Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Cứu Giúp

Tiểu thuyết gốc · 1466 chữ

Chương 4 - Lại Cứu Giúp

Chí Thiện ngồi im nghe ngóng nảy giờ, nữa muốn cười nữa muốn không. Gã ta mím máp trong bụng "Cái bọn trẻ này, ăn chơi không biết đường ngó, chủ quán mà khó nó lôi bọn bây đi rửa chén cả lũ cho chừa i"

Nghĩ thì nghĩ vậy... rồi gã vờ đứng dạy đi vệ sinh, tới thẳng bàn thu ngân... chỉ về cái bàn của lũ trẻ, và kêu một bạn phục vụ lại, chỉ chỉ về bé Hồng Diễm.

- Bạn kêu con bé đó lại giúp mình.

Người phục vụ chắc chỉ trạc tuổi Chí Thiện mà thôi, nên cũng vui vẻ nghe theo. Lát sau, thì Hồng Diễm đi lại, vốn đã định lại bàn thương thảo với bên thu ngân rồi, lần này có Tố My đi theo. Vừa đến nơi thấy gã, Tố My liền kêu lên: "Là anh!"

Chí Thiện ngơ ngác không hiểu gì, nhìn thấy Tố My một trang quốc sắc, bận đầm ngang chân, lại ở trong đám con nít này thì biết nàng cũng chẳng lớn là bao nên nói:

- Ủa? Em biết anh sao?

- Biết... anh là cái người mà lúc sáng.... anh tính tiền...

Bấy giờ nhìn dáng dấp và cặp mắt long lanh của My, gã ta mờ mờ hình dung ra.

- À... nhớ ra rồi. Mà thôi... giải quyết chuyện này trước đi.

- Bạn biết anh Thiện sao?

Hồng Diễm cũng liếng thoáng hỏi khi thấy cô bạn mình dường như cũng biết anh ta. Tố My nghe ra càng bất ngờ hơn nói:

- Anh Thiện! Ủa, Diễm biết anh ấy à?

Chí Thiện nhanh nhẩu đáp:

- Biết, ba của cô bé Diễm này là người hay chở hàng đến cho nhà của anh. Thỉnh thoảng vẫn hay cho cô bé đi theo, nên anh biết.

- Oh... té ra là người quen.

Tố My gật gù, Chí Thiện đáp tiếp:

Thì ra nhà của Hồng Diễm có chiếc xe tải nhỏ, ba của cô bé thường hay chở hàng hóa giao cho các thương buôn, trong đó có thường xuyên lui tới nhà của Chí Thiện, gã ta thấy Hồng Diễm nhiều lần, nên mới cố ý lắng nghe sự tình.

Không để mọi người chờ lâu, Chí Thiện nói tiếp luôn...

- Mà thôi lo giải quyết chuyện này đi. Nảy anh nghe chuyện mấy đứa hết rồi, còn thiếu bao nhiêu, để anh đưa đủ cho, rồi khi nào có mấy đứa gởi lại anh sau.

Hồng Diễm nghe ra thì mừng rối rít, liền cảm ơn lia lịa. Đương nhiên, đối với Tố My thì chuyện như vậy quá tốt rồi còn gì, đã vậy còn biết Hồng Diễm là người quen của anh kia, như vậy sau này càng dễ dàng báo ơn, cũng dễ dàng khai thác thông tin hơn, nên cũng không nói gì thêm.

Hồng Diễm cầm 8,1 triệu đưa hết cho Chí Thiện rồi nói:

- Đây anh cầm giải quyết giúp em, còn thiếu bao nhiêu, bữa sau em qua nhà anh em trả nha.

- Được rồi, hai đứa ra với nhóm bạn đi, rồi ra về, phần còn lại để anh tính cho.

Chí Thiện khẳng khái đáp, nhận số tiền rồi lấy ví của mình ra móc tiền trong ví đặng bù vào chỗ thiếu hụt.

Tính đâu ra đó xong thì ra đến bàn tiệc của mình. Thấy nhóm bạn của Hồng Diễm cũng bắt đầu ra về, cô bé tiến lại cạnh Chí Thiện, khom người tạ ơn một lần nữa, trước sự ngỡ ngàng của mọi người bên bàn của Quỳnh Trân. Sau đó cô bé mới kéo tay Tố My rồi đi ra chỗ lấy xe.

Chí Thiện mượn cớ đứng dậy, rượt theo hai cô bé sẳn trớn cáo lui rồi ra về luôn cho nhanh. Quỳnh Trân định đứng dậy nói vài câu với gã, nhưng thấy Gia Việt ở đây, nói năng gì cũng không tiện nên cũng lặng im để gã ta ra về.

Chí Thiện ra đến nơi thấy Hồng Diễm và Tố My, đang trên chung một chiếc xe điện thì kêu lại rồi chạy đến.

- Đây là số tiền dư của cô bé này.

Chí Thiện nhét tiền vào túi đang đeo của Tố My, vì gã ta vẫn chưa biết tên của cô bé.

- Coi như bé Diễm nợ anh 3 triệu chẳn, khi nào có hẳn trả sau.

Rồi quay sang Tố My nói tiếp.

- Anh nghe câu chuyện rồi, tiền này là mẹ em cho em ăn, đưa hết thì đói suốt tháng còn lại luôn á, nên cầm lấy đi.

Tố My liền nói:

- Anh... Phải để em gởi lại anh tiền lúc sáng.

- Khi nào mấy đứa trả xong 3 triệu, thì mới anh ăn một bữa là được.

Chí Thiện giả lả, định chuồn đi sau câu nói, Tố My chạy nhanh tới nắm lấy tay của gã, rồi nhét đúng số tiền lúc sáng mà gã đã trả giúp cô, không quên nói:

- Việc nào ra việc đó, sau này bọn em sẽ mời anh đi ăn sau. Giờ anh cho em số điện thoại đi, có gì sau này bọn em liên lạc để còn biết trả nợ cho anh chớ.

Chí Thiện thấy thái độ tuy còn nhỏ mà rất cứng rắn của Tố My, thì ko tiện khước từ nữa, nhận lấy lại tiền, cho số điện thoại rồi tạm biệt hai nàng.

Tố My về đến nhà thì nghe mẹ la rầy cái chi chi đó... nên vội hỏi mẹ có chuyện gì. Bà sẳn giọng đáp:

- Tao chửi con chị của bây, mới bây lớn bầy đặt yêu yêu đồ. Thằng nhóc đó dám tới nhà phóng phi tiêu vô tận đây luôn mới ghê.

- Gì ly kỳ dữ thế, mẹ kể con nghe.

Bà nghe nhỏ gái út hỏi thì đằng hắng kể:

- Hồi chiều này, con chị mày nó lanh chanh, đem điện thoại vô nhà tắm, rồi còn hát hò cái chi chi đó, nhảy nhót sao mà cái điện thoại nó rơi vô bồn tắm luôn, tiêu luôn. Tao mới la nó một chập chưa xong nó định thay đồ đẹp đi đâu đó thì bị mẹ phát hiện chặn lại. Một tiếng sau, có một chiếc phi tiêu bay vào nhà, nó ném sao hay lọt ngay chân mẹ luôn. Gì mà: "Em yêu ơi, tắm rửa xong chưa, lần đầu tiên mình hẹn hò mà sao em bắt anh đợi lâu thế, anh chờ ở công viên nảy giờ vẫn ko thấy em, nhắn tin cũng không thấy em trả lời, gọi em chuông không đổ, nên anh mới phi vội qua đây để báo cho em biết nài! Ký tên... Kỵ ca của em"

Bà vừa nói vừa cầm bức thư mà bà lượm từ phi tiêu được phóng vào đọc vanh vách cho Tố My nghe, vừa đọc vừa liếc xéo Hân Kiều, khiến cô nàng ngồi im re thin thít không dám hó hé. Chắc có lẻ vì dáng bà cũng cao ráo, mãnh khãnh nên Kỵ ca của Hân Kiều tưởng là nàng ta, nên phóng phi tiêu tận ngay chân bà. Ai dè gặp ngay mẫu hậu khiến bà phát giác, thế là đi toang luôn.

- Để thủng thẳng tối nay, cha mày về tao nói cho ổng nghe đặng ổng xử mày...Gì mà Kỵ ca, Kỵ ca nghe muốn nổi da gà.

Bà nhìn Hân Kiều châm biếm nói

- Mẹ! Mẹ nói gì chứ, con cũng lớn rồi mà, chỉ mới bắt đầu tìm hiểu chứ có gì bậy bạ đâu mà mẹ cấm đoán.

Hân Kiều giãy nảy dùng dằng cải lời mẹ. Bà nhìn con một chút rồi nói tiếp:

- Mày chưa biết gia cảnh nhà mình hiện giờ nên mày nói dị á con, để mẹ coi tối nay mẹ nói cho cha mày nghe, rồi ổng liệu mà xử. Để xem mày chọn hiếu hay chọn tình cho ra chuyện đây.

- Chuyện này là sao mẹ, sao tự nhiên nay mẹ nói chuyện gì lạ kỳ. Ngay cả chuyện con yêu đương gì mẹ cũng quản nữa sao?

Hân Kiều nghe không ra ý tứ nơi mẹ mình, nhưng linh tính mách cho nàng biết câu nói đó, có lẻ là câu nói sẽ can thiệp sâu vào chuyện yêu đương của nàng.

Người nàng yêu, mẹ nàng chưa thấy, cũng không biết thân thế lý lịch. Sao nghe ra có vẻ dù kẻ đó là ai, nếu không do cha mẹ nàng chọn, thì kẻ đó có là ai nàng cũng không được phép yêu đương. Đây đã là thời đại nào rồi, còn có chuyện cha mẹ ngăn cản ép gả con cái hay sao?

Bạn đang đọc Duyên Trời Gặp Gỡ sáng tác bởi phuckhungkalabu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phuckhungkalabu
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.