Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vân Hoa Môn

Phiên bản Dịch · 2870 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Ung Thành là một trong các châu của Lăng Ưu giới, Ung Thành là địa giới hoàn toàn thuộc về thế lực của môn phái tu chân, đó chính là Vân Hoa Môn. Các môn phái khác tuy cũng có hiện diện tại Ung Thành này nhưng chỉ là mở các cửa hàng buôn bán chứ không có tập trung thế lực nào của mình tại đây cả.

Ung Thành có thổ địa phì nhiêu, khí hậu bốn mùa phân chia rõ ràng nên được coi như là phong thuỷ bảo địa của Lăng Ưu giới. Có lẽ cũng vì ảnh hưởng của khí hậu nơi này cho nên tính cách bá tánh ở đây cũng khá nhàn nhã, làm việc gì cũng từ tốn, thậm chí ngay cả tu sĩ ở đây cũng không có tâm cầu tiến bằng tu sĩ ở những châu thành khác. Mấy ngàn năm trước, vào thời điểm ở Tu Chân giới còn tương đối lạc hậu, Ung Thành đã từng được gọi là Đọa Lạc Thành, bởi vì có rất nhiều tu sĩ khi tới nơi này thì lại bắt đầu trở nên “Không có chí tiến thủ”, chỉ muốn trôi qua một cuộc sống nhàn nhã mà thôi.

Trải qua bao năm tháng, chế độ giao lưu của Tu Chân giới càng ngày càng rộng mở, các tu sĩ lui tới nơi này càng ngày càng nhiều, Ung Thành cuối cùng cũng thoát khỏi danh hiệu “Đọa Lạc Thành”, nhưng lựa chọn ưu tiên của những người trẻ tuổi mang mộng tu chân khi gia nhập vào các môn phái vĩnh viễn đều không phải là Vân Hoa Môn. Vân Hoa Môn đối với điều này phi thường bất đắc dĩ, họ làm không ít tuyên truyền với ngoại giới, đáng tiếc hiệu quả cũng không rõ ràng. Thời gian lâu rồi, Vân Hoa Môn dần dần trở nên tâm như nước lặng, mọi sự hết thảy tùy duyên.

Nhưng mà chưởng môn Vân Hoa Môn tâm lặng như nước từ trước đến nay, hôm nay tâm tình lại không có một chút nào bình tĩnh cả. Có người còn mất bình tĩnh hơn ông nữa, đó là Phong chủ Thần Hà Phong ngồi ngay dưới ông.

Trong Vân Hoa Môn có năm vị Phong chủ, ba vị trưởng lão đang bế quan, ba vị trưởng lão này đều là những trưởng bối ăn ăn uống uống nhưng mặc kệ mọi chuyện, trừ phi ở vào thời khắc sinh tử tồn vong, bằng không cũng chả có ai hi vọng ba vị trưởng bối này giúp đỡ việc gì.

–Chưởng môn, Vong Thông thật sự…… sắp trở về sao?

Phong chủ Thần Hà phong ôm một tia hy vọng mỏng manh trong lòng, muốn làm một chút giãy giụa cuối cùng

–Vừa rồi đại đệ tử của Vong Thông sư đệ đưa tin, nói Vong Thông đã từ Phàm Trần Giới trở về rồi!

Chưởng môn thấy biểu hiện của Thanh Nguyên như vậy, nhịn không được nói:

–Đệ nói xem, lúc trước đệ trêu chọc đệ ấy làm cái gì, hiện tại đệ ấy trở về, nếu không phải đánh với đệ một trận thì có thể sẽ muốn hủy luôn một nửa động phủ trong Thần Hà Phong của đệ đó. Đến lúc đó sự tình truyền ra thì chúng ta sẽ trở thành chuyện cười cho toàn bộ Lăng Ưu giới.

–Dù sao Lăng Ưu giới cũng đã chê cười chúng ta mấy ngàn năm rồi! Thêm một chuyện nữa cũng có sao đâu!

Phong chủ Ngọ Dương Phong_ Bùi Hoài ngồi đối diện nhỏ giọng nói:

–Cũng chả có gì đặc biệt cả! Ngài nghĩ thoáng chút đi!

–Nếu đệ không nói lời nào thì tâm tình của ta sẽ tương đối bình thường đó, cũng tương đối nghĩ thoáng hơn nữa!

Chưởng môn Hành Ngạn trừng mắt nhìn Bùi Hoài một cái, đời trước ông đã làm chuyện gì thiếu đạo đức mà phải làm chưởng môn một môn phái thế này chứ?! Chuyện gì cũng làm không được, ăn gì cũng chả còn dư, không có một cái bớt lo.

Bùi Hoài cùng Thanh Vân nhìn nhau không dám nói nữa. Hai vị Phong chủ khác thì là thái độ mình không có liên quan gì cả, giống như là bọn họ ngồi ở chỗ này chỉ có tác dụng duy nhất là có mặt cho đủ nhân số thôi.

Thịch thịch thịch.

Chuông lớn môn phái vang lên ba tiếng, đây là môn phái có người quan trọng của môn phái từ xa trở về, là tưởng niệm cùng tôn trọng của đệ tử đối với trưởng bối.

Tiếng chuông vừa dứt thì Thanh Nguyên liên tục thay đổi vài kiểu dáng ngồi, dùng hành động thực tế diễn tả cái gì gọi là đứng ngồi không yên.

Vân Hoa Môn được lập trên núi cao, thềm đá dưới chân núi nối thẳng lên tiên môn. Khi bước lên thềm đá này thì coi như là bắt đầu tách biệt với hồng trần, chính thức bước lên con đường tu chân.

Đàn Không được Thành Dịch nắm tay đứng ở trên phi kiếm, bé nhìn con đường phía trước uốn lượn, bậc thang phủ đầy tuyết gần như không hề có điểm cuối. Trong mắt bé tràn đầy tò mò, trước nay bé chưa từng gặp qua bậc thang cao như vậy đâu.

–Bậc thang này gọi là Vấn Tiên Lộ, môn phái nào cũng đều có con đường đi lên như vậy. Người thường muốn gia nhập vào môn phái để bước lên đường tu tiên thì đều phải đi qua con đường này, sau đó mới có tư cách lưu lại.

Thành Dịch giới thiệu kiến trúc của Vân Hoa Môn cho Đàn Không nghe:

–Bên kia chính là Tê Nguyệt Phong, nơi cư trú của sư phụ và chúng ta.

Nhìn theo hướng tay Thành Dịch chỉ, đó là đỉnh núi ở phía tây, xung quanh có mây mù lượn lờ, tràn ngập cảm giác thần bí. Bất quá hiện tại bé không dám nói lời nào, sợ sư phụ cùng sư huynh sẽ bất chợt nhớ đến chuyện bé chưa có đi Vấn Tiên Lộ, sau đó sẽ ném bé xuống chân núi bắt bé tự đi làm.

Thành Dịch cho là bởi vì Đàn Không vừa đến Lăng Ưu giới nên còn chưa quen, hắn cũng không có nghĩ nhiều, mang theo Đàn Không đáp xuống Diễn Võ Trường bên ngoài Chủ điện. Trên Diễn Võ Trường có mấy đệ tử mặc nngoại bào lam sắc thống nhất, khi họ nhìn thấy Thành Dịch lại đây, sôi nổi thu hồi vũ khí rồi chắp tay hành lễ với Thành Dịch. Làm đại đệ tử thân truyền thuộc Tê Nguyệt Phong, Thành Dịch ở trong sư môn rất có địa vị.

–Chư vị sư đệ, sư muội không cần đa lễ!

Thành Dịch sửa đúng vài chỗ sai trong kiếm pháp của một số vị đệ tử, sau đó hắn nắm tay Đàn Không đứng ở bên cạnh quan sát.

Đàn Không không hiểu kiếm pháp, chỉ cảm thấy kiếm pháp của những người này còn đẹp hơn mấy người biểu diễn trong cung nhiều. Họ lại còn không sợ lạnh nữa, trời lạnh như vậy mà lại mặc cẩm y, đẹp thì có đẹp, nhưng y phục như thế có giữ ấm được đâu.

Bé nhìn nhìn lên bầu trời, sư phụ cùng nhị sư huynh đi đâu rồi?

Bé đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên mây đỏ trên trời xoay chuyển, gió to thổi lên bông tuyết, sư phụ mặc bạch y thắng tuyết, đạp lên trên lưng một con tiên hạc đang nghểnh cổ hót, từ từ bay đến.

Đàn Không bị tư thái cao nhân xuất trần của sư phụ làm sợ ngây người, ngây ngốc mà nhìn chằm chằm tiên hạc đang giương cánh bay lượn. Giờ khắc này bé cảm thấy sư phụ thực sự là thần tiên chân chính.

–Xuy.

Hình như bé nghe thấy tiếng đại sư huynh cười khẽ, nhưng mà khi bé quay đầu lại thì chỉ có thấy khuôn mặt nghiêm túc của đại sư huynh.

Chẳng lẽ là bé nghe lầm sao?

Mắt thấy Vong Thông dẫm tiên hạc trực tiếp bay vào chủ điện, Thành Dịch nói với Đàn Không:

–Đi thôi, chúng ta vào điện nào!

–Dạ!

Đàn Không ẩn ẩn cảm thấy bên trong mấy tầng mây hình như có bóng người thì phải? Hơn nữa cũng không thấy nhị sư huynh đâu cả.

–Đại sư huynh, nhị sư huynh đâu rồi ạ?

–Nhị sư huynh của muội…

Thành Dịch ngẩng đầu nhìn lên trời:

–Đệ ấy đang giúp sư phụ làm một chuyện rất quan trọng

Đàn Không nhìn gương mặt nghiêm túc của đại sư huynh, đột nhiên bé cảm thấy biểu tình này của đại sư huynh như có rất nhiều tâm sự vậy, đại khái đây là thế giới đầy phiền não của người lớn rồi! Đi theo Thành Dịch được một đoạn, Đàn Không nhỏ giọng nói với Thành Dịch:

–Đại sư huynh, mấy vị sư huynh, sư tỷ luyện kiếm kia hình như đang nhìn lén chúng ta đó!

–Không cần để ý đến họ!

Thành Dịch sờ sờ búi tóc trên đầu Đàn Không:

–Người trẻ tuổi nhiều lòng hiếu kỳ, tu hành còn chưa đến nơi.

Đàn Không quay đầu nhìn những sư huynh, sư tỷ kia, bọn họ liền sôi nổi thu hồi ánh mắt, cực kỳ giống mấy cựu thần tiền triều đã đầu phục Cảnh Hồng Đế, rõ ràng là đang nhìn lén bé mà lại còn muốn làm bộ giống như đứng im mà không làm gì vậy.

Quả nhiên thế giới của người trưởng thành luôn tràn ngập mấy chuyện không thể để người khác biết mà.

Trong Chủ điện, chưởng môn cùng bốn vị Phong chủ bị gió to thổi tuyết đầy mặt, Thanh Nguyên tính tình có chút táo bạo nên thiếu chút nữa liền vỗ cái bàn đứng lên mắng chửi người, nhưng khi nhớ lại người đến là Vong Thông thì lại mạnh mẽ nuốt ngọn lửa nhỏ này trở vào.

Tiên hạc hót vang một tiếng, rồi đáp xuống đại điện, Vong Thông không nhanh không chậm đi xuống tiên hạc, vung tay áo to rộng hành lễ với Hành Ngạn:

–Gặp qua chưởng môn sư huynh!

Hành Ngạn nhìn mắt bông tuyết vương trên lông chim hạc rơi xuống đất, cười gượng một tiếng:

–Sư đệ không cần đa lễ, hai chúng ta nhiều năm không gặp, không bằng ngồi xuống cùng nhau tâm sự một chút được không?

–Đa tạ sư huynh!

Vong Thông sờ sờ chòm râu, ngồi xuống vị trí đầu tiên còn trống bên tay trái, vừa vặn là ngồi đối diện với Thanh Nguyên nên lập tức bốn mắt nhìn nhau.

–A!

Vong Thông vỗ vỗ bụi bặm không tồn tại phía trên áo choàng, hành động này giống như là muốn xua đuổi Thanh Nguyên vậy.

Thanh Nguyên không thể nhịn được nữa mà quát:

–Vong Thông, ngươi không nên tìm chuyện gây sư với ta!

Vong Thông nhướng mày:

–Nhìn thấy ta không chết, có phải ngươi thực thất vọng hay không?

Mấy năm nay Vong Thông vẫn luôn tìm kiếm biện pháp đột phá tâm kiếp, mười năm trước ông lại trùng hợp nghe thấy được Thanh Nguyên cười nhạo phía sau lưng ông: khinh thường ông là xuất thân bần dân, không có kiến thức, ngay cả tâm kiếp cũng buồn cười như vậy, chọc đến toàn bộ Tu Chân giới đều chế giễu và vân vân.

Lúc ấy hai người liền đánh nhau một trận lớn, bởi vì Vong Thông chưa phá được tâm kiếp nên thua nửa bậc, sau đó ông lại đi xuống Phàm Trần Giới, mấy năm nay cũng không có xuất hiện tại Vân Hoa Môn.

Mấy năm nay Thanh Nguyên cũng lo lắng cho Vong Thông chưa qua được tâm kiếp, sợ ông chết ở bên ngoài, nếu thật sự như vậy thì ông ta thật sự sẽ kết thù với hai đồ đệ của Vong Thông. Bởi vì chột dạ nên mấy năm nay Thanh Nguyên thành thật không ít. Bất quá khi nhìn thấy phương thức lên sân khấu phách lối của Vong Thông thì phần chột dạ này tan thành mây khói ngay tức khắc.

Mắt thấy hai người này lại muốn bắt đầu cãi nhau, chưởng môn Hành Ngạn mở miệng đánh gãy cuộc đấu khẩu của hai người:

–Vong Thông, ta thấy tu vi của đệ đã phục hồi như lúc đầu rồi, hình như cũng tinh tiến lên đúng không?

–Đa tạ chưởng môn quan tâm, đệ đã đột phá Nguyên Anh đại giai, đã lên tới Xuất Khiếu hậu kỳ rồi!

Vong Thông tỏ ý:

–Mấy năm nay ta vẫn luôn dừng bước tại Kim Đan kỳ không thể đi tiếp khiến các vị phải lo lắng rồi!

Mọi người đang ngồi đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay cả Thanh Nguyên cũng chỉ nói thầm vài câu, không nói thêm câu nào khó nghe nữa.

–Chúc mừng Vong Thông sư huynh! Đây chính là đại hỉ sự, chúng ta cũng nên tổ chức một hồi đại điển tiến giai chúc mừng huynh.

Bùi Hoài cao hứng đến mức đập lên tay vịn ghế dựa:

–Đột phá Nguyên Anh đã dễ dàng như thế thì sư huynh sắp sửa tiên tới Phân Thần Kỳ rồi!

–Sư đệ cứ nói giỡn! Bất quá sắp tới đây xác thật sẽ có một hồi đại điển cần phải cử hành, không phải đại điển tiến giai của ta mà là đại điển bái sư!

Vong Thông nhìn về phía đại môn của chính điện:

–Ta ở Phàm Trần Giới thu một tiểu đệ tử, chuẩn bị để bé làm đệ tử thân truyền cuối cùng của ta!

–Phàm Trần Giới hả?

Thanh Nguyên nhịn không được mở mệng khuyên bảo:

–Phàm nhân phần lớn không có linh căn tu luyện, ngươi hà tất gì phải…

Vong Thông không để ý đến ông ta, hướng ngoài cửa kêu gọi:

–Thành Dịch, dẫn tiểu sư muội vào đi!

Nghe thấy ngữ khí này, thì đám người ngồi trong Chủ điện đã biết Vong Thông chắc chắn là muốn thu đồ đệ đến từ Phàm Trần Giới này, chỉ là thiếu một đại điển bái sư nữa thôi.

Ở cửa đại điện, Thành Dịch nắm tay một tiểu cô nương khoảng tám chín tuổi tiến vào. Tiểu cô nương này tóc đen như mực, khó có được chính là cặp mắt kia, vừa tròn vừa sáng, mấy người bọn họ là lão nhân đã sống mấy trăm năm cũng không nhịn được mà có vài phần yêu thích đứa nhỏ.

Mấy vị Phong chủ nhìn nhau, nếu không phải tiểu cô nương quá đáng yêu thì thiếu chút nữa bọn họ đã cho rằng đây là đứa nhỏ do Vong Thông chạy đến Phàm Trần Giới cùng một nữ nhân nào đó sinh rồi.

–Đàn Không gặp qua các vị thúc thúc bá bá!

Đàn Không đi đến giữa điện, vững vàng làm một đại lễ cung đình, khuôn mặt nhỏ c, thoạt nhìn căng lên, thoạt nhìn có chút nghiêm túc.

Chưởng môn Hành Ngạn tuy cảm thấy việc thu tiểu hài tử ở Phàm Trần Giới làm đệ tử thân truyền không thỏa đáng, nhưng khi đối mặt với Đàn Không thì ông nhịn không được lộ ra ba phần ý cười:

–Không cần đa lễ, chư vị đang ngồi đều là sư huynh đệ của sư phụ con, cho nên không cần câu nệ!

Tuổi lớn tất nhiên sẽ thích loại hài tử đáng yêu kiểu này.

–Hử?

Thanh Nguyên phát hiện trên người Đàn Không có long khí của hoàng tộc:

–Con xuất thân là hoàng tộc ở Phàm Trần Giới, chẳng lẽ con chính là người trợ giúp Vong Thông xông qua cửa ải tâm kiếp?

Đàn Không không hiểu cái gì gọi là cửa ải tâm kiếp, chỉ chọn lựa vấn đề mà mình hiểu để trả lời:

–Phụ thân con là hoàng đế tiền triều

–Là hoàng đế tiền triều à?

Đàn Không gật đầu:

–Bởi vì ông ấy không làm tốt ngôi hoàng đế nên bị lật đổ rồi!

Thanh Nguyên: “……”

Các Phong chủ khác: “……”

Đứa nhỏ này đúng là thành thật, bất quá lúc nói về chuyện giang sơn đổi chỗ thế này mà còn có thể phong đạm vân khinh như thế thì đúng là có vài phần phong cách của Vân Hoa Môn bọn họ đấy.

Tác giả có lời muốn nói: Vân Hoa Môn, một môn phái tu chân phong cách Phật hệ.

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.