Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu Chân Giới

Phiên bản Dịch · 2693 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Trong Ngự thư phòng, Cảnh Hồng Đế cùng đại thần tâm phúc bắt đầu phác thảo sự kiện “Thần tiên giáng lâm”.

–Trời xanh xúc động vì nhân đức của bệ hạ nên ban sự chúc phúc. Vì để bảo vệ thiên hạ thái bình, bệ hạ đã đặc biệt phái Bình Ninh công chúa đi hầu hạ tiên nhân……

Gió to nổi lên, đập vào khiến cửa sổ rung rinh. Thừa tướng đang tính toán ở trong bản chiêu cáo thiên hạ tâng bốc hoàng đế, giảm đi công tích của Bình Ninh công chúa nhưng khi thấy vậy thì run rẩy bả vai, vuốt vuốt bộ râu bị gió thổi lộn xộn, ông ta sửa lại lời nói:

–Tiên nhân thấy tướng mạo Bình Ninh công chúa thuần thiện, thân mang tiên duyên nên độ Bình Ninh điện hạ làm tiên. Bình Ninh điện hạ được nuôi dưỡng dưới gối Đế Hậu, diện mạo như ngọc nữ, Đế Hậu cực kỳ yêu thương. Nay nhờ phúc duyên thâm hậu, bệ hạ cực kỳ xúc động nên đặc biệt lập miếu Bình Ninh tiên nữ, vì Bình Ninh điện hạ cầu phúc, vì quốc gia thiên hạ cầu phúc……

Gió tức khắc ngừng thổi, ngoại trừ cửa sổ bị gió mở toang thì hoàn toàn không có dấu vết gì chứng minh điều bất thường vừa xảy ra cả.

Quân thần ngồi trong phòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Cảnh Hồng Đế ho khan một tiếng:

–Hạ lệnh cho Công Bộ tu sửa lại mộ của Đế Hậu tiền triều, xem như trẫm giúp Bình Ninh công chúa trả lại công ơn sinh dưỡng.

–Bệ hạ nhân hậu.

Trên mặt Cảnh Hồng Đế mỉm cười, nội tâm lại thở dài. Ông ta còn có thể làm sao bây giờ đây, ông ta sợ mình làm không ổn thỏa sẽ khiến trời xanh giáng xuống khiển trách, liên lụy tới giang sơn xã tắc. Thôi thôi, đại trượng phu co được dãn được, hoàng đế muốn mặt mũi thì không phải quân chủ tốt .

Dù sao trăm ngàn năm sau, ai còn nhớ rõ quan hệ cha con của Bình Ninh Công chúa cùng ông có phải là thật sự hay không đâu. Cùng lắm thì trên sử sách thêm vài nét bút thì ai mà không tin ông ta chứ.

Giờ phút này Đàn Không cũng không biết vị Cảnh Hồng Đế đã từng cao cao tại thượng thậm chí khiến bé có chút sợ hãi kia lại đang vắt hết óc để có được quan hệ với bé. Bé ngoan ngoãn ghé vào trên vai Vong Thông trộm nhìn xuống, đáng tiếc phía dưới lại là một mảnh đen như mực, cái gì cũng không thấy rõ.

Bỗng nhiên bé nhìn thấy một cái cổng màu bạc, chẳng lẽ đó là cổng vào tiên cung?

Vong Thông cúi đầu nhìn tiểu cô nương an tĩnh trong lòng ngực, khép chặt áo choàng bên ngoài cho bé:

–Vượt qua đạo môn này thì chúng ta sẽ tiến vào Lăng Ưu Giới.

Thời khắc xuyên qua cổng lớn màu bạc kia thì Đàn Không cảm thấy thân thể mình mơ hồ một chút, vừa mở mắt ra lần nữa thì cổng lớn màu bạc đã biến mất. Trên bầu trời treo vành trăng khuyết, những vị tinh tú cực kì lộng lẫy. Gió đêm thổi qua gương mặt bé mang theo vài phần lạnh lẽo, nhưng bé lại không cảm thấy lạnh như thế.

Điều khiến cho bé giật mình là lại có xe ngựa bay được trên trời, trên xe ngựa treo đèn lồng màu đỏ, lục lạc leng keng leng keng cực kỳ dễ nghe, Đàn Không nhịn không được nhìn thêm vài lần nữa. Xe ngựa rất nhanh đã chạy mất, bé có chút thất vọng mà nhìn về phía bên trái: có vài người đang bay trên không trung, bọn họ có người dẫm kiếm, có người lại dẫm lên vũ khí kỳ quái, thậm chí còn có người dẫm…… Cái mẹt và cái cuốc sao?

Nam nhân trung niên cưỡi cái mẹt nhìn thấy ánh mắt của Đàn Không, tức khắc cười nói:

–Đạo hữu đang dẫn hậu bối đi phàm trần chơi à, năm nay chính là năm vạn tinh trừ tịch ngàn năm khó gặp đó, mua hộp điểm tâm cho hậu bối nếm thử cho vui không?

Khi giọng nói của nam nhân trung niên vang lên, thì hắn từ trên người mình lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong đựng đầy điểm tâm, thần kỳ chính là những điểm tâm này sẽ sáng lấp lánh lên, nhìn qua giống hệt ngôi sao trên bầu trời.

Vong Thông cúi đầu nhìn nhìn Đàn Không đang tràn đầy tò mò, do dự một lát rồi hỏi:

–Bao nhiêu tiền?

–Ba khối linh thạch một hộp, năm khối linh thạch hai hộp.

Vong Thông nhìn chằm chằm điểm tâm trong tay nam nhân trung niên một lúc lâu, lắc đầu nói:

–Không cần.

Nói xong ông cũng cũng không màng nam nhân trung niên kêu to cái gì liền ôm Đàn Không nhanh chóng bay đi. Chờ tới khi không thấy nam nhân trung niên kia nữa thì Vong Thông đáp xuống đất rồi buông Đàn Không từ trong lòng ngực ra, nắm tay bé nói:

–Đồ vật bên ngoài không sạch sẽ, hiện tại con không có tu vi, ăn vào sẽ không tốt cho thân thể.

–Dạ.

Đàn Không gật đầu, tin tưởng không chút nghi ngờ lời tiên nhân nói. Bé ngẩng đầu nhìn về phía trước, phía trước có một cửa thành lớn, trên cửa thành điêu khắc hai chữ Ung Thành, hai chữ này ở trong bóng đêm tản ra ánh sáng lóa mắt.

Khiến cho Đàn Không kinh ngạc không phải là hai chữ này mà là đường phố sáng trưng đằng sau đó, còn có xe ngựa bay lượn trên không, trên thuyền con còn có người ngồi nữa.

–Tiên nhân, nơi này…… Đây là nơi thần tiên ở sao?

Đàn Không cố gắng mở to hai mắt, ngửa đầu nhìn một mỹ nhân bay qua trên đỉnh đầu mình, mơ ước có một ngày bản thân cũng có thể giống những tiên nhân này, có thể bay tới bay lui.

Bay lượn là mộng tưởng của rất nhiều hài tử, Đàn Không cũng không ngoại lệ.

–Nơi này không có tiên nhân, nơi này là Ung Thành của Lăng Ưu Giới.

Vong Thông nắm tay Đàn Không đi vào cửa thành cao lớn, để cho bé chân chính bước vào thế giới này.

Người đi tới đi lui trên đường, ánh đén sáng rực, nơi này giống như là kinh thành phồn hoa nhất nhưng mấy chiếc xe ngựa cùng tiên nhân bay lượn trên không trung làm cho Đàn Không nhận ra nơi này không phải kinh thành.

–Nơi này cũng có phàm nhân bình thường, tư chất bọn họ bình thường nên vô pháp tu hành. Nơi này còn có người có kinh mạch đặc thù để bước lên con đường tu chân nữa.

Vong Thông chưa từng nuôi dưỡng đứa nhỏ nào nên cũng không biết làm sao để giao tiếp với tiểu cô nương, thấy Đàn Không hình như rất hiếu kì liền dẫn vào trực tiếp như thế.

–Nơi này chính là Tu Chân Giới trong truyền thuyết, mà ta cũng không phải là tiên trưởng trong miệng các ngươi đâu! Ta chỉ là một người tu đạo bình thường trên con đường tu chân mà thôi.

Vong Thông nhớ lại lời Đàn Không ảo tưởng là mong có tiên nhân tới đón bé thì lại thấy bé đang sùng bái nhìn mình, trong lòng chợt mềm nhũn:

–Ta thiếu con một phần nhân quả, nếu con có tư chất tu luyện, ta sẽ thu con làm đồ đệ.

–Có thể tu luyện là có thể thành tiên sao ạ?

Đàn Không chớp hai mắt, cực kỳ tỏa sáng trong đêm đen.

Không thể, gần một ngàn năm qua trong Lăng Ưu Giới chưa người nào có thể phi thăng thành tiên cả!

–Đó là tất nhiên rồi.

Vong Thông ngồi xổm xuống, vuốt đầu tiểu cô nương:

–Chỉ cần con nghiêm túc tu luyện, đạo tâm đoan chính thì sẽ có cơ hội phi thăng thôi.

Ông ta không phải là lừa gạt con nít mà chỉ là đang thiện lương cổ vũ thôi.

Do Đàn Không vừa mới tới Tu Chân Giới nên cái gì cũng thấy tò mò, Vong Thông nắm tay Đàn Không đi rất chậm. Đàn Không cảm thấy có chút hoa mắt, có vài con động vật có thể nói tiếng người, thậm chí còn có anh vũ biết phun nước nữa.

Đi được một nửa, Vong Thông phát hiện Đàn Không nhìn mấy con thỏ mập mạp rất nhiều lần liền nói:

–Loại thỏ này bình thường không thích hợp làm sủng vật, sau này nếu con không tính đi theo con đường ngự thú thì tốt nhất không cần dưỡng sủng vật, rất dễ dàng bị phân tâm.

Đàn Không thu hồi tầm mắt, lắc đầu nói:

–Không phải dưỡng sủng vật.

Liếm liếm khóe miệng, mấy con thỏ này nhìn qua đều béo chắc nướng lên ăn rất ngon. Năm trước trong hậu cung có một vị phi tử nổi giận đánh chết một con thỏ, sau đó bé muốn nhặt về tới nướng ăn nhưng nào biết mấy cung nữ thái giám kia còn nhanh hơn bé, ngay cả cọng lông thỏ bé còn chưa kịp đụng đến nữa.

–Thật ngoan!

Vong Thông vỗ vỗ đầu Đàn Không, cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, đệ tử quan môn tương lai này của ông thật ngoan ngoãn, tư chất như thế nào cũng không quan trọng nữa rồi, quan trọng chính là ngoan ngoãn.

Đàn Không xuất hiện khiến ông có hiểu biết mới về sinh vật gọi là trẻ con này.

Nhưng sau khi đi được vài bước, ông phát hiện Đàn Không vẫn còn nhìn chằm chằm mấy con thỏ, sau khi nội tâm giãy giụa một chút thì ông xoa đầu tiểu cô nương mà nói:

–Thấy thứ mình thích thì đi mua đi!

Đồ nhi tương lai còn nhỏ, lâu lâu chiều theo tiểu cô nương cũng không có gì to tát cả. Dù sao con thỏ cũng chỉ ăn cỏ, cũng không tốn lương thực mấy.

Đàn Không chỉ là lắc đầu:

–Không mua!

–Nha đầu nhà ngươi!

Vong Thông ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn Đàn Không:

–Tiểu hài tử có quyền lợi tùy hứng, chờ sau khi con lớn lên, vi sư sẽ không nuông chiều con như vậy nữa đâu.

Ông tìm tìm trên người, móc ra hai viên linh thạch đặt trong tay Đàn Không:

–Đi đi!

Cầm hai viên đá ấm áp màu xanh biếc, Đàn Không lắc đầu, chủ động nắm lấy tay Vong Thông:

–Sư phụ, con không dưỡng con thỏ.

–Vậy nuôi chó con nhé!

Vong Thông chỉ vào chó con lồng sắt kế bên:

–Con chó này đẹp hơn thỏ nhiều nè!

Tuy rằng nuôi chó khá hao lương thực, nhưng nếu đồ nhi thích thì cứ ráng mà nuôi thôi.

Đàn Không vẫn lắc đầu, bỏ lại linh thạch vào tay Vong Thông, chỉ vào tấm bảng cách đó không xa:

–Sư phụ, chúng ta mua cái này đi!

Vong Thông quay đầu nhìn lại, bên kia là quán bán thịt nướng, trên đó viết “Nướng thịt thỏ hai mươi ngọc tệ một con”, giá cả chỉ bằng một phần năm thỏ sống thôi.

Vong Thông lúc này mới hiểu ra, nguyên lai tiểu đồ đệ nhìn chằm chằm con thỏ không phải là muốn nuôi dưỡng sủng vật mà là muốn ăn thịt. Ông ta nhét một viên linh thạch vào trong tay Đàn Không, hào sảng phất tay:

–Đi mua đi!

Trong chốc lát Đàn Không đã xách hai con thỏ nướng trở về, còn bởi vì bề ngoài đáng yêu lại nói ngọt, chủ quán còn tặng kèm cho bé một miếng cánh gà nướng.

–Sư phụ, cho người nè!

Đàn Không cười tủm tỉm mà đưa con thỏ nướng cùng miếng cánh gà kia cho Vong Thông, sau khi Vong Thông nhận thỏ nướng thì Đàn Không trả lại 60 linh ngọc thạch cho ông.

–Thật ngon!

Đàn Không có chút đói nên mở to miệng cắn thịt thỏ, hít hít cái mũi, sau đó còn nhìn cánh gà được tặng kèm trong tay Vong Thông không quên khen tặng:

–Chủ quán là người tốt!

–Ừ!

Vong Thông cười cười, không có nói cho Đàn Không biết là chủ quán đó thối lại linh ngọc thạch có hai viên là giả. Ông đem ngọc tệ bỏ vào trong túi, vén tay áo lên, cúi đầu gặm thịt thỏ.

Vạn tinh trừ tịch vạn năm mới gặp một lần, Đàn Không vừa tới Tu Chân Giới đã được ăn thịt thỏ nướng. Bé ngẩng đầu nhìn bầu trời xinh đẹp, tâm tình sung sướng, Tu Chân Giới thật tốt.

–Con ăn cái này đi!

Vong Thông đưa cánh gà nướng cho Đàn Không:

–Ta không thích ăn cái này.

–Cám ơn sư phụ!

Đàn Không há to miệng, một ngụm cắn cánh gà, dầu mỡ dính trên mặt, lộ ra nụ cười sáng lạn.

Nhìn nụ cười này, có một đứa con đáng yêu cỡ này thì đừng nói ăn cánh gà thì dù là cánh khổng tước, cánh phượng hoàng ông cũng sẽ liều mạng tìm cho bé.

Chỉ có vấn đề là dù ông có liều mạng…… Cũng tìm khônng ra.

Oanh.

Bầu trời bỗng nhiên có tiếng nổ vang, Đàn Không khiếp sợ. Vong Thông không rảnh lo trong tay có dính dầu mỡ hay không liền duỗi tay ôm lấy Đàn Không:

–Đồ đệ ngoan không sợ, đây là bắn pháo hoa trừ tịch đó!

Lúc này cũng mặc kệ Đàn Không có tư chất tu đạo hay không thì Vong Thông cũng đã kêu đồ đệ rồi.

Đàn Không ngẩng đầu, nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều ngôi sao xinh đẹp, những ngôi sao này ở trong không trung bay múa, cuối cùng hóa thành tinh vũ, từ trên bầu trời rớt xuống. Bé duỗi tay bắt lấy, lại phát hiện những ngôi sao này chỉ là ánh sáng hư vô không phải là thật thể.

Trên đường có vô số người hoan hô nhảy nhót, náo nhiệt phi thường.

Ngôi sao lấp lánh bao lâu, Đàn Không liền nhìn bấy lâu, bé lớn như vậy còn chưa từng gặp qua cảnh tượng xinh đẹp như vậy. Chỉ là bé không rõ, vì sao trên bầu trời vẫn còn lấp lánh ba chữ “Thanh Thủy các”.

–Mê cảnh tinh tượng năm nay nghe nói là do Thanh Thúy Các bỏ tiền thuê người làm, đúng là tông môn lớn có khác nhỉ!

Nghe được người khác bàn tán, Đàn Không bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là người tu tiên cũng giống như phàm nhân rất coi trọng mức độ nổi tiếng nha.

Nhận được tin tức của Vong Thông, khi hai đồ đệ đến đón ông thì liền nhìn thấy sư phụ hạc phát đồng nhan đang lôi kéo một tiểu cô nương ngồi xổm ở góc đường, mỡ từ thịt nướng chảy đầy tay, hoàn toàn mất hình tượng.

Nhìn thấy một màn này, đồ đệ có chút lo lắng sốt ruột, sư phụ lịch tâm kiếp thất bại, vô pháp tu luyện đến Nguyên Anh đại giai cho nên bất chấp tất cả sao?

-------------------------------------

Dịch giả: Linda Phan.

Biên tập: Cẩu Ca.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com.

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.