Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 6736 chữ

Thành phố Elantris tỏa sáng rực rỡ. Đến những viên đá cũng tỏa sáng, như thể mỗi viên đều có một ngọn lửa bên trong. Những mái vòm vỡ đã được khôi phục, những bề mặt nhẵn như trứng xuất hiện ở khắp thành phố. Những ngọn tháp mỏng manh đâm vào không khí như những tia sáng. Bức tường không còn là rào cản nữa, vì cánh cổng của nó sẽ mở vĩnh viễn - nó tồn tại không phải để bảo vệ, mà là để gắn kết. Bức tường là một phần của thành phố theo cách nào đó, một yếu tố thiết yếu của toàn bộ cấu trúc, thiếu nó thì Elantris sẽ không hoàn chỉnh.

Và giữa vẻ đẹp và sự vinh quang là người dân Elantris. Cơ thể của họ dường cũng như tỏa sáng từ bên trong giống như thành phố, da họ phát sáng màu bạc nhợt. Không phải là kim loại, chỉ đơn thuần là màu sắc thôi. Tóc họ có màu trắng, nhưng không phải là màu xám xỉn hay màu vàng của người già. Đó là màu trắng rực của thép được nung nóng đến nhiệt độ cực cao. Một màu không có tạp chất - một màu trắng mạnh mẽ.

Tác phong của họ cũng nổi bật không kém. Người Elantris di chuyển trong thành phố của họ với bầu không khí kiểm soát hoàn toàn. Đàn ông đẹp trai và cao lớn - ngay cả những người thấp hơn - còn phụ nữ đẹp không thể chối cãi - ngay cả những người giản dị. Họ không hề vội vã - họ đi dạo chứ không phải đi bộ, và họ nhanh chóng chào hỏi những người họ gặp. Tuy nhiên, có một nguồn sức mạnh bên trong họ. Nó tỏa ra từ đôi mắt họ và làm nổi bật những chuyển động của họ. Thật dễ hiểu tại sao những sinh vật này được tôn thờ như những vị thần.

Các Aon cũng nổi bật không kém. Các ký tự cổ đại bao phủ thành phố - chúng được khắc vào tường, vẽ trên cửa và viết trên bảng hiệu. Hầu hết chúng đều không có hoạt tính - những dấu hiệu đơn giản, thay vì là những chư rune với mục đích huyền bí. Tuy nhiên, những cái khác rõ ràng chứa năng lượng. Khắp thành phố là những cái đĩa kim loại lớn được khắc chữ Aon Tia, và thỉnh thoảng sẽ có một cư dân Elantris tiếp cận và đặt bàn tay của họ vào trung tâm của chữ cái. Cơ thể người Elantris đó sẽ lóe sáng, rồi biến mất trong một luồng ánh sáng tròn, cơ thể anh ta ngay lập tức được chuyển đến một khu vực khác của thành phố.

Giữa sự vinh quang là một gia đình nhỏ của thuộc thị trấn Kae. Quần áo của họ đắt tiền và đẹp đẽ, lời nói của họ là thành quả của việc được giáo dục, nhưng làn da của họ không tỏa sáng. Còn có nhiều người bình thường khác trong thành phố - không nhiều như người Elantris, nhưng dù sao cũng là một con số tương đối. Điều này an ủi cậu bé, tạo cho cậu ta một cảm giác quen thuộc.

Người phụ thân bế con trai nhỏ thật chặt, nhìn xung quanh với sự ngờ vực. Không phải ai cũng yêu thích người Elantris - một số người nghi ngờ họ. Mẫu thân của cậu bé nắm chặt cánh tay chồng với những ngón tay căng thẳng. Cô chưa bao giờ ở trong Elantris, mặc dù cô đã sống ở Kae hơn một thập kỷ. Không giống như phụ thân cậu bé, cô bồn chồn hơn là không tin tưởng. Cô lo lắng về vết thương của con trai, lo lắng như bất kỳ người mẫu thân nào khi con họ đã gần với cái chết.

Đột nhiên, cậu bé cảm thấy đau đớn ở chân. Nó đau dữ dội đến chảy nước mắt, xuất phát từ vết thương đang mưng mủ và xương gãy ở đùi. Cậu đã rơi từ nơi nào đó cao, và chân cậu gãy một một tiếng to đến nỗi chô xương bị vỡ vụn đã xé xuyên qua da để nhô lên không trung.

Phụ thân cậu đã thuê các chuyên gia phẫu thuật và bác sĩ giỏi nhất, nhưng họ đã không thể ngăn nó bị nhiễm trùng. Xương đã được ghép tốt nhất có thể, xem xét rằng nó đã bị gãy ở ít nhất ở chục nơi. Ngay cả khi không bị nhiễm trùng, cậu bé vẫn sẽ phải đi lại khập khiễng suốt quãng đời còn lại. Với sự nhiễm trùng. . . cắt cụt dường như là cách duy nhất. Trong bí mật, các bác sĩ sợ là đã quá muộn cho giải pháp đó - vết thương ở phần trên của chân và sự nhiễm trùng có thể đã lan đến tận thân. Người phụ thân đã yêu cầu sự thật. Ông biết con trai mình sắp chết. Và thế là ông đã đến Elantris, bất chấp sự bất tin suốt đời đối với các vị thần của nó.

Họ đưa cậu bé đến một tòa nhà hình vòm. Cậu gần như quên đi nỗi đau của mình khi cánh cửa tự mở, trượt vào trong mà không có tiếng động. Phụ thân cậu đột ngột dừng lại trước cửa, như thể đang xem xét lại hành động của mình, nhưng mẫu thân cậu vẫn kiên quyết kéo cánh tay ông. Phụ thân cậu gật đầu, cúi đầu và đi vào tòa nhà.

Ánh sáng từ các Aon phát ra trên tường. Một người phụ nữ đến gần, mái tóc trắng dài và đầy đặn, khuôn mặt bạc của cô mỉm cười khích lệ. Cô lờ đi sự không tin tưởng của phụ thân cậu, đôi mắt thông cảm khi cô bế cậu bé khỏi vòng tay do dự. Cô đặt cậu cẩn thận lên một tấm thảm mềm, rồi đưa tay lên không trung phía trên cậu, ngón trỏ dài và mảnh của cô chỉ vào không khí.

Cô gái Elantris từ tốn di chuyển tay cô, và không khí bắt đầu phát sáng. Một vệt sáng đi theo ngón tay cô. Nó giống như một vết nứt trong không khí, một đường sáng tỏa ra với cường độ mạnh mẽ. Như thể một dòng sông ánh sáng đang cố gắng vượt qua vết nứt nhỏ. Cậu bé có thể cảm nhận được thứ sức mạnh đó, cậu có thể cảm nhận được nó đang hoành hành để được tự do, nhưng chỉ có phần nhỏ bé này mới được phép trốn thoát. Ngay cả phần nhỏ đó cũng sáng đến nỗi cậu hầu như không thể nhìn vào ánh sáng.

Người phụ nữ vẽ cẩn thận, hoàn thành Aon Ien - nhưng đó không chỉ là Aon Ien, nó còn phức tạp hơn. Cốt lõi là Aon quen thuộc của sự chữa lành, nhưng có hàng tá đường thẳng và cong ở hai bên. Lông mày cậu bé nhăn nheo - cậu bé đã được dạy về các Aon bởi gia sư của mình, và thật kỳ lạ khi người phụ nữ lại thay đổi nó một cách quyết liệt như vậy.

Cô gái Elantris xinh đẹp đã tạo ra một dấu cuối cùng ở bên cạnh công trình phức tạp của cô, và chữ Aon bắt đầu phát sáng mạnh mẽ hơn nữa. Cậu bé cảm thấy bỏng rát ở chân, rồi sau đó bong rát ở đến tận ngực mình. Cậu bắt đầu la hét, nhưng ánh sáng đột nhiên tan biến. Bé trai mở to mắt ngạc nhiên, tàn ảnh của Aon Ien vẫn còn rực cháy trong tầm nhìn của cậu. Cậu chớp mắt, nhìn xuống. Vết thương đã biến mất. Thậm chí không còn một vết sẹo.

Nhưng cậu vẫn còn cảm thấy đau. Nó thiêu đốt cậu, cắt chém cậu, khiến tâm hồn cậu run rẩy. Đáng lẽ nó phải hết rồi, nhưng cơn đau vẫn tồn tại.

"Hãy nghỉ đi, cậu bé," Cô gái Elantris nói với giọng ấm áp, đẩy cậu xuông.

Mẫu thân cậu đang khóc vì vui sướng, và ngay cả phụ thân cậu cũng có vẻ hài lòng. Cậu bé muốn hét lên với họ, hét lên rằng có gì đó không ổn. Chân của cậu ấy đã được chữa lành. Nhưng cơn đau vẫn còn.

Không! Có gì đó không phải! Cậu cố nói, nhưng cậu không thể. Cậu không thể nói. . .

¤ ¤ ¤

"Không!" Raoden hét lên, ngồi thẳng dậy với một chuyển động đột ngột. Cậu chớp mắt vài lần, mất phương hướng trong bóng tối. Cuối cùng, cậu hít một vài hơi thật sâu, đặt tay lên đầu. Cơn đau vẫn còn, nó đang trở nên mạnh mẽ đến nỗi nó thậm chí còn làm hỏng giấc mơ của cậu. Cậu ấy có hàng tá vết thương nhỏ và các vết bầm tím, mặc dù cậu mới chỉ ở Elantris có ba tuần. Cậu có thể cảm nhận riêng từng vết, và chúng cùng nhau tạo thành một cuộc tấn công tổng lực trực tiếp vào sự tỉnh táo.

Raoden rên rỉ, nghiêng người về phía trước và nắm lấy chân cậu khi cậu chiến đấu với cơn đau. Cơ thể cậu không thể chảy mồ hôi nữa, nhưng cậu có thể cảm thấy nó đang run rẩy. Cậu ngậm chặt miệng, nghiến răng chống lại sự đau đớn. Dần dần, anh dành lại quyền kiểm soát một cách nhọc nhằn. Cậu cự tuyệt nỗi đau, xoa dịu cơ thể bị hành hạ cho đến khi cậu cuối cùng cũng thả chân ra và đứng dậy.

Nó đang trở nên tệ hơn. Câu biết nó đang lẽ chưa tệ đến vậy – cậu còn chưa ở Elantris được một tháng. Cậu ấy cũng biết rằng cơn đau đáng là là phải âm ỉ, hoặc mọi người nói vậy, nhưng đối với cậu no dường như đến theo đợt. Nó luôn ở đó, luôn luôn sẵn sàng vồ lấy cậu ta trong một phút yếu lòng.

Thở dài, Raoden đẩy cánh cửa vào phòng của mình. Cậu vẫn thấy kỳ lạ là Người Elantris vẫn nên ngủ. Trái tim họ không còn đập, họ không còn cần hơi thở. Tại sao họ lại cần ngủ? Tuy nhiên, những người khác lại không thể cho cậu ta câu trả lời. Các chuyên gia thực sự duy nhất đã chết từ mười năm trước rồi.

Vì vậy, Raoden đã ngủ, và ngủ thì đi cùng mới mơ. Cậu đã tám tuổi khi cậu bị gãy chân. Phụ thân cậu đã miễn cưỡng đưa cậu vào thành phố. ngay cả trước Reod, Iadon đã nghi ngờ Elantris. Mẫu thân Raoden, đã chết mười hai năm nay, đã phải nài nỉ.

Đứa trẻ tên Raoden đã không hiểu rằng cậu ấy gần cái chết tới mức nào. Tuy nhiên, cậu đã cảm thấy sự đau đớn và sự bình yên tuyệt đẹp khi nó bị loại bỏ. Cậu nhớ vẻ đẹp của cả thành phố và cư dân của nó. Iadon đã nói một cách gay gắt về Elantris khi họ rời đi, và Raoden đã phủ nhận những lời đó với sự kịch liệt. Đó là lần đầu tiên Raoden mà có thể nhớ đã chống lại phụ thân mình. Từ đó, đã có thêm nhiều người khác.

Khi Raoden bước vào nhà thờ chính, Saolin rời chỗ canh gác của mình bên cạnh buồng của Raoden, đi bên cạnh cậu. Trong tuần qua, người lính đã tập hợp một nhóm những người tự nguyện và thành lập họ thành một đội bảo vệ.

"Ông biết ta rất hãnh diện bởi sự chu đáo của ông, Saolin," Raoden nói. "Nhưng nó có thực sự cần thiết không?"

"Một lãnh chúa cần một người bảo vệ danh dự, Ngài Linh Hồn," Saolin giải thích. "Sẽ không thích hợp để ngài đi một mình."

"Ta không phải là lãnh chúa, Saolin." Raoden nói. "Ta chỉ là một người lãnh đạo - không có quý tộc ở Elantris."

"Tôi hiểu, thưa ngài." Saolin nói với một cái gật đầu, rõ ràng là không nhìn thấy nghịch lý trong lời nói của mình. "Tuy nhiên, thành phố vẫn là một nơi nguy hiểm."

"Tùy ông thôi, Saolin," Raoden nói. "Việc trồng trọt thê nào rồi?"

"Galladon đã hoàn thành việc cày cấy của mình," Saolin nói. "Anh ấy đã lập nên các đội trồng cây."

"Ta đã không nên ngủ lâu như vậy," Raoden nói, nhìn ra cửa sổ nhà thờ để nhận thấy mặt trời đã lên cao như thế nào. Cậu rời khỏi tòa nhà, Saolin theo sát phía sau và đi bộ quanh một con đường lát đá cuội gọn gàng đến các khu vườn. Kahar và đoàn của ông đã dọn sạch những viên đá, và sau đó Dahad - một trong những người theo Taan - đã sử dụng các kỹ năng điêu khắc đá của mình để thiết lập lại chúng.

Việc trồng trọt đang được tiến hành tốt. Galladon giám sát công việc bằng con mắt cẩn thận, cái lưỡi cộc cằn của anh chàng nhanh chóng chỉ ra bất kỳ lỗi nào. Tuy nhiên, đã có một sự bình yên ở chàng Dula. Có một số người là nông dân vì họ không còn lựa chọn nào khác, nhưng dường như Galladon thực sự tìm thấy sự thích thú trong hoạt động này.

Raoden nhớ rõ ngày đầu tiên, khi cậu ấy cám dỗ Galladon với một chút thịt khô. Sự đau đớn của người bạn cậu đã gần như không thể kiểm soát được hồi đó - Raoden đã rất sợ chàng Dula nhiều lần trong những ngày đầu tiên. Những điều như vậy giờ không còn nũa. Raoden có thể nhìn thấy nó trong đôi mắt và trong phong thái của Galladon: - Anh ấy đã tìm thấy "bí mật" đó, như cách Kahar đã nói. Galladon đã tự kiểm soát một lần nữa. Bây giờ người duy nhất Raoden phải sợ là chính mình.

Các lý thuyết của cậu ấy đã hoạt động thậm chí còn tốt hơn cậu đã mong đợi - nhưng chỉ với những người khác. Cậu ấy đã mang lại hòa bình và mục đích cho hàng tá người theo cậu, nhưng cậu ấy lại không thể làm điều tương tự cho bản thân. Nỗi đau vẫn thiêu đốt cậu. Nó đe dọa cậu mỗi sáng khi thức dậy và ở bên cậu mỗi khi cậu tỉnh táo. Cậu có mục đích hơn bất kỳ ai khác, và là người quyết tâm nhất để thấy Elantris thành công. Cậu lấp đầy những ngày của mình, không để lại một khoảnh khắc trống rỗng nào để suy ngẫm về sự đau khổ của mình. Chả cách nào có tác dụng. Nỗi đau cứ tiếp tục gia tăng.

"Coi chừng, thưa ngài!" Saolin hét lên.

Raoden nhảy dựng lên, quay đầu khi một tên Elantris gầm gừ, trần trụi xông ra từ một hành lang tối, chạy về phía Raoden. Raoden hầu như không có thời gian để lùi lại khi tên điên đó nhấc một thanh sắt rỉ sét lên và vung nó trực tiếp vào mặt Raoden.

Một thanh thép lóe lên từ hư không, và lưỡi kiếm của Saolin đã chặn được đòn tấn công. Tên thú tính mới đến dừng lại, đổi hướng sang một kẻ thù mới. Hắn ta di chuyển quá chậm. Đôi tay nhuần nhuyễn của Saolin đâm trực tiếp một nhát qua bụng tên điên. Rồi, biết rằng một cú như vậy sẽ không ngăn được một người Elantris, Saolin vung một nhát trái tay dũng mãnh, tách đầu tên điên khỏi cơ thể hắn. Không có máu chảy ra.

Xác chết ngã xuống đất, và Saolin chào Raoden bằng lưỡi kiếm của mình, bắn cho cậu một nụ cười lởm chởm để trấn an. Sau đó, ông quay lại để đối mặt với một nhóm người hoang dã xông tới từ một con phố gần đó về phía họ.

Sửng sốt, Raoden loạng choạng về phía sau. "Saolin, không được! Chúng quá đông!"

May mắn thay, người của Saolin đã nghe thấy sự hỗn loạn. Chỉ trong vài giây, đã có năm người bọn họ - Saolin, Dashe và ba người lính khác - đứng chống lại cuộc tấn công. Họ đã chiến đấu trong một tuyến hiệu quả, chặn đường kẻ thù của họ đến phần còn lại của khu vườn, làm việc với sự phối hợp của những người lính đã được đào tạo.

Người của Shaor có nhiều hơn, nhưng cơn thịnh nộ của họ không bằng với sự hiệu quả trong chiến đấu. Họ tấn công một cách độc lập, và sự cuồng loạn của họ khiến họ trở nên ngu ngốc. Trận chiến kết thúc trong khoảnh khắc, một vài kẻ tấn công còn lại đã rút lui.

Saolin làm sạch lưỡi kiếm của mình một cách hiệu quả, sau đó quay lại với những người khác. Họ đồng loạt chào Raoden.

Toàn bộ trận chiến đã xảy ra gần như nhanh hơn Raoden có thể theo kịp. "Làm tốt lắm," cuối cùng cậu cũng nói được.

Một tiếng càu nhàu đến từ phía bên cậu, nơi Galladon đang quỳ xuống bên cạnh cơ thể mất đầu của kẻ tấn công đầu tiên. "Họ hẳn đã nghe nói chúng ta có ngô ở đây." Dula lầm bầm. "Những rulo tội nghiệp."

Raoden nghiêm nghị gật đầu, nhìn những kẻ điên đã ngã xuống. Bốn người trong số họ nằm trên mặt đất, nắm chặt những vết thương khác nhau - tất cả các vết đó đã có thể gây tử vong nếu họ không phải là người Elantris. Họ chỉ có thể rên rỉ trong đau khổ. Raoden cảm thấy một cảm giác quen thuộc. Cậu biết nỗi đau đó như thế nào.

"Điều này không thể tiếp tục," cậu nói lặng lẽ.

"Tôi không nghĩ ra làm thế nào mà cậu có thể ngăn chặn điều đó, sule," Galladon trả lời bên cạnh cậu. "Đây là người của Shaor, thậm chí cả hắn ta cũng không có nhiều quyền kiểm soát họ."

Raoden lắc đầu. "Tôi sẽ không cứu những người Elantris và rồi để họ chiến đấu suốt cả đời. Tôi sẽ không xây dựng một xã hội bằng sự chết chóc. Những kẻ theo Shaor có thể đã quên rằng họ đã từng là người, nhưng tôi thì không."

Galladon nhíu mày. "Karata và Aanden, họ thì còn có khả năng – dù là khá thấp. Shaor là một câu chuyện khác, sule. Những người đó không còn một tý con người nào trong họ nữa – cậu không thể lý luận với họ."

"Vậy tôi sẽ phải lấy lại lý trí cho họ," Raoden nói.

"Và cậu định làm điều đó như thế nào, sule?"

"Tôi sẽ tìm một cách."

Raoden quỳ bên cạnh tên điên. Một sự kích thích trong tâm trí cậu cảnh báo rằng cậu nhận ra người đàn ông này từ trải nghiệm gần đây. Raoden không thể chắc chắn, cậu ấy nghĩ rằng người đàn ông này đã từng là một trong những người theo Taan, một trong những người mà Raoden đã đối đầu trong cuộc đột kích của Dashe.

Vậy, điều đó là thật, Raoden nghĩ với một cái quặn bụng. Nhiều người của Taan đã gia nhập với Raoden, nhưng phần lớn thì không. Người ta nói thầm rằng nhiều người trong số họ đã tìm được đường đến khu thương gia của Elantris, tham gia cùng với những người điên của Shaor. Điều đó không khó tin cho lắm, Raoden cho là vậy - sau cùng thì, những người đó đã sẵn sàng tuân theo một Aanden không ổn định. Băng của Shaor chỉ khác họ một tý.

"Thưa ngài?" Saolin ngập ngừng hỏi. "Chúng ta nên làm gì với họ?" Raoden chuyển ánh mắt thương hại về những người đã ngã xuống. "Chúng không nguy hiểm với chúng ta nữa, Saolin. Hãy để họ cùng với những người khác."

¤ ¤ ¤

Ngay sau khi thành công với băng đảng của Aanden, băng của cậu đã tăng lên đáng kể, Raoden đã làm được điều mà cậu ấy đã muốn ngay từ đầu. Cậu đã bắt đầu thu thập những người đã gục ngã trong Elantris.

Cậu ấy đưa họ ra khỏi đường phố và ra khỏi các máng xối, tìm kiếm khắp các tòa nhà vừa đã bị phá hủy vừa vẫn còn đứng, cố gắng tìm mọi người đàn ông, phụ nữ và trẻ em ở Elantris, những người đã chịu thua nỗi đau của họ. Thành phố này rộng lớn và nhân lực của Raoden còn hạn chế, nhưng đến nay họ đã thu thập được hàng trăm người. Cậu ra lệnh cho họ được đặt trong tòa nhà thứ hai mà Kahar đã dọn dẹp, một cấu trúc rông lớn mà ban đầu cậu dự định sẽ sử dụng để làm nơi để hội nghị. Các Hoed vẫn sẽ phải chịu đựng đau khổ, nhưng ít nhất họ có thể làm điều đó với một chút sự thoải mái.

Và họ sẽ không phải làm điều đó một mình. Raoden đã yêu cầu những người trong băng của cậu đến thăm các Hoed. Thường có một vài người Elantris đi bộ giữa họ, nói chuyện nhẹ nhàng và cố gắng làm cho họ thoải mái nhất có thể trong hoàn cảnh này. Thế là không đủ - và không ai có thể dành nhiều thời gian cho các Hoed - nhưng Raoden đã tự thuyết phục bản thân rằng điều đó có ích. Cậu ấy đã làm theo lời khuyên của chính mình, đến thăm Đại sảnh của những Người đã ngã ít nhất một lần một ngày và dường như họ đang trở nên tốt hơn. Các Hoed vẫn rên rỉ, lầm bầm hoặc ngây người ra, nhưng những người hay nói có vẻ trầm lắng hơn. Đại sảnh từng là nơi của những tiếng la hét và tiếng vang đáng sợ, giờ đây nó là một cõi âm thầm của sự lầm bầm lặng lẽ và tuyệt vọng.

Raoden di chuyển trong số họ một cách trang nghiêm, giúp đỡ mang theo một trong những kẻ điên đã ngã xuống. Chỉ có bốn để mang theo – cậu ta đã ra lệnh cho người thứ năm, người mà Saolin đã chặt đầu, được chôn cất. Theo như những gì đã biết, một người Elantris đã chết khi anh ta bị chặt đầu hoàn toàn - ít nhất là đôi mắt của họ không di chuyển, đôi môi của họ cũng không nói được, nếu đầu họ tách ra khỏi cơ thể.

Khi cậu đi qua các Hoed, Raoden lắng nghe những tiếng thì thầm lặng lẽ của họ. "Đẹp, đã từng rất đẹp..."

Cuộc sống, cuộc sống, cuộc sống, cuộc sống, cuộc sống. . . "

"Ôi Domi, ngài ở đâu? Khi nào nó mới kết thúc? Ôi Domi..."

Cậu thường phải lờ đi nhưng lời đó, nếu không chúng sẽ khiến cậu điên loạn - hoặc tệ hơn, đánh thức lại cơn đau trong chính cơ thể cậu ta. Ien đã ở đó, lơ lửng quanh những cái đầu mù lòa và đan xen giữa những cơ thể đã ngã xuống. Con Seon đã dành rất nhiều thời gian trong phòng. Nó phù hợp một cách kỳ lạ.

Họ để lại Đại sảnh một nhóm người trang nghiêm, yên lặng và hài lòng với việc suy nghĩ một mình. Raoden chỉ nói khi nhận thấy một vết rách trong áo choàng của Saolin. "Anh bị thương rồi!" Raoden ngạc nhiên nói.

"Không có gì đâu, thưa ngài," Saolin nói một cách thờ ơ.

"Sự khiêm tốn đó thì tốt ở bên ngoài, Saolin, nhưng không phải ở đây. Ông phải chấp nhận lời xin lỗi của ta."

"Thưa ngài," Saolin nghiêm túc nói. "Trở thành một cư dân Elantris chỉ khiến tôi tự hào hơn khi mang vết thương này. Tôi đã nhận được nó vì bảo vệ người dân của chúng ta."

Raoden quay đầu lại đau khổ nhìn Đại sảnh. "Nó chỉ khiến ông gần giống…"

"Không, thưa ngài, tôi không nghĩ thế. Những người đó đã chịu thua sự đau đớn của họ vì họ không thể tìm thấy mục đích của họ - sự tra tấn của họ là vô nghĩa, và khi ngài không thể tìm thấy mục đích trong cuộc sống, ngài thường có xu hướng từ bỏ. Vết thương này có đau, nhưng mỗi cơn đau sẽ nhắc nhở tôi rằng tôi có được nó với danh dự. Đó không phải là một điều tồi tệ. Tôi nghĩ vậy. "

Raoden coi người lính già với ánh mắt kính trọng. Ở bên ngoài có lẽ ông đã gần đến lúc nghỉ hưu. Ở Elantris, với Shaod là một bộ cân bằng, ông trông giống như bất kỳ ai khác. Người ta không thể nói tuổi qua vẻ bề ngoài, nhưng có lẽ người ta có thể nói điều đó qua trí tuệ.

"Ông nói một cách sáng suốt, bạn của tôi." Raoden nói. "Ta chấp nhận sự hy sinh của ông với sự khiêm tốn."

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi những tiếng dậm chân xuống nền đá cuội. Một lúc sau, Karata lao vào tầm nhìn của họ, đôi chân cô phủ đầy bùn tươi từ bên ngoài khu vực nhà thờ. Kahar sẽ rất tức giận - cô đã quên lau chân, và giờ cô đang mang theo chất nhờn trên đá cuội sạch sẽ của ông.

Karata rõ ràng là không quan tâm đến chất nhờn vào lúc này. Cô đã khảo sát cả nhóm một cách nhanh chóng, đảm bảo không có ai bị mất tích. "Tôi nghe nói Shaor đã tấn công. Có bất kỳ thương vong nào không?"

"Năm. Tất cả ở phe bọn chúng." Raoden nói.

"Lẽ ra tôi nên ở đây," cô nói với một tiếng chửi thề. Trong vài ngày qua, người phụ nữ quyết đoán đã giám sát việc di dời người của mình đến khu vực nhà thờ - cô ấy đồng ý rằng một nhóm chính, thống nhất sẽ hiệu quả hơn, và khu vực nhà thờ sạch sẽ hơn. Thật kỳ lạ là, ý tưởng làm sạch cung điện chưa bao giờ xảy đến với cô. Đối với hầu hết người Elantris, bùn được chấp nhận là một phần không thể chối bỏ của cuộc sống.

"Cô có những việc quan trọng cần phải làm," Raoden nói. "Cô không thể đã dự đoán Shaor sẽ tấn công."

Karata không thích câu trả lời, nhưng cô đã xếp hàng bên cạnh cậu mà không phàn nàn gì thêm.

"Hãy nhìn anh ta kìa, sule," Galladon nói, khẽ mỉm cười bên cạnh cậu. "Tôi sẽ không bao giờ nghĩ rằng điều đó là có thể."

Raoden ngước lên, dõi theo ánh mắt của Dula. Taan quỳ bên đường, kiểm tra các hình chạm khắc trên một bức tường ngắn với sự ngạc nhiên như trẻ con. Cựu nam tước đang ngồi xổm đã dành cả tuần để tổng kê mỗi tác phẩm điêu khắc, chạm trổ hoặc phù điêu trong khu vực nhà thờ. Anh đã phát hiện ra, theo lời của anh, "ít nhất là một tá kỹ thuật mới." Những thay đổi ở Taan rất đáng chú ý, cũng như sự thiếu quan tâm đột ngột của anh ấy đối với việc lãnh đạo. Karata vẫn duy trì mức độ ảnh hưởng trong nhóm, chấp nhận Raoden là tiếng nói cuối cùng nhưng vẫn giữ được hầu hết quyền lực của mình. Taan, tuy nhiên còn không làm thèm ra lệnh - anh ấy quá bận rộn với việc nghiên cứu.

Người của anh ấy - những người đã quyết định tham gia cùng với Raoden - họ dường như không bận tâm. Taan ước tính rằng khoảng ba mươi phần trăm "triều đình" của anh đã tìm được đường đến băng của Raoden, đi thành các nhóm nhỏ. Raoden hy vọng rằng hầu hết những người khác đã chọn sự cô độc – cậu thấy ý tưởng về bảy mươi phần trăm băng đảng lớn của Taan tham gia với Shaor rất đáng lo ngại. Raoden có tất cả người của Karata, nhưng nhóm của cô luôn là nhóm nhỏ nhất - nếu có hiệu quả nhất – trong cả ba. Shaor luôn là lớn nhất, các thành viên của nó chỉ thiếu sự gắn kết và động lực để tấn công các băng đảng khác. Thỉnh thoảng có những người mới đến được mang đến cho người của Shaor đã đủ để thỏa mãn sự khát máu của họ.

Sẽ không lâu nữa. Raoden sẽ không chấp nhận tha thứ những kẻ điên, sẽ không cho phép họ hành hạ những người mới vô tội. Karata và Saolin hiện giơ đang mang mọi người bị ném vào thành phố, và đưa họ đến băng của Raoden một các an toàn. Cho đến giờ, phản ứng từ người của Shaor không được tốt cho lắm - và Raoden sợ rằng nó sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn thôi.

Mình phải làm gì đó với họ, cậu nghĩ. Tuy nhiên, đó là một đề cho một ngày khác. Cậu ấy đã có những nghiên cứu cần phải quan tâm đến lúc này.

Khi họ đến nhà thờ, Galladon quay trở lại nơi trồng trọt của mình, người của Saolin đã giải tán để đi tuần tra, và Karata quyết định - mặc dù cô đã phản đối trước đó - rằng cô nên quay lại cung điện. Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại Raoden và Saolin.

Sau trận chiến và ngủ dậy quá muộn, hơn nửa ngày ánh sáng đã bị lãng phí và Raoden tấn công nghiên cứu của mình với sự quyết tâm. Trong khi Galladon trồng trọt và Karata di tán khỏi cung điện, đó là nhiệm vụ tự bổ nhiệm của Raoden, để giải mã càng nhiều càng tốt về AonDor. Cậu ta ngày càng bị thuyết phục rằng phép thuật cổ xưa của các chữ cái nắm giữ bí mật về sự sụp đổ của Elantris.

Cậu với tay qua một trong những cửa sổ nhà thờ và lôi ra cuốn sách AonDor dày đang ngồi trên bàn bên trong. Cho đến nay, nó đã không hữu ích như cậu hy vọng. Đó không phải là hướng dẫn sử dụng, mà là một loạt các trường hợp nghiên cứu giải thích các sự kiện kỳ lạ hoặc thú vị xung quanh AonDor. Thật không may, nó vô cùng tân tiến. Hầu hết các cuốn sách đều đưa ra các ví dụ về những gì đã xảy ra, và Raoden cần sử dụng lý luận ngược lại để giải mã logic của AonDor.

Cho đến nay cậu mới chỉ có thể xác định rất ít. Rõ ràng là các Aon chỉ là điểm khởi đầu - những chữ cái cơ bản nhất mà người ta có thể vẽ để tạo ra hiệu ứng. Giống như AonDor chữa lành được mở rộng trong giấc mơ của cậu, AonDor tiên tiến bao gồm vẽ một Aon căn bản ở trung tâm, sau đó tiến hành vẽ các hình khác - đôi khi chỉ là các dấu chấm và đường viền quanh nó. Các dấu chấm và đường thẳng là quy định, thu hẹp hoặc mở rộng sự tập trung năng lượng. Ví dụ, với bản vẽ cẩn thận, một người chữa bệnh có thể chỉ định chân tay nào sẽ được chữa lành, chính xác phải làm gì với nó và làm thế nào để làm sạch nhiễm trùng.

Raoden càng đọc nhiều, cậu càng bắt đầu thấy các Aon không phải là những biểu tượng thần bí. Chúng có vẻ giống như phép tính trong toán học. Trong khi hầu hết mọi cư dân Elantris đều có thể vẽ Aons - tất cả những gì nó cần là một bàn tay vững vàng và kiến thức cơ bản về cách viết các chư cái – chỉ các bậc thầy của AonDor mới là những người có thể phác họa nhanh chóng và chính xác hàng tá những cải biến nhỏ hơn quanh Aon trung tâm. Thật không may, cuốn sách cho rằng người đọc nó có kiến thức khái quát về AonDor, và đã bỏ qua hầu hết các nguyên tắc cơ bản. Một vài hình ảnh minh họa bao gồm phức tạp đến nỗi Raoden thường không thể nhìn ra chữ cái nào là Aon căn bản mà không đề cập đến văn bản.

"Giá như nó giải thích ý nghĩa của ‘lưu chuyển Dor’!" Raoden kêu lên, đọc lại một đoạn đặc biệt khó chịu cứ sử dụng cụm từ này.

"Dor sao, sule?" Galladon hỏi, quay lưng lại với việc trồng cây của mình. "Nghe có vẻ như một thuật ngữ Duladel."

Raoden ngồi thẳng dậy. Chư cái được sử dụng trong cuốn sách để đại diện cho "Dor" là một chữ không phổ biến - một chữ không thực sự là một Aon, mà chỉ đơn giản là một đại diện ngữ âm. Như thể từ này đã được phiên âm từ một ngôn ngữ khác.

"Galladon, anh nói đúng!" Raoden nói. "Nó không phải là tiếng Aon."

"Tất nhiên là không phải - nó không thể là một Aon, nó chỉ có một nguyên âm trong đó."

"Có thể nói đơn giản là vậy, bạn của tôi."

"Nhưng nó đúng chứ, kolo?"

"Đúng. Tôi cho là vậy," Raoden nói. "Điều đó không quan trọng ngay bây giờ, vấn đề quan trọng là Dor. Anh có biết ý nghĩa của nó không?"

"Chà, nếu nó đúng cùng là một từ, thì nó đề cập đến một thứ trong Jesker."

" Mysteries thì có liên quan gì tới nó?" Raoden nghi ngờ hỏi.

"Doloken, sule!" Galladon chửi thề. "Tôi đã nói với cậu, Jesker và Mysteries không giống nhau! Điều mà Opelon gọi là Jeskeri Mysteries không liên quan nhiều đến tôn giáo Duladel hơn là với Shu-Keseg."

"Hiểu rồi." Raoden nói, giơ tay lên. "Bây giờ, hãy cho tôi biết về Dor."

"Thật khó để giải thích, sule," Galladon nói, dựa vào một cái cuốc tạm bợ mà anh ta đã tạo ra từ một cây sào và một số tảng đá. "Dor là một sức mạnh vô hình - nó ở trong mọi thứ, nhưng không thể chạm vào được. Nó không ảnh hưởng thứ gì, nhưng nó kiểm soát mọi thứ. Tại sao các dòng sông lại chảy?"

"Bởi vì nước được kéo xuống dưới, giống như mọi thứ khác. Băng tan trên núi, và nó phải có một nơi để đi."

"Chính xác," Galladon nói. "Bây giờ, một câu hỏi khác. Điều gì làm cho nước muốn chảy?"

"Tôi không nghĩ nó cần phải như vậy."

"Nó cần, và Dor là động lực của nó," Galladon nói. "Jesker dạy rằng chỉ có con người mới có khả năng – hoặc là một lời nguyền – không biết gì về Dor. Cậu có biết rằng nếu cậu đưa một con chim đi xa khỏi phụ thân, mẫu thân nó rồi nuôi nó trong nhà, nó vẫn sẽ học được cách bay không?"

Raoden nhún vai.

"Làm thế nào mà nó học được, sule? Ai đã dạy nó bay?"

"Dor chăng?" Raoden ngập ngừng hỏi.

"Phải rồi đấy."

Raoden mỉm cười - lời giải thích nghe có vẻ quá bí ẩn để trở nên hữu ích. Nhưng rồi cậu nghĩ đến giấc mơ của mình, ký ức của cậu về những gì đã xảy ra từ lâu. Khi người chữa bệnh Elantris vẽ Aon của cô, nó xuất hiện như thể một vết rách hiện ra trong không khí đằng sau ngón tay cô. Raoden vẫn có thể cảm thấy sức mạnh hỗn loạn đang hoành hành đằng sau vết rách đó, lực lượng khổng lồ đó đã cố gắng vượt qua Aon để đến chỗ cậu ta. Nó tìm cách áp đảo cậu, phá hủy cậu cho đến khi cậu trở thành một phần của nó. Tuy nhiên, chữ Aon được xây dựng cẩn thận của người chữa bệnh đã lưu chuyển thứ sức mạnh thành một dạng có thể sử dụng được, và nó đã chữa lành chân của Raoden, thay vì tiêu diệt cậu.

Lực lượng đó, bất kể nó là gì, có thật. Nó ở đằng sau những Aon mà cấu ấy vẽ, dù chúng rất yếu. "Hẳn phải là vậy… Galladon, đó là lý do tại sao chúng ta vẫn còn sống!"

"Cậu đang lảm nhảm về cái gì thế? " Galladon nói, nhìn lên từ công việc của mình với sự bao dung.

"Đó là lý do tại sao chúng ta còn sống, mặc dù cơ thể của chúng ta không còn hoạt động nữa!" Raoden nói với sự phấn khích. "Anh có thấy không? Chúng ta không ăn, nhưng chúng tôi lại có năng lượng để tiếp tục di chuyển. Phải có một mối liên hệ nào đó giữa người Elantris và Dor - nó nuôi sống cơ thể chúng ta, cung cấp năng lượng chúng ta cần để tồn tại."

"Vậy thì tại sao nó không cho chúng ta đủ để giữ cho trái tim của chúng ta hoạt động và làn da của chúng ta không chuyển sang màu xám?" Galladon hỏi, không tin tưởng.

"Bởi vì nó không có đủ," Raoden giải thích. "AonDor không còn hoạt động nữa – thứ năng lượng đã từng cung cấp cho thành phố đã bị giảm xuống mức nhỏ giọt. Điều quan trọng là, nó không biến mất. Chúng ta vẫn có thể vẽ Aon, ngay cả khi chúng yếu ớt và không làm gì cả, và trí não chúng ta tiếp tục sống, ngay cả khi cơ thể chúng ta đã từ bỏ từ lâu. Chúng ta chỉ cần tìm cách khôi phục nó trở lại tới mức tối đa. "

"Ồ, thế thôi à?" Galladon hỏi. "Ý cậu là chúng ta cần sửa những gì bị hỏng?"

"Tôi đoán vậy," Raoden nói. "Điều quan trọng là nhận ra có một mối liên kết giữa chúng ta và Dor, Galladon. Không chỉ vậy - mà còn phải có một mối liên kết nào đó giữa vùng đất này và Dor."

Galladon nhíu mày. "Tại sao cậu lại nói như vậy?"

"Bởi vì AonDor đã được phát triển ở Arelon và không nơi nào khác", Raoden nói. "Văn bản nói rằng một người càng đi xa khỏi Elantris, sức mạnh của AonDor sẽ càng yếu đi. Bên cạnh đó, chỉ có những người từ Arelon mới bị dính Shaod. Nó có thể chọn cả người Teod, nhưng chỉ khi họ sống ở Arelon vào thời điểm đó. Ồ, và nó cũng thỉnh thoảng dính cả Dula. "

"Tôi đã không nhận ra điều đó."

Raoden nói: "Có một số liên kết giữa vùng đất này, người Arelon và Dor, Galladon". "Tôi không bao giờ nghe nói về một Fjordell bị dính Shaod, bất kể anh ta sống ở Arelon bao lâu. Các Dula có dòng máu lai, một nửa Jindo, nửa Aon. Nông trại của anh ở đâu trên Duladel?"

Galladon nhíu mày. "Ở phía bắc, sule."

"Phần đó giáp với Arelon." Raoden đắc thắng nói. "Nó có liên quan đến vùng đất và dòng máu Aon của chúng tôi."

Galladon nhún vai. "Nghe có vẻ có lý, sule, nhưng tôi chỉ là một người nông dân đơn giản – tôi thì biết gì về những điều như vậy?"

Raoden khịt mũi, không thèm trả lời câu bình luận. "Nhưng tại sao? Sự kết nối là gì? Có lẽ Fjordell đã đúng - có lẽ Arelon đã bị nguyền rủa."

"Cứ giả định đi, sule," Galladon nói, quay lại với công việc của mình, không thấy nhiều bằng chứng thực nghiệm tốt ở việc đó. "

"Được rồi. Vậy, tôi sẽ ngừng giả định ngay khi anh nói cho tôi biết ở nơi nào mà một người nông dân đơn giản lại học từ ‘bằng chứng thực nghiệm’".

Galladon đã không trả lời, nhưng Raoden nghĩ rằng cậu có thể nghe thấy chàng Dula cười khẽ.

Bạn đang đọc Elantris - Thành Phố Của Các Vị Thần của Brandon Sanderson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrueBK98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.