Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi Sinh Nhật Rắc Rối

Tiểu thuyết gốc · 1189 chữ

Chương 3 - Buổi Sinh Nhật Rắc Rối

Tối đó, Tố My đi dự sinh nhật của bạn, với số lượng khách mời hơn 20 người, thì đồng thời bàn bên cạnh cũng tổ chức sinh nhật với số người ít hơn chỉ chưa tới một chục.

Chủ nhân bàn bên là một cô gái khoản 22 23 tuổi, tuy đeo gương cận thị cộng với mái tóc đen dài che gần nữa gương mặt của cô, nhưng nhìn kĩ thì cô đúng là cô gái xinh nhất trong băng.

Cô gái ấy, không ai khác chính là người mà Chí Thiện ngày đêm trộm nhớ Diệp Quỳnh Trân.

Tiệc đang được một nữa thì bàn bên có người vừa mới tới, người ấy không ai khác là Lai Chí Thiện, anh ta ôm một hộp quà, hớt ha hớt hãi đi vào và tiến thẳng tới chủ nhân của bàn tiệc trao quà, nhưng có một gã thanh niên khác liền ngáng đường nhận thay.

Cô gái chủ nhân, định đứng lên nhận trực tiếp nhưng bị gã thanh niên kia cản đỡ rồi lấy phần quà của Chí Thiện đặt sát bên góc những phần quà còn lại. Xong gã quở trách Chí Thiện đến trễ, ko cho cậu ta phân bày rồi tự động làm chủ kêu Chí Thiện qua chỗ kia, ngồi cách xa chủ nhân bữa tiệc cả hai mét.

Gã trai trẻ kia, chính là Trần Gia Việt, bạn đồng khóa với Lai Chí Thiện và Diệp Quỳnh Trân, nhà gã có tiền lẫn có máu mặt, gã yêu Quỳnh Trân, tấn công và tỏ tình với nàng liên tục vẫn chưa được nàng chấp thuận.

Buổi tiệc này đúng là gã làm chủ, bỏ ra và bao hết tất cả. Quỳnh Trân vẫn không hay biết, tưởng là mọi người hùn hạp rủ nhau tổ chức mừng sinh nhật cho cô, nên cô mới chủ động mời những người bạn thân gần gũi.

Từ sáng sớm hôm nay, Gia Việt đã mua quà và đứng ở lớp chờ tặng nàng, khiến nàng không thể khướt từ, nên lần này cũng mời gã đi dự lấy lệ. Không ngờ gã đến thì giọng khách áp chủ, dường như đã mua chuộc hết một nữa người được mời ở đây vậy, tự coi mình là người quyết định tất cả, còn phong thái ta đây như Quỳnh Trân là của riêng mình.

Kiểu cách này, khiến những thứ tốt đẹp mà Quỳnh Trân trước kia dành cho gã, thì nay cũng tự nhiên tiêu tan sạch.

Diệp Quỳnh Trân đã 22 tuổi đầu, cho đến giờ chưa có yêu ai, nhưng cũng không đến nổi ghét ai. Gia cảnh nhà nàng không được khá giả, nên nàng chỉ chú tâm đến việc học hành, chẳng mơ tưởng trai gái, mặc dù người đeo đuổi nàng xếp lớp.

Lần này, Chí Thiện định nhân cơ hội tỏ tình với nàng xem sao, nhưng thấy hành động chủ nghĩa của Gia Việt, mà Quỳnh Trân vẫn không nói gì, khiến lòng tự ái của gã nổi lên cũng không thiết tha gì nữa. Lầm lầm lũi lũi kiếm chỗ ngồi riêng biệt, mong muốn bàn tiệc tan nhanh đặng về cho yên chuyện.

Trời xui đất khiến sao cái ghế ngồi của Chí Thiện lại giáp lưng với ghế ngồi của Tố My bàn bên cạnh.

Tố My vì ngồi quay lưng với bàn tiệc của bên phía kia, nên không hề biết sự xuất hiện cũng như sự tình ở bàn bên.

Mọi người ăn uống rôm rả, chỉ có Chí Thiện là ngồi im gắng gượng, ăn vài món lấy lệ, uống vài lon nước, trông cho tan nhanh đặng về.

Một tiếng sau đó, chính vì ngồi im, nên gã vô tình nghe thấy bàn bên cạnh nói chuyện:

- Chết rồi! My ơi! Làm sao bây giờ tiền bill gần 10 triệu luôn.

Là tiếng nói nhỏ của Hồng Diễm, chủ nhân buổi tiệc, khi thấy số tiền bill mà nhà hàng đưa ra quá lớn so với khả năng của cô.

- Gì giữ ậy, My thấy có nhiêu đâu mà tới 10 triệu?

Tố My hoảng hồn đáp, rồi cầm lấy bill xem... mấy người bạn kia vẫn đang chăm chú ngồi tám và nâng ly.

- Trời ơi! Chúng nó kêu 2 chai rượu ngoại, cá hồi, cá mú, bào ngư... toàn những thứ đắt tiền. Sao Diễm để cho tụi nó kêu giữ ậy?

Tố My nhìn bill mà con mắt muốn trợn luôn, toàn là những món mà đại gia hay dùng. Hồng Diễm ấp ớ nói...

- Diễm đâu có biết, Diễm kêu mấy món, còn mấy món để bọn thằng Tân, con Huệ nó kêu, tới chừng đem ra mới thấy, Diễm nghĩ tụi nó nhìn menu rồi mới kêu chớ.

Tố My lắc đầu ngao ngán nói

- Tui lạy bà, bà làm chủ không kêu để tụi nó tự tung tự quái. Giờ sinh nhật bà, quà đã nhận, chẳng lẽ bắt tụi nó trả nữa hay sao? Mà tụi này cũng cà chớn thiệt, ăn uống gì hổ lốn, bộ muốn ăn cho lại vốn hay gì trời?

- Giờ sao, tui cầm theo có 5 triệu à, thiếu những 5 triệu... tiền đâu mà đắp cho đủ.

Hồng Diễm mếu máo, không biết tính sao? Tố My nghiến răng tức tối nói:

- Tháng mẹ chu cấp tui có 3 triệu à, đã dùng hơn một nữa rồi, còn có gần 1 triệu rưỡi đây thôi, cũng ko có đủ giúp bà.

Nói xong, Tố My móc túi của mình ra, nhét hết vào tay của Hồng Diễm.

- Được 6 triệu 3, còn cách xa cả khúc.

Hồng Diễm tái mét nói, hết cách My đành nói nhỏ vào tai Diễm.

- Thâu, để My kêu tụi nó góp vô thêm.

Dứt câu thì nàng đứng dậy đi làm luôn, người này kẻ kia, kẻ dùng dằng, người e lệ, chắc là còn giấu diếm. Đa số này chỉ là những đứa nhóc, mới học lớp 10, còn ăn bám cha mẹ người nhà, lấy đâu ra tiền nhiều để mà ăn chơi thỏa thích, mà chắc gì chúng nó chịu vét sạch túi ra, nên chỉ thêm được 1,8 triệu là quá xá cỡ. Tổng có được chỉ có 8,1 triệu.

Còn cách cái bill tới gần 2 triệu. Bấy giờ Diễm mới lí nhí nói:

- Hay là cầm luôn điện thoại của Diễm, điện thoại này là của mẹ cho Diễm, hồi đó mua tới hơn 10 triệu lận á.

- Hồi đó là hồi nào? - My vừa cầm điện thoại của Diễm vừa xem xét vừa nói. - Giờ nhìn nó sợ 2 triệu người ta cũng ko giám cầm cho á.

Hai đứa nhìn nhau, đúng là không có đối sách gì cho vẹn, vô nói với người ta không đủ tiền thanh toán ư? Mặt mũi giấu đâu cho hết? Hơn nữa hai đứa chúng nó còn là con nít ranh, hỉ mũi chưa sạch, gặp cái cảnh như vậy đúng là chỉ biết đệch mặt ra.

Bạn đang đọc Duyên Trời Gặp Gỡ sáng tác bởi phuckhungkalabu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phuckhungkalabu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.