Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi 4: Bằng hữu kiếp trước (1).

Tiểu thuyết gốc · 1651 chữ

2 giờ sáng.

Lâm Vũ vươn vai một cái, đứng dậy khỏi ghế, hắn xuống bếp rót một cốc nước uống. Haiz, truy đuổi tới tận sáng, hắn thực sự đã coi thường tên tiểu tặc này rồi. Nhất Trượng Kiếm là được luyện bằng Tam Nguyên kiếm quyết, có ba thức, đệ nhất thức là Nhất Kích Tất Sát, đệ nhị thức là Hồng Nguyệt Tương Liên, đệ tam thức, cư nhiên lại là Ám Hắc Chi Kiếm. Mà tên tiểu tặc kia, đương nhiên có kiếm mà không có kiếm quyết, như vậy có cũng như không, ăn trộm còn không biết lựa đồ để trộm, là một tên lão làng đã lâu chưa đụng đến công việc này.

Hắn thực sự có hứng thú với hắn (tiểu tặc) rồi đó, trời sắp sáng rồi mà tên này vẫn còn sức để chạy, hơn nữa hình như tốc độ càng ngày càng nhanh, bất quá hắn dùng là trang bị che dấu khí tức, nick name của hắn Lâm Vũ tuyệt không thể nhìn thấy, ngay cả level cũng vậy. Nhưng Lâm Vũ thừa biết tên này đã sớm vào được 50 cấp, có khi còn mạnh hơn hắn, có thể di chuyển lâu như vậy chứng tỏ hắn mang một cái trang bị cao cấp giúp tăng tốc, nhưng mà cái này cũng không đúng, trang bị cũng có thời gian sử dụng mà?

Chưa có đối thủ nào làm hắn đau đầu như này, còn không phải muốn đòi lại kiếm, hắn cứ trực tiếp giết luôn cũng được. Chợt, Lâm Vũ há hốc mồm, trợn mắt nhìn vào màn hình.

Chờ chút, tiểu tặc này đang chạy đi đâu? Đó... không phải là Thích Khách Ám Vệ tổng điện hay sao?

Không ngờ tên này lại là Thích Khách Ám Vệ thành viên, coi như lần này hắn cũng đá phải thiết bảng rồi. Phải biết Thích Khách Ám Vệ là tổ chức có quy mô vô cùng lớn, đã xưng bá thiên hạ từ lâu, uy danh vang khắp đại lục, lần này hắn chỉ vì đuổi theo một tên ăn trộm mà phải đắc tội với bọn sát thủ này, thực sự không đáng. Nhưng cây kiếm đó, hắn buộc phải lấy lại!

Đó là kỉ niệm duy nhất giữa hắn và "Huyền Nguyệt", nếu đến thứ này cũng không đòi lại được, hắn còn có tư cách đi tìm nàng hay sao?

[Người chơi "Huyết Vũ Lưu Tinh" muốn chat với bạn, bạn có đồng ý hay không?]

Dòng thông báo hiện lên trước mặt của tên cảnh vệ, hắn lại gắt gao khóa chặt thân ảnh của Lâm Vũ, sát khí cứ vậy mà tuôn ra. "Hừ, là không có ý tốt với lão tử, lão tử không chat với ngươi" Lâm Vũ chau mày. Tên này làm màu quá, ấn đồng ý không phải là được rồi sao? Còn có một tên cảnh vệ, thu phục tên đó trước.

[Người chơi "Huyết Vũ Lưu Tinh" muốn chat với bạn, bạn có đồng ý hay không?]

Tên cảnh vệ còn lại cũng nhận được thông báo tương tự, bất quá không có nghi ngờ gì, nhấn vào ô đồng ý. Hành động nông nổi này của đồng bọn làm tên cảnh vệ thứ nhất rất tức giận, nhưng mà đây là chat riêng, không thể tùy tiện nhìn thấy được hội thoại, như vậy, tên này chỉ có thể để mặc cảnh vệ thứ hai nói chuyện với Lâm Vũ mà thôi.

Lâm Vũ miệng nở nụ cười, hai mắt xanh trong suốt như lưu ly hơi nheo lại. Tên này được đó chứ, khác hoàn toàn với tên còn lại, nể tình ngươi cho ta chat cùng, sau này diệt đi tổng bộ ta còn cho ngươi ít tiền dằn túi để về quê.

Hắn đang nói cái gì? Diệt đi tổng bộ? Nếu như có người nhìn thấy suy nghĩ này của hắn, chắc chắn sẽ nói hắn người si nói mộng, bất quá đây là Lâm Vũ, là "Huyết Vũ Đại Nhân", không phải là một tên gà mờ nào cả. Việc hắn nói, chắc chắn làm được. Mà tổng bộ hắn muốn diệt ở đây, còn không phải Thích Khách Ám Vệ hay sao? Lâm Vũ lại muốn diệt đi cả một tổ chức chỉ vì thành viên của tổ chức đó trộm đồ của hắn? Tất nhiên là không. Thích Khách Ám Vệ làm nhiều việc xấu, không phải ai không biết, nhưng do bọn chúng năng lực chi phối rất mạnh, giết người, cướp của, cướp trang bị, tiêu diệt người chơi, ăn trộm,... tất cả những cái này tội ác vẫn là không có ai dám lên tiếng cãi lại, còn không phải sợ chúng cho người trả thù.

Vì vậy, một ổ bệnh dịch này, hắn muốn diệt sớm đi thì hơn.

[Ngươi tới đây làm gì?] Tên cảnh vệ hỏi.

Lâm Vũ đang suy nghĩ cái gì đó cũng phải giật mình, cười nói:

[Ta là "Huyết Vũ", có người trong này ăn trộm đồ của ta, có thể cho ta vào tìm người này hay không?]

[Không thể được, quy củ Thích Khách Ám Vệ tổng điện đã rõ, không thể tùy tiện cho người lạ vào.]

[Ta có lệnh bài Ám Vệ tổng điện thành viên, có thể cho ta vào không?] Lâm Vũ nói, sau đó thủy chung đưa tay vào túi lấy ra một cái đen sì lệnh bài, trên khắc chữ "Thích" màu trắng vô cùng nổi bật.

Tên tiểu tặc kia vừa nãy chạy không cẩn thận làm rơi, kết quả là cái lệnh bài này được hắn thu vào trong áo. Công nhận nằm chơi cũng có sung rụng, cái này chỉ trách hắn quá may mắn, vừa nãy nhìn tên tiểu tặc kia hớt ha hớt hải giải thích với hai tên cảnh vệ làm hắn suýt nữa là phun nước trong miệng ra rồi, vừa nuốt xong liền cười sặc sụa. Người anh em à, trộm đồ của ta cũng phải cho ta cái gì đó chứ? Đây gọi là quả báo đấy bằng hữu à.

[Xin chào, ta thất lễ rồi. Mời vào.] Tên cảnh vệ cười nói, rõ ràng hiểu được hắn là một tên thành viên của tổ chức, thái độ cũng dịu đi nhiều.

Chỉ tội tên cảnh vệ thứ nhất còn ngây ra kia, không nhìn thấy hội thoại giữa bọn hắn, thành ra mặt mày cứ đơ một cục. Sau khi Lâm Vũ đi khỏi, hắn mới quay sang tên cảnh vệ thứ hai, tò mò hỏi:

[Tại sao ngươi cho hắn vào? Không biết là không được sự cho phép của tổ chức sẽ không được cho người lạ vào sao?]

Cảnh vệ thứ hai thuận tay kí vào đầu cảnh vệ thứ nhất, tức giận nói:

[Ngươi đúng là có mắt như mù, người ta lôi ra lệnh bài bạch cấp, ngươi còn nói không có lí do để cho hắn vào sao? Muốn đắc tội tổ chức hả?]

[Cái gì? Bạch cấp lệnh bài? Xem ra thiếu chút nữa ta liền đá phải thiết bảng rồi.]

Lâm Vũ nếu như nghe thấy một đoạn này sẽ không nhịn được mà nhảy cẫng lên. Hắn chính là không ngờ tiểu tặc nhỏ bé kia lại mang một cái thân phận đặc biệt như vậy, phải biết trong tổ chức này chia các cấp bậc bằng màu sắc, thấp nhất là Lam, Lục, Tử, cao nhất là Bạch, Khôi, Hắc. Bạch cấp Ám vệ được coi là V.I.P nhất ở đây rồi, thảo nào tên cảnh vệ kia sau khi nhìn thấy lệnh bài Bạch cấp của hắn thì thái độ cũng dịu đi, rốt cuộc trong mắt còn lóe lên vài tia ngưỡng mộ.

Công nhận nơi đây thực lớn, không giống như Thanh Đằng môn phái của hắn kiếp trước, lấy màu chủ đạo là đen, kí hiệu đặc biệt in trên cờ chính là hình một bông hoa hồng đen vô cùng kiều diễm, bất quá, ai cũng biết hoa hồng nào mà chẳng có gai.

Loanh quanh một hồi, cuối cùng Lâm Vũ cũng tìm thấy một căn phòng rất khả nghi. Trong phòng còn có tiếng người nói, bằng khả năng thính giác siêu việt của nhân vật, hắn không khó để phát hiện ra giọng nói này chính là của một nam nhân. Nhưng mà, thật lạ là hắn cảm thấy thanh âm này vô cùng quen thuộc, giống như của 'tên đó' vậy.

Hắc Phong, bằng hữu kiếp trước của Lâm Vũ, ngoại hiệu "Hắc Phong Cuồng Bạo", là một tên có tốc độ ra đòn và chạy trốn rất nhanh.

Nhớ lúc gặp mặt hắn lần đầu, cũng là ở một cái Thích Khách tổng điện, có điều lúc ấy Lâm Vũ không nhớ rõ chính là tòa tổng điện nào, chỉ là biết hắn cũng là chủng tộc Thích Khách, tốc độ vô cùng nhanh. Nhưng hiện tại không có khả năng tên Hắc Phong này xuất hiện được, hơn nữa hoàn cảnh gặp nhau kiếp trước rõ ràng không phải là Hắc Phong trộm đồ của Lâm Vũ a.

Cánh cửa phòng đã bị khóa, mà cái khóa này, tuyệt nhiên không thể làm khó một tên đỉnh phong kiếp trước như hắn được. "Cạch cạch" vài tiếng vang lên, hắn cuối cùng cũng đã mở được cửa, trong nháy mắt cũng đã hóa thành một làn khói đen, lách người vào phòng. Chủ nhân của giọng nói này thực sự là một nam nhân, nhưng hắn đã che kín mặt, mà trong phòng, còn có một đạo thân ảnh mờ ảo xuất hiện nữa.

Lâm Vũ có thể đã gặp mặt đạo thân ảnh kia.

Đó, không phải là Thanh Đằng trưởng lão hay sao?

Bạn đang đọc Đường Tới Trái Tim Em sáng tác bởi DạVũThiênĐường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạVũThiênĐường
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.