Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thống Khổ Không Cách Nào Tiêu Trừ

Phiên bản Dịch · 1592 chữ

Là một biên tập của nền tảng video linh dị “Mở mắt”, Đường Chính Nghĩa chịu trách nhiệm quảng bá video.

Hắn có hơn mười lần thể nghiệm tao ngộ linh dị, hai lần tiếp xúc sâu với linh dị nhưng vẫn có thể bình an vượt qua. Còn có, bốn lần tận mắt nhìn thấy Trừ Linh nhân tiêu trừ linh dị.

Có thể nói là kinh nghiệm phong phú, lịch duyệt sâu sắc.

Ngày thường, sau khi xử lý xong công việc, Đường Chính Nghĩa sẽ bắt đầu lướt xem nền tảng vào một khoảng thời gian cố định.

Nếu như phát hiện có video không tệ, hoặc là thông điệp chân thật, hắn sẽ lưu ý, sau đó chọn cơ hội tiến hành thí nghiệm phổ biến trong phạm vi nhỏ.

Video đề cử không giống như những video khác, điểm quan trọng nhất của một video linh dị hay chính là độ chân thật cao, sau đó mới tổng hợp cân nhắc đến bầu không khí được tô đậm, tình tiết hoàn chỉnh, tin tức truyền bá, thủ pháp quay chụp, chế tác hậu kỳ…

Trong quá trình lướt xem, một đoạn video tên là “Nhìn vào hốc tường” hấp dẫn ánh mắt hắn.

Bởi vì ảnh chụp video hiển thị khung hình đầu tiên.

Dùng nền đen làm nổi bật một đoạn văn tự màu trắng. Đường Chính Nghĩa chính là bị đoạn văn tự kia hấp dẫn.

Nội dung của nó là:

Cho đến nay, kẻ thù lớn nhất của chúng ta chính là chúng ta, một mặt khác của bản thân. Cho nên, có một loại mưu sát chưa bao giờ bị định tội, đó chính là giết chết một phần của chính mình.

Phía dưới đoạn văn này còn đề một danh tự: Dạ hành tiểu cẩu.

- Nhìn rất có mánh khóe, không phải là dàn dựng đấy chứ? – Đường Chính Nghĩa lầm bầm mấy câu, ấn mở “Nhìn vào hốc tường” xem.

Mấy ngày yên bình trôi qua.

Trong tòa nhà số 7, dường như bối thân nữ ít xuất hiện hơn.

Tóm lại mấy ngày nay, từ sau lần trước đụng phải cô ta, Nhan Tuấn Trạch không còn gặp lần nào nữa.

Theo như phản ánh của hàng xóm xung quanh, tần suất trông thấy bối thân nữ quả thật ít hơn rất nhiều so với trước kia.

Trong lòng mọi người đều có một nguyện vọng khó mở miệng… Coi như đi dạo hết toàn nhà số 7 rồi, tốt nhất người phụ nữ áo trắng kia nên đến số tòa nhà số 9 dạo chơi đi, để các bạn hàng xóm cũng được cảm nhận cái gì gọi là sởn hết gai ốc.

Hôm nay, Lý Mạn rãnh rỗi, chuẩn bị cơm tối từ sớm, sau khi người một nhà cơm nước xong xuôi, còn có thể ngắm trời chiều.

Nhan Tuấn Trạch phát hiện ngòi bút đã hết, sau khi nói với Nhan Đại Quốc một tiếng, hắn đi ra cư xá, chuẩn bị sang siêu thị đối diện mua một hộp.

Từ sau khi linh dị xuất hiện, cửa hàng thông thường chỉ bán đến khoảng 8 giờ tối, ông chủ gan lớn một chút mới dám đóng cửa sau 9 giờ.

Mấy cái cửa hàng tiện ích 24 giờ gần như đã tuyệt tích.

Bởi vì theo thông tin từ báo lá cái, phàm là cửa hàng dám mở cửa buôn bán suốt đêm, không nói 100%, ít nhất cũng 80% đụng phải linh dị.

Mấy chuyện này nói lớn có thể lớn, mà muốn nhỏ cũng có thể nhỏ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, cửa hàng 24 coi như ngã ngựa, cứ đến khoảng 8 giờ là đóng cửa.

Mua xong ngòi bút, Nhan Tuấn Trạch xoay người ra khỏi siêu thị, chuẩn bị quay về cư xá.

Lúc này, ngoài cửa siêu thị có một người trẻ tuổi đang đứng. Hắn mặt một thân đồ trắng thoải mái, ánh mắt chìn chằm chằm vào Nhan Tuấn Trạch.

Nhan Tuấn Trạch ngẩng đầu, liếc nhìn người nọ một cái, phát hiện mình cũng không quen biết người này, hắn đang định đi vượt qua hắn ta thì người trẻ tuổi bỗng nhiên nói:

- Xin hỏi, anh là Nhan Tuấn Trạch?

Nhan Tuấn Trạch dừng bước, lộ vẻ kinh ngạc:

- Anh là…

Sắc mặt người trẻ tuổi trắng bệch, vẻ mặt có chút ảm đạm, dường như gặp phải chuyện gì rất tệ, hắn cố nặn ra một nụ cười, nói:

- Hai ngày trước tôi có gọi điện cho anh, ta là Lữ Hâm, con trai của Lữ Quân cùng Ngụy Đình Xuân.

Nhan Tuấn Trạch có hơi ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến:

- Anh là… Người gọi từ nước ngoài?

- Đúng. – Lữ Hâm gật đầu. – Tôi du học ở thủ đô Megali, đầu tuần bỗng nhiên nhận được tin dữ, cho nên tôi vội xin nhà trường nghỉ phép, bay về đây. Tôi… Có thể nói chuyện với anh không?

Nhan Tuấn Trạch chỉ chỉ vào mình, sau đó chỉ chỉ Lữ Hâm:

- Chúng ta… Có chuyện gì để nói?

- Có một vài nghi hoặc muốn hỏi anh, xin nhờ! – Giọng điệu Lữ Hâm rất thành khẩn, khiêm tốn.

Nhan Tuấn Trạch cũng không tiện từ chối.

Lữ Hâm ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau đó chỉ vào một quán trà sữa tên gọi Mễ Cốc bên cạnh Phong Hoa cư xá.

- Ngồi ở đó nhé!

- Được!

Lúc này là giờ cơm, khách đến uống trà sữa không nhiều, vẫn còn ba cái bàn trống.

Hai người bước vào quán, ngồi xuống, gọi hai ly trà sữa.

Trà sữa còn chưa bưng lên, Lữ Hâm đã không thể chờ được lên tiếng hỏi:

- Tôi nghe nói đêm hôm đó anh có quay video, có thể cho tôi xem một chút không?

Nhan Tuấn Trạch nói:

- Cái này cũng không phải bí mật gì, tôi đã đăng tải video lên nền tảng Mở mắt, anh có thể vào đó xem.

Lữ Hâm ngẩn người:

- Là nền tảng chuyên phát video linh dị?

- Đúng, tìm Dạ hành tiểu cẩu là có thể thấy. – Nhan Tuấn Trạch gật đầu.

Lữ Hâm không nói hai lời, lập tức mở di động tải ứng dụng Mở mắt, sau đó nhanh chóng tìm kiếm video. Hắn ngẩng đầu nhìn Nhan Tuấn Trạch, cười áy náy, sau đó lập tức cúi đầu xem.

Lúc này trà sữa đã được bưng lên, Nhan Tuấn Trạch lẳng lặng uống đồ của mình, không lên tiếng, chờ Lữ Hâm xem xong video.

Sau khi xem xong, Lữ Hâm thở hắc ra một hơi, ngẩng đầu, hỏi:

- Cái này là video nguyên vẹn? Có phân đoạn nào không được đăng lên không?

Vốn dĩ Nhan Tuấn Trạch còn định giải thích với Lữ Hâm, bởi vì dù sao trong video, Nhậm bà bà là quỷ hồn, xuất hiện trước ống kính, tuy là gương mặt đã được xử lý làm mờ. Nhưng đối với người nhà của bà vẫn khó tránh khỏi hiềm nghi xâm phạm đời tư.

Nhưng hiện tại xem ra, thái độ của Lữ Hâm đối với bà mình cũng không khác gì bố mẹ hắn. Người ta căn bản là không thèm để ý.

Đến lúc này, hảo cảm của Nhan Tuấn Trạch đối với Lữ Hâm bắt đầu giảm xuống, hắn lắc đầu nói:

- Video này đã quay toàn bộ quá trình, những hình ảnh râu ria kia… tôi đã cắt đi rồi, cũng không có tin tức gì quan trọng.

Lữ Hâm hút một ngụm trà sữa, dường như nhận ra thái độ lạnh lùng của Nhan Tuấn Trạch, khẽ nói:

- Tình cảm của tôi với bà rất nhạt, lúc còn nhỏ, bố mẹ rất ít khi dẫn tôi đến nhà bà, gần như… Không có tình cảm gì.

- Chuyện trong nhà anh không cần nói với tôi. – Nhan Tuấn Trạch nói. – Xin hỏi còn chuyện gì khác không?

- Bà nội tôi còn nói gì với anh không? – Lữ Hâm hỏi.

Nhan Tuấn Trạch nhún vai:

- Chỉ có hai câu như trên video, không còn gì khác.

- Lúc ấy anh đối mặt với bà tôi, có cảm giác được cái gì trên người bà không?

- Có.

- Cảm giác gì? Phẫn nộ? Oán khí? – Lữ Hâm cau mày.

- Không phải. – Nhan Tuấn Trạch lắc đầu. – Là nặng nề, đau đớn. Vừa nãy anh cũng nghe thấy rồi, bà nói bà rất đau. Tôi tin loại đau đớn này là chỉ nỗi đau khi còn sống.

Nói đến đây, Nhan Tuấn Trạch chợt nhớ lại một chuyện.

Lúc chải đầu cho Nhậm bà bà, niệm đến “Vãng sinh cực lạc, mạt trừ kim sinh thống sở”, bà bà đáp lại hắn là… “Đau quá!”

Nói cách khác, ngay lúc đó, Nhậm bà bà không cách nào tiêu trừ đau đớn kiếp này, nếu như không phải Khả Nhi nằm trên lưng mình động, uy hiếp bà, sợ rằng hắn không cách nào hoàn thành nhiệm vụ chải đầu.

Nói vậy, lúc đó, với tư cách là một du linh, đẳng cấp của Nhậm bà bà cũng không cao, nếu không sao Khả Nhi chấn nhiếp được bà.

Chỉ là hiện tại, theo như Hoàng Sâm nói, Nhậm bà bà đã diễn hóa thành quỷ hồn có thể tạo nên sự kiện linh dị cấp độ D, đẩng cấp so với Khả Nhi chỉ có thể cao hơn…

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.