Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Ta Đi Theo

Phiên bản Dịch · 1631 chữ

Tính từ lúc Nhan Tuấn Trạch tiễn mẹ ra khỏi khu cư xá cho đến hiện tại hắn quay về, bối thân nữ đã leo lên một tầng lầu, bất quá vẫn như cũ đứng ở giữa góc rẽ, mặt hướng vào tường, đưa lưng về phía cầu thang.

- Cô cố ý chơi tôi sao? – Nhan Tuấn Trạch cúi đầu, cân nhắc xem có nên hoàn thành cái nhiệm vụ “Nhìn mặt cô ta” này không?

Một lúc sau, hắn ngẩng đầu, hiện tại trong tình huống chưa nắm chắc, hắn vẫn quyết định trước không đụng đến loại nhiệm vụ đẳng cấp Mao cốt tủng nhiên này.

Vừa nãy đã thiết đặt vòng lặp, lên trước rồi nói sau, nếu như có gì đó phát sinh ngoài ý muốn, khởi động trở về cũng không muộn.

Hạ quyết tâm, lúc này đèn khống âm vừa lúc dập tắc, Nhan Tuấn Trạch khẽ dậm chân, lần nữa thắp sáng đèn khống âm, sau đó tiếp tục đi lên cầu thang.

Lúc này không có mẹ ở đâu, hắn đi rất nhanh, đảo mắt đã đi qua góc rẽ cầu thang, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của bối thân nữ.

Cũng may, lúc đi ngang qua, người đàn bà này vẫn đứng yên tại chỗ.

Nhan Tuấn Trạch bước nhanh hơn, điểm mũi chân, chỉ vài bước đã đi lên lầu bốn, nhanh chóng chạy đến nhà mình.

Bất quá, lúc vừa bước lên hành lang, hắn nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Một cảm giác quỷ dị len lỏi vào tim.

Hắn dừng bước, nhịn không được liếc nhìn ra sau, kế đó, hai chân hắn, thậm chí là toàn thân bắt đầu rung lên, đầu choáng váng.

Trước mắt Nhan Tuấn Trạch, bối thân nữ đưa lưng lại với hắn, từng bước từng bước đi lên cầu thang, động tác lưu loát, cứ như sau lưng có mọc mắt, từ từ tiến lên lầu 4.

- Chẳng lẽ cô ta để mắt đến mình?

Một ý nghĩ vụt qua trong đầu, Nhan Tuấn Trạch không tiếp tục để ý người đàn bà này, nhanh chóng vọt đến trước cửa nhà mình, đồng thời lấy ra chìa khóa.

Bởi vì động tác có hơi kịch liệt, gây ra tiếng động lớn, cho nên tất cả đèn khống âm trên hành lang đều được thắp sáng.

Nhưng Nhan Tuấn Trạch chẳng có hơi sức đâu mà quan tâm nhiều như vậy, vừa lấy chìa khóa, hắn vừa gấp gáp liếc nhìn ra sau, bối thân nữ đang đứng ở đầu hành lang.

Sau khi lên tầng bốn, cô ta cũng không theo tới.

Hơi có chút an tâm, Nhan Tuấn Trạch chuẩn xác cắm chìa khóa vào lỗ, cũng không xảy ra tình trạng quá mức kinh hoảng mà làm rơi chìa xuống đất, hoặc là tìm cả buổi không thấy chìa khóa đâu, hay như mấy cái tình tiếc máu chó xoay liên tiếp mấy cái những ổ khóa vẫn trơ ra đó.

Bất quá, chuyện ngoài ý muốn trong lúc lơ đãng vẫn đột ngột phát sinh.

Ngay khi mở cửa, điện thoại trên tay bỗng vang lên.

Là mẹ của hắn đang ngồi trên xe lo lắng gọi đến, hơn nữa trước đó Nhan Tuấn Trạch không chuyển sang chế độ rung hoặc yên lặng, cho nên một khúc nhạc mang hơi hướm hippie Megali (1) thoáng chốc vang vọng khắp hành lang.

(1) Thật sự thì tên quốc gia này nó có hơi kỳ kỳ: Mỹ Gia Lợi. Nên thôi ta đổi thành tiếng anh là Megali nhé. Cái này nhờ bác google dịch nên các đạo hữu nếu thấy tên nào đúng mà hay hơn, cầu hỗ trợ.

Nếu như nói hôm qua Nhan Tuấn Trạch vẫn còn tự hào hiệu ứng âm thanh nổi của điện thoại trong nước quá mức tuyệt hảo, đặc biệt âm thanh tuần hoàn phải nói là thần lai chi bút, thế nhưng hiện tại nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hắn có cảm giác như nháy mắt dạo bước qua Địa Ngục nhân gian.

Hắn dám thề, bản thân chưa từng phản ứng nhanh đến mức không hợp thói thường như thế. Gần như là vô thức ấn nút khóa âm lượng phía bên phải điện thoại, đưa điện thoại đang reo hò ầm ĩ về chế độ yên lặng, sau đó… Quay đầu nhìn bối thân nữ đang đứng cuối hành lang.

Lưng vẫn giữ nguyên như cũ, bất quá đầu xoay 180 độ hướng về phía này.

- Rầm… Xoạt… Xoạt! – Nhan Tuấn Trạch đẩy cửa ra, vọt vào nhà, “bành” một tiếng đóng cửa lại.

- Không thấy, đậu xanh rau má, nếu như lúc nãy chậm nửa giây, đảm bảo nhìn thấy mặt cô ta. – Tim Nhan Tuấn Trạch đập như trống, hắn đứng tựa vào cửa, há miệng thở phì phò.

Điện báo trên điện thoại vẫn còn tiếp tục, chỉ là sau khi ấn nút tắt âm, thì không còn tiếng vang nữa.

Vì không muốn để Lý Mạn lo lắng, Nhan Tuấn Trạch cố lấy lại bình tĩnh, đè nén run rẩy, nhận cuộc gọi.

- Mẹ, con đã về đến nhà rồi, không phát hiện bối thân nữ, ừm, con lập tức đi ngủ.

Dỗ Lý Mạn yên lòng, cúp điện thoại, Nhan Tuấn Trạch cũng không bật đèn, cứ thế bước đến cạnh cửa sổ, mượn ánh đèn ngoài hành lang quang sát.

Không thấy bóng dáng bối thân nữ chạy đến đây.

Một lát sau, đèn khống âm trong hành lang vụt tắng, nhưng nếu thật sự bối thân nữ đi theo tới, thì vẫn có thể nghe được tiếng bước chân.

Tim Nhan Tuấn Trạch dần dần an ổn lại, hắn thả chậm hô hấp, ghé vào cửa sổ quan sát cả buổi, cuối cùng cũng vững tin bối thân nữ không theo tới.

Bây giờ cách thời điểm hắn thiết đặt vòng lặp còn chưa đến 10 phút, nếu như bối thân nữ thật sự muốn theo đến cửa nhà… Hắn sẽ lập tức lựa chọn trở về, làm lại một lần nữa, nhất định không thể để cô ta tiếp cận cửa nhà mình.

Nhẹ nhàng thở ra, lúc này, Nhan Tuấn Trạch mới cảm giác buồn tiểu, bất quá, hắn vẫn không mở đi. Đến khi đi vào nhà vệ sinh, mới bật đèn bên trong lên.

Một giây sau, hắn phát hoảng.

Khả Nhi một thân đầm đỏ ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, đưa lưng về phía cửa, đang run rẩy không ngừng.

- Nhìn nhóc xem, đúng là có tiền đồ! – Nhan Tuấn Trạch im lặng lắc đầu. – Người đàn bà kia không có theo đến.

- Mau đi ra, anh muốn đi tiểu…

Vừa bước đến trước bồn cầu, Nhan Tuấn Trạch còn chưa nói hết lời, Khả Nhi đã đứng bật dậy, vô cùng thuần thục xoay người một cái, nhảy lên, cứ thế nằm sấp trên lưng hắn, không động đậy.

Loại cảm giác không muốn xa rời này khiến người xem rơi lệ nha, động lòng nha.

Tóm lại, giờ phút này, Nhan Tuấn Trạch có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

- Được, nhóc được lắm, nhóc nói xem có chỗ nào của anh mà nhóc chưa xem, để anh thỏa mãn nhóc luôn! – Nhan Tuấn Trạch tức giận giở nắp bồn cầu lên.

Hôm sau là chủ nhật.

Nhan Tuấn Trạch một giấc thiên hôn địa ám, đến hai giờ chiều mới tỉnh.

Sau khi rời giường, Nhan Tuấn Trạch không định ra ngoài, mà ở lại trong phòng lướt xem tin tức, không phát hiện động tĩnh bên phía tòa nhà Kiến Nghiệp. Kế đó, hắn copy toàn bộ video quay được đêm qua, gửi cho Bảo Khiết, để cô biên tập sơ bộ trước.

Đối với việc biên tập cùng chế tác video, có thể thấy được Bảo Khiết rất dụng tâm. Ở nhà suốt một ngày, không đi đâu cả, đến tối, cô đã cắt, ghép, biên tập hoàn chỉnh video từ máy quay cầm tay và điện thoại của Nhan Tuấn Trạch theo dòng thời gian, chuẩn bị hôm sau mang lên trường.

Lý Mạn về nhà lúc chiều, hơn nữa còn mang cho con trai mấy cái cánh gà nướng.

Nhan Tuấn Trạch ngồi trên ghế salon, vừa xem TV, vừa ăn như gió cuốn, chợt, hắn nhận được một cuộc điện thoại rất kỳ quái.

Dãy số hiển thị trên màn hình là từ nước ngoài, đầu dây bên kia vang lên âm thanh của một người đàn ông xa lạ.

- Alo, anh tìm ai?

Bản thân hắn không có bạn bè thân thích gì ở nước ngoài, cho nên hắn dám cam đoan đối phương nhất định là gọi lộn số.

- Tôi tìm… Anh! – Đầu dây bên kia đáp.

- Tìm tôi? – Nhan Tuấn Trạch khó hiểu. – Anh là ai?

- Tôi tìm anh để hỏi một chút chuyện! – Giọng người đàn ông kia có hơi gấp gáp, không trả lời câu hỏi của Nhan Tuấn Trạch mà nói thẳng vào vấn đề của mình.

- Ngại quá, tôi không biết anh! – Nhan Tuấn Trạch cúp điện thoại.

Lý Mạn đang bận rộn trong nhà bếp lên tiếng hỏi:

- Ai gọi điện vậy?

Nhan Tuấn Trạch đáp:

- Chắc là nói con quét thẻ tiêu phí 8800 ở nước ngoài, hỏi xem có phải chính con quét không.

- Lừa đảo, nhất định là lừa đảo! – Lý Mạn cầm cái xẻng đứng ở cửa nhà bếp, chém đinh chặt sắt khẳng định.

- Ai lừa đảo? – Nhan Đại Quốc vừa lúc bước vào cửa, giầy cũng chưa thay đã ngẩng đầu hỏi.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.