Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi 3: Tiểu tặc bí ẩn.

Tiểu thuyết gốc · 1586 chữ

Ăn xong bữa tối, ba Lâm như cũ ngồi ở phòng khách xem ti vi, Lâm Tử Nhi thì nấu cháo điện thoại với bạn, mẹ Lâm thì thu dọn tàn cuộc chén dĩa dưới bếp, còn Lâm Vũ? Hắn đang tiếp tục công cuộc chinh phục thiên hạ trong game a. Bằng vào kinh nghiệm tuyệt vời tích góp được cả đời sống để chơi game kiếp trước, hắn nội trong ba tiếng ngắn ngủi liền lên level nhanh chóng, trở thành chân chính cường giả 50 cấp.

Hắn ngoại hình nhân vật là lấy ngoại hình của hắn tạo ra, lấy hắn dung mạo anh tuấn lại pha lẫn một chút trưởng thành liền có thể lôi kéo biết bao thế lực, đem Nhất Trượng Kiếm thu về tay, còn học được Tam Nguyên Kiếm Pháp, là thượng phẩm kiếm quyết hắn nhận được trong một nhiệm vụ có độ khó năm sao. Thực ra game này không khó, chỉ có điều tài lực tốn không ít, Lâm thị hùng mạnh như vậy thế mà kiếp trước cũng bị hắn đục một lỗ lớn trong ngân khố, suýt thì sụp đổ. Nhân vật khi mới bắt đầu tạo trang phục sẽ được mặc định, vũ khí cũng là mặc định, thú cưỡi cũng không tránh khỏi bàn tay của hệ thống tạo ra. Level 1 ngoại hình không có gì đặc biệt, mà theo như level thì cảnh giới cũng có cách gọi khác nhau. Level 1 là Tu Hồn Sĩ, level 5 là Tu Hồn Giả, level 10 là Tu Hồn Hạ, level 15 là Tu Hồn Thượng, tương tự như vậy đến level 100 sẽ gọi là Tu Hồn Thánh. Lúc trước hắn là đỉnh tiêm nhân vật ở Phong Lam thế giới, dưới một người trên vạn người, mà người hắn đứng dưới, không nghi ngờ gì chính là "Ôn Nhu Huyền Nguyệt" nữ thần của hắn, nữ nhân hắn yêu thương hơn cả bản thân mình.

Tự biết dung mạo của nhân vật trong game lấy tạo hình chính là khuôn mặt của người chơi, Lâm Vũ mới biết được nàng thực sự xinh đẹp như thế nào. Tóc dài mang một màu xanh thuần khiết bay trong gió, đôi đồng tử thủy chung sáng như lưu ly, linh động hoạt bát nhìn hắn như mỉm cười, môi mỏng phớt hồng lại ươn ướt, khiến cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy đều không tránh khỏi một trận môi khô miệng đắng. Nhưng mà, y phục của nàng cũng không phải mỏng, hắn biết thừa nàng cố tình vận như vậy là vì không muốn hắn nhìn thấy nam nhân khác si mê nàng, cho thấy nàng đối với hắn thực sự là chung tình. Chiến đấu phó bản hắn và nàng luôn sát cánh bên nhau, địch nhân ngã xuống đếm không hết, còn số lần nàng bị thương vì che chắn cho hắn cũng không ít.

Nàng một bộ dạng ôn nhu luôn vì hắn chiến đấu, luôn vì hắn ôm lấy đau đớn về mình, mặc dù trong game không thể chết, nhưng nàng vẫn tình nguyện nhận những nhát dao của đám NPC tàn nhẫn đó về mình, tình nguyện đứng sau lưng hắn một lòng bảo vệ. Hắn biết nàng vì hắn mà bị thương, nhưng hắn cũng không thể làm gì, trong chiến đấu, hắn không thể ngừng giết cho đến khi qua ải hoặc ngã xuống. Vì vậy, hầu hết những lần nàng bị thương hắn đều không thể sơ cứu bằng đan dược, bất lực nhìn nàng tan biết về điểm xuất phát mà không thể làm bất cứ điều gì. Phải biết, bị thương trong game tuy không thể chết nhưng vẫn bị rơi đồ, nàng bị đánh nhiều như vậy, không rơi vài thứ vũ khí cũng bị rơi kinh nghiệm, chỉ tiện nghi cho đám NPC kia, tăng cấp nhanh chóng.

Lâm Vũ chưa từng nói rằng hắn yêu nàng, nàng cũng chưa từng nói rằng nàng muốn ở bên cạnh hắn trọn đời, hai bên không lựa chọn nói ra nỗi lòng của mình, thế nhưng lại âm thầm bảo hộ nhau đến khi một trong hai ngã xuống. Hắn thực sự muốn nàng cùng hắn đi đến trọn kiếp, cuối cùng kiếp trước hắn cũng thực hiện được điều này, có điều, hắn lúc ấy chết đi chưa một lần gặp mặt nàng ngoài đời thực, cũng chưa từng thực sự yêu nàng ở thế giới hiện tại, chỉ có thể giành cho nàng những yêu thương của mình trong game. Hắn biết nàng không thể chấp nhận bản thân hắn như vậy, hắn sợ nàng sẽ rời bỏ hắn như những gì Bách Tiểu Hằng đã làm, hắn không muốn lại nhận thêm một lần đả kích nữa, vì vậy ngay khi khoảng khắc trút hơi thở cuối cùng, hắn nghĩ về nàng.

Hắn muốn nói ra.

Nhưng đã quá muộn rồi, hắn đã chết, lạc vào thế giới của vong linh, lang thang đây đó với trí óc trống rỗng. Hắn từng quên hết mọi thứ về nàng khi ở Hoàng Tuyền, may mắn thay, hắn lại gặp được một vị tiên nhân, cuối cùng theo ngài chỉ điểm, hắn mới có được cơ hội sống lại như ngày hôm nay, đồng thời khôi phục trí nhớ. Nhưng, hắn từng hứa với vị tiên nhân đó một điều...

Không thể sống qua bốn mươi tuổi.

Có nghĩa là, hắn sẽ chết khi vừa tròn 40 tuổi. Mà cũng là, hắn sẽ rời bỏ nàng, rời bỏ gia đình, đó là cái giá phải trả khi sống lại.

Hiện tại, Lâm Vũ 23 tuổi. Đời người trôi qua rất nhanh, nếu như không thể tìm thấy nàng, thì khẳng định, hắn sẽ "thăng" trước khi có thể một lần nữa ôm nàng vào lòng. Thực ra nếu như là kiếp trước, hắn sẽ không do dự khi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, nhưng kiếp này, hắn tự nhận mình không thể làm được.

Hắn muốn ở bên gia đình mình lâu hơn, muốn tìm được "Huyền Nguyệt" của hắn. Hắn hận không thể ngay lập tức đến ôm nàng, thêm một lần nữa trao cho nàng những lời thề non hẹn biển lãng mạn, thêm một lần được ở bên nàng, được yêu nàng. Hắn cần phải hành động, hắn không thể cứ giậm chân ở đây, hắn muốn thấy nàng ở ngoài đời, cũng muốn thấy nàng thực sự tuyệt vời trong mắt hắn như thế nào.

Hắn muốn nói ra, nói ra tình cảm của chính mình.

Không như tình cảm ngộ nhận đối với Bách Tiểu Hằng 8 năm trước, Lâm Vũ thực sự yêu nàng sâu đậm. Hắn đã trải qua hai kiếp, tự nhiên cũng can đảm hơn. Hắn không sợ nàng phản bội mình như Bách Tiểu Hằng đã làm, cũng không sợ nàng không chấp nhận hắn.

Điều hắn muốn, hắn tuyệt đối có thể làm được.

"Có người dám hack trang bị của mình?" Lâm Vũ kinh hô lên một tiếng.

Không ngờ có kẻ dám bén mảng tới trộm đồ của hắn! Trộm đồ của "Huyết Vũ Đại Nhân"!

Người đó ăn gan hùm rồi, dám làm việc này sao?

"Hừ, tiểu tặc, để xem ngươi làm sao trộm đi trang bị của ta."

Nhất Trượng Kiếm là thượng phẩm vũ khí, nếu thật sự bị lấy đi, hắn đương nhiên sẽ lỗ vốn.

Hai bàn tay nhanh như cắt gõ trên bàn phím, môi bạc khẽ kéo lên thành một vòng cung rực rỡ. Lâm Vũ thực sự có hứng thú với tiểu tặc này, lúc trước hành tẩu giang hồ trên game nhiều rồi nên cũng biết một chút thủ thuật của đám ăn trộm đó, cũng biết làm thế nào để chặn hành động của chúng, chỉ cần mua một cái Thiết Kình trang bị rồi làm một chút kỹ thuật đơn giản, liền có thể truy đuổi tên trộm đến cùng trời cuối đất, đến khi lấy lại được đồ mới thôi. Thế mà tiểu tặc này lại hoàn toàn có thể chống lại Thiết Kình trang bị của hắn, mà thủ thuật cướp đồ cũng nhanh gớm, có lẽ gặp phải một tên lão làng rồi.

"Hừ, có chút ý tứ."

Cài đặt thêm một con chuột tiên đồng gắn lên người tiểu tặc, Lâm Vũ cười lạnh. Muốn trộm, ta đây chiều ngươi!

Chuột tiên đồng giống như Thiết Kình trang bị vậy, có điều cao cấp hơn, bám dai như đỉa, không có cách nào loại trừ. Mà tên tiểu tặc này có vẻ rất vội, xem ra muốn cướp đồ của hắn đem đi đâu đó, hoặc cũng có thể là do nhiệm vụ. Dù sao nhìn dáng vẻ, có thể hắn thuộc dòng tộc Thích Khách. Thích Khách chức nghiệp di chuyển là nhanh nhất, sức sát thương bình thường, phòng thủ bình thường, có điều, có một con đường mà hầu hết Thích Khách đều chọn phải, đó chính là Ăn Trộm. Đối với chúng, ăn trộm trang bị của người khác là hành động nâng cao tu vi, bất quá đâu phải ai cũng trộm được, điển hình như tên tiểu tặc này, gặp phải Lâm Vũ đây coi như xui tận mạng.

Hừ, ngươi sắp tiêu rồi. Chuột mà đòi đấu với sư tử? Có chút miễn cưỡng nha.

Bạn đang đọc Đường Tới Trái Tim Em sáng tác bởi DạVũThiênĐường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạVũThiênĐường
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.