Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chu Đại Lực

Phiên bản Dịch · 1864 chữ

Dịch: Mịii

Nguồn: truyenyy.com

----------

Tình huống hiện tại là sau khi Nhan Tuấn Trạch liên tiếp thu được hai nhiệm vụ, thời không đồ phổ vốn xám xịt nay đã có hai điểm nút sáng lên, đồng nghĩa với việc tuyến thời gian trở về đầu tiên đã có thể sử dụng.

Với tuyến thời gian này, hắn có thể tạo được vòng lặp tối đa 5 phút.

Đương nhiên, vòng lặp này cũng không ổn định cho lắm, có khả năng chỉ sử dụng được một lần là hoàn toàn toàn dập tắt.

Trừ phi hắn hoàn thành nhiệm vụ, nhận được năng lượng dị thứ nguyên.

Theo như nhiệm vụ nhắc nhở, chỉ có như vậy mới có thể thắp sáng điểm nút thời không một cách ổn định, có được một vòng lặp vững chắc.

Nếu quả thật đúng như Nhan Tuấn Trạch suy đoán, vậy thì hắn phải cân nhắc thật kỹ trước khi sử dụng vòng lặp duy nhất này để hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ đầu tiên nhận được là “Gội đầu”, đẳng cấp nhiệm vụ “Hoàng khủng bất an (thấp). Nhiệm vụ thứ hai là “Bà lão gõ cửa nửa đêm”, đẳng cấp là “Hoàng khủng bất an (trung)”.

Thật ra, theo như nhiệm vụ miêu tả, “Gội đầu” có cảm giác kinh khủng hơn so với “Bà lão gõ cửa nửa đêm”, mức độ nguy hiểm cao hơn một chút. Nhưng trái lại, đẳng cấp “Gội đầu” chỉ là thấp, hiển nhiên, mức độ nguy hiểm không cao bằng nhiệm vụ thứ hai.

Điểm này khiến Nhan Tuấn Trạch rất khó hiểu.

Bất quá, trong mục nhắc nhở có nói rõ, nhiệm vụ “Bà lão gõ cửa nửa đêm” có khả năng kích hoạt nhiệm vụ nhánh. Có khi nào bởi vì vậy nên đẳng cấp cao hơn không? Hắn cũng không thật sự hiểu rõ.

Hiện tại xem ra, trước nên lựa chọn nhiệm vụ “Gội đầu”, nó có vẻ đáng tin hơn.

Cân nhắc một hồi, cơn buồn ngủ ập đến, Nhan Tuấn Trạch đã hạ quyết tâm, nhanh chóng nhắm mắt lại, thiếp đi.

Sáng hôm sau.

Nhan Đại Quốc vừa rời giường liền đi mở cửa nhà vệ sinh, xác định cô bé áo đỏ đã biến mất, ông lập tức rửa mặt rồi đi đến xưởng.

Lý Mạn cũng dậy từ sớm, sáng nay, công ty vệ sinh đã sắp cho bà một đống việc, phải dọn dẹp vệ sinh cho hai căn hộ đã hẹn trước.

Sau khi nấu cho Nhan Tuấn Trạch một bát mì, Lý Nhạn cũng rời khỏi nhà.

Nhan Tuấn Trạch hai ba đũa đã ăn xong mì, lấy điện thoại di động ra, mở nhật ký cuộc gọi, liền thấy một cái tên có tần suất xuất hiện cực cao. Là Chu Hằng, hắn liền bấm gọi cho người này.

Không bao lâu sau, đầu dây bên kia vang lên giọng của một thiếu niên, không chút kiêng nể gì, cứ oang oang nói:

- Này, Tiểu Tuấn Tuấn, sớm như vậy đã nhớ gia gia cậu rồi à?

Bạn bè… Hẳn là bạn của chủ nhân cỗ thân thể này.

Nhan Tuấn Trạch biết mình đã đoán đúng, hắn mở miệng nói:

- Chu Hằng, đợi tôi ở cổng khu cư xá nhé, chúng ta cùng đi học.

- Cậu gọi mình là gì? - Đầu dây bên kia, Chu Hằng lộ vẻ kinh ngạc.

- Không có thời gian tán gẫu với cậu. - Nhan Tuấn Trạch cố ý nhấn giọng. - Đến nhanh đấy, đến nơi gọi điện cho mình, mình chạy xuống.

- Được rồi, tiểu tử cậu chắc chắn đã làm chuyện gì xấu! - Chu Hằng cười ha hả. - Đừng lo quá, Chu Đại Lực tôi mãi là Đại Lực ca ca của cậu, có chuyện gì đã có tôi gánh giúp.

Cúp điện thoại, Nhan Tuấn Trạch nghĩ nghĩ, tự nhủ:

- Biệt danh tên này rốt cuộc là Chu Đại Lực hay Đại Lực ca ca?

Hắn gọi Chu Hằng tới đón mình là có nguyên nhân, không có ký ức của chủ nhân cỗ thân thể này, Nhan Tuấn Trạch hiển nhiên không biết trường học ở đâu, cho nên mới phải dùng phương pháp này.

Cũng vì không có ký ức, mối quan hệ với bạn học chắc chắn không thể như trước được, cho nên Nhan Tuấn Trạch đã chuẩn bị sẵn cái cớ cho mình. Đó là hắn vừa gặp phải sự kiện linh dị, chuyện vừa vừa trải qua khiến bản thân hắn có hơi mơ hồ, do đó thái độ và hành vi có điểm khác với lúc trước.

- Không có chuyện ngày thường mình gọi tên này là Đại Lực ca ca, bởi vì cách gọi này rất… CMN. - Nhan Tuấn Trạch đứng lên, đi vào phòng của bố mẹ.

Đúng như hắn dự liệu, Nhan Đại Quốc không mang theo chìa khóa nhà vệ sinh, mà đặt nó ở tủ đầu giường.

Có tổng cộng ba chìa giống nhau được gắn vào cùng một cái khoen.

Nhan Tuấn Trạch lấy ra một cái, sau đó tháo chìa khóa phòng ngủ của mình ra, thế vào.

Hình dạng khóa cũng không khác nhau lắm, nếu không nhìn kỹ phần răng cưa thì căn bản không cách nào phát hiện chìa đã lén bị tráo đổi.

Sau khi đổi xong chìa khóa, Nhan Tuấn Trạch cất kỹ chìa khóa nhà vệ sinh, chuẩn bị tối nay tiến hành nhiệm vụ “Gội đầu”.

Đợi một lúc, tiếng chuông điện thoại vang lên, giọng nói oang oang vang lên ở đầu dây bên kia, Chu Hằng nói rằng hắn đã đến cổng khu cư xá.

Nhan Tuấn Trạch vớ lấy cặp xách, khóa cửa, sau đó chạy xuống lầu.

Khu cư xá này có tên là Phong Hoa cư xá, quả thực rất lâu đời, chí ít cũng có bốn mươi năm lịch sử. Kiến trúc cao nhất ở đây cũng chỉ có bảy tầng, tỷ như tòa nhà số 7 mà Nhan Tuấn Trạch đang ở có tổng cộng 5 tầng, nhà hắn nằm ở tầng 4.

Nhà của Nhậm bà bà ở tầng 5.

Lúc sắp ra khỏi cư xá, Nhan Tuấn Trạch quay đầu nhìn tầng năm. Tầng lầu này có bốn hộ gia đình, hắn cũng không biết nhà Nhậm bà bà là cái nào trong số đó, bất quá, tầng 5 nhìn có vẻ rất tĩnh mịch, không có người ra vào, mang đến cho người ta cảm giác u ám.

Một nam sinh trên vai mang cặp sách đứng ở cổng khu cư xá. Vừa nhìn thấy hắn, Nhan Tuấn Trạch đã hiểu vì sao tên này có ngoại hiệu là “Chu Đại Lực” rồi.

Tính theo bề ngang, cái tên Chu Hằng này ít nhất phải bằng ba Nhan Tuấn Trạch gầy yếu cộng lại, đó là còn chưa nhắc đến tứ chi thô to y như cái chày sắt của hắn.

Tên này sinh ra ở võ học thế gia à???? Trong đầu Nhan Tuấn Trạch đã xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi.

Bất quá, căn cứ những gì hắn tìm hiểu suốt mấy ngày qua, thế giới này tuy không giống Địa Cầu cho lắm, nhưng cũng không phải thế giới đô thị dị năng hay linh dị tu chân gì cả, không có quá nhiều kỳ ba như vậy đâu.

Trước mắt, chỉ có người của Tổ sự kiện linh dị mới có thể giải quyết linh dị, cho nên thân thể Chu Đại Lực có cường tráng như bò cái phát tình thì khi gặp phải sự kiện linh dị cũng chẳng có cái trứng gì để dùng.

- Đến rồi, cậu muốn nói gì với mình?

Giọng của Chu Hằng hoàn toàn tỷ lệ thuận với thân hình của hắn, nói chuyện cơ bản là rống. Một câu vừa ra dọa cho người xung quanh run lên một trận, không khỏi nhìn về phía bọn họ bằng ánh mắt kinh ngạc.

Nhan Tuấn Trạch thiếu chút bật cười, khoát tay, kéo lấy bả vai tên nhóc trước mặt. Thật ra là đi theo hắn đến Thuận Thiên tam trung.

Chu Hằng không đề nghị ngồi xe bus, Nhan Tuấn Trạch cũng nhịn không hỏi, chỉ đơn giả kể lại một lượt chuyện gặp quỷ trong nhà vệ sinh tối qua. Nghe xong, Chu Hằng cũng ngẩn ra.

Hắn liền nói:

- Nếu nói sự kiện linh dị, cũng trách cái cư xá cậu ở quá cũ rồi, tỷ lệ phát sinh linh dị chắc chắn rất cao. Cư xá chỗ mình ở vừa giao nhà được 5 năm, toàn là hộ gia đình mới, một mảnh hoan ca tiếu ngữ, vui vui mừng mừng, thái bình thịnh thế, làm gì có nhiều linh dị như vậy? Tương đối an toàn.

- Bất quá… - Giọng Chu Hằng thay đổi. - Cái thế đạo hiện nay thật đúng là khó nói rõ được. Trên quảng trường gia viên Tân Thế Kỷ chỗ mình có một nhà vệ sinh công cộng. Mình kể cho cậu nghe, liên tiếp hai tuần không có ai dám vào đó.

- Cậu không cảm thấy mình đang tự tát vào mặt mình à? - Nhan Tuấn Trạch cảm thấy buồn cười, thuận miệng hỏi. - Vì sao?

Dứt lời, vừa ngẩng đầu, hắn đã nhìn thấy cổng Thuận Thiên tam trung.

Phong Hoa cư xá ở cách trường học chỉ chừng mười phút đi đường, móa, biết gần như vậy, hắn tùy tiện đi cũng được, không cần gọi Chu Hằng đến đón làm gì.

Chu Hằng không chú ý tới vẻ mặt Nhan Tuấn Trạch, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:

- Nghe nói trong nhà vệ sinh công cộng có một nữ quỷ mang giày cao gót đỏ, mỗi khi có người vào buồng toilet ấy ấy là tiếng giày cao gót bước trên nền gạch sẽ vang lên. Hơn nữa, không mất bao lâu, âm thanh kia đã dừng ngoài buồng vệ sinh. Cậu biết tên béo Vương Thế Thông ở ban 6 không?

Nhan Tuấn Trạch biết cái rắm, thế nhưng hắn vẫn gật đầu.

- Vương Thế Thông ở cùng cư xá với mình, cuối tuần trước, hắn chơi bóng rổ ngay trên quảng trường, chơi được một lúc thì đau bụng quá liền vọt vào nhà vệ sinh. - Chu Hằng kể sinh động như thật. - Sau đó nghe nói tên kia vừa đi được một nữa thì giày cao gót đỏ xuất hiện, hắn thông qua khe hở phía dưới buồng vệ sinh trông thấy đôi giày kia, nó cứ thế dừng bên ngoài phòng vệ sinh của Vương béo, không hề nhúc nhích.

- Nghe nói… - Nói đến đây, Chu Hằng ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời, vẻ mặt tràn đầy thán phục. - Vương béo bị dọa phải dùng “đoạn thỉ công”, liên tiếp cắt ba lượt, sau đó mông cũng không chùi, cứ thế kéo quần lên vọt qua hai cái buồng vệ sinh, thở cũng không kịp thở, cứ thế xông ra ngoài. Về đến nhà, hắn nằm ngay đơ không dậy nổi, cha hắn đã xin chủ nhiệm ban 6 cho nghỉ phép rồi.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.