Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Bao Trừ Tịch

Phiên bản Dịch · 3244 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Hai đồ đệ thấp thỏm bất an đến gần Vong Thông, phát hiện hơi thở trên người sư phụ không giống như bình thường nữa rồi, giống như càng thêm nội liễm, làm người…không đoán được sâu cạn.

Đàn Không quay đầu lại nhìn thấy hai nam tử tuổi trẻ đang trông mong mà nhìn chằm chằm mình. Bé giấu thịt thỏ ra sau lưng, cẩn thận nhìn lại bọn họ mà không nói lời nào. Bầu trời thỉnh thoảng lại có vài điểm sáng rơi xuống, không khí cứ như ngưng đọng lại vào giờ phút này.

Nhìn đến tiểu nữ hài trong lòng ngực sư phụ, Thành Dịch cùng Đàm Phong trợn mắt há hốc mồm, sư phụ đi xuống Phàm Trần Giới lịch tâm kiếp thì thôi đi, như thế nào còn xách trở về nhiều thêm một đứa bé chứ? Thành Dịch lớn hơn Đàm Phong vài tuổi nên tâm tư càng thêm trầm ổn, lập tức hoàn hồn tiến lên hành lễ:

–Đồ nhi cung nghênh sư phụ trở về.

–Hai đệ tử ngoan các ngươi tới rồi à?

Vong Thông nhìn thấy hai đồ đệ, ném xương cốt trong tay xuống đất, đứng dậy chắp tay sau lưng, nhìn từ trên xuống dưới hai đồ đệ một lượt rồi nói:

–Vi sư rời đi mấy năm nay, các ngươi đều đã đột phá hết rồi, xem ra ngày thường các ngươi cũng chăm tu luyện lắm nhỉ, vậy thì tốt! Tốt lắm!

Sư huynh đệ hai người nhìn đống xương cốt trên mặt đất:

–Chúng đệ tử không dám quên lời sư phụ dạy bảo.

–Ân.

Vong Thông vừa lòng gật đầu, muốn duỗi tay sờ sờ chòm râu tuyết trắng, nhớ tới trên tay còn dính mỡ thì lại buông xuống. Thành Dịch từ trong lòng ngực móc ra một cái khăn tay đưa cho Vong Thông, Vong Thông tiếp nhận khăn lại không động đậy gì, ngược lại mỉm cười nhìn về phía Đàm Phong.

Đàm Phong sờ sờ ở trong tay áo, sau đó cũng móc ra một cái khác.

Làm một sư phụ hào phóng, Vong Thông không chút do dự phân một cái khăn tay cho Đàn Không, chờ sau khi tiểu cô nương lau sạch tay mới nói:

–Đây là hai vị sư huynh của con: đại sư huynh Thành Dịch, nhị sư huynh Đàm Phong.

Đàn Không nghe vậy đứng thẳng người, quy quy củ củ hành lễ chào hỏi hai người:

–Đàn Không ra mắt hai vị sư huynh.

Bé trộm đánh giá hai vị sư huynh, đại sư huynh Thành Dịch tướng mạo tuấn tú, thành thục ổn trọng; nhị sư huynh Đàm Phong có làn da trắng nõn, cười rộ lên thì đầy mặt hòa khí.

–Đây là đồ đệ vi sư thu ở phàm trần, chính danh là Đàn Không. Sau khi trở về ta sẽ tính ngày lành rồi làm đại điển bái sư, thu nàng vào môn hạ.

Thành Dịch cùng Đàm Phong cảm thấy sư phụ từ Phàm Trần Giới tùy tiện mang về một tiểu cô nương thì có chút kỳ quái, nhưng ở trước mặt đứa nhỏ bọn họ không dám hỏi nhiều vì sợ tiểu hài tử sẽ khó xử. Thành Dịch ngồi xổm xuống, tầm mắt bằng với Đàn Không:

–Lần đầu gặp tiểu sư muội!

–Ra mắt đại sư huynh!

Đàn Không buông góc áoo Vong Thông ra, híp mắt cười với Thành Dịch.

–Hôm nay không biết tiểu sư muội tới, huynh cùng Đàm Phong cũng không chuẩn bị lễ gặp mặt gì, tiểu sư muội đừng buồn nhé!.

Thành Dịch nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi, nhưng thực tế đã hơn một trăm tuổi ccho nên đối với những sinh vật đáng yêu thì khó có thể chống cự.

–Không sao ạ!

Đàn Không sờ sờ túi tiền trống trơn treo bên hông:

–Muội cũng không có chuẩn bị lễ gặp mặt.

–Huynh cùng đại sư huynh của muội đều là người hơn trăm tuổi rồi, sao còn có thể nhận lễ gặp mặt của chứ!

Đàm Phong khom lưng, mở ra hai tay với Đàn Không:

–Đêm nay náo nhiệt như vậy, nhị sư huynh mang muội đi dạo chợ nhé!

Đàn Không có chút ý hưng phấn nhưng là chân lại không dám nhúc nhích, quay đầu nhìn sư phụ Vong Thông.

–Đi thôi.

Vong Thông cười gật đầu, Đàn Không chạy bước nhỏ đến trước mặt Đàm Phong, sau đó đã bị Đàm Phong ôm lên.

Đàn Không che mặt:

–Nhị sư huynh, muội sắp mười tuổi rồi.

Từ lúc bé hơn sáu tuổi thì đã không còn ai ôm bé nữa. Sau này, giang sơn Cơ gia suy tàn, bé trở thành công chúa tiền triều nên lại càng không thể có thể quá mức kiều khí.lúc ở trên tiệc tối, bởi vì có chút kích động nên khi sư phụ ôm mình, bé còn chưa có cảm thấy gì. Bây giờ bình tâm lại rồi thì bé liền có chút thẹn thùng.

–Ân, huynh cũng sắp một trăm sáu mươi tuổi rồi, còn lớn hơn muội một trăm năm mươi tuổi nữa.

Đàm Phong thấy có người bán hàng rong đang bán điểm tâm mà dạo gần đây rất được trẻ con yêu thích, mới vừa móc ra linh thạch muốn mua thì đã bị Đàn Không giữ chặt tay áo, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói:

–Nhị sư huynh, sư phụ nói, điểm tâm bên ngoài không sạch sẽ.

_Không sao đâu, muội cứ cầm ăn chơi

_Đàm Phong ném cho người bán hàng rong năm khối linh thạch, bỏ điểm tâm vào trong lòng Đàn Không:

_Đây! Muội nếm thử xem!

Nhưng sư phụ có thể mua cho tiểu sư muội một con thỏ nướng hai mươi ngọc tệ thì sao lại cảm thấy hộp điểm tâm ba linh thạch một không sạch sẽ chứ, rõ ràng là do trong túi không có tiền nên tìm cớ lừa gạt tiểu hài tử thôi.

Đàn Không ôm hai hộp điểm tâm, cười tủm tỉm nhìn Đàm Phong, sư phụ là người tốt, sư huynh cũng là người tốt.

Tu Chân giới thật sự là quá tốt!

Đứng ở nơi xa, Vong Thông thấy đồ đệ dẫn Đàn Không đi mua điểm tâm lúc nãy ông không mua thì mất tự nhiên mà sờ sờ cái mũi.

_Sư phụ đi Phàm Trần Giới mấy năm nay, con cùng với Đàm Phong đều vô cùng lo lắng, không biết…

Thành Dịch có chút không dám hỏi, sư phụ vẫn bị kẹt ở tu vi Kim Đan đã hơn bốn trăm năm rồi, nếu năm nay lại không thể đột phá thì sư phụ chỉ còn lại không đến mười năm thọ nguyên nữa mà thôi.

Trước khi kết Kim Đan, sư phụ là thiên tài tu đạo khó có được trong năm trăm năm, cho nên không có ai ngờ ông sẽ thất bại vì tâm cảnh. Nghe nói trước khi sư phụ chưa có bước lên con đường tu đạo thì trong nhà ông làm nghề vẽ kẹo, thậm chí còn từng được quan to nhất phẩm khen. Sư phụ lúc trẻ người non dạ từng có một lý tưởng to lớn đó chính là: ông muốn làm kẹo mạch nha ngon, đẹp tới mức người hoàng tộc cũng phải thích chúng.

Ai sẽ nghĩ đến một tu sĩ sống hơn chín trăm tuổi lại bị tâm kiếp là phải làm ra kẹo mạch nha khiến cho người hoàng tộc phải khen ngợi chứ? Người trong hoàng thất muốn thứ tốt gì mà không có chứ, ai sẽ để ý đến kẹo mạch nha một ông lạo vẽ đây?

Gần trăm năm trôi qua, Vong Thông từng làm kẹo cho không ít người, cũng được rất nhiều lời khích lệ, bao gồm cả người hoàng thất nữa. Nhưng mà ông vẫn không thể vượt qua tâm kiếp, bởi vì lời khích lệ của những người này không phải vì coi trọng kẹo ông làm mà là thân phận, tu vi, địa vị hoặc là năng lực của ông.

Không có bất luận người hoàng thất nào khen ông chỉ thuần túy vì kẹo của ông mà thôi.

Nếu thời gian có quay lại thì Vong Thông sẽ đánh bản thân năm đó một trận, không thể có tiền đồ một chút hay sao? Không thể có chí hướng một chút hay sao? Sao lại muốn làm kẹo cho hoàng tộc khích lệ chứ, sao lại mong ước nhỏ nhoi vậy?

Nhưng lý tưởng lúc nhỏ mới là ước mơ thuần túy nhất của sinh mệnh, cho dù rất nhiều người tu đạo cảm thấy ý tưởng của bản thân khi còn nhỏ ấu trĩ buồn cười, nhưng nếu họ không thể phá bỏ cánh cửa này thì không thể bước lên tầng trên được.

Người còn nhớ rõ lý tưởng của bản thân khi còn nhỏ thì cũng còn may mắn, có vài tu sĩ đã sớm quên mất sơ tâm của mình rồi. Vì cái kiếp nạn này mà lăn lộn đến chết cũng không biết khi còn nhỏ bản thân đã lập ra cái mộng tưởng to lớn gì. Điều này cũng làm cho rất nhiều tu chân thế gia từ rất sớm đã dạy dỗ hài tử nhà mình không cần tùy tiện hứa nguyện điều gì, nếu không một thời điểm nào đó sẽ hối hận vì nó.

Ngự Thú Môn đã từng có một vị trưởng lão lập một lý tưởng hoang đường là “Cưới thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” khi còn nhỏ. Cuối cùng khi thọ nguyên đã hết thì đừng nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, căn bản là không có bất kỳ mỹ nhân nào coi trọng ông ta cả, quả thực là khiến người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ! Đã chết rồi còn phải trở thành ví dụ phản diện cho các môn phái giáo dục hậu đại nhà mình, trừ phi có nhân vật hoang đường hơn xuất hiện bằng không mấy ngàn năm sau này ông ấy cũng không thể xuống khỏi bảng sĩ nhục của Tu Chân Giới được.

So với vị Trưởng lão Ngự Thú Môn này thì lí tưởng vĩ đại này của Vong Thông hình như cũng không buồn cười như vậy.

Nghe thấy đại đồ đệ hỏi vấn đề có chút xấu hổ này, Vong Thông thẳng thắn sống lưng mà trả lời:

_Vi sư năm đó chính là một trong mười đại thiên tài tu hành của Tu Chân giới, tâm kiếp nho nhỏ này sao có thể làm khó được ta chứ! Vi sư không chỉ có phá được tâm kiếp mà còn tăng tu vi nữa. Phá tan rào cản Nguyên Anh, lên thẳng tới cảnh giới Xuất Khiếu rồi!

_Thật sao ạ?

Thành Dịch đại hỉ.

_Tất nhiên rồi, vi sư cũng chưa bao giờ khoác lác cả!

Sống lưng Vong Thông càng thẳng hơn nữa.

_Chúc mừng sư phụ.

Thành Dịch vui mừng khôn xiết mà nói:

_Sắc trời không còn sớm, không bằng chúng ta đi về nghỉ ngơi trước, đợi ngày mai hẵng đi nội môn đăng ký được không ạ?

_Gấp cái gì, đợi ngày mai vi sư sẽ vẻ vang trở về, làm cho những tên xem thường thầy trò chúng ta phải mở to con mắt ra mà nhìn.

Vong Thông phủi phủi quần áo mình:

_Hắn gia gia vẫn là hắn gia gia, thiên tài chính là thiên tài.

Thành Dịch biết tính cách chết vì sĩ diện của sư phụ nhà mình, tự nhiên mà đáp ứng:

_Sư phụ nói đúng ạ!

_Thành Dịch này

Vong Thông chà xát tay

_Mấy năm nay vi sư mấy vẫn luôn ở Phàm Trần Giới, nên không biết rõ về trang phục đang lưu hành hiện nay, bây giờ sư phụ hơi mệt, có gì con chuẩn bị giùm sư phụ nhé!

_Vâng ạ!

Thành Dịch quay đầu nhìn về phía bên cạnh, Đàn Không đang ngồi xổm với Đàm Phong, hai người đang ở bên đường dùng lưới nhỏ để vớt cá nhỏ có bụng phát sáng.

_Thành viên hoàng tộc giúp sư phụ thành công lịch kiếp chính là vị tiểu sư muội này sao?

Tiểu sư muội mà sư phụ mang về từ phàm trần không biết có tư chất thế nào nhưng trên người tiểu cô nương lại có long khí hoàng thất lượn lờ. Chỉ là cổ hơi thở này thập phần mỏng manh, nếu như tu vi không đến kỳ Tâm Động thì căn bản là không phát hiện được.

Vong Thông nhìn theo hướng ánh mắt Thành Dịch, gật gật đầu.

Trên thực tế liền chính bản thân ông cũng cảm thấy, tâm kiếp lần này có thể sẽ không không qua được. Ông che dấu thân phận của mình, che lấp năng lực của mình, chỉ dùng thân phận người làm kẹo thì ngay cả cơ hội tới gần quý tộc còn không có chứ đừng nói đến làm cho hoàng tộc khích lệ ông.

Ông ở Phàm Trần Giới suốt tám năm, mặc kệ là gió lốc mưa băng đề ra ngoài bày quán để tìm cơ duyên chưa gặp của mình. Ngay thời điểm ông tuyệt vọng thì Đàn Không lại xuất hiện, thành toàn cho ông.

Đàn Không làm rách năm cái lưới nhỏ, tức giận phồng lên khuôn mặt trẻ con, vì sao ở thế giới tu sĩ lại có đồ vật yếu ớt như vậy chứ, ngay cả một con cá bé cũng không vớt được.

_Tiểu cô nương, nếu không cô nương lại dùng thêm một khối linh thạch thử lại đi!

Người bán hàng rong cười tủm tỉm nói:

_Loại cá này buổi tối có thể phát ra ánh sáng, nếu đặt ở li lưu ly thì rất đẹp đó!

_Không thử.

Đàn Không lắc đầu, đứng dậy nói với Đàm Phong đang ngồi xổm tại chỗ:

_Nhị sư huynh, chúng ta đi tìm sư phụ đi!

_Sao lại không thử nữa?

Đàm Phong biết rất nhiều tiểu cô nương đều thích loại cá lồng đèn xinh đẹp có thể phát sáng này. Tiểu sư muội vừa rồi rõ ràng cũng rất thích mà, sao lại không thử nữa rồi?

_Bởi vì làm người chỉ nện một vừa hai phải thôi, lòng tham chỉ mang đến càng nhiều tổn thất.

Đàn Không ôm điểm tâm hộp, được cho điểm tâm tinh xảo như vậy bé đã rất thỏa mãn rồi!

Đàm Phong nghe được lời này, tâm tình có chút phức tạp, tiểu hài tử nhỏ như thế, sao có thể tự bó buộc bản thân như vậy?

Hắn lấy đi hộp điểm tâm trong tay Đàn Không, ném cho người bán hàng rong hai khối linh thạch:

_Mới dùng năm cái lưới đánh cá thì sao lại tính là lòng tham được? Thử lại đi! Đại sư huynh cho huynh tiền, nếu muội không thử thì sẽ lãng phí đó!

Đàn Không nhìn chằm chằm mười túi lưới trong tay Đàm Phong, nghĩ nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói:

_Lãng phí thật đáng xấu hổ, có đúng hay không ạ?

_Đúng!

Đàm Phong cố nén cười gật đầu.

_Muội không phải là tiểu hài tử thích hoang phí!

Đàn Không nhận lấy túi lưới:

_Nhị sư huynh, nếu muội bắt được cá thì sẽ tặng cho huynh.

Đàm Phong nhìn tiểu cô nương đang ngồi xổm bên cạnh cái bồn lớn, thấy bé mím miệng, ánh mắt chuyên chú mà quan sát con cá đang bơi qua bơi lại. Sau khi lưới rách nữa thì tuy rằng ảo não lại không có phát giận, ngược lại bé quan sát càng thêm nghiêm túc.

Khi dùng tới túi lưới thứ bảy thì cuối cùng Đàn Không ccũng bắt được một con cá.

_Nhị sư huynh!

Đàn Không cười đến mức đôi mắt mị thành một đường, bé thật cẩn thận bỏ cá vào ấm sành, nhét vào trong tay Đàm Phong:

_Tặng cho huynh nè!

_Cám ơn muội!

Đàm Phong nâng ấm sành, vui tươi hớn hở cám ơn, giống như Đàn Không tặng cho hắn lễ vật vô cùng trân quý vậy.

Chờ hai sư huynh muội ôm hai cái ấm sành trở về thì trên mặt vẫn còn ướt nước do đuôi cá vẫy lên, cười giống hệt hai tên ngốc .

Thành Dịch nhìn hai người, nhìn nhìn lại sự phụ đang đứng ở bên cạnh ra vẻ cao thâm khó dò, lau cái trán một phen rồi nói:

_Đi! Trờ về thôi!.

_Đại sư huynh, chúng ta ở chỗ có núi cao mấy trắng sao ạ?

Đàn Không nhớ rõ tu sĩ trong thoại bản đều ở tại loại địa phương này.

Thành Dịch ngẩn người, sau đó cười nói:

_Không, chúng ta đi khách điếm trước.

Đàn Không bừng tỉnh, nguyên lai ở Tu Chân giới cũng có khách điếm.

Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên trên bầu trời có tiên nhạc vang lên, bé ngẩng đầu nhìn ngắm thì chỉ thấy trên không trung có một tòa cung điện màu lưu li bay qua, vô số nữ tử y phục rực rỡ bay trên tiên cung nhẹ nhàng bắt đầu nhảy múa bốn phía, trong tiên cung trung rơi ra vô số túi gấm màu đỏ.

Đàn Không nhịn không được duỗi tay hứng, có hai túi gấm tự động rơi vào lòng bàn tay bé.

_Đây là cái gì ạ?

Đàn Không vuốt ve túi gấm mềm mại, có chút tò mò. Nhưng Vong Thông lại đang mở ra túi gấm ông tiếp được, không kịp trả lời bé.

_Đây là thế gia tu chân phát bao lì xì trừ tịch cho mọi người để tạo thêm không khí náo nhiệt đó!

Thành Dịch thấy lại có hai cái túi gấm tự động rơi vào trong tay Đàn Không thì cười nói:

_Xem ra tiểu sư muội năm sau nhất định sẽ rất may mắn!

Đàn Không lúc này mới phát hiện, mấy túi gấm này đều là tự động bay tới trong tay ai đó, nếu là có người ác ý tranh đoạt, túi gấm lập tức sẽ biến thành tro bụi.

Tu Chân giới thật thần kỳ! Ngay cả túi gấm cũng có khí tiết như vậy, nói không cho ai không cho người đó, thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành.

Rất nhanh trong lòng ngực Đàn Không đã chồng chất bảy tám cái túi gấm, bé còn nhỏ tuổi nên phải ôm đầy cả hai tay. Bé ngẩng đầu nhìn lên cung điện màu lưu ly trên đỉnh đầu, loáng thoáng nhìn thấy bảng hiệu phía trên cung điện, viết ba chữ “Ngự Tiêu Môn”.

Môn phái của Tu Chân giới thật là hào phóng! Bé rất thích nơi này!

Đang nghĩ như vậy, một cái túi gấm màu vàng rơi vào trong lòng ngực bé.

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.