Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thí Nghiệm

Phiên bản Dịch · 2924 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Bên ngoài Ngũ Hành Đường, Đàn Không đứng im trước cửa.

–Làm sao vậy?

Thành Dịch thấy bộ dáng Đàn Không cứ nấn ná ở cửa không dám đi vào, hiện tại biết sợ rồi sao? Hắn còn tưởng rằng tiểu cô nương này thật sự không sợ trời không sợ đất, coi những thứ trong thoại bản là chân lý trong thiên hạ chứ.

–Không, không có gì ạ!

Đàn Không sẽ không thừa nhận là bé đang lo lắng là bản thân không có vận khí tốt như nhân vật chính. Bé sửa sửa áo lông cộc tay trên người, bộ dạng miệng cọp gan thỏ mà nói:

–Muội chỉ là đang chỉnh chỉnh lại quần áo thôi!

Thành Dịch cười ra tiếng, dắt tay bé:

–Sư muội, mặc kệ muội có tư chất như thế nào thì cũng đều là sư muội của huynh, trên dưới Vân Hoa Môn sẽ không có ai dám bắt nạt muội đâu.

Đàn Không cắn môi dưới:

–Người vô dụng sẽ có giá trị sao ạ?

Người trong cung hay nói với bé, Cảnh Hồng Đế để cho bé tồn tại là bởi vì bé còn có tác dụng, như vậy nên mới lưu lại huyết mạch tiền triều như bé đây. Khi tuổi còn rất nhỏ, bé đã sớm hiểu rõ đạo lí: sau khi mẫu hậu qua đời thì trên đời cũng không còn ai vô điều kiện mà tốt với bé nữa.

Đi vào Vân Hoa Môn, bé không dám đi đâu, cũng không dám nói sai cái gì, sợ mang đến phiền toái cho sư phụ, cũng sợ sư phụ cùng sư huynh ghét bỏ mình.

Nhìn Đàn Không bất an, Thành Dịch ngồi xổm xuống cho bằng với tiểu cô nương rồi nhìn thẳng vào mắt bé:

–Đàn Không, tư chất của sư huynh cũng không tính là quá tốt. Nếu muội có được thiên tư đáng kiêu ngạo thì sư huynh cũng không có giúp được gì cho muội, khi đó sư huynh cũng không có giá trị đúng không?

Đàn Không liên tục lắc đầu:

–Không phải! Đại sư huynh rất tốt, sư phụ cùng nhị sư huynh cũng rất tốt nữa.

–Cho nên ở trong mắt sư phụ cùng bọn huynh, Đàn Không cũng rất tốt, mặc kệ muội là dạng tư chất gì đi nữa.

Thành Dịch ôn hòa nở nụ cười, duỗi tay đến trước mặt Đàn Không:

–Không có gì phải sợ cả, sư huynh đi vào chung với muội.

Đàn Không chậm rãi bỏ tay vào lòng bàn tay Thành Dịch, tay đại sư huynh rất lớn. Thực ấm áp nữa! lớn tới mức có thể bao trọn bàn tay của bé lại. Giống…… giống như là tay của phụ thân, mang đến cho bé vô hạn dũng khí.

Quản sự Ngũ Hành Đường nhìn thấy Thành Dịch nắm tay Đàn Không tiến vào liền trộm giấu trò chơi xếp hình đang chơi vào trong tay áo:

–Gặp qua hai vị sư thúc!

Mấy ngày nay trong tông môn ít chuyện làm, hắn ta nhàn đến mức không có việc gì mới vừa lấy trò chơi xếp hình ra chơi còn chưa chơi được mười lăm phút thì đã bị hai vị sư thúc phát hiện, thật sự là bi thảm mà!

Thành Dịch làm bộ không thấy sự mờ ám quản sự:

–Tiểu sư muội vừa đến sư môn, ta mang nàng tới trắc thí tư chất một chút.

Quản sự nghĩ thầm, lần trước hắn ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị Thành Dịch sư thúc trừng mắt bắt im miệng. Lúc này bọn họ lại chủ động đưa tới cửa, phong cách làm việc Tê Nguyệt Phong thật khó đoán mà!

Hắn ta dẫn hai sư huynh muội tới hậu viện, bên trong đặt đá có phù trận ngũ hành vẽ trên đó, người có linh căn chỉ cần đem linh thạch đặt ở giữa trán thì có thể trắc ra tư chất. Vị tiểu sư thúc này từ Phàm Trần Giới, trước khi cử hành điển lễ bái sư cũng không dám trắc tư chất, chỉ sợ là tư chất cũng chả tốt được bao nhiêu rồi!

Sau khi nghe quản sự hướng dẫn, Đàn Không cầm khối ngũ hành thạch thứ năm trên bàn. Bé cảm thấy số năm này rất có duyên với mình, nói không chừng có thể mang đến vận may cho bé nữa.

Ngũ hành thạch nhiệt độ lạnh lẽo, khi đặt nó lên trên trán, Đàn Không cảm thấy có cổ lương khí tiến vào trong đầu mình, có chút lạnh nhưng nó còn thoải mái hơn nữa, cảm giác giống như là tảng đá được cọ rửa đi lớp bùn đất dơ bẩn vậy, thanh tân mà thông thoáng vô cùng.

–Nhắm mắt lại, thả lỏng thể xác và tinh thầ!

Thành Dịch thấy ngũ hành thạch không có động tĩnh liền nói

–Từ từ tới!

Trong viện cực kỳ an tĩnh, trừ bỏ bông tuyết tung bay rơi xuống lá cây phát ra âm thanh rào rạt thì không còn có thanh âm nào khác truyền đến nữa.

Đợi một lát, ngũ hành thạch vẫn không có động tĩnh như cũ. Quản sự muốn nói là vị tiểu sư thúc này căn bản không có linh căn thì cũng vô pháp bước lên con đường tu chân, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của tiểu sư thúc, thì hắn ta lại lựa chọn im lặng.

Có lẽ lại chờ thêm một chút nữa thì không chừng ngũ hành thạch sẽ có phản ứng.

Lại chờ một lát, Thành Dịch hít sâu một hơi, đặt tay lên vai Đàn Không:

–Sư muội……

Bỗng nhiên dòng khí quanh người Đàn Không bắt đầu khởi động, bông tuyết trên mặt đất bị cuốn bay lên không trung, Thành Dịch bị cổ khí lưu thổi trúng này thì liên tục lui hai bước mới có thề miễn cưỡng đứng vững thân thể:

–Sư muội!

Đàn Không không nghe được tiếng gọi của sư huynh, cả người bé đều lâm vào trạng thái thoải mái cực kỳ, cứ như là được một loại khí thể nào đó bao bọc lại. Toàn thân trên dưới đều ở thỏa thuê hô hấp, nhẹ nhàng bay lượn trên bầu trời.

Chờ lần thứ hai bé mở mắt ra, khi nhìn thấy một mảnh hậu viện hỗn độn tan tác, còn có vị quản sự bị tuyết dính đầy đầu đầy cổ, bé vội quay đầu lại nhìn đại sư huynh, nhìn qua tuy rằng không có chật vật như quản sự nhưng trên quần áo cũng dính đầy bông tuyết. Một màn trước mắt làm Đàn Không cảm thấy mờ mịt, chẳng lẽ đây là do bé gây ra sao?

–Hai người có sao không?

Đàn Không vội vàng thả ngũ hành thạch lại trên bàn, bé có chút chột dạ, làm hư nhiều đồ vật như vậy chắc sẽ bắt bé bồi thuờng mất.

–Huynh không sao! Muội có cảm thấy khó chịu ở đâu không?

Thành Dịch nhanh chóng tiến lên, đặt tay lên mạch môn của Đàn Không, sau khi xác nhận kỹ càng bé không có bị thương thì mới nhẹ nhàng thở ra, may mắn là không có chuyện gì. Sư muội còn nhỏ tuổi, nếu như kinh mạch gặp phải vấn đề gì thì nó sẽ trở thành gánh nặng cả đời mất.

–Ngũ, ngũ hành thạch!

Quản sự cầm ngũ hành thạch mà Đàn Không vừa thả lại trên bàn trong tay, giọng nói cũng có chút lắp bắp.

Thành Dịch nhìn lại tay quản sự thì thấy khối ngũ hành thạch kia đã nát, loang lổ vết rạn hiện lên trên mặt ngoài cục đá, linh khí bên trong đã tiết hết ra bên ngoài.

Đàn Không nắm góc áo Thành Dịch, núp ra sau lưng sư huynh của mình. Xong đời rồi! Bé tới Tu Chân giới chưa được mười ngày mà đã phải khiến sư huynh giúp bé bồi thường tiền rồi.

Thành Dịch móc ra truyền tin phù, dùng linh lực điểm ở mặt trên một chút, vài đạo phù văn bay ra như tia chớp. Dựa theo quy củ, ở trong môn phái nếu hậu bối muốn thỉnh giáo trưởng bối thì phải tự mình đến cửa động phủ bái kiến, nhưng hiện tại là đặc thù tình huống, Thành Dịch cũng không rảnh lo mấy thứ lễ nghi nhỏ nhặt này.

Đàn Không thấy biểu tình đại sư huynh cùng quản sự ngưng trọnng thì dùng âm thanh như ruồi muỗi nói:

–Đại sư huynh, có phải muội gây họa rồi hay không?

–Không có đâu!

Thành Dịch tỉnh táo lại từ trong sự khiếp sợ, vội vàng trấn an cảm xúc của Đàn Không, sau đó cười nói với bé:

–Sư muội, muội có linh căn rồi, ngày sau có thể theo chúng ta cùng nhau tu luyện rồi đó!

Nhưng mà linh căn của tiểu sư muội hình như có chút phức tạp, cần phải chờ các trưởng lão lại đây mới có thể biết rõ là đã có cuyện gì xảy ra.

–Vậy…

Đàn Không kéo kéo tay áo Thành Dịch để hắn cúi đầu nghe bé nói nhỏ:

–Vậy… giờ nơi này hư hỏng hết rồi, chúng ta phải bồi thường bao nhiêu mới đủ ạ?

–Tông môn chính là nhà của muội, muội làm hỏng đồ trong nhà mình thì còn cần phải bồi thường lại hay sao?

Thành Dịch bật cười trả lời:

–Mọi chuyện có sư phụ cùng sư huynh lo, muội không cần nhọc lòng mấy thứ này đâu!

–Muội ở trong cung làm hư đồ cũng không cần bồi thường tiền, nhưng sẽ khấu trừ phân lệ hàng tháng đó!

Dựa theo quy củ, mỗi năm Đàn Không sẽ được Đế hậu ban thưởng trân bảo, nhưng mấy thứ này đều do nữ quan cận thân quản. Tuy danh nghĩa bên ngoài chúng là của bé nhưng cho dù là sờ thì bé còn chưa sờ được một lần nữa. Thật vất vả mới từ trên mặt đất nhặt được một thỏi bạc vụn như hạt đậu phộng, kết quả ngày đó ra cung bé đã dùng để mua kẹo mạch nha rồi, Đàn Không cảm thấy ngày đông rét như thế mà lão nhân còn phải ra đường bán kẹo thì thật đáng thương nên đã đưa hết cả thỏi đó cho ông rồi.

Hiện tại tuy rằng biết lão nhân đó chính là sư phụ, nhưng là viên bạc đậu phộng kia bé rất ngại đòi sư phụ trả lại.

–Nơi này không giống hoàng cung đâu! Muội sẽ càng ngày càng thích nơi này cho xem!

Thành Dịch xoa xoa đỉnh đầu Đàn Không, kiểu tóc hôm nay của sư muội là hắn chải, búi thành hai cục rất đơn giản, đợi hắn lại búi thêm vài bữa nữa thì có lẽ sẽ đẹp hơn.

Đàn Không lặng lẽ đá một nhánh cây vào dưới chân bàn, tâm tình của bé thoải mái hơn rồi.

Vong Thông cùng hai vị trưởng lão tới rất nhanh, Vong Thông đi vào hậu viện nhìn thấy khắp nơi hỗn loạn, biểu tình tức khắc khẩn trương lên:

–Đàn Không có sao không?

–Sư phụ, con không có sao!

Đàn Không từ phía sau Thành Dịch vươn đầu ra, thoạt nhìn có chút nhút nhát sợ sệt.

–Người không có việc gì là tốt rồi!

Vong Thông đi đến bên người Đàn Không, kéo bé đến phía sau mình, thập phần vô lại mà nói với quản sự:

–Nếu yêu cầu bồi thường thì cứ khấu trừ vào linh thạch của Tê Nguyệt Phong đi!

Quản sự:……

Tê Nguyệt Phong thiếu linh thạch của tông môn sớm đã khấu trừ đến năm mươi năm sau rồi, còn khoản nào có thể trừ thêm linh thạch nữa đâu chứ.

–Sư phụ, chuyện lần này không thể trách sư muội được!

Thành Dịch đem nguyên nhân, quá trình, kết quả kể lại một lần cho Vong Thông.

–Ngũ hành thạch nát thật sao?

Cốc Vũ cầm lấy ngũ hành thạch trên bàn nhìn vài lần, từ trong túi trữ vật lấy ra một viên tinh thạch đi đến trước mặt Đàn Không, hỏi:

–Con có sợ không?

Đàn Không túm góc áo Vong Thông trả lời:

–Sư thúc tổ, con không sợ.

Cốc Vũ khom lưng sờ sờ đỉnh đầu bé, sau đó đặt tinh thạch lên trên. Trong nháy mắt tinh thạch liền sáng lên, bốn phía lại lần nữa nổi lên cuồng phong, bông tuyết tùy ý bay múa. Thấy thế, Cốc Vũ vội vàng thu hồi tinh thạch, biểu tình thập phần vi diệu nhìn Vong Thông.

–Sư tổ, tư chất của tiểu đồ đệ nhà con thế nào?

Vong Thông bị Cốc Vũ nhìn chằm chằm đến mức nối da gà, ông không sợ trời không sợ đất nhưng rất sợ Cốc Vũ sư thúc nhìn ông. Điều này sẽ khiến ông nhớ tới việc tám trăm năm trước bị sư thúc nhốt trong phòng tối nhìn chằm chằm ba ngày ba đêm.

–Thiên địa có ngũ hành, tương sinh tương khắc, chỉ cần sinh trong thiên địa thì không thể chạy thoát khỏi luật ngũ hành này, cũng không thể rời đi luật ngũ hành này.

Cốc Vũ cúi đầu nhìn tiểu cô nương còn nhỏ tuổi này:

–Nhưng một bộ phận rất ít người hoặc vật từ nhỏ đã được thiên địa hậu ái, thân phụ ngũ hành, công thủ gồm nhiều mặt. Nhưng đây đã là phúc thì cũng là họa. Loại người này nếu là ăn không được khổ thì ngay cả tu sĩ bình thường cũng không bằng, nhưng nếu bọn họ dốc lòng tu luyện thì đó lại là người xuất sắc của Tu Chân giới, cơ hồ hkông ai có thể địch lại.

Vong Thông như đang suy tư điều gì, sau một lúc lâu thì nói:

–Sư thúc, ngài nói đơn giản một chút đi ạ!

Cốc Vũ chắp tay sau lưng, mặt vô biểu tình nói:

–Ý ta muốn nói là ngươi thu được một đồ đệ tốt rồi đó, trên người nàng có Ngũ Linh Căn.

Hai ngàn năm trước, Tu Chân giới còn cảm thấy Ngũ Linh Căn chính là tư chất vô dụng nhất, nhưng khi từng vị từng vị tu sĩ Ngũ Linh Căn trở thành đại năng thì các đại môn phái mới phản ứng lại: nguyên lai tu sĩ Ngũ Linh Căn chỉ cần nguyện ý chịu khổ, tu luyện đến hậu kỳ thì còn lợi hại hơn so với đơn linh căn.

Nhưng mà vận mệnh có đôi khi chính là kỳ quái như vậy, lúc mọi người không coi trọng tu sĩ Ngũ Linh Căn thì còn có vài tu sĩ Ngũ Linh Căn xuất hiện. Đợi đến khi tất cả tông môn ý thức được tầm quan trọng của tu sĩ Ngũ Linh Căn, bắt đầu bốn phía tuyển nhận đệ tử Ngũ Linh Căn thì tu sĩ Ngũ Linh Căn lại càng ngày càng ít, còn gần như đã tuyệt tích nữa. Ngẫu nhiên cũng có tu sĩ Ngũ Linh Căn xuất hiện nhưng họ cũng đã bị mấy tông môn hiển hách nhất cướp đi rồi, làm sao tới lượt Vân Hoa Môn được chứ.

Trong Tu Chân Giới hiện giờ nổi tiếng nhất chính là tu sĩ Ngũ Linh Căn, tiếp theo mới là tu sĩ đơn linh căn, đây có thể nói là ba ngàn năm Hà Đông, ba ngàn năm Hà Tây, vĩnh viễn không thể đoán trước được.

Hiện tại Vong Thông tùy tiện từ Phàm Trần Giới mang một tiểu cô nương trở về, thế mà lại là thân mang Ngũ Linh Căn, hơn nữa kinh mạch cũng rất cường đại, ngay cả ngũ hành thạch cũng không chịu đựng nổi khả năng hấp thu linh khí của đối phương, chuyện này còn hiếm hơn cả việc đang luyện kiếm mà lại biến ra một lò đan dược nữa.

–Ngươi…

Cốc Vũ vỗ vỗ bả vai Vong Thông:

–Về sau không cần chạy loạn, ngoan ngoãn ở trong tông dạy dỗ đồ đệ đi!

Khó trách ngày thường vận khí kém như vậy, đây là đem tất cả may mắn dồn lại vào việc thu đồ đệ mà.

Vong Thông sửng sốt sau một lúc lâu, bỗng nhiên khom lưng bế lên Đàn Không:

–Đồ nhi ngoan! Con là thiên tài nha!

Bị động tác thình lình sư phụ làm kinh hãi, Đàn Không sợ tới mức hét lên một tiếng, Đàn Không ôm cổ Vong Thông, sau khi lấy lại tinh thần thí nói với Thành Dịch đang ở phía sau Vong Thông:

–Đại sư huynh, thoại bản quả nhiên không có gạt muội!

Thành Dịch: “……”

Không phải đâu tiểu sư muội! Thoại bản thật không đáng tin đâu, đây chỉ là trùng hợp mà thôi!

Tác giả có lời muốn nói: Thành Dịch: Vô lương thoại bản hại chết người.

Thoại bản: Không phải tôi, tôi không có.

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.