các mệnh lệnh để làm việc đó. Người đội trưởng bắn cho cô một cái nhìn cáu kỉnh, rồi ra lệnh cho người của anh ta trở lại cung điện.

Sarene ở lại lâu hơn một chút, vất vả leo lên đỉnh tường để nhìn xuống khu đất. Xe thức ăn của cô bị bỏ rơi ở trung tâm quảng trường, bị lật với những chiếc hộp vỡ chạy theo một đường răng cưa trước nó. Có những thi thể, những thành viên quá tàn tạ của nhóm tấn công, xác chết của họ bị thối rữa.

Sarene đông cứng người, cơ bắp cô cứng đờ. Một trong những xác chết vẫn đang di chuyển. Cô cúi xuống lan can đá, nhìn chằm chằm xuống người đàn ông đã ngã xuống. Khoảng cách rất xa, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy những đường nét khác biệt của chân người đàn ông - nằm cách ngực anh cả chục feet. Một cú đánh mạnh mẽ đã tách anh ra ở phần eo. Không có cách nào anh có thể sống sót sau một vết thương như vậy. Vậy mà, một cách điên cuồng, cánh tay anh vung vẩy trong không trung với sự ngẫu nhiên vô vọng.

"Domi từ bi," Sarene thì thầm, bàn tay cô đưa lên ngực, những ngón tay tìm kiếm mặt dây chuyền Korathi nhỏ của cô. Cô quét qua khu đất với đôi mắt hoài nghi. Một số thi thể khác cũng đang di chuyển, mặc kệ các vết thương khủng khiếp.

Người ta nói rằng người Elantris đã chết, cô nhận ra. Rằng họ là người quá cố mà tâm trí không chịu nghỉ ngơi. Lần đầu tiên mở mắt ra, Sarene nhận ra người Elantris sống sót như thế nào khi không có thức ăn. Họ không cần ăn.

Nhưng, tại sao họ lại như vậy?

Sarene lắc đầu, cố gắng giải tỏa tâm trí của mình khỏi cả sự khó hiểu và những xác chết đang vật lộn bên dưới. Khi cô làm như vậy, đôi mắt cô rơi vào một hình bóng khác. Nó quỳ trong bóng tối của bức tường Elantris, tư thế của nó bằng cách nào đó làm thể hiện sự đau khổ một cách khó tin. Sarene cảm thấy mình bị kéo dọc theo lối đi về hướng của hình bóng đó, tay cô kéo dọc theo lan can đá. Cô dừng lại khi đứng trên anh.

Bằng cách nào đó cô biết hình dáng đó thuộc về Linh Hồn. Anh đang nâng một cơ thể trong tay, đung đưa qua lại với cái đầu cúi xuống. Thông điệp rất rõ ràng: Ngay cả một bạo chúa cũng có thể yêu quý những người đi theo anh ta.

Tôi đã cứu anh. Sarene nghĩ. Nhà vua đã có thể tiêu diệt anh, nhưng tôi đã cứu mạng anh. Không phải vì anh, Linh Hồn. Đó là cho tất cả những người nghèo mà anh cai trị. Linh Hồn đã không thấy đến cô.

Cô cố gắng để giận anh. Tuy nhiên, nhìn xuống và cảm nhận sự đau đớn của anh, cô ấy không thể nói dối - ngay cả với chính bản thân. Các sự kiện trong ngày làm phiền cô vì nhiều lý do. Cô ấy tức giận vì kế hoạch của mình bị phá vỡ. Cô hối hận rằng mình sẽ không còn có thể nuôi sống những người Elantris đang gặp khó khăn. Cô không hài lòng với cách mà tầng lớp quý tộc sẽ nhìn nhận Elantris.

Nhưng cô cũng rất buồn vì cô sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh. Bạo chúa hay không, anh ta có vẻ như là một người đàn ông tốt. Có lẽ… chỉ có một tên bạo chúa mới có thể lãnh đạo ở một nơi như Elantris. Có lẽ anh là người tốt nhất mà bọn họ có.

Bất kể thế nào, cô có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Cô sẽ không bao giờ nhìn vào đôi mắt đó nữa, mặc dù thân hình hốc hác ấy, dường như rất sống động và đầy nghị lực. Có một điều phức tạp ở chúng mà cô sẽ không bao giờ có thể làm sáng tỏ.

Đã kết thúc rồi.

¤ ¤ ¤

Cô tìm chỗ ẩn náu ở nơi duy nhất trong Kae mà cô cảm thấy an toàn. Kiin để cô vào, rồi ôm cô khi cô ngã vào vòng tay ông. Đó là một kết thúc hoàn toàn nhục nhã cho một ngày rất xúc động. Tuy nhiên, cái ôm là rất đáng. Cô đã quyết định khi còn nhỏ rằng chú của cô rất giỏi ôm, cánh tay rộng và bộ ngực to lớn của ông đủ để bao bọc ngay cả một cô gái cao lớn và gầy gò.

Sarene cuối cùng cũng thả ông ra, lau nước mắt, thất vọng về bản thân vì đã khóc một lần nữa. Kiin chỉ đơn giản đặt một bàn tay lớn lên vai cô và dẫn cô vào phòng ăn, nơi những người còn lại trong gia đình ngồi quanh bàn, thậm chí là cả Adien.

Lukel đang nói chuyện sôi nổi, nhưng anh dừng lại khi nhìn thấy Sarene. "Vừa nói đến tên của con sư tử," anh nói, trích dẫn một câu tục ngữ của người Jindo, "và nó sẽ đến để đánh chén."

Đôi mắt ám ảnh, hơi không tập trung của Adien tìm thấy khuôn mặt cô. "Sáu trăm bảy mươi hai bước từ đây đến Elantris," cậu thì thầm.

Có một sự im lặng vào khoảnh khắc này. Rồi Kaise nhảy lên ghế. "Sarene! Họ đã thực sự đã cố ăn chị?"

"Không, Kaise," Sarene trả lời, tìm chỗ ngồi. "Họ chỉ muốn một ít thức ăn của chúng ta."

"Kaise, để chị họ con yên," Daora kiên quyết ra lệnh. "Chị con đã có một ngày bận rộn."

"Và con đã bỏ lỡ nó," Kaise nói một cách ủ rũ, ngồi phịch xuống ghế. Rồi cô giận dữ nhìn anh trai mình. "Tại sao anh phải bị bệnh?"

"Đó đâu phải là lỗi của anh," Daorn phản đối, vẫn còn chút nhợt nhạt. Cậu bé có vẻ không thấy thất vọng vì đã bỏ lỡ trận chiến.

"Im lặng nào, mấy đứa," Daora lặp lại.

"Không sao đâu," Sarene nói. "Cháu có thể nói về điều đó."

"Chà, vậy thì," Lukel nói, "có thật không?"

"Thật," Sarene nói. "Một số cư dân Elantris đã tấn công chúng em, nhưng ít nhất là không ai bị tổn thương, ít nhất là về phía ta."

"Không," Lukel nói. "Không phải nó - ý anh là về nhà vua. Có thật là em đã mắng ông ta không?"

Sarene cảm thấy khó chịu. "Điều đó đã loan ra sao?"

Lukel cười. "Họ nói rằng giọng nói của em đến tận sảnh chính. Iadon vẫn chưa rời khỏi văn phòng của ông."

"Em có thể đã hơi làm quá một chút," Sarene nói.

"Cháu đã làm điều đúng đắn, cưng à," Daora trấn an cô. "Iadon đã quá quen với việc triều đình giật mình khi ông ta chỉ hắt một cái. Có lẽ ông ta không biết phải làm gì khi có ai đó thực sự đứng lên chống lại ông."

"Nó không khó lắm đâu," Sarene nói với cái lắc đầu. "Bên dưới tất cả những tiếng quát tháo thì ông ta rất bất an."

"Hầu hết đàn ông đều như vậy, cưng à," Daora nói.

Lukel cười thầm. "Em họ, chúng ta sẽ phải làm gì khi không có em? Cuộc sống thật nhàm chán trước khi em quyết định chèo đến đây và làm rối tung mọi thứ cho bọn anh."

"Em thà rằng nó ít lộn xộn hơn một chút," Sarene lầm bầm. "Iadon sẽ không phản ứng quá tốt khi ông ta hồi phục."

"Nếu ông ta vượt quá vạch, em luôn có thể la mắng ông ta một lần nữa", Lukel nói.

"Không," Kiin nói. Giọng ông cộc cằn. "Nó nói đúng. Các vị vua không thể để bị khiển trách ở nơi công cộng. Chúng ta có thể sẽ có một khoảng thời gian khó khăn hơn nhiều khi mọi chuyện đã qua."

"Có thể là thế hoặc ông ta sẽ bỏ cuộc và thoái vị vì Sarene," Lukel cười nói.

"Giống như phụ thân cô đã sợ," giọng nói sâu sắc của Ashe lưu ý khi nó lơ lửng đi qua cửa sổ. "Ông ấy luôn lo lắng rằng Arelon sẽ không thể đối phó với người, thưa tiểu thư."

Sarene cười yếu ớt. "Họ có quay lại không?"

"Họ đã làm vậy," con Seon nói. Cô đã phái no đi theo các lính gác của Iadon, trong trường hợp họ quyết định phớt lờ mệnh lệnh của họ. "Người đội trưởng ngay lập tức đến gặp nhà vua. Anh ta đã rời đi khi nhà vua từ chối mở cửa."

"Sẽ không ôn khi để một người lính thấy vua của mình đang khóc than như một đứa trẻ", Lukel giải thích.

"Dù sao đi nữa," con Seon tiếp tục, "Tôi…"

Nó bị cát ngang bởi một tiếng gõ cửa kiên quyết. Kiin biến mất, rồi sau đó trở lại với một Ngài Shuden háo hức.

"Thưa phu nhân," anh khẽ cúi chào Sarene. Rồi anh quay sang Lukel. "Tôi vừa nghe một số tin tức rất thú vị."

"Tất cả đều là thật," Lukel nói. "Bọn tôi đã hỏi Sarene."

Shuden lắc đầu. "Không phải là về điều đó."

Sarene lo lắng nhìn lên. "Có điều gì khác có thể xảy ra hôm nay?"

Đôi mắt Shuden lấp lánh. "Cô sẽ không bao giờ đoán được Shaod đã đến với ai đêm qua."

Bạn đang đọc Elantris - Thành Phố Của Các Vị Thần của Brandon Sanderson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrueBK98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.