Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự Tin

Phiên bản Dịch · 2613 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Thấy sư phụ cùng nhóm sư huynh đệ đều không nói gì, Đàn Không cũng không biết có phải mình nói sai cái gì hay không, chỉ có thể mỉm cưới ngọt ngào với tông chủ.

Trái tim Hành Ngạn bỗng nhiên run lên, duỗi tay cầm trái cây bàn bên cạnh muốn nhét vào trong tay Đàn Không, mâm đựng trái cây truyền đến xúc cảm lạnh lẽo làm ông bình tĩnh lại. Mấy năm nay Vân Hoa Môn rất ít có tiểu hài tử xuất hiện nên mấy lão già bọn họ cũng chả có kinh nghiệm gì để dỗ dành con nít cả.

Nghĩ nghĩ, phong chủ lấy ra mấy bình đan dược từ trong lòng ngực đưa cho Đàn Không làm lễ gặp mặt:

_Sư bá không biết con sẽ tới nên không chuẩn bị lễ gặp mặt, đan dược này con cứ nhận đi, đề phòng bất kỳ trường hợp cần thiết nào. Nhưng con phải nhớ, khi bước lên con đường tu đạo thì tu chính là thân, tu chính là tâm, dựa vào ngoại giới sẽ không thể đi tới đỉnh được đâu.

_Đa tạ sư bá chỉ điểm!

Đàn Không cầm bình dược, tâm tình bất an dần dần an ổn xuống .

Vong Thông ngồi ở ghế trên vững như Thái sơn, cho đến khi tất cả phong chủ đều tặng lễ gặp mặt cho Đàn Không, thì mới nói:

_Đệ vừa bấm ngón tay tính toán một chút, ba ngày sau chính là ngày tốt, ngũ hành đầy đủ, vậy quyết định ngày đó sẽ cử hành đại lễ bái sư luôn đi!

Hành Ngạn biết tuy rằng Vong Thông làm việc không đáng tin cậy nhưng lại không phải là người cố chấp, nếu quyết định một việc xong thì chỉ cần không liên lụy tới ích lợi của tông môn, đánh chết cũng sẽ không thay đổi được quyết định đó của y. Ông nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu, gật gật đầu:

_Được.

Nghe được chưởng môn đáp ứng, Vong Thông quay đầu nói với Thành Dịch:

_Thành Dịch, hiện tại con đi thông tri cho Ngũ Hành Đường chuẩn bị tổ chức đại điển bái sư đi.

_Đệ gấp cái gì, chẳng lẽ ta còn sẽ đổi ý hay sao?

Nhìn đến cái thái độ này của Vong Thông, Hành Ngạn dở khóc dở cười:

_Đứa nhỏ này vừa đến tông môn, đệ mang tiểu cô nương đi nghỉ ngơi cho tốt đi.

Mọi chuyện xong hết rồi nếu còn không đuổi người đi thì đợi lát nữa Vong Thông cùng Thanh Nguyên chắc chắn sẽ gây chuyện với nhau cho coi.

_Đa tạ chưởng môn sư huynh!

Vong Thông đứng lên, liếc Thanh Nguyên một cái, tùy tiện nói:

_Hôm nay đệ vì nể mặt sư huynh không cùng nào đó người so đo!

_Ngươi!

Thanh Nguyên lập tức vịn tay vịn ghế đứng lên:

_Vong Thông, ngươi không cần quá phận, ta nhịn ngươi đã lâu rồi đó!

_Thôi, thôi!

Bùi Hoài cùng hai vị phong chủ khác vội ngăn Thanh Nguyên lại:

_Vong Thông vừa trở về, đệ đừng gây với đệ ấy nữa.

_Sao lại là đệ gây sự chứ? Rõ ràng là hắn cố ý tới khiêu khích đệ mà

Thanh Nguyên bị ba vị sư huynh đệ ngăn cản không thể nhúc nhích, tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, nếu không phải cố kỵ nơi này còn có một tiểu cô nương thì ông ta đã sớm chửi ầm lên rồi.

Thân là chủ một phong, cho dù là đang tức giận thì ông ta vẫn là biết không thể ở trước mặt một đứa nhỏ chửi bậy được.

_Ha hả!

Vong Thông cười châm biếm một tiếng, dắt tay Đàn Không:

_Đồ đệ, chúng ta trở về thôi!

Đàn Không ngoan ngoãn gật đầu, làm bộ như không có nhìn thấy ân oán của sư phụ cùng vị sư thúc bá này.

_Đồ đệ ngoan, con vừa mới tới tông môn, phải nhớ là cách mấy kẻ tiểu nhân xa một chút nha!

Đàn Không: “……”

_Biết cái gì gọi là tiểu nhân không?

Đàn Không nghe thấy thanh âm đồ vật bị đập vỡ ngay sau lưng, yên lặng lắc đầu.

–Chính là những kẻ thích nói xấu, chê cười sau lưng người khác, âm hiểm xảo trá nhất.

Phía sau truyền đến tiếng ghế gãy.

Đàn Không nhìn qua sư phụ đang đắc ý, trong lòng cảm thấy có chút quái dị.

Tu Chân giới…… Nguyên lai đều là như thế này sao?

Ngũ Hành Đường là phân đường phụ trách tạp vụ tiếp đãi của Vân Hoa Môn, Đàn Không nhìn bộ dáng mọi người làm việc không nhanh không chậm trong nội đường, hít sâu một hơi, cũng đè ép nôn nóng cùng lo lắng trong lòng đi xuống.

Đi theo sư phụ ra khỏi chủ điện, sư phụ liền quay về Tê Nguyệt Phong củng cố tâm cảnh, chỉ có đại sư huynh là dẫn bé đi tham quan thôi. Quản sự Ngũ Hành Đường thập phần khách khí với Thành Dịch, động tác chậm rì rì trên tay rốt cuộc nhanh hơn vài phần.

Ghi danh xong cho Đàn Không, quản sự hỏi:

–Không biết nên xưng hô bối phận với cô nương này thế nào đây ạ?

–Đây là tiểu sư muội của tại hạ, ba ngày sau sư phụ sẽ thu sư muội làm quan môn đệ tử.

Thành Dịch đáp:

–Bái sư đại điển còn phải làm phiền đến các vị.

Động tác trên tay quản sự hơi hơi cứng đờ, mắt nhìn Đàn Không chỉ cao hơn so với cái bàn nửa cái đầu, cười nói:

–Thành Dịch sư thúc khách khí, còn thỉnh vị tiểu sư thúc này vươn tay tới, sư điệt muốn lấy một giọt máu đầu tâm của ngài, để thắp sáng mệnh bài cho ngài

Mỗi đệ tử Vân Hoa Môn đều có một mệnh bài đặt trong tông môn, nếu một ngày nào đó mệnh bài vỡ vụn thì đại biểu cho việc vị đệ tử đó đã ngã xuống.

Đàn Không trộm sờ soạng ngực mình mấy vái, lấy máu có phải rất đau hay không?

–Xòe tay trái cho huynh một chút.

Thành Dịch mở miệng.

Đàn Không khó hiểu vươn tay ra, sau đó liền thấy đại sư huynh nhanh chóng đâm một cái ở đầu ngón tay bé, một giọt máu tươi rơi trên ngọc bài, ngọc bài phát ra tiếng “ong ong” rất nhỏ, còn phát ra ánh sáng rực rỡ, rồi sau đó lái phá không mà bay đi, hướng về phía chủ điện

–Phía sau chủ điện mặt sau là Lê Dương Đường, mệnh bài của các đệ tử trong môn phái đều ở bên trong đó.

Thành Dịch móc ra bình dược, dùng thuốc trị thương bôi bôi lên đầu ngón tay của Đàn Không, rồi hỏi:

–Có đau hay không?

Đàn Không lắc đầu:

–Không đau.

Thành Dịch cười xoa xoa đỉnh đầu Đàn Không:

–Đi, huynh dẫn muội tới chọn một tòa động phủ ở Tê Nguyệt Phong.

–Thành Dịch sư thúc.

Quản sự gọi lại Thành Dịch:

–Đàn Không sư thúc còn chưa có trắc……

Đàn Không cho rằng đối phương đã quên chuyện quan trọng gì đó, quay đầu lại nhìn quản sự, phát hiện biểu tình của đối phương có chút xấu hổ, cười gượng với bé:

–Không có gì.

–Ừ!

Thành Dịch gật đầu, ôm Đàn Không nhảy lên phi kiếm:

–Huynh dẫn muội đi tham quan Vân Hoa Tông nha.

Đứng ở trên cao ngắm phong cảnh phá lệ bất đồng. Ngẫu nhiên cũng có đồng môn dẫm phi kiếm hoặc là vũ khí khác xuất hiện trên không trung, Đàn Không cảm thấy hâm mộ bọn họ có thể bay lượn tự do như vậy:

–Sư huynh, chỉ cần bắt đầu tu luyện là có thể bay sao?

–Chờ muội tu luyện tới kỳ Trúc Cơ thì sẽ có thể bay lượn giống bọn họ rồi.

–Trúc Cơ?

Đàn Không mở to hai mắt:

–Tu sĩ cần bao lâu mới có thể tới kỳ Trúc Cơ ạ?

–Trong Lăng Ưu Giới, người có thể bước lên con đường tu chân là ngàn dặm chọn một, có rất nhiều tu sĩ, suốt cuộc đời của họ cũng chỉ là dừng bước ở ngạch cửa tu luyện kỳ Luyện Khí mà thôi.

Nhìn hai mắt tiểu sư muội đầy tò mò, Thành Dịch vẫn đem chân tướng gian nan của việc tu luyện nói cho bé.

–Luyện Khí, Trúc Cơ, Tâm Động, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hóa Hư, Đại Thừa, Độ Kiếp. Mười giai đoạn này, mỗi một bước đều chồng chất rất nhiều xương trắng.

Thành Dịch chỉ hướng Lê Dương Đường:

–Nhìn thấy mộc lâu phía sau Lê Dương Đường không?

Nhìn theo ngón tay Thành Dịch, Đàn Không thấy được tòa mộc lâu lẻ loi phía sau Lê Dương Đường, không biết vì sao bé cảm thấy vài phần âm lãnh quanh tòa mộc lâu này!

–Trong tòa mộc lâu kia bày vô số ngọc bài đã mất đi ánh sáng, tu vi cao nhất là lão tổ Đại Thừa, tu vi thấp nhất có đệ tử Luyện Khí kỳ.

Thành Dịch nghiêm túc nhìn Đàn Không:

–Tiểu sư muội, muội phải nhớ kỹ, một đường tu luyện dài dòng mà vất vả, muội có chịu nổi không?

Đàn Không ngơ ngẩn mà nhìn tòa mộc lâu kia, cho đến khi bông tuyết lọt vào trong mắt mới hoàn hồn lại mà lắc đầu:

–Không sợ.

–Thật sự không sợ sao?

Đàn Không lắc đầu:

–Mẫu hậu từng nói với muội, chỉ có luôn dũng cảm đi về phía trước mới có đường sống.

Thành Dịch cười nhẹ ra tiếng:

–Đúng vậy, con đường tu đạo thế này chỉ có dũng cảm đi phía trước đi, mới có đường sống.

Có thể hiểu được đạo lý này mới có thể ở đi xa trên đường dài tu đạo, càng lâu sẽ càng dài.

Trên Tê Nguyệt Phong, mỗi khi đêm xuống đều có thể nhìn thấy ánh trăng đẹp nhất, bầu trời đêm đẹp nhất, cho nên mới được đặt tên là Tê Nguyệt Phong. Nhưng mà cho dù tên của nó rất dễ nghe tên cũng không thể che dấu thực tế về mấy động phủ đơn sơ trên ngọn núi.

Giường ngọc, màn lụa hồng, thảm xanh, còn có bình hoa màu đất không biết tìm được từ chỗ nào, bên trong có cắm mấy đóa bông hoa nhỏ màu vàng, thật sự là nhìn không được đẹp lắm.

Thành Dịch mang Đàn Không tới đây, nhìn đến bài trí trong động phủ thì thiếu chút nữa không khống chế được biểu tình trên mặt mình, đây là thành quả của việc sư phụ đi về trước để trang trí động phủ cho tiểu sư muội sao?

–Sơn động này là một mình muội ở sao?

Đàn Không cảm thấy vô cùng hứng thú với cách sống này, bé từng xem qua trong thoại bản: có rất nhiều tu sĩ đều là ở trong động phủ, nhưng bé không ngờ sơn động lại lớn tới như vậy!

–Cám ơn sư phụ, cám ơn sư huynh!

Đàn Không dùng hai mắt sáng lấp lánh nhìn Thành Dịch cùng Vong Thông:

–Con rất thích nơi này.

Vong Thông thập phần đắc ý, ông biết chắc tiểu cô nương khẳng định sẽ thích đồ vật xanh đỏ loè loẹt mà, cái tên đệ tử bất hiếu Đàm Phong kia còn chê khó coi mà không phải Đàn Không rất thích sao?

Thành Dịch nhìn sư phụ đắc ý còn có tiểu sư muội đang vui vẻ nữa, ở trong lòng thở dài một tiếng, thật lo lắng sư phụ sẽ ảnh hưởng tới thẩm mĩ của tiểu sư muội.

–Thích là được rồi, vi sư trở về động phủ đả tọa hai ngày để củng cố tâm cảnh một chút đây, hai ngày nay có cái gì không hiểu con cứ hỏi hai sư huynh là được.

Vong Thông tâm tình rất tốt, vuốt chòm râu rời đi, trên mặt ý cười cũng chưa tản ra cho tới lúc đi xa.

Trên giường ngọc trải một cái thảm mềm mãi thực dày, Đàn Không sờ sờ giường ngọc, quay đầu nhìn Thành Dịch:

–Sư huynh, giường ngọc có thể giúp chúng ta tăng tu vi sao?

–Nó tuy không thể giúp gia tăng tu vi, bất quá ngọc thạch có tác dụng cô đọng linh khí, có thể trợ giúp hấp thu thiên địa linh khí khi chúng ta ngủ.

Thành Dịch có chút kinh ngạc, tiểu sư muội chưa từng tiếp xúc với Tu Chân Giới sao có sẽ biết việc này được?.

–Tiểu sư muội thật thông minh! Những thứ này mà muội cũng biết được.

–Trước khi sư phụ đón muội tới Tu Chân Giới, muội từng xem qua một quyển thoại bản tu tiên thực thần kỳ, bên trong viết rất nhiều chuyện thần kỳ của Tu Chân Giới.

Đàn Không kể lại:

–Nhân vật chính trong đó rất lợi hại!

–Sư muội, thoại bản viết không chính xác……

–Muội vẫn luôn cảm thấy muội rất giống nhận vật chính trong thoại bản, sẽ có kỳ ngộ thần kỳ.

Giờ khắc này, hai mắt Đàn Không đầy sao:

–Sau đó muội liền gặp được sư phụ cùng sư huynh đó, cho nên muội dự cảm không có sai đâu.

Thành Dịch nuốt xuống lời kế tiếp muốn nói, hắn muốn nói là thoại bản ở Phàm Trần Giới đều là người ta phán đoán viết ra, Tu Chân giới khác hoàn toàn trong thoại bản. Cũng không có khả năng có người có thể giống vai chính trong thoại bản, có nhiều kỳ ngộ và có huyết hải thâm thù gì đó được, Tu Chân giới đã gần ngàn năm không có ai phi thăng rồi.

Nhưng khi đối mặt với Đàn Không thì hắn nói không nên lời.

Tiểu hài tử đối với tương lai ôm sự mong đợi tốt đẹp, hình như cũng không có gì sai.

–Vậy…

Thành Dịch cong lưng sờ sờ đầu Đàn Không:

–Tiểu sư muội phải cố gắng nha!

–Dạ!

Đàn Không nhón chân vỗ vỗ bả vai Thành Dịch:

–Huynh yên tâm, đợi khi muội phi thăng, muội sẽ mang theo mọi người theo cùng.

Tại đây một khắc này, Đàn Không cảm thấy trách nhiệm trên người mình nặng đến ngàn cân.

–Vậy đa tạ muội nhé!

Thành Dịch thiếu chút nữa không nhịn cười được.

–Không cần khách khí.

Đàn Không nghĩ nghĩ, lại ra vẻ lão thành bồi thêm một câu:

–Huynh muội chúng ta cần gì để ý mấy việc này!

Thành Dịch rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.

Ai nói với hắn tiểu hài tử đều thực phiền toái chứ, rõ ràng thực đáng yêu mà.

Tác giả có lời muốn nói: một thế hệ hài tử bị thoại bản tu chân hủy diệt —— Đàn Không!

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.