Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Điển Bái Sư

Phiên bản Dịch · 3055 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Phong chủ Tê Nguyệt Phong từ phàm trần mang về một tiểu cô nương, hơn nữa còn có tin tức Phong chủ chuẩn bị thu cô nương đó làm quan môn đệ tử, tin tức đó lập tức truyền khắp toàn bộ Vân Hoa Môn.

Trên dưới Vân Hoa Môn đều có tính tình khá lười biếng, vạn sự chú ý tùy duyên, chỉ có thời điểm đang nói chuyện nhàn thoại mới có vẻ tích cực hơn một chút. Năm năm trước, khi các đại tông môn cử hành đại hội giao lưu, đệ tử Vân Hoa Môn bởi vì xem náo nhiệt mà quên mất thời gian, không thể tham gia đại hội cho nên xếp hạng cuối trong số mấy đại tông môn, vì thế bọn họ liền trở thành náo nhiệt trong mắt người khác.

Dù bởi vì xem náo nhiệt mà phải trả giá lớn như vậy nhưng chúng đệ tử Vân Hoa Môn vẫn chạy không ngừng trên con đường bát quái. Cũng may bọn họ còn biết chừng mực là xem xong náo nhiệt cũng không nói bậy ra ngoài, muốn nói xấu cũng phải đóng cửa lại nói nhỏ, bằng không đã sớm bị người ta đánh chết rồi!

Có người suy đoán tiểu cô nương này là tư sinh nữ của Phong chủ Vong Thông, nguyên nhân là do nhìn tiểu cô nương này hình như còn chưa đến mười tuổi nữa. Thời gian Phong chủ Vong Thông xuống phàm trần cũng sắp được mười năm rồi, như vậy tính lên thì thời gian cũng trùng khớp. Nhưng có đệ tử ở luyện võ trường gặp qua Đàn Không thì đều cảm thấy Phong chủ Vong Thông mắt nhỏ mũi nhỏ không thể nào sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như vậy được, cứ cho là mẫu thân của tiểu cô nương đó rất xinh đẹp đi nhưng cũng sẽ bị khuôn mặt của Phong chủ Vong Thông kéo thấp diện mạo bên ngoài thôi.

Loại cách nói này là nói có sách mách có chứng nên rất nhiều người tỏ vẻ vô pháp phản bác.

Mọi người đều biết, người phàm từ sau khi sinh thì ăn chính là đồ không có linh khí, dù thời điểm họ mới sinh ra có tư chất tu chân đi chăng nữa thì cũng sẽ biến mất theo thời gian. Cho nên hầu hết trong các đại tông môn đều sẽ không tuyển đệ tử từ phàm trần. Chỉ có một vài tiểu môn tiểu phái thi thoảng sẽ thu một ít đệ tử ngoại môn từ Phàm Trần Giới, đệ tử phàm trần có thể tiến vào nội môn là ít càng thêm ít.

–Khi ta mới vừa bước vào cổng tông môn thì nghe thấy một lời đồn.

Một vị đệ tử chậm rì rì huy kiếm, mắt thì nhìn bốn phía, tai thì nghe bát phương, đề phòng có quản sự hoặc là các Phong chủ đột nhiên xuất hiện

–Phong chủ Vong Thông là một vị lão tổ tông trong do sư môn mang về từ Phàm Trần Giới.

–Nói bừa, nếu Phong chủ Vong Thông là người phàm thì sao có thể trở thành đại năng Xuất Khiếu kỳ. Loại suy đoán này còn chả đáng tin bằng tin đồn nói tiểu cô nương kia là tư sinh nữa của Phong chủ Vong Thông đâu!

Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện vô lý, phản bác tới mức đệ tử kia không dám mở miệng nữa.

Những người này cũng không dùng đầu óc mà ngẫm lại, nếu Phong chủ Vong Thông sinh ra ở Lăng Ưu Giới thì tại sao tâm kiếp của ông lại là làm kẹo mạch nha chứ? Trẻ con ở Lăng Ưu Giới sao lại ý tưởng quái lạ như thế chứ?

Đương nhiên, cái vị tiền bối lập chí muốn cưới mỹ nhân đệ nhất thiên hạ kia thì không tính, ông ấy chính là người có phong cách kỳ lạ nhất của Lăng Ưu Giới.

Mặc kệ đệ tử trong tông môn có tò mò bao nhiêu thì ba ngày sau, đại điển bái sư vẫn đúng hạn cử hành. Bởi vì là đệ tử thân truyền quan môn của Phong chủ cho nên đại điển được tổ chức vô cùng long trọng, trong tông môn có ba vị trưởng lão thì đã có hai vị tham dự, một vị khác đang bế quan nên không ai dám đi quấy rầy.

Hai vị trưởng lão cũng biết đệ tử này Vong Thông thu đến từ Phàm Trần Giới, thân là tu sĩ sống hơn một ngàn tuổi, ưu điểm lớn nhất chính là không thích xen vào việc người khác, chỉ cần bản thân Vong Thông hài lòng thì bọn họ cũng không có ý kiến.

Thử Cửu trưởng lão cũng xuất hiện, sau đó thì vẫn luôn cúi đầu sửa sang lại hoa văn trên áo choàng, ông ấy thích ba mươi hai cánh hoa trà nhưng đóa trên quần áo này dù đã đếm tới đếm lui mấy lần đều lại chỉ có ba mươi mốt cánh, điều này khiến toàn thân ông ấy rất khó chịu.

Trưởng lão Cốc Vũ bên cạnh ông ấy ngồi nghiêm chỉnh, một thân uy thế như long tựa hổ, khiến người đứng trước mặt bị khí thế làm suy yếu.

Nhìn thấy Thử Cửu nhích tới nhích lui, Cốc Vũ nhíu nhíu mày nhưng khi nhìn thấy mấy hậu bối đã đến trong đại điện, ông cũng không có mở miệng nói chuyện mà là dùng thuật truyền âm .

–Ngồi yên đi! Đây là nghi thức bái sư của đồ tôn, nhích tới nhích lui giống cái gì chứ?

Thử Cửu liếc liếc Cốc Vũ một cái, Cốc Vũ cũng không có nhìn lại ông ta mà vẫn duy trì bộ dạng nghiêm túc kia. Thử Cửu hậm hực mà ngồi thẳng eo, cũng không biết có phải ảo giác của ông ta hay không mà sao ông ta lại cảm thấy phía sau lưng lại bắt đầu ngứa?

–Đông!

Tiếng chuông vang lên, nghi thức bắt đầu.

Thử Cửu run bả vai, sao càng ngày càng ngứa vậy trời? Nhưng trước mặt hậu bối, ông vẫn là người rất trọng thể diện cho nên ông… chịu đựng.

Ngoài cửa điện, Thành Dịch cùng Đàm Phong một trái một phải đứng bên cạnh Đàn Không. Ba người đều mặc đồng phục của môn phái màu trắng viền bằng chỉ đỏ bạc, bộ quần áo này đại biểu cho thân phận đệ tử thân truyền của Phong chủ. Đàn Không không có tu vi, Thành Dịch lo lắng bé sẽ bị lạnh nên lại cho bé mặc một cái áo khoác lông thỏ hai lớp bên ngoài, còn không quên trộm nhét một cái lò sưởi cầm tay cho bé nữa.

Nghe được tiếng chuông vang lên, Thành Dịch cầm lấy tay không cầm đồ sưởi ấm của Đàn Không dắt bé vào:

–Vào thôi nào!

Nụ cười cổ vũ trên mặt hai vị sư huynh giúp Đàn Không có thêm dũng khí, bé hít sâu một hơi, cất bước bước qua ngạch cửa cao cao.

Trong đại điện có rất nhiều người, có đứng có ngồi, đá quý được khảm ở trên vách tường phát ra phát sáng chiếu rọi khắp cả đại điện. Ánh mắt Đàn Không đảo qua mọi người, sau đó bé dừng ngay trước mặt sư phụ Vong Thông của mình.

Ở Tu Chân Giới, quan hệ thầy trò cực kỳ đặc biệt, chỉ cần quỳ xuống thì sư phụ sẽ giống như cha mẹ thân sinh của người đó. Phụ phải từ ái, con cái cũng cần hiếu thuận, bằng không sẽ bị toàn bộ Tu Chân Giới chỉ trích.

Đàn Không quỳ xuống trước mặt Vong Thông, đôi tay quỳ sát đất, làm đại lễ ba quỳ chín lạy với Vong Thông.

–Đồ nhi Đàn Không, thỉnh sư phụ uống trà!

Làm xong đại lễ, Đàn Không tiếp nhận trà của một đệ tử đưa qua, sờ sờ nhiệt độ trên cái ly, một lần nữa quỳ gối trước mặt Vong Thông.

–Hôm nay con gia nhập Vân Hoa Môn chúng ta phải lấy Vân Hoa Môn làm vinh dự, chấn hưng tông môn, dốc lòng tu luyện.

Vong Thông tiếp nhận chén trà, đem nước trà uống sạch một hơi, khom lưng nâng dậy Đàn Không đang quỳ trên mặt đất, xoa xoa đầu gối của bé, nhỏ giọng hỏi:

–Quỳ có đau không?

Đàn Không cười tủm tỉm mà lắc đầu.

–Tông môn chính là nhiều quy củ!

Vong Thông lại xoa xoa đầu gối của tiểu đồ đệ, xoay người hành lễ với chưởng môn Hành Ngạn cùng với hai vị trưởng lão Thử Cửu, Cốc Vũ rồi nói:

–Vong Thông bất tài, lại vô tâm dạy dỗ những đệ tử khác, Đàn Không sẽ là đệ tử thân truyền cuối cùng của ta, thỉnh chư vị ở hôm nay làm chứng cho!

Vong Thông đã nói trước, ông chỉ thu ba đệ tử thân truyền mà thôi, cho nên những người đang ngồi cũng không có ai ngoài ý muốn. Cốc Vũ trưởng lão thậm chí vui mừng gật đầu:

–Ngươi có thể dạy dỗ ba đồ đệ này đàng hoàng đã là không dễ rồi!

Tính cách Vong Thông rất kém, vận thế cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng vận khí thu đồ đệ lại không tệ lắm, Thành Dịch cùng Đàm Phong thiên tư xuất chúng, tính cách lại ổn trọng, so với Vong Thông thì họ đỡ lo hơn nhiều.

Tiểu cô nương này mặt mang quý khí, hai mắt có thần, mặc kệ tư chất như thế nào thì tâm tính khẳng định sẽ không kém. Chuyện Tu đạo, thiên phú tuy quan trọng, nhưng tâm tính cũng không thể bỏ qua được. Vân Hoa Môn bọn họ không mong đứng đầu Tu Chân giới, chỉ mong có thể bảo hộ đệ tử trong tông môn đều bình an là được, cho nên với họ thì tâm tính càng quan trọng hơn tư chất.

Lời này của Cốc Vũ khiến Vong Thông xấu hổ cười gượng, cúi đầu nhìn ánh mắt ngây thơ của tiểu đồ đệ, ông nhẹ nhàng thở ra, may mắn Đàn Không tuổi còn nhỏ, còn chưa nghe không hiểu những điều này. Ông lấy ra lệnh bài thân phận cho đệ tử, trịnh trọng đưa cho Đàn Không:

–Từ đây con đã là đệ tử Vân Hoa Môn, bây giờ hành lễ chào hỏi Cốc Vũ trưởng lão cùng Thử Cửu trưởng lão đi!

–Không cần như thế trịnh trọng!

Cốc Vũ mặt vô biểu tình mở miệng.

Trong lòng mọi người ở đây căng thẳng, chẳng lẽ Cốc Vũ trưởng lão không hài lòng việc Phong chủ Vong Thông thu một đứa bé từ phàm trần làm đệ tử quan môn nên ngay lúc này cố ý làm khó dễ sao?

–Ta là sư thúc của sư phụ con, con kêu ta là sư thúc tổ là được rồi.

Cốc Vũ muốn cho bản thân mình nhìn hòa ái một chút nên dù ngày thường không thích cười, mà giờ cười rộ lên thì không được tự nhiên, ông ta kéo kéo khóe miệng cho ra một biểu tình miễn cưỡng giống như nụ cười ở trên mặt:

–Dựa theo bối phận dưới phàm trần của các con, ta chính là thúc gia gia của con đó.

Đàn Không cười ngọt ngào với vị lão nhân nghiêm túc nhưng ánh mắt lại ôn nhu trước mắt này, giòn giã kêu:

–Sư thúc tổ!

–Ân!

Cốc Vũ từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gấm, đưa tới trước mặt Đàn Không, cứng ngắc khen một tiếng:

–Ngoan!

–Cám ơn Cốc Vũ sư thúc tổ!

Đàn Không quay đầu nhìn sư phụ, thấy sư phụ đang cười nhìn mình, bé mới duỗi tay tiếp nhận chiếc hộp gấm Cốc Vũ sư thúc tổ đưa rồi mở miệng đáp lễ lại.

Thử Cửu thấy Cốc Vũ vô thanh vô tức chuẩn bị lễ gặp mặt cho tiểu bối như thế liền vội vàng từ trong túi trữ vật của mình lấy ra một thanh phi kiếm đưa cho Đàn Không, sau đó liền được nghe một tiếng kêu ‘Thử Cửu sư thúc tổ’ ngọt ngào, thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, ngay cả cơn ngứa sau lưng cùng với việc hoa trà thiếu một cánh cũng quên mất.

Mọi người tham gia đại điển bái sư nhẹ nhàng thở ra, hai vị trưởng lão vậy là không có ý kiến gì với việc Phong chủ Vong Thông thu một tiểu cô nương phàm nhân tư chất không rõ làm đồ đệ, nếu thế thì tiểu cô nương đã ngổi ổn cái ghế đệ tử thân truyền này rồi.

Một đệ tử mới vào tông môn thì chỉ cần vui vẻ với người cũ là dược, bất luận tư chất như thế nào, bất luận đến từ giới nào cũng đều không quan trọng. mọi người chung sống vui vẻ thì cuộc sống mới dễ chịu.

Một hồi đại điển bái sư có thể trở thành mưa gió ở mấy môn phái khác nhưng ở Vân Hoa Môn lại kết thúc trong không khí vui vẻ hòa thuận. Đối với đệ tử nội môn cùng ngoại môn mà nói, chỉ có điểm tiếc nuối duy nhất là mất đi cơ hội trở thành đệ tử thân truyền mà thôi.

Bất quá Tê Nguyệt Phong cũng không phải lựa chọn ưu tiên của bọn họ, mọi người đều biết trong năm vị Phong chủ, Phong chủ Vong Thông ……là nghèo nhất. Mặc kệ là đi bí cảnh hay là tham gia thí luyện, vận khí của Phong chủ Vong Thông đều đặc biệt kém, từ đầu tới cuối đều không lấy được thứ gì tốt.

Nhưng nếu nói vận khí ông kém thì cũng không đúng, vận khí của ông ấy đôi khi lại đặc biệt tốt, bởi vì từng vào nhiều bí cảnh như vậy mà ông đều yên ổn đi ra ngoài, chưa từng có lần nào bị thương nặng cả.

Có lẽ đây là ‘người nghèo thọ mệnh dài’ trong truyền thuyết, cũng không biết đây là may mắn hay là bất hạnh nữa.

Trong Tê Nguyệt Phong, bốn thầy trò ngồi quanh bàn đá, Vong Thông nhìn tiểu đồ đệ đang thưởng thức ngọc hồ lô, rồi chuyển ánh mắt sang hướng đại đồ đệ. Thành Dịch làm bộ như không thấy, lé mắt nhìn Đàm Phong.

Đàm Phong chịu đựng ánh mắt của sư phu cùng đại sư huynh, cười nói:

–Sư muội à, muội ở Tê Nguyệt Phong đã quen chưa?

–Dạ!

Đàn Không đặt ngọc hồ lô sang một bên, sau đó thẳng lưng hỏi :

_Sư phụ, hiện tại con có thể tu luyện hay không ạ?

Ba đại lão gia đều trầm mặc vài giây, Đàm Phong lại lần nữa dưới cái nhìn uy hiếp của sư phụ cùng sư huynh mở miệng cười gượng hai tiếng hỏi:

_Sư muội, khi chúng ta tu luyện cần chú ý thiên địa ngũ hành, âm dương điều hòa, cho nên đệ tử có tư chất bất đồng cũng sẽ có công pháp tu luyện bất đồng .

_Con thì thích hợp với công pháp gì ạ?

Đàn Không có chút chờ mong đặt câu hỏi.

_Chuyện này……

Đàm Phong nhất thời khó nói ra tiếng, trước đại điển bái sư, bọn họ chưa cho tiểu sư muội trắc thí tư chất chính là vì sợ trắc ra kết quả tiểu sư muội vô pháp tu luyện, sợ sư phụ sẽ không chịu thu tiểu sư muội làm đệ tử nữa.

Hiện tại đại điển bái sư đã kết thúc, sư muội có tư chất hay không cũng đã không quan trọng nữa rồi. Nhưng bọn họ lại có chút sợ hãi, nếu sư muội thật sự không có tư chất tu tiên thì không chừng tiểu cô nương sẽ rất buồn.

_Cái này phải trắc thí tư chất mới biết được.

Thành Dịch sờ sờ đỉnh đầu Đàn Không:

_Sư huynh mang muội đi trắc thí trước nhé!

_Dạ!

Đàn Không gật đầu đáp ứng, bé chớp chớp đôi mắt lớn, khóe miệng lại hơi hơi mím.

Thành Dịch nắm tay Đàn Không, sư huynh muội hai người không ngồi phi kiếm nên đi rất chậm.

_Vân Hoa Môn có rất nhiều đệ tử, người thiện văn thiện võ đều có.

Thành Dịch đã hạ quyết tâm, nếu tiểu sư muội thật sự không có tư chất, hắn cũng sẽ tìm chút việc nhỏ cho tiểu sư muội làm, để tiểu cô nương có thể thẳng lưng trong tông môn.

_Trong Chủ điện treo bức họa của một tổ sư gia, nhìn qua rất sinh động, giống như người thật phải không?

Đàn Không gật đầu.

_Đó là do một lão tổ tông có tư chất hơi kém họa ra, con đường tu đạo của ông không có tiến bộ nhưng bởi vì họa kỹ xuất thần nhập hóa nên ở Tu Chân ông rất được tôn kính!

_Đại sư huynh, có phải huynh lo lắng tư chất của muội không tốt hay không?

Đàn Không vỗ vỗ cánh tay Thành Dịch nắm mình:

_Yên tâm đi, muội chắc chắn là hạt giống tốt để tu luyện đó!

Thành Dịch: Tiểu hài tử luôn tự tin như thế này sao?

Điều này khiến hắn càng lo lắng hơn, đợi lát nữa tiểu sư muội biết mình không có vận khí tốt như vai chính trong thoại bản thì có thể tiếp nhận sự thật được không đây?

Mấy loại thoại bản lung tung ở Phàm Trần Giới thật là hại người mà!

Tác giả có lời muốn nói: Vị sư huynh thích nhọc lòng giống phụ thân già —— Thành Dịch.

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.