Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 6004 chữ

"Sule, tôi không nghĩ rằng đây là một ý tưởng tốt." Galladon thì thầm không hào hứng khi anh cúi xuống cạnh Raoden.

"Suỵt," Raoden ra lệnh, ngó qua góc nhà về phía sân. Các băng nhóm khác đã nghe về việc tuyển mộ Mareshe của Raoden, và tin chắc rằng cậu có ý định bắt đầu một băng đảng của riêng mình. Khi Raoden và Galladon đến một ngày trước đó để tìm kiếm những người mới đến, họ đã thấy một nhóm người của Aanden đang chờ họ. Màn tiếp đón không được dễ chịu cho lắm. May mắn thay, họ đã trốn thoát mà không có bất kỳ cái xương hoặc ngón chân gãy nào, nhưng lần này Raoden có ý định trở nên tinh tế hơn một chút.

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ chờ chúng ta một lần nữa?" Galladon hỏi.

"Họ chắc là sẽ làm vậy," Raoden nói. "Đó là lý do tại sao anh nên nói nhỏ lại. Đi thôi nào."

Raoden trượt người quanh góc tường vào một con hẻm. Ngón chân cậu đau đớn khi cậu bước đi, cũng như đôi bàn tay bị trầy xước và một vết bầm tím cậu có được trên cánh tay. Ngoài ra, cơn đói đang mời gọi cậu, một sự khao khát vô hình từ bên trong.

Galladon thở dài. "Tôi không chán với cái chết đến nỗi tôi muốn đổi nó với một sự tồn tại chỉ toàn là những cơn đau đớn. Kolo?"

Raoden quay lại với đôi mắt khoan dung. "Galladon, một ngày nào đó, anh sẽ vượt qua sự bi quan này của anh, và tất cả Elantris sẽ sụp đổ vì sốc."

"Bi quan?" Galladon yêu cầu khi Raoden len lỏi xuống con hẻm. "Bi quan? Tôi á? Dula là những người nhẹ dạ, dễ tính nhất ở Opelon! Chúng tôi nhìn mỗi ngày với… Sule? Cậu đừng có mà rời đi khi tôi đang bào chữa cho bản thân!"

Raoden lờ đi chàng Dula to lớn. Cậu cũng cố gắng phớt lờ cơn đau của mình, dù chúng rất rát. Đôi giày da mới của cậu ta đã giúp ích rất nhiều, kể cả với sự không ủng hộ của Galladon, Mareshe đã tạo ra một sản phẩm phù hợp với cái tôi đáng kể của ông ấy. Đôi giày rất chắc chắn, có đế bảo vệ kiên cố, nhưng được phần da mềm mại - làm từ bìa sách của Galladon - hoàn toàn vừa vặn và không chà xát vào chân.

Cẩn thận ngó quanh góc tường, Raoden nghiên cứu khu đất. Dù không thể nhìn thấy người của Shaor, nhưng họ có thể đang trốn ở gần đó. Raoden bật dậy khi thấy cánh cổng thành phố mở toang. Có người mới xuất hiện hiện hôm nay. Tuy nhiên, cậu đã bị sốc khi Lực lượng bảo vệ thành phố Elantris đẩy vào không chỉ một, mà là ba người mặc quần áo trắng riêng biệt qua chiếc cổng.

"Ba ư?" Raoden nói.

"Shaod rất khó đoán, sule," Galladon nói, bò lên phía sau cậu ấy. "Điều này thay đổi mọi thứ," Raoden nói với sự khó chịu.

"Tốt. Đi thôi - những người khác có thể lấy chỗ lễ vật hôm nay. Kolo?"

"Sao? Anh muốn bỏ lỡ một cơ hội lớn như vậy? Galladon. Tôi thấy thất vọng về anh."

Chàng Dula cằn nhằn điều gì đó mà Raoden không thể nghe được, và Raoden vươn tay vỗ vai trấn an người đàn ông to lớn. "Đừng lo - tôi có một kế hoạch."

"Nhanh thế?"

"Chúng ta phải di chuyển nhanh chóng - một trong ba người đó sẽ tiến lên một bước bất cứ lúc nào, và sau đó cơ hội của chúng ta sẽ biến mất."

"Doloken," Galladon lẩm bẩm. "Cậu định làm gì?"

"Không làm gì cả. Tuy nhiên, anh sẽ có một cuộc đi dạo tuyệt vời trong khu đất."

"Cái gì? " Galladon hỏi." Sule, cậu lại bị kayana rồi. Nếu tôi đi ra ngoài đó, các băng đảng sẽ thấy tôi!

"Chính xác." Raoden nói với một nụ cười. "Chỉ cần chắc chắn rằng anh chạy rất nhanh, anh bạn của tôi. Chúng ta không muốn họ bắt được anh."

"Cậu đang nghiêm túc," Galladon nói với sự e ngại ngày càng tăng.

"Thật không may là vậy. Giờ hãy di chuyển đi, dẫn họ sang bên trái, và tôi sẽ làm phần còn lại. Chúng ta sẽ gặp nhau tại nơi chúng ta để Mareshe lại."

Galladon đã nói một điều gì đó về việc "tất cả thịt khô trên thế giới cũng không đáng." nhưng anh để Raoden đẩy anh vào khu đất. Một lúc sau, một loạt tiếng gầm gừ đột nhiên phát ra từ tòa nhà nơi người của Shaor thường hay trốn. Nhóm người hoang dã xông lên, quên mất ba người mới trong sự căm ghét của họ đối với người đàn ông đã động vào họ chỉ vài ngày trước đó.

Galladon bắn một cái nhìn khinh miệt cuối cùng về hướng của Raoden rồi tức tốc chạy đi, chọn một con đường ngẫu nhiên rồi dẫn người của Shaor đi ra xa. Raoden chờ anh một lát, rồi chạy ra giữa khu đất, trả vờ thở sâu, như thể đang kiệt sức.

"Hắn đã đi đường nào rồi?" cậu tra hỏi gay gắt ba người mới đến.

"Ai?" một trong số họ cuối cùng cũng mạo hiểm hỏi.

"Tên Dula to lớn! Nhanh lên, hắn ta đã đi con đường nào? Hắn ta có thuốc chữa!"

"Thuốc chữa?" Người đàn ông ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên rồi. Nó rất hiếm, nhưng có đủ cho tất cả chúng ta, nếu anh nói cho tôi biết hắn ta đã đi theo con đường nào. Anh có muốn ra khỏi đây không?"

Người mới đến run rẩy giơ tay lên và chỉ vào con đường mà Galladon đã đi.

"Đi nào!" Raoden hối thúc. "Trừ khi chúng ta di chuyển nhanh chóng, chúng ta sẽ mất dấu hắn ta mãi mãi!" Nói xong, cậu bắt đầu chạy.

Ba người mới đến đứng đó một lúc, rồi, cảm giác cấp bách của Raoden là quá nhiều đối với họ, họ chạy theo. Do đó, cả ba bước đầu tiên của họ đều ở hướng bắc - hướng khiến họ trở thành tài sản thuộc về người của Shaor. Hai băng đảng khác chỉ có thể nhìn theo với sự thất vọng khi cả ba lao đi.

¤¤¤

"Cô có thể làm gì?" Raoden hỏi.

Người phụ nữ nhún vai. "Maare là tên của tôi, thưa ngài. Tôi là một bà nội trợ đơn giản. Tôi không có kỹ năng đặc biệt nào để nói cả."

Raoden khịt mũi. "Nếu cô có thể giống như bất kỳ bà nội trợ nào khác, thì cô có thể giỏi hơn bất kỳ ai ở đây. Cô có thể dệt không?"

"Tất nhiên rồi, thưa ngài."

Raoden gật đầu suy nghĩ. "Còn anh?" cậu hỏi người đàn ông tiếp theo.

"Rill, một người thợ, thưa ngài. Tôi đã dành phần lớn thời gian của mình để xây dựng trên đồn điền của chủ nhân của mình."

"Vận chuyển gạch sao?"

"Lúc đầu, thưa ngài," người đàn ông nói. Anh ta có đôi bàn tay rộng và khuôn mặt khéo léo của một công nhân, nhưng đôi mắt anh lại sắc sảo và thông minh. "Tôi đã dành nhiều năm học hỏi với những người làm thuê. Tôi đã hy vọng rằng chủ của tôi sẽ gửi tôi đến học việc."

"Anh có hơi già để trở thành người học việc," Raoden lưu ý.

"Tôi biết, thưa ngài, nhưng đó là một hy vọng. Không nhiều nông dân còn chỗ cho hy vọng nữa, ngay cả những cái rất đơn giản."

Raoden lại gật đầu. Người đàn ông không nói chuyện như một người nông dân, nhưng có rất ít người ở Arelon nói như vậy. Mười năm trước, Arelon là một vùng đất của cơ hội và hầu hết mọi người ở đây ít nhất được giáo dục một chút. Nhiều người trong triều đình của phụ thân cậu phàn nàn rằng việc học đã hủy hoại những nông dân làm tốt việc, quên một cách có chọn lọc rằng chính họ đã từng là thành viên của cùng một "giai cấp nông dân" một thập kỷ trước đó.

"Được rồi, còn ông thì sao?" Raoden hỏi người đàn ông tiếp theo.

Người mới thứ ba, một người đàn ông vạm vỡ với chiếc mũi dường như đã bị gãy ít nhất một chục lần, nhìn Raoden với đôi mắt do dự. "Trước khi tôi trả lời, tôi muốn biết tại sao tôi nên lắng nghe ngài."

"Bởi vì ta vừa cứu mạng ông." Raoden nói.

"Tôi không hiểu. Chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông kia?"

"Anh ấy sẽ xuất hiện trong vài phút nữa."

"Nhưng-"

"Chúng ta không thực sự đuổi theo anh ấy," Raoden nói. "Chúng ta đã đưa các bạn ra khỏi nguy hiểm. Mareshe, làm ơn hãy giải thích cho họ."

Vị nghệ nhân nắm lấy cơ hội. Với những cử chỉ phóng túng, ông ấy đã giải thích về sự suýt soát thoát nạn của mình hai ngày trước đó, nghe có vẻ như ông ấy đã ở bên bờ vực của cái chết trước khi Raoden xuất hiện và đưa ông đi một cách an toàn. Raoden mỉm cười, Mareshe có một tâm hồn khoa trương. Giọng ca của nghệ sĩ trầm bổng như một bản giao hưởng được viết tốt. Nghe lời kể của người đàn ông, thậm chí Raoden gần như tin rằng cậu đã làm một điều gì đó vô cùng cao quý.

Mareshe kết thúc với một lời tuyên bố rằng Raoden đáng tin cậy, và khuyến khích tất cả bọn họ lắng nghe cậu. Cuối cùng, thậm chí là cả người đàn ông mũi móc vạm vỡ cũng đã chăm chú.

"Tên tôi là Saolin, thưa Ngài Linh Hồn," người đàn ông nói, "và tôi là một người lính trong quân đội riêng của Bá tước Eondel."

"Ta biết Eondel," Raoden nói với một cái gật đầu. "Ông ấy là một người đàn ông tốt, một người lính trước khi ông ấy được trao một danh hiệu. Ông hẳn đã được đào tạo tốt."

"Chúng tôi là những người lính tốt nhất trong cả nước, thưa ngài," Saolin tự hào nói.

Raoden mỉm cười. "Không khó để vượt trên hầu hết những người lính ở đất nước nghèo của chúng ta, Saolin. Tuy nhiên, ta cho rằng quân đội của Eondel ngang bằng với những người lính từ bất kỳ quốc gia nào. Ta luôn thấy họ là những người có danh dự, kỷ luật và có kỹ năng. Giống như nhà lãnh đạo của họ. Trao cho Eondel một danh hiệu là một trong số ít những điều thông minh mà Iadon đã làm gần đây. "

"Theo như tôi hiểu, thưa ngài, nhà vua không có nhiều sự lựa chọn," Saolin nói với một nụ cười, cho thấy một cái miệng bị thiếu một vài chiếc răng. "Eondel đã tích lũy được một khối tài sản lớn bằng cách cho hoàng tộc thuê lực lượng cá nhân của mình."

"Đó là sự thật," Raoden cười nói. "Chà, Saolin, ta rất vui khi có ông. Một người lính chuyên nghiệp với kỹ năng của ông chắc chắn sẽ khiến tất cả chúng ta cảm thấy an toàn hơn rất nhiều khi ở đây."

"Bất cứ điều gì ngài cần," Saolin nói, khuôn mặt ông trở nên nghiêm túc. "Tôi nguyện dâng thanh kiếm của tôi cho ngài. Tôi biết rất ít về tôn giáo ngoài những lời cầu nguyện của tôi, và tôi không thực sự hiểu những gì đang diễn ra ở đây, nhưng một người đàn ông nói tốt về Ngài Eondel là một người đàn ông tốt theo sự phán đoán của tôi."

Raoden siết chặt lấy vai Saolin, phớt lờ sự thật rằng người lính đã không còn có một thanh kiếm để dâng nữa. "Ta đánh giá cao và chấp nhận sự bảo vệ của ông, ông bạn ạ. Nhưng ta cảnh báo ông, đây không phải là một gánh nặng dễ dàng để ông tự gánh lấy. Ta đang nhanh chóng tạo ra thêm kẻ thù ở đây, và việc đó sẽ đòi hỏi rất nhiều sự cảnh giác để đảm bảo rằng chúng ta sẽ không ngạc nhiên trước một cuộc tấn công. "

"Tôi hiểu, thưa ngài." Saolin sốt sắng nói. "Nhưng, trước Domi. Tôi sẽ không khiến ngài thất vọng!"

"Vậy còn bọn tôi, thưa ngài?" Rill, người thợ xây hỏi.

"Ta cũng có một dự án lớn dành cho hai người đây," Raoden nói. "Nhìn lên và cho ta biết những gì mà mọi người nhìn thấy."

Rill ngước mắt lên trời, đôi mắt bối rối. "Tôi không thấy gì cả, thưa ngài. Liệu tôi đáng ra phải thấy gì đó ư?"

Raoden cười. "Không phải gì cả, Rill. Đó chính là vấn đề. Cái mái của tòa nhà này đã sụp đổ từ nhiều năm trước. Mặc dù vậy, đây là một trong những tòa nhà lớn nhất và ít thoái hóa nhất mà ta tìm thấy. Ta tin rằng việc đào tạo của anh bao gồm cả một số kinh nghiệm làm mái nhà, đúng chứ? "

Rill nở nụ cười. "Đúng vậy, thưa ngài. Ngài có nguyên liệu chứ?"

"Đó sẽ là phần khó khăn, Riil. Tất cả gỗ ở Elantris đều bị gãy hoặc mục nát."

"Đó là một vấn đề," Riil thừa nhận. "Có lẽ nếu chúng ta làm khô gỗ, sau đó trộn nó với đất sét…

"Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, Riil, Maare," Raoden nói.

"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, thưa ngài," Maare trấn an anh.

"Tốt," Raoden nói với một cái gật đầu tán thành. Dáng điệu của cậu, cùng với sự bất an của họ, khiến họ nhanh chóng lắng nghe. Đó không phải là lòng trung thành, chưa đâu. Hy vọng, thời gian sẽ khiến cậu có được niềm tin cũng như lời nói của họ.

"Giờ, Mareshe," Raoden tiếp tục, "làm ơn giải thích với những người bạn mới của chúng ta về ý nghĩa của việc trở thành một người Elantris. Tôi không muốn Rill rơi khỏi đỉnh của tòa nhà trước khi anh ta nhận ra rằng việc mình bị gãy cổ sẽ không nhất thiết phải là kết thúc của cơn đau. "

"Vâng, thưa ngài," Mareshe nói, để mắt tới thức ăn của những người mới đến, đang nằm trên một phần tương đối sạch sẽ của sàn nhà. Cái đói đã bắt đầu ảnh hưởng đến ông rồi.

Raoden cẩn thận chọn một vài món đồ từ lễ vật, rồi gật đầu với những người còn lại. "Hãy chia chúng đều ra cho nhau rồi ăn đi. Tiết kiệm chúng sẽ không giúp ích được chúng ta - cơn đói sẽ bắt đầu ngay lập tức, vậy nên hãy nuốt chúng xuống trước khi chúng có thời gian để khiến mọi người trở nên tham lam."

Bốn người gật đầu, và Mareshe bắt đầu giải thích những hạn chế của cuộc sống ở Elantris khi ông chia thức ăn. Raoden quan sát một lúc, rồi quay đi để suy nghĩ.

"Sule, mẫu thân tôi sẽ quý cậu. Bà luôn phàn nàn rằng tôi không tập thể dục đủ." Raoden nhìn lên khi Galladon sải bước vào phòng.

"Chào mừng trở lại, bạn của tôi," Raoden nói với một nụ cười. "Tôi đã bắt đầu cảm thấy lo lắng. "

Galladon khịt mũi. "Tôi không thấy cậu lo lắng khi cậu đẩy tôi ra ngoài đó. Đến những con giun trên móc câu còn được đối xử tốt hơn. Kolo?"

"Ồ, nhưng anh là một con mồi tuyệt vời", Raoden nói. "Bên cạnh đó, nó đã thành công. Chúng ta có những người mới đến, và anh có vẻ như không có thêm vết thâm."

"Một trạng thái rất có thể là một nguồn gây bất mãn lớn cho những con chó của Shaor,"

"Làm thế nào mà anh thoát được khỏi chúng?" Raoden hỏi, đưa cho Galladon ổ bánh mì mà cậu ấy đã lấy cho chàng Dula. Galladon xem xét nó, rồi xé nó ra làm đôi và đưa một phần cho Raoden, người đang giơ tay lên ngăn cản.

Galladon nhún vai biểu ý ‘được thôi, chết đói là việc của cậu’, rồi bắt đầu ngấu nghiến chiếc bánh. "Chạy vào một tòa nhà với một chiếc cầu thang bị sập, sau đó đi ra cửa sau," anh ấy giải thích với miệng đầy thức ăn. "Tôi ném một số tảng đá lên mái nhà khi người của Shaor bước vào. Sau những gì cậu đã làm với họ vào một ngày trước đó, họ đã chỉ cho rằng tôi ở trên đó. Họ có lẽ vẫn ngồi đó đợi tôi. "

"Thuận lợi phết," Raoden nói.

"Ai đó đã không cho tôi nhiều sự lựa chọn."

Galladon tiếp tục ăn trong yên tĩnh, lắng nghe những người mới đến thảo luận về "nhiệm vụ quan trọng" khác nhau của họ.

"Cậu sẽ nói với tất cả bọn họ những điều đó?" anh hỏi với giọng nhỏ nhẹ.

"Điều gì cơ?"

"Những người mới đến, sule. Cậu đã khiến tất cả bọn họ nghĩ rằng họ có tầm quan trọng sống còn, giống như Mareshe. Giày rất đẹp, nhưng không phải là vấn đề của sự sống và cái chết."

Raoden nhún vai. "Mọi người làm việc tốt hơn khi họ cho rằng họ rất quan trọng."

Galladon im lặng trong một khoảnh khắc ngắn trước khi nói lại. "Họ nói đúng."

'Ai cơ?"

"Các băng đảng khác. Cậu đang bắt đầu băng đảng của riêng mình."

Raoden lắc đầu. "Galladon, đó chỉ là một phần rất nhỏ của nó. Không ai đạt được bất cứ điều gì trong Elantris - họ đều quá bận rộn với việc tranh giành thức ăn hoặc suy ngẫm về sự khốn khổ của họ. Thành phố cần có mục đích."

"Chúng ta đã chết. Sule," Galladon nói. "Mục đích nào chúng ta có thể có ngoài đau khổ?"

"Đó chính xác là vấn đề. Mọi người đều tin rằng cuộc sống của họ đã kết thúc chỉ vì trái tim họ ngừng đập."

"Điều đó thường là một dấu hiệu khá chính xác, sule." Galladon nói khô khốc.

"Không phải trong trường hợp của chúng ta, anh bạn của tôi. Chúng ta cần phải thuyết phục bản thân rằng chúng ta có thể tiếp tục tiến lên. Shaod không gây ra tất cả những nỗi đau ở đây - tôi cũng đã thấy mọi người ở bên ngoài mất hy vọng, và tâm hồn của họ cũng trở nên hốc hác như những kẻ khốn khổ ở trong khu đất. Nếu chúng ta có thể khôi phục ngay cả chỉ một chút hy vọng cho những người này, thì cuộc sống của họ sẽ được cải thiện mạnh mẽ. " Cậu nhấn mạnh từ "cuộc sống", và nhìn thẳng vào mắt Galladon.

Galladon nói: "Các băng đảng khác sẽ không chỉ ngồi xung quanh và xem cậu ăn cắp tất cả lễ vật của họ, sule". "Họ sẽ sớm chán ghét cậu."

"Vậy thì tôi sẽ phải sẵn sàng để đối đầu với họ." Raoden gật đầu về phía tòa nhà lớn xung quanh họ. "Nơi này sẽ là một căn cứ hoạt động khá tốt, anh có nghĩ thế không? Nó có phòng chung này ở giữa, với tất cả những căn nhỏ hơn ở phía sau."

Galladon nheo mắt nhìn lên. "Cậu có thể đã chọn một tòa nhà có mái."

"Đúng, tôi biết," Raoden trả lời. "Nhưng cái này phù hợp với mục đích của tôi. Tôi tự hỏi nó đã từng là gì."

"Một nhà thờ," Galladon nói. "Korathi."

"Làm sao anh biết?" Raoden ngạc nhiên hỏi.

"Có cảm giác, sule."

"Tại sao lại có một nhà thờ Korathi ở Elantris?" Raoden cãi lại. "Cư dân Elantris là các vị thần của họ."

"Nhưng họ là những vị thần rất khoan dung. Đáng lẽ phải có một nhà thờ Korathi lớn ở Elantris, nhà nguyện thờ to nhất so với đồng loại của nó. Nó được xây dựng như một món quà của tình bạn với người Teod."

"Điều đó có vẻ rất kỳ lạ," Raoden nói với cái lắc đầu. "Các vị thần của một tôn giáo lại xây dựng tượng đài cho Domi."

"Như tôi đã nói. Người Elantris là những vị thần rất mềm lòng. Họ không thực sự quan tâm nếu người dân tôn sùng họ - họ vẫn an tâm về sự thần thánh của mình. Cho đến khi Reod xuất hiện. Kolo?"

"Anh dường như biết khá nhiều, Galladon," Raoden lưu ý.

"Và từ khi nào điều đó là một tội lỗi?" Galladon nói với một sự giận dữ. "Cậu đã sống ở Kae cả đời, sule. Có lẽ thay vì hỏi tại sao tôi biết những điều này, cậu nên tự hỏi tại sao cậu lại không biết."

"Đã lưu y," Raoden nói, liếc sang bên cạnh. Mareshe vẫn dồn hết tâm trí vào lời giải thích của mình về một cuộc sống đầy nguy hiểm của một cư dân Elantris. "Sẽ còn lâu mới xong. Đi nào, có một chuyện tôi muốn làm."

"Nó có liên quan đến việc chạy không?" Galladon hỏi với giọng đau đớn.

"Chỉ khi họ phát hiện ra chúng ta."

¤

Raoden nhận ra Aanden. Thật khó để nhìn thấy - Shaod mang đến những thay đổi thật sâu sắc - nhưng Raoden có sở trường về nhận diện khuôn mặt. Người được gọi là Nam tước của Elantris là một người đàn ông thấp bé với một cái bướu khá lớn và bộ râu dài rủ xuống rõ ràng là giả. Aanden trông không cao quý - đương nhiên, có rất ít những vị quý tộc mà Raoden biết đến trông giống quý tộc.

Dù sao thì, Aanden không phải là nam tước. Người đàn ông ở trước Raoden, ngồi trên ngai vàng và chủ tọa một triều đình gồm những cư dân Elantris trông rất ốm yếu, được gọi là Taan. Ông ta là một trong những nhà điêu khắc giỏi nhất ở Kae trước khi Shaod cướp ông ta đi, nhưng ông không có dòng máu quý tộc. Tất nhiên, phụ thân của Raoden cũng không có gì khác hơn là một thương nhân đơn giản cho đến khi vận may biến ông thành vua. Ở Elantris, Taan rõ ràng là đã tận dụng cơ hội theo một cách tương tự.

Những năm ở Elantris đã không tử tế với Taan. Người đàn ông đang bù lu bù loa với triều đình của những kẻ bị bỏ đi.

"Ông ấy bị điên à?" Raoden hỏi, cúi mình bên ngoài cửa sổ họ đang sử dụng để do thám triều đình của Aanden.

"Mỗi chúng ta đều có cách đối phó với cái chết khác nhau, sule," Galladon thì thầm. "Những tin đồn nói rằng sự điên rồ của Aanden là một quyết định có ý thức. Họ nói rằng sau khi bị ném vào Elantris, ông ta đã nhìn quanh và nói ‘Không đời nào tôi có thể đối mặt với điều này với sự tỉnh táo.’ Sau đó, ông ta tuyên bố mình là Nam tước Aanden của Elantris và bắt đầu ra lệnh."

"Và mọi người tuân theo ông ta ư?"

"Một số người làm thế," Galladon thì thầm với một cái nhún vai. "Ông ấy có thể bị điên, nhưng cả thế giới cũng vậy - ít nhất là trong mắt của một người đã bị ném vào đây. Kolo? Aanden là một nguồn quyền lực. Hơn nữa, có lẽ ông ta là một nam tước ở bên ngoài."

"Ông ấy không phải. Ông là một nhà điêu khắc."

"Cậu biết ông ta?"

"Tôi đã gặp ông một lần," Raoden nói với một cái gật đầu. Rồi cậu nhìn lại Galladon với ánh mắt tò mò. "Anh đã nghe những tin đồn về ông ấy ở đâu?"

"Chúng ta có thể lúc lại trước đã, sule?" Galladon yêu cầu. "Tôi không thích phải trở thành người tham gia vào một trong những phiên xét sử và hành quyết giả của Aanden."

"Giả?"

"Mọi thứ đều là giả trừ cái rìu."

"À. Ý hay đấy - tôi đã thấy tất cả những gì tôi cần."

Hai người đi về, và ngay khi họ cách trường đại học một vài con phố, Galladon đã trả lời câu hỏi của Raoden. "Tôi nói chuyện với mọi người, Sule. Đó là nơi tôi có được thông tin của mình. Phải thừa nhận, phần lớn người dân ở đây là Hoed, nhưng vẫn còn đủ người vẫn còn tỉnh táo ở đây để trò chuyện. Có lẽ nếu tôi giữ im lặng, tôi vẫn sẽ ngồi trên những bậc thang đó tận hưởng, thay vì theo dõi một trong những người đàn ông nguy hiểm nhất trong thành phố. "

"Có lẽ vậy," Raoden nói. "Nhưng anh sẽ không có được một nửa niềm vui. Anh đã bị xích vào sự nhàm chán của mình."

"Tôi rất vui vì cậu đã giải phóng tôi, sule."

"Không có gì."

Raoden suy nghĩ khi họ bước đi, nỗ lực quyết định kế hoạch hành động nếu Aanden đến tìm cậu. Raoden đã mất nhiều thời gian để thích nghi với việc đi bộ trên những con đường không bằng phẳng, phủ đầy chất nhờn. Ngón chân vẫn còn đau của cậu là một động lực tuyệt vời. Cậu đã thực sự bắt đầu coi những bức tường tối màu và bụi bặm là chuyện bình thường, điều đó làm cậu bận tâm hơn nhiều so với sự bẩn thỉu của thành phố.

"Sule," Galladon cuối cùng hỏi. "tại sao cậu lại muốn gặp Aanden? Cậu không thể biết rằng cậu sẽ nhận ra ông ấy."

Raoden lắc đầu. "Nếu Aanden là một nam tước ở bên ngoài, tôi sẽ biết ông ấy gần như ngay lập tức."

"Cậu chắc chắn không?"

Raoden lơ đãng gật đầu.

Galladon im lặng trong một vài con phố, rồi nói với sự hiểu biết bất ngờ. "Bây giờ, sule, tôi không giỏi lắm về những Aon mà người Arelon các cậu tôn trọng đến vậy, nhưng trừ khi tôi sai hoàn toàn, Aon cho từ ‘linh hồn’ là Rao. "

"Đúng," Raoden ngập ngừng nói.

"Và chẳng phải nhà vua của Arelon có con trai tên là Raoden sao?"

"Đúng là có."

"Và cậu đang ở đây, sule, tuyên bố rằng cậu biết tất cả các nam tước ở Arelon. Cậu rõ ràng là một người có trình độ học vấn tốt và cậu ra lệnh một cách dễ dàng."

"Có thể nói là như vậy." Raoden nói.

"Hơn nữa, cậu tự gọi mình là ‘Linh hồn’. Rất đáng nghi. Kolo? "

Raoden thở dài. "Lẽ ra tôi nên chọn một cái tên khác, nhỉ?"

"Ôi Doloken! Cậu đang nói với tôi rằng cậu là thái tử của Arelon phải không?"

"Tôi đã từng là thái tử của Arelon, Galladon," Raoden sửa lại. "Tôi đã đi mất danh hiệu khi tôi chết."

"Không có gì ngạc nhiên khi cậu khiến tôi khó chịu đến thế. Tôi đã dành cả cuộc đời của mình để cố gắng tránh người của hoàng tộc. Và giờ tôi ở với cậu. Doloken Bùng cháy!"

"Ôi thôi đi." Raoden nói. "Tôi đâu phải thật sự là người của hoàng tộc - gia đình tôi còn chưa cai trị trong hơn một thế hệ."

"Thế là đủ dài rồi", Galladon nói một cách buồn bã.

"Nếu điều này có ích, phụ thân tôi đã không nghĩ rằng tôi phù hợp để cai trị. Ông ấy đã thử mọi cách để giữ tôi khỏi ngai vàng."

Galladon khịt mũi. "Tôi sợ phải thấy người đàn ông mà Iadon thấy phù hợp để cai trị. Phụ thân cậu là một kẻ ngốc - không có ý xúc phạm đâu."

"Không sao đâu," Raoden trả lời. "Và tôi tin tưởng anh sẽ giữ bí mật danh tính của tôi."

Galladon thở dài. "Nếu cậu muốn."

"Tôi muốn chứ. Nếu tôi muốn làm bất cứ điều gì tốt ở Elantris, tôi cần phải giành được những người theo tôi vì họ thích những gì tôi làm. Không phải vì họ cảm thấy có nghĩa vụ yêu nước."

Galladon gật đầu. "Ít nhất cậu đã có thể nói với tôi, sule."

"Anh đã nói rằng chúng ta không nên nói về quá khứ của mình."

"Cũng đúng."

Raoden dừng lại. "Tất nhiên, anh biết điều này có nghĩa là gì."

Galladon nghi ngờ nhìn anh. "Sao cơ?"

"Bây giờ anh đã biết tôi là ai, anh phải cho tôi biết anh là ai. Vậy mới công bằng."

Galladon phải mất một hồi lâu mới phản ứng. Họ gần như đã đến nhà thờ trước khi anh nói. Raoden đi chậm lại, không muốn phá vỡ lời kể của bạn mình bằng cách đến đích của họ. Cậu không cần phải lo lắng – lời khai báo của Galladon ngắn gọn và đúng trọng tâm.

"Tôi là một nông dân," anh nói cộc lốc.

"Một người nông dân?" Raoden đã mong đợi một điều gì đó hơn thế.

"Và một người quản lý vườn cây. Tôi đã bán những cánh đồng của mình và mua một trang trại táo vì tôi nghĩ rằng sẽ dễ dàng hơn - tôi không phải trồng cây mỗi năm."

"Vậy nó thế nào?" Raoden hỏi. " Ý tôi là nó có dễ dàng hơn không?"

Galladon nhún vai. "Tôi nghĩ là vậy, mặc dù tôi biết một vài nông dân trồng lúa mì sẽ tranh luận với tôi cho đến khi mặt trời lặn, Kolo?" Người đàn ông to lớn nhìn Raoden bằng con mắt sâu sắc. "Cậu không nghĩ rằng tôi đã nói sự thật về quá khứ của mình, phải không?"

Raoden mỉm cười, dang hai tay ra trước mặt anh. "Tôi xin lỗi, Galladon, nhưng anh không có vẻ như là một người nông dân đối với tôi. Anh có thân thể cho điều đó, anh bạn dường như cũng hơi..."

"Thông minh?" Galladon hỏi. "Sule, tôi đã thấy một số nông dân có đầu óc nhạy bén đến mức cậu có thể dùng đầu của họ để làm lưỡi hái."

"Tôi không nghi ngờ gì về việc anh có điều đó," Raoden nói. "Nhưng, thông minh hay không, những dạng người đó thường vẫn có xu hướng không được học. Anh là một người đàn ông có học, Galladon."

"Sách, sule, là một điều tuyệt vời. Một người nông dân khôn ngoan có thời gian để nghiên cứu, giả sử anh ta sống ở một đất nước như Duladel, nơi mọi người được tự do."

Raoden nhướn mày. "Vì vậy, anh sẽ bám lấy câu chuyện nông dân này à?"

"Đó là sự thật, sule," Galladon nói. "Trước khi tôi trở thành một người Elantris, tôi là một nông dân."

Raoden nhún vai. Có lẽ vậy. Galladon đã có thể dự đoán trời mưa, cũng như làm một số điều thực dụng đáng nổi bật khác. Tuy nhiên, dường như có một cái gì đó nữa, một cái gì đó mà anh ấy chưa sẵn sàng để chia sẻ.

"Được rồi." Raoden biết ơn nói. "Tôi tin anh."

Galladon gật đầu nhẹ, vẻ mặt nói rằng anh ta rất vui vì vấn đề đã được giải quyết. Bất cứ điều gì anh ta đang che giấu, nó sẽ không lộ diện vào ngày hôm nay. Vì thế, thay vào đó, Raoden sẽ nhân cơ hội để hỏi một câu đã làm phiền cậu kể từ ngày đầu tiên cậu đến Elantris.

"Galladon," cậu hỏi, "những đứa trẻ đâu rồi?"

"Những đứa trẻ ư, sule?"

"Phải, nếu Shaod xảy ra ngẫu nhiên, thì nó sẽ xảy ra với trẻ em cũng như người lớn."

Galladon gật đầu. "Đúng vậy. Tôi đã thấy những em bé còn chưa đủ tuổi để bước đi bị ném qua những cánh cổng đó."

"Vậy chúng ở đâu? Tôi chỉ thấy có mỗi người lớn."

"Elantris là một nơi khắc nghiệt, sule," Galladon nói lặng lẽ khi họ sải bước qua cánh cửa đến nhà thờ đã đổ vỡ của Raoden. "Trẻ em không tồn tại ở đây lâu."

"Đúng. Nhưng…" Raoden tự kiềm chế mình lại khi nhìn thấy thứ gì đó lóe lên trong khóe mắt. Cậu ấy quay người lại với vẻ ngạc nhiên.

"Một Seon," Galladon nói, nhận thấy quả cầu phát sáng.

"Đúng vậy," Raoden nói, nhìn Seon trôi chầm chậm qua trần nhà trống không và lười biếng bay một vòng xung quanh hai người. "Thật buồn khi họ trôi dạt quanh thành phố như thế này. Tôi…" cậu nói nhỏ lại, khẽ nheo mắt, cố gắng nhìn ra Aon phát sáng ở trung tâm của con Seon kỳ lạ và im ắng.

"Sule?" Galladon hỏi.

"Idos Domi," Raoden thì thầm. "Đây là Ien."

"Con Seon á? Cậu nhận ra nó sao?"

Raoden gật đầu, đưa tay ra với lòng bàn tay hướng lên. Seon bay lơ lửng trên lòng bàn tay một lúc, rồi nó bắt đầu trôi đi, bay khắp phòng như một con bướm bất cẩn.

"Ien là Seon của tôi." Raoden nói. "Trước khi tôi bị ném vào đây." Giờ, cậu đã có thể thấy rõ Aon tại trung tâm của Ien. Chữ cái nhìn có vẻ. . . yếu đuối, theo một cách nào đó. Nó phát sáng không đồng đều, các bộ phận của chữ cái rất mờ, giống như...

Giống như những mảng thâm trên da người Elantris, Raoden nhận ra khi nhìn Ien trôi đi. Seon hướng đến bức tường của nhà thờ, tiếp tục cho đến khi nó đâm vào bức tường. Quả cầu ánh sáng nhỏ lơ lửng trong giây lát, chiêm ngưỡng bức tường, rồi quay đi để bay theo một hướng khác. Có một sự lúng túng trong chuyển động của con Seon – giống như Ien hầu như không thể giữ mình trong không trung. Thỉnh thoảng nó lại giật mạnh, và liên tục di chuyển trong những vòng lặp chậm chạp, chóng mặt.

Dạ dày của Raoden quặn lại khi cậu xem xét những gì còn lại của bạn mình. Cậu ấy đã tránh suy nghĩ về Ien quá nhiều trong những ngày ở Elantris – cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra với các Seon khi chủ nhân của họ bị Shaod cướp đi. Cậu ấy đã cho rằng - có lẽ là hy vọng rằng - Ien đã bị Shaod phá hủy, giống như đôi khi xảy ra.

Raoden lắc đầu. "Ien đã từng rất khôn ngoan. Tôi chưa bao giờ biết một sinh vật nào, Seon hay con người, chu đáo hơn nó."

"…rất tiếc, sule, " Galladon nói một cách trang trọng.

Raoden đưa tay ra một lần nữa và Seon tiếp cận một cách nghiêm túc, như đã từng làm với cậu bé Raoden, một cậu bé đã biết rằng các Seon có giá trị như bạn bè hơn là người hầu.

Liệu nó có nhận ra mình không? Raoden thắc mắc, nhìn Seon khẽ lảo đảo trong không trung trước mặt cậu. Hay đó chỉ là cử chỉ quen thuộc mà cậu nhận ra?

Raoden có lẽ sẽ không bao giờ biết. Sau khi lơ lửng phía trên lòng bàn tay cậu trong vài giây, con Seon mất hứng thú và lại trôi đi.

"Ôi, người bạn thân mến của tôi." Raoden thì thầm. "Vậy mà tôi lại nghĩ Shaod đã khắc nghiệt với tôi."

Bạn đang đọc Elantris - Thành Phố Của Các Vị Thần của Brandon Sanderson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrueBK98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.