Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điểm Tình Chi Bút

Phiên bản Dịch · 1570 chữ

Trên bàn cơm, sau khi nghe Lý Mạn kể rõ, Nhan Đại Quốc càng cảm thấy con trai ngày càng hiểu chuyện.

Hơn nữa, hình như đối với linh dị, bất kể là lá gan, hay trên phương diện hành vi cùng tư tưởng, Nhan Tuấn Trạch đích thực là một hạt giống Trừ Linh nhân.

Nếu như không phải bởi vì không có quan hệ, cũng không thừa tiền… Chỉ sợ Nhan Đại Quốc đã cân nhắc làm thế nào đưa Nhan Tuấn Trạch đi huấn luyện làm Trừ Linh nhân rồi.

Điều kiện tiên quyết là hắn không biết mỗi một năm có bao nhiêu Trừ Linh nhân chết trong khi đang xử lý sự kiện linh dị.

Đương nhiên, đây cũng là bí mật của Tổ sự kiện linh dị, ngoại nhân không cách nào biết được.

Cơm nước xong xuôi, ngồi xem TV chốc lát, Nhan Tuấn Trạch dùng danh nghĩa ôn tập quay về phòng, khóa trái cửa lại, sau đó triệu hóa bò sát thi xúi quẩy bị mình cố khóa ra.

Gia hỏa toàn thây đầy nếp gấp, không có lấy một cọng lông ngệch mặt nằm trên đất, ngẩng đầu nhìn Nhan Tuấn Trạch một cái, sau đó bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Là một ác linh bị cố khóa, chủ nhân Nhan Tuấn Trạch có quyền khống chế tuyệt đối đối với nó, chỉ cần nó không nghe lời, một ý niệm của hắn có thể phong ấn nó tại điểm nút thứ 12.

Bất quá, sau khi được phóng xuất, bản năng vẫn sai khiến nó thoát đi nơi nguy hiểm này, tìm tự do cho chính mình.

Lúc này đây, Nhan Tuấn Trạch bắt đầu so sánh bò sát thi với Khả Nhi.

Bởi vì du linh cũng có phân chia 3 đẳng cấp.

Thả bò sát thi ra không lâu, hắn đã biết chênh lệch giữa Khả Nhi với gia hỏa này rồi.

Bò sát thi bò quanh phòng, thế nhưng Khả Nhi vẫn một mực nằm bất động trên lưng Nhan Tuấn Trạch, không để ý đến.

Mãi cho đến khi bò sát thi đột nhiên bò đến dưới giường Nhan Tuấn Trạch, dự định bò lên, Khả Nhi động… Nhóc con ngẩng đầu nhìn.

Xin chú ý, cổ Khả Nhi bị đứt gãy, chỉ có một lớp da dính lại, cho nên sau khi ngẩng đầu… Đầu cô bé cùng Nhan Tuấn Trạch kề sát vào nhau.

Nếu để cho người ngoài thấy một màn thân mật, khắng khít này, hẳn là run sợ từ sâu trong tâm khảm chứ chẳng chơi.

Bò sát thi ngẩn ra, y hệt như một con chó đất đụng phải một đầu chó săn, cúi đầu, phủ phục trên mặt đất không dám nhúc nhích.

- Khả Nhi, xem ra nhóc vẫn lợi hại hơn một chút. – Nhan Tuấn Trạch nói.

- Ồ!

- Hay anh cũng cố khóa nhóc luôn nhỉ, đỡ phải cả ngày nằm trên lưng anh.

- Ồ!

- Xem như anh chưa nói!

Ngày hôm sau, trên lớp.

Sau khi kết thúc chương trình học buổi sáng, tranh thủ giờ nghỉ trưa, bốn người Nhan Tuấn Trạch, Chu Đại Lực, Bảo Khiết cùng Tưởng Duệ Hân tụ lại.

Bảo Khiết bật laptop, mở video đã biên tập ngày hôm qua lên.

Theo như đề nghị của Nhan Tuấn Trạch, tên video sẽ là “Nhìn vào hốc tường”. Thời lượng video được rút ngắn xuống còn khoảng 15 phút.

Giữ lại bầu không khí khủng bố lúc vừa tiến vào cao ốc Kiến Nghiệp, cảnh tượng mọi người thay nhau trừng mắt với con mắt trong hốc tường, cùng với phân đoạn cuối cùng ôm thi thể đi nhưng không thoát được, sau lại xảo diệu dùng thi thể giết chết linh dị.

Độ hoàn hảo so với “Bà lão gõ cửa nửa đêm” còn cao hơn.

Bởi vì có chuẩn bị đầy đủ, nội dung video bao hàm cảnh quay trong máy quay cầm tay của Bảo Khiết, cùng với camera điện thoại đặt trước ngực Nhan Tuấn Trạch, kết hợp xen kẽ, vừa hay kiến tạo bầu không khí khủng bố.

Theo đề nghị của mọi người, Bảo Khiết điều chỉnh lại một vài chi tiết.

Sau khi xem lại hai lần, Nhan Tuấn Trạch cau mày nói:

- Mình vẫn cảm thấy còn thiếu thiếu gì đó!

- Nói chưa rõ hay sao? – Bảo Khiết hỏi.

- Hay là hình ảnh quá tối, khiến cho người ta cảm thấy áp lực. – Chu Đại Lực nói.

- Không phải! – Nhan Tuấn Trạch lắc đầu.

- Hay là do mình. Các cậu vẫn nên đánh gạch men (1) đoạn mình trừng mắt đi. – Tưởng Duệ Hân đề nghị. – Mình cảm giác quỷ trong cái video này không đáng sợ, trái lại, mình còn đáng sợ hơn.

(1) Làm mờ.

- Không thể đánh gạch men mặt cậu được! – Nhan Tuấn Trạch lần nữa lắc đầu.

- Vì sao? – Ba người trăm miệng một lời hỏi.

- Cộng đồng mạng bây giờ rất thích cà khịa. Cậu không đánh gạch men còn tốt, một khi đánh lên, cảnh tượng này, cảm giác này sẽ lập tức thay đổi hương vị, đến lúc đó miệng lưỡi thế gian, cái gì cũng nói được, dù cho Tưởng Duệ Hân không bị chết đuối bởi nước bọt thì cũng tự thấy xấu hổ. – Nhan Tuấn Trạch nói năng lý lẽ hùng hồn.

Bảo Khiết cùng Chu Đại Lực bừng tỉnh đại ngộ.

Chỉ có Tưởng Duệ Hân vẫn còn phát ngốc:

- Tại sao mình phải xấu hổ?

Bảo Khiết ghé sát tai cô nói vào câu, lúc này, Tưởng Duệ Hân biến sắc.

Cô sợ hãi vỗ vỗ bộ ngực cao vời vợi của mình:

- Cái đó… Nhất định không được đánh gạch men!

Chu Đại Lực cười hì hì, ngẩng đầu nhìn Nhan Tuấn Trạch:

- Rốt cuộc là còn thiếu cái gì?

Nhất thời Nhan Tuấn Trạch không nói ra được, trầm ngâm một lát, hắn lên tiếng:

- Mình cảm giác… Thiếu một đoạn trích dẫn cho toàn bộ video. Đoạn này có thể nói mấy câu triết lý, đại khái là điểm tình chi bút (2) cho cả đoạn video.

(2) Có thể hiểu là “nét vẽ điểm mắt cho rồng”, ý chỉ một nét bút làm hoàn thiện cho bức ranh.

- Mình hỏi ngu một chút, cái này còn điểm tình chi bút chỗ nào nữa? – Chu Đại Lực sờ sờ đầu.

Bảo Khiết cùng Tưởng Duệ Hân dường như đã ngộ ra, chống cằm bắt đầu suy nghĩ.

Không bao lâu sau, Nhan Tuấn Trạch mở miệng nói:

- Các cậu xem như vậy được không. Trước khi bắt đầu video, cũng chính là trước lúc xuất hiện tên, chúng ta viết vài dòng: Cho đến nay, kẻ thù lớn nhất của chúng ta chính là chúng ta, một mặt khác của bản thân. Cho nên, có một loại mưu sát chưa bao giờ bị định tội, đó chính là giết chết một phần của chính mình.

- Ừm, hay, mấy câu này rất hay! – Nghe xong, hai mắt Bảo Khiết sáng ngời, lập tức gật đầu.

- Có ý gì? – Chu Đại Lực vò đầu, lúc này đây, nhân sinh của hắn lộ rõ chỗ thiếu hụt.

Bất quá không ai rảnh để tâm đến hắn.

- Tiếp đến, thời điểm nhân viên bảo vệ kia nói ra chuyện hắn chính là linh dị thể trong thi thể, ngay sau khi phát đoạn phân tích của mình, chúng ta lại phát đoạn văn thứ hai. – Nhan Tuấn Trạch dùng ngón trỏ gõ gõ đầu, đang tự hỏi nên viết như thế nào cho thỏa đáng.

- Đoạn văn thứ hai nên nói gì? – Bảo Khiết hỏi.

Nhan Tuấn Trạch suy tư đúng 5 phút, rồi ngẩng đầu lên, nói:

- Có một loại báo thù không cách nào lần ra dấu vết, đó chính là phần bị chính mình giết chết… Quay về!

- Được!

- Nói hay lắm!

Bảo Khiết cùng Tưởng Duệ Hân đồng thời vỗ tay tán thưởng.

- Nói như vậy video linh dị “Nhìn vào hốc tường” này tuyệt đối đáng xem! – Bảo Khiết hưng phấn gật đầu. – Nếu sau này mình thực sự trở thành đạo diễn, mình sẽ mời cậu làm biên kịch.

Chu Đại Lực nói:

- Tuy mình không hiểu Tiểu Tuấn Tuấn đang nói gì, nhưng nghe vẫn cảm thấy rất lợi hại nha!

- Được rồi, thêm vào như vậy đảm bảo có thêm điểm. – Giọng Tưởng Duệ Hân vô cùng kiên định. – Ngay cả mặt hàng đầu óc trì độn như Chu Đại Lực cũng cảm thấy rất lợi hại, thì cộng đồng mạng sau khi xem chắc chắn sẽ phản ứng mãnh liệt hơn rất nhiều.

- Hình như mình không có đắc tội cậu mà, Duệ Hân? – Chu Đại Lực u oán nói.

Tưởng Duệ Hân nhún vai:

- Mình không biết, chỉ là cảm giác cậu đã từng làm gì đó khiến mình rất khó chịu.

- Chờ một chút, video sắp chỉnh xong rồi. – Bảo Khiết nhanh chóng hành động.

Chỉ chốc lát sau, video “Nhìn vào hốc tường” đã hoàn chỉnh, sau khi mọi người kiểmtra lại một lần nữa, Nhan Tuấn Trạch đăng nhập tài khoản “Dạ hành tiểu cẩu” trên nên tảng “Mở mắt”, bắt đầu đăng tải.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.