Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi 5: Bằng hữu kiếp trước (2).

Tiểu thuyết gốc · 1895 chữ

Đó, không phải là Thanh Đằng trưởng lão hay sao?

Xem điệu bộ của bọn họ, hẳn là đang chat riêng, tuy người chơi bình thường không thể nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng Lâm Vũ hắn lại có thể. Ngoài chợ đen không phải có nhiều thứ trang bị lắm sao, nhân tiện trong túi của hắn đang yên vị năm cái trang bị Xem Trộm a. Khởi động trang bị, Lâm Vũ đồng tử một bên liền sáng lên, vừa vặn nhìn thấy những dòng tin nhắn của hai người đối diện gửi đi.

[Thanh Đằng lão đầu, ngươi chắc rằng chuyện này không có lọt ra ngoài chứ?] Tên Nam nhân che mặt kia giọng run run hỏi, rõ ràng là đang che giấu cái gì đó.

[Hắc hắc, ngươi nghĩ rằng với tu vi của ta còn có thể lộ ra hay sao? Ở trong này không có ai, ngươi mau mang ra cây kiếm kia, để ta chiêm ngưỡng một chút.] Thân ảnh kia há miệng cười, ung dung nói.

Theo lời Thanh Đằng, nam nhân che mặt thuận tay cho vào túi trữ vật, móc ra một vật được bọc bởi một cái túi đen, sau đó hắn nhẹ nhàng giở ra, làm lộ lưỡi kiếm sắc bén bên dưới. Tên nam nhân này không nghi ngờ gì chính là tên tiểu tặc đã cướp đồ của Lâm Vũ a, nhưng, hắn làm sao có thể giao dịch với Thanh Đằng?

[Quá đẹp, cái này thật quý giá, ngươi mau bán cho ta.] Thanh Đằng không do dự cầm lấy kiếm trong tay của nam nhân, tùy tiện hấp thu vào giới chỉ, còn chưa đợi nam nhân che mặt ú ớ cái gì.

[Ngươi...! Đồ đã bán rồi, đưa cho ta 50 vạn mau!]

Lâm Vũ nghe một màn này thiếu chút nữa là lật bàn. Bảo kiếm của hắn quý giá như vậy, hắn chỉ dám bán có 50 vạn? Cái này ít nhất cũng phải 150 vạn, tên này đúng là ngu hết thuốc chữa rồi! Lâm Vũ một cái nhảy phốc lên, liền xuất hiện trên đỉnh đầu của Thanh Đằng, ám khí trong tay đồng loạt xuất ra. Hừ, trưởng lão của danh môn chính phái dám tới đây giao dịch nội bộ, không sợ bị tổng điện chi chủ bắt gặp hay sao? Phải biết ở đây cao thủ level 60 nhiều như mây, còn chưa kể tên Thích Khách Ám Vệ chi chủ kia vốn đã trở thành 100 level cường giả, Thanh Đằng hiện giờ theo Lâm Vũ biết thì mới chỉ là cường giả 55 cấp, thế mà lại to gan bước vào hang hùm.

Bất quá, lão bất tử này làm gì ngốc như thế!

Lão chắc chắn chỉ là một cái đạo thân ảnh không hơn không kém, cái dao động lực xung quanh chỉ là che mắt người khác mà thôi, hơn nữa một tên cáo già như Lâm Vũ cũng không có ngu như thế, trực tiếp xuất ra Diệt Hồn Ám Khí ám sát lão ngoan đồng này. Và đương nhiên lão không biết được hắn đã ở trong phòng khá lâu, bị đánh lén mà không nhìn thấy người đánh, cái này còn không phải chọc tức lòng tự tôn của lão hay sao?

[Kẻ nào?!] Lão lồm cồm bò dậy từ dưới đất, ai nói linh hồn không bị tổn thương, chính là vì Diệt Hồn Ám Khí Lâm Vũ vừa xuất ra đã chém đứt một cái dây liên kết giữa linh hồn và bản thể của lão, làm lão hao tổn không ít exp. Thực ra Thanh Đằng chỉ là 54 cấp cường giả, Thanh Đằng môn phái cũng chỉ vừa mới đi vào hoạt động, danh tiếng muốn ít hơn Thích Khách Ám Vệ nhiều lắm.

Lão vừa hét lên, từ phía đối diện, một làn khói đen mờ ảo hiện ra, mà lúc đám sương này tan đi cũng là lúc Lâm Vũ thân ảnh hắc sắc hiện ra, làm Thanh Đằng được một trận khiếp vía. Ẩn thân chi thuật, chỉ cường giả 70 cấp mới có thể làm được!

Thực ra Lâm Vũ không có cao siêu như vậy, thứ hắn dùng chỉ là Hắc Sương Đơn, tác dụng có thể làm cho người chơi hóa thành làn khói đen, bất tri bất giác, hiệu quả lẩn trốn vô cùng tốt. Nhưng mà IQ của Thanh Đằng không có cao như vậy, chỉ trực tiếp phát giác hắn là 70 cấp người chơi, cũng không phát hiện hắn chỉ là một tiểu gia hỏa 50 cấp khoảng chừng a. Nam nhân che mặt thấy thế cục hỗn loạn cũng định thoát ra, có điều, khi hắn vừa bước đi một bước thì một cái lồng vàng từ trên trời hư huyễn ụp xuống, khói bụi bay mù mịt, lại càng góp phần làm cho thế cục thập phần hỗn loạn. Lâm Vũ đâu có ngu, hắn trước khi hiện thân đã bố trí một cái huyễn trận cấp ba ở vị trí tên tiểu tặc này, vì vậy, miễn là hắn không phải 60 cấp cường giả thì vẫn không có cách nào thoát ra được.

Lâm Vũ một cái đạp liền đạp lên người Thanh Đằng, ép hắn chat riêng:

[Lão đầu, ngươi cũng quá to gan đi.] Hắn môi bạc nâng lên, tiếu tiếu nhìn Thanh Đằng đang chật vật phía dưới.

Thực ra hắn từng đánh với vô vàn loại cường giả, tuy không bằng level của Thanh Đằng nhưng hắn vẫn có cách áp chế lão già này, phải biết, hắn ghét nhất là kẻ hai mang, còn là tên tiếp tay lấy đi cây bảo kiếm của hắn.

[Ngươi là ai?] Thanh Đằng nghi hoặc hỏi lại, thái độ cũng không còn hung hăng nữa.

Có lẽ lão tưởng rằng Lâm Vũ hơn cấp mình, đã là 70 cấp người chơi, vì thế thái độ của lão đối với hắn cũng không kiêu căng hống hách nữa, có vẻ như là không muốn bị hắn đánh a. Tuy trong game không chết được nhưng bị người chơi khác "giết" sẽ rơi đồ, vì vậy tốt nhất là không nên xích mích với ai cả, kẻo rước họa vào thân.

["Huyết Vũ Đại Nhân", người tới lấy mạng ngươi đây.]

[Cái gì?] Thanh Đằng một lần lại một lần thất thanh kêu lên. Tên thiếu niên đứng trước mặt lão kia vừa nói ra cái gì? Lão nghe không có rõ cho lắm. Hắn nói muốn lấy mạng lão? có vẻ như được lão nhún nhường liền lên nước rồi.

[Ngươi lấy đồ của ta, khôn hồn thì nôn ra, không thì mạng ngươi có lẽ sẽ không giữ được đâu.] Lâm Vũ ra sức đe dọa, trong lòng vẫn tồn tại cái ý nghĩ lão sẽ biết điều mà ói ra bảo kiếm của hắn.

Tuy nói kiếp trước hắn là Thanh Đằng môn phái môn sinh, nhưng mà hắn vốn không có để tên Thanh Đằng này vào mắt, chủ yếu chính là lão ta dám bao lần vũ nhục "Huyền Nguyệt" của hắn, còn trắng trợn cướp exp, cướp trang bị của các đồ đệ, tính cách phòng khoáng gian xảo, kiêu căng hống hách. Hắn vốn không ưa lão rồi, hiện tại, cái tội mua bán bảo kiếm và vũ nhục phu nhân của hắn đã đủ để cho hắn tại Thanh Đằng môn phái hạ tay miểu sát, một tên trưởng lão nhỏ nhoi còn không đáng để làm đối thủ của hắn đâu.

[Đồ... ta làm gì có đồ của ngươi! Là... là tên kia ăn cắp kiếm của ngươi, hắn nói đưa cho hắn 50 vạn hắn sẽ đưa cho ta Nhất Trượng Kiếm, không ngờ bị ngươi nhìn thấy... ta đảm bảo không phải ta lấy thực mà!] Thanh Đằng hiện tại không khác gì tiểu nhân ôm lấy chân của Lâm Vũ, vẻ mặt vô tội giương đôi mắt cún con lên đáng thương nói.

Nếu trước mặt không phải lão già Thanh Đằng này thì có lẽ hắn đã tha cho một con đường sống rồi.

Lâm Vũ mắt đẹp liếc tới nam nhân cùng tuổi với hắn bên kia, không có nói gì lại nhìn xuống dưới chân thân ảnh của Thanh Đằng, môi bạc khẽ nhếch lên. Hắn giơ tay lên, nhanh như cắt chém xuống nơi cổ của lão, khiến lão còn chưa kịp kêu lên thì đầu đã đứt làm đôi, trực tiếp tan biến thành vô số hắc điểm. Nơi lão chết còn lại một cây kiếm dài sắc bén và đôi nhẫn ngọc quý giá. Hừ, cuối cùng cũng chịu nôn đồ của hắn ra. Nhanh tay nhặt lên bảo kiếm, hắn di chuyển đến cái lồng vàng hư huyễn đang nhốt nam nhân che mặt lại. Nhận thấy hắn đang tiến tới, tiểu tặc chưa kịp giơ chủy thủ phòng vệ thì "Bang!" một tiếng, cái lồng vỡ làm đôi.

Tiểu tặc kinh hãi nhìn lên nam nhân độ tuổi 22 tả hữu trước mặt, không còn có khả năng nói chuyện. Phong Bế Thanh Âm của Lâm Vũ lúc nào cũng hữu hiệu cả, nếu không nhìn đám hỗn loạn hắn vừa gây ra, tên này còn có thể không la lên. Phải biết đây không phải nhà hắn mà có thể làm gì thì làm, đây là Thích Khách Ám Vệ tổng điện đó! Mà tên nam nhân trước mặt, còn không phải thành viên của tổ chức này?

[Nói. Ngươi cướp đồ của ta làm gì?] Lâm Vũ phá giải tuyệt kĩ, chậm rãi hỏi, thanh âm không nóng không lạnh vang lên.

Thực ra game này có chế độ chat voice, thanh âm này cũng chính là giọng nói của hắn truyền qua a.

Tiểu tặc ánh mắt sắc lạnh gắt gao nhìn hắn, tay kéo khăn che xuống, để lộ ra một khuôn mặt góc cạnh vô cùng anh tuấn. Lâm Vũ thập phần kinh ngạc, không phải kinh ngạc vì tên này soái, mà là vì tên này chính là bằng hữu kiếp trước của hắn!

Hắc Phong!

[Ngươi...] Lâm Vũ ngập ngừng không nói hết câu.

Gặp mặt nhau sớm như vậy, có lẽ không còn giống như lúc trước, phải chăng, hắn cũng là xuyên không giống Lâm Vũ? Nhưng cái ý nghĩ điên rồ này ngay lập tức bị hắn xóa khỏi đầu. Hắn chậm rãi đi ra xa, miệng nhỏ phát ra tiếng cười:

[Bằng hữu, có duyên lại gặp.]

Chưa để Hắc Phong nói gì, hắn đã biến mất vô tung vô tích, nhanh đến khó tin. Hiện tại, Hắc Phong không hiểu nam nhân kia nói gì, cũng không hiểu vì sao tên đó gọi hắn là "bằng hữu", nhưng mà, Hắc Phong chỉ gặp Lâm Vũ một lần duy nhất khi trộm đồ, hơn nữa cũng không nghĩ tới tên đó đuổi dai như vậy, nếu không phải hắn không xuất hiện thì Hắc Phong còn tưởng hắn đã bị mình làm cho mất dấu. Hai người chưa từng gặp, không thể coi là bằng hữu.

Hắc Phong nhả ra một viên ngọc đen, khinh bỉ nói:

[Bằng hữu cái đập, lão tử tuyệt đối không có duyên với ngươi!]

Bạn đang đọc Đường Tới Trái Tim Em sáng tác bởi DạVũThiênĐường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạVũThiênĐường
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.