Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói Dối

Phiên bản Dịch · 2750 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Đàn Không từng giấu trộm hai quyển thoại bản tu tiên ở trong phòng: Một quyển có nội dung viết về một vị kiếm khách vô cùng lương thiện, thương nghèo xót yếu. Ngày nọ, anh ta ra cửa giúp đỡ một cụ già bị lưu manh bắt nạt, trên thực tế cụ già này là do thần tiên trên trời biến thành, vì để khen thưởng cho vị kiếm khách nhân hậu này vị tiên liền cho anh ta một viên tiên đan. Sau khi vị kiếm khách ăn tiên đan thì nhanh chóng đạp đất hóa thành tiên, bay lên trời làm thiên quan.

Quyển còn lại càng thêm ly kỳ, vai chính là một thợ săn bình thường, không cẩn thận rớt xuống vực thẳm, hắn nhặt được một quyển công pháp tu luyện, sau đó liền bước lên con đường tu luyện. Trên con đường tu luyện rộng lớn này, người thợ săn trải qua rất nhiều trắc trở, được cao nhân thu làm đệ tử quan môn, cuối cùng trở thành người đứng đầu chính đạo giới tu chân, được vô số nam tu sĩ sùng bái, cũng được vô số nữ tu sĩ ái mộ. Chỉ tiếc là quyển sách này không có kết thúc, Đàn Không cũng rất muốn biết vị thợ săn này sau đó có tu thành đại đạo hay không, có phi thăng thành tiên hay không?

Đối với người không có tiếp xúc nhiều với thoại bản dân gian như Đàn Không thì hai câu chuyện xưa này đã là cực kỳ xuất sắc rồi! Bé còn nhỏ tuổi nên ngẫu nhiên cũng sẽ mơ mộng một chút như là: vào một đêm trăng sáng sao thưa nào đó sẽ có thần tiên từ trên trời giáng xuống, nói với rằng bé là hạt giống để tu tiên nên muốn thu bé làm đồ đệ.

Lúc mới vừa ôm mộng mơ như thế thì ngay cả chữ bé cũng còn chưa biết hết, nội dung hai quyển sách này cũng là do bé mơ hồ vừa xem vừa đoán mà thôi. Hiện tại bé đã có thể đọc làu làu hai quyển sách này mà vẫn chưa đợi được thần tiên buông xuống.

Trước kia trước khi ngủ, bé thường trộm tự hỏi: thần tiên gia gia khi nào sẽ đến đón bé? Hiện tại bé đã không còn là đứa trẻ sáu bảy tuổi nữa rồi, cho nên bé học được cách khống chế dục vọng, chỉ dăm ba bữa mới nhắc một lần.

Đàn Không vẫn luôn cầu nguyện như vậy nhưng thần tiên vẫn không có tới.

Ngược lại thoại bản của bé giấu kỹ đã bị nữ quan phát hiện, phu tử phạt bé chép sách một tháng, nói: bé thân là công chúa hoàng triều, không nên xem mấy quyển sách thấp kém hạ tiện như thế.

Phu tử nói: người đọc sách nói chuyện thần tiên.

Nhưng Đàn Không lại cảm thấy phu tử đang nói dối. Bởi vì sau mấy năm Cảnh Hồng Đế đăng cơ, mỗi năm đều sẽ tế thiên, thậm chí còn luôn thích dùng thần tích để cường điệu ông ta được trời cao coi trọng cỡ nào, nhóm cung nô cũng thường thường nói bệ hạ chính là người có được thiên mệnh.

Người lớn vẫn luôn dối trá như thế, khẩu thị tâm phi nữa.

Đàn Không luôn khịt mũi coi thường loại hành vi này của họ, đương nhiên là bé chỉ dám trộm khinh bỉ mà thôi.

Ngân quang phía trên hoàng cung càng ngày càng lóa mắt, Đàn Không buông hai tay che mặt xuống, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào tầng ánh sáng đang phủ xuống hoàng cung, đây là thần tiên tới đón bé sao?

Ngân quang quá mức mãnh liệt đâm vào trong mắt Đàn Không có chút đau, bé vội dùng tay xoa xoa mắt trái, lại cực lực mở to mắt phải. Đến lúc mắt trái dễ chịu hơn một chút thì bé vội vàng mở mắt, sau đó mới dùng tay xoa mắt phải.

Thần tiên …… Có lẽ là tới đón bé đi đúng không?

Kỳ cảnh cỡ này xuất hiện khiến cả triều văn võ có chút phản ứng không kịp, Cảnh Hồng Đế thậm chí có chút thất thố từ trên ngai vàng đứng dậy, cuồng nhiệt nhìn lên trên trời.

Đế vương anh hùng cầu quyền thế, mỹ nhân, nhưng sau khi có được tất cả những thứ này thì liền mơ tưởng trường sinh bất lão. Cảnh Hồng Đế là một đế vương đủ tư cách, đế vương có dã tâm cùng dục vọng, ông ta cũng vậy thậm chí là không hề ít hơn lịch đại hoàng đế ngày trước.

Ngân quang dần dần buông xuống, từ bên trong vùng sáng đi ra một lão nhân mặc áo bào màu tro, lão nhân hạc phát đồng nhan, trên người không có đeo kiếm cũng không có pháp bảo, nhưng là phong thái cao nhân xuất trần kia, cho nên vị đế vương này vô cùng tin tưởng đây chính là tiên nhân.

–Tiên trưởng hạ xuống bỉ quốc giúp cho bỉ quốc trở nên phồn hoa rực rỡ.

Cảnh Hồng Đế bước nhanh tiến lên, nhưng khi ông ta đang mừng rỡ như điên thì tiên nhân liền dừng lại ở khoảng cách năm bước chân. Cảnh Hồng Đế là một nam nhân có lòng đa nghi rất nặng, mặc dù đối phương là “Tiên nhân” thì cũng không ngoại lệ. Hành đại lễ xong, rồi Cảnh Hồng Đế nói:

–Thỉnh tiên nhân ngồi ghế trên.

Tiên nhân giơ tay lên:

–Không cần.

Nghe thấy lời tiên nhân nói, mọi người nội tâm sinh ra cảm giác kinh sợ, tiên nhân lãnh đạm với bệ hạ như thế chẳng lẽ là trời xanh bất mãn với việc bệ hạ đoạt ngôi của tiền triều hay sao? Nhưng mấy thế hệ hoàng đế tiền triều đều vô năng, làm cho bá tánh trăm họ lầm than, nếu bọn họ không phản thì nơi nào còn đường sống chứ?

Hình như đoán được suy nghĩ của những người này nên vị tiên nhân kia sờ sờ chòm râu dưới cằm:

–Hôm nay ta đến đây là vì muốn báo ân cho một người.

Báo ân?

Mọi người nghe thấy lời này trong lòng có chút kích động, hận đối tượng tiên nhân báo ân không phải là mình. Ai không muốn dính dáng một chút quan hệ với tiên nhân chứ? Cũng may mọi người còn nhớ rõ thân phận bản thân, không để lộ biểu tình quá mức cuồng nhiệt ra ngoài.

Cảnh Hồng Đế tuy có chút thất vọng nhưng là ít nhất cũng yên tâm là tiên nhân không phải bất mãn vì ông ta đoạt giang sơn của tiền triều. Quay đầu nhìn xuống các triều thần đứng ở phía dưới, Trương đại nhân luôn có mỹ danh là thiện nhân, Lý đại nhân cũng thường cứu tế bá tánh, còn có Vương đại nhân mới điều nhiệm hồi kinh trước đó còn từng được quá vạn dân khen ngợi, cũng không biết là ai có phúc khí như vậy.

–Không biết tiên nhân muốn tìm người nào?

Cảnh Hồng Đế phi thường rộng lượng, tiên nhân muốn cảm ơn thần tử của ông ta thì đối với ông ta cũng có chỗ lợi.

–Là một đứa bé.

Tiên nhân nở nụ cười bí ẩn:

–Ta thiếu người đó một phần nhân quả.

Đứa trẻ sao?

Trẻ con có thể xuất hiện ở đây hôm nay chỉ có hoàng tử hoàng tôn thôi. Cảnh Hồng Đế cuối cùng cũng yên tâm:

–Không biết vị hậu nhân nào của trẫm có thể có phần duyên phận này cùng tiên trưởng vậy?

Đàn Không bị đám người lớn đẩy ra đằng sau ráng nhón chân lên, bé muốn xem dung mạo của tiên nhân lại bị một vị hoàng tôn nữ kéo lại .

Hoàng tôn nữ này chỉ mới khoảng bảy tám tuổi thôi, nói chuyện không một chút kiêng dè:

–Một công chúa tiền triều mất nước như ngươi đừng mưu toan mà chen lên phía trước.

Hoàng gia gia chính là thiên tử, cho nên người có ân với tiên nhân chính là đám hoàng tử hoàng tôn bọn họ.

Cung nô bên cạnh hoàng tôn nữ kia thấy thế liền duỗi tay ấn chặt Đàn Không tại chỗ ngồi, không cho bé đứng lên. Hoàng đế tiền triều vô năng hoa mắt ù tai, nữ nhi của ông ta tất nhiên cũng là người thân mang tội nghiệt, sao có thể nào để tiên trưởng nhìn thấy tội nhân như thế.

Đàn Không không cam lòng:

–Ta đã cầu nguyện với tiên nhân, bọn họ sẽ đến đón ta đó!

Mấy vị hoàng tử hoàng tôn nghe vậy thấp giọng cười nhạo:

–Tiên trưởng làm sao có thể tới đón tiền triều dư nghiệt như ngươi được chứ, Cơ gia các ngươi ngay cả giang sơn cơ nghiệp còn giữ không được thì còn mơ ước có ân với tiên nhân sao?

Đàn Không trợn tròn đôi mắt, há mồm nói:

–Các ngươi……

Cung nô vội duỗi tay che miệng bé lại, bé không thể nói tiếp được. Các hoàng tử hoàng tôn cười hì hì nhìn bộ dáng chật vật của bé, chờ cung nhân triệu bọn hắn đi gặp tiên nhân, bọn họ sửa sửa quần áo, nho nhã lễ độ đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng bọn họ dần dần đi xa, Đàn Không muốn duỗi tay túm góc áo bọn họ nhưng mà bọn họ đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã mất bóng. Đàn Không nghĩ có lẽ tiên nhân rất nhanh sẽ đón hoàng tử hoàng nữ nào đó rời đi, có lẽ cũng không biết bé đã từng cầu nguyện.

Có cung nhân mềm lòng thấy Đàn Không bị cung nô kia ấn trên đất có chút đáng thương, nhịn không được nhỏ giọng nói:

–Điện hạ, ngài đừng quậy phá, miễn cho……

Nếu để bệ hạ cùng Hoàng hậu biết vị công chúa tiền triều này mưu toan tiếp cận tiên trưởng thì đợi sau khi tiên trưởng rời đi, vị công chúa tiền triều này ngay cả mệnh cũng giữ không nổi.

Trong đôi mắt tròn xoe của Đàn Không trào ra nước mắt, đây là lần đầu tiên bé khóc sau khi bị hoàng đế đương triều phong làm Bình Ninh công chúa,. Bé khóc trong im lặng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, làm ướt mu bàn tay cung nô, chảy vào ống tay áo màu lam của cung nô đó.

Năm đó trước khi mẫu thân tự sát đã nói với bé: phải tồn tại, phải mỉm cười mà sống tiếp.

Bé vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hôm nay bé nhịn không được, nước mắt không chịu nghe lời. Bé không có cách nào ngừng khóc được.

Nhìn đám người đang ngăn cản mình, Đàn Không không ngừng chớp mắt, muốn cho nước mắt nghe lời mà ngừng rơi, muốn tầm mắt trở nên rõ ràng một chút nhưng mà nước mắt lại không ngừng theo hốc mắt rớt xuống, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ khiến bé không thấy rõ phía trước.

Bỗng nhiên, đám người bắt đầu tản ra, nghiêng nghiêng ngả ngả, thậm chí còn chừa ra một con đường trước mắt bé. Đàn Không trợn to đôi mắt, nỗ lực ngẩng đầu nhìn bóng người màu xám mơ hồ trước mắt.

Vong Thông cong lưng, ôm Đàn Không từ trong tay cung nhân lên, xoay người nhìn về phía mọi người:

–Vị cô nương này chính là ân nhân của ta.

Mãn đường ồ lên, văn võ bá quan như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, người cùng tiên nhân có duyên phận thế nhưng lại là huyết mạch duy nhất mà tiền triều lưu lại.

–Tiên trưởng……

Cảnh Hồng Đế nhìn Đàn Không tóc tai rối bời

–Nàng chính là dưỡng nữ của trẫm - Bình Ninh công chúa.

Vong Thông vỗ nhẹ tiểu cô nương ngoan ngoãn ghé vào trên vai mình, từ trong Tu Di giới lấy ra một kiện áo choàng khoác lên người bé, sau đó nói với đối Cảnh Hồng Đế:

–Tiểu cô nương này thật sự là người có duyên phận với ta.

Cảnh Hồng Đế không chút nghĩ ngợi nói:

–Khuyển nữ cùng tiên trưởng có duyên đó là phúc phận của khuyển nữ, không bằng để nàng ở bên người tiên trưởng hầu hạ, vì tiên trưởng phân ưu.

Vong Thông sao lại không nhận ra vị đế vương nhân gian này không thích tiểu cô nương này chứ, có điều ông ta là người tu đạo nên không muốn có liên hệ với chuyện của phàm nhân, chỉ nhàn nhạt gật đầu:

–Ta xem nàng cùng bệ hạ cũng không duyên phận cha con nên ta sẽ mang nàng lên.

Cảnh Hồng Đế có chút xấu hổ, ông là một hoàng đế đương triều khai quốc, sao có thể cùng huyết mạch tiền triều có duyên phận cha con gì chứ? Bất quá ông ta chỉ muốn cùng tiên gia nhấc lên vài phần quan hệ mà thôi. Hiện tại lại bị tiên trưởng không chút lưu tình vạch trần tuy có chút nóng mặt, nhưng ông ta có thể đánh hạ thiên hạ này chính là dựa vào không biết xấu hổ, cho nên lập tức liền sửa lời nói:

–Tiên trưởng nói rất đúng.

Mấy vị hoàng tử hoàng tôn trước đó bắt nạt Đàn Không về lại trốn ở sau lưng cung nhân, không dám để tiên nhân nhìn thấy bọn họ, càng không dám để Đàn Không phát hiện bọn họ.

–Một khi đã như vậy, ta đây liền cáo từ.

Vong Thông nói xong câu đó, chân dẫm tường vân, đạp đất bay lên. Cảnh Hồng Đế nhìn thấy phong thái của tiên gia như vậy, không chút nghĩ ngợi liền hành đại lễ bái lạy:

–Cung tiễn tiên trưởng.

Đàn Không ghé vào trong ngực tiên nhân trộm nhìn xuống, vị đế vương cao cao tại thượng này hiện giờ vừa hèn mọn lại cung kính, nhỏ bé đến không mức đáng giá nhắc tới.

–Không cần nhìn nữa, đoạn trần duyên này đã tẫn, mấy chuyện phàm trần này đã không còn liên quan tới con nữa.

Vong Thông sờ sờ mái tóc bù xù của tiểu cô nương, làm cho búi tóc song nha của của bé hoàn toàn xõa xuống.

Đàn Không đỏ mặt nhỏ giọng nói:

–Con ngày thường ăn rất nhiều.

Vong Thông cười hỏi:

–Chẳng lẽ con sợ ta không nuôi nổi con sao?

–Con, con sợ ngài ôm mệt.

Vong Thông cúi đầu nhìn hai mắt ngập nước của tiểu cô nương:

–Người tu đạo sao có thể vô dụng như thế chứ?

Đàn Không trộm nhìn vị tiên nhân này, cảm thấy ông có chút quen mắt, nhưng âm thầm suy nghĩ thật lâu mà trong đầu cũng không có ký ức gì về tiên nhân cả, chẳng lẽ là bé gặp qua ở trong mộng?

Vậy khẳng định là tiên nhân đã nghe được tâm nguyện trước khi ngủ của bé rồi.

–Tiên trưởng, bởi vì ngài nghe được tâm nguyện của con, cho nên cố ý tới đón con sao?

Vong Thông lại cúi đầu nhìn hai mắt tiểu cô nương, trong đó tràn đầy chờ mong cùng khát khao.

–Phải.

Vong Thông có cút dối lòng mà gật đầu.

Có lẽ là đôi mắt của đứa nhỏ này quá xinh đẹp cho nên một lão già sống mấy trăm năm như ông mới luyến tiếc làm tiểu cô nương thất vọng. Cũng may ông không phải là người xuất gia, nói dối một câu cũng không sao, dù sao cũng là thiện ý.

Người tu đạo thiện ý nói dối, làm sao có thể tính là nói dối đây?

------------------------------------

Dịch giả: Linda Phan.

Biên tập: Cẩu Ca.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.