Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuống Núi

Phiên bản Dịch · 2178 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Sau khi cùng các sư tỷ xem xong lễ nhập môn của các đệ tử mới, Đàn Không đi tìm Vong Thông, trình bày mong muốn xuống núi một khoảng thời gian của mình.

-Con muốn xuống núi à?

Vong Thông trầm mặc một lát, nhíu mày:

–Ở bên trong tông môn có chuyện gì ấm ức hay sao?

–Sư phụ!

Đàn Không bất đắc dĩ cười:

–Làm gì có ai dám làm con chịu ấm ức chứ! Gần đây, tu vi của con vẫn luôn trì trệ không tiến, nên muốn xuống núi một chút xem sao. Nhiều năm như vậy con vẫn luôn không rõ thế giới bên ngoài ra sao. Lần đầu tiên con thật sự tiếp xúc với bên ngoài có lẽ là buổi tối năm con mười tuổi ấy, là nhờ sư phụ dẫn con tới Lăng Ưu giới. Đêm hôm đó thật đẹp, đẹp đến mức khiến con cho rằng mình đang nằm mơ.

–Sư phụ, con muốn đi xem thử!

Đàn Không kéo cánh tay áo Vong Thông, lắc lắc:

–Sư phụ, người đồng ý với con đi!

–Đã là đại cô nương mười sáu tuổi rồi, con vẫn còn thích nhõng nhẽo với sư phụ à.

Vong Thông quay đầu:

–Ngày mai, hai sư đồ ta sẽ nói tiếp về chuyện này, sư phụ cần cân nhắc một chút.

Nói xong, ông vung áo, bước ra ngoài.

–Vậy rốt cuộc là người có đồng ý hay không đồng ý ạ?

Đàn Không ôm mặt, thở dài. Quay đầu nhìn động phủ vắng vẻ, Đàn Không ra ngoài hái hai nhành hoa mai đặt trên bàn trong động phủ Vong Thông rồi mới xoay người trở về động phủ của mình.

–Vong Thông, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!

Thanh Nguyên trừng mắt nhìn Vong Thông đang ngồi trong động phủ của mình, không kiên nhẫn:

–Nơi này của ta không chào đón ngươi!

–Ngươi cho rằng ta muốn tới nơi này của ngươi à?

Vong Thông liếc mắt xem thường, cầm lấy ấm trà trên bàn, không nhanh không chậm rót cho mình một ly trà, nhấp một ngụm rồi ghét bỏ:

–Phẩm vị của ngươi thật lạ, uống một vị trà mấy trăm năm vẫn không thay đổi.

–Chê ta không phẩm vị thì ngươi có thể không uống!

Thanh Nguyên hận không thể lập tức đuổi Vong Thông ra ngoài:

–Có việc gì cần nói thì nói đi!

–Ngươi còn nhớ rõ thời điểm ngươi xuống núi rèn luyện bảy trăm năm trước, ngươi có mượn ta một trăm linh thạch không?

Vong Thông buông chén trà:

–Đã nhiều năm như vậy, có phải bây giờ ngươi nên trả lại hay không?

–Chuyện bảy trăm năm trước mà ngươi vẫn còn nhớ rõ à?

Thanh Nguyên khó tin mà nhìn Vong Thông:

–Năm đó, lúc ngươi ra khỏi tông môn tại sao lại không nói ngươi còn ăn chùa uống chùa ở chỗ ta.

–Ăn chùa là ăn chùa, mượn là mượn!

Vong Thông sờ sờ chòm râu:

–Số nợ này vẫn nên tính rõ ràng đi!

–Cầm đi cầm đi!

Thanh Nguyên móc ra một túi linh thạch ném tới trước mặt Vong Thông:

–Tiền vốn cộng thêm tiền lãi, cầm đi!

Vong Thông cũng không giận, nhặt túi linh thạch trên bàn lên, ngâm nga một tiểu khúc học được từ người phàm, một bước lắc ba bước mà đi rồi. Thanh Nguyên ở phía sau tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa là mắng chửi người.

Sớm biết tên khốn khiếp này hèn như vậy, ông đã không hào phóng đến thế, lại lãng phí năm trăm linh thạch!

Ở Thần Hà Phong dạo một vòng, Vong Thông lại đến Ngọ Dương Phong, Tử Ngọ Phong, Tịch Chiếu Phong chạy một hồi, đến từng chỗ ở của các sư đệ để cướp đoạt một khoản linh thạch, sau đó bắt đầu tiến về hướng chủ phong. Dù sao đệ tử không có linh thạch, đi tìm sư huynh là đạo lý hiển nhiên.

Hành Ngạn đang xem sách trong thư phòng, nghe được Vật Xuyên báo Vong Thông muốn gặp ông thì nhịn không được có chút đau đầu, chỉ cần lúc nào sư đệ vô duyên vô cớ chạy tới tìm ông, khẳng định sẽ không có chuyện gì tốt đẹp đâu:

–Để cho y vào đi!

–Sư huynh à!

Vong Thông tiến vào với khuôn mặt đau khổ, hành lễ với Hành Ngạn rồi nói:

–Đệ…

–Nói đi, đệ muốn bao nhiêu?

Hành Ngạn ném cuốn sách lên bàn, xoa xoa huyệt Thái Dương:

–Đừng than khóc, ta đau đầu!

–Sư huynh, lời này của huynh…

Vong Thông đưa ra một ngón tay.

–Một trăm à?

Vong Thông lắc đầu:

–Một ngàn.

–Đệ lại làm chuyện xấu gì rồi?

Hành Ngạn chau mày:

–Làm gì mà muốn nhiều như vậy?

–Mấy năm này, đệ ngay cả cửa đều không ra, đi đâu mà giở trò xấu xa chứ?

Vong Thông ngồi xếp bằng ngay ngắn trước mặt Hành Ngạn:

–Là tiểu đồ đệ của đệ muốn ra cửa rèn luyện, tuy nói là không nỡ để nàng đi nhưng đứa nhỏ đã lớn rồi cũng nên đi ra ngoài một chút, ngộ lỡ bị đệ nuôi thành kiểu không biết khổ là gì thì chẳng phải là bị đệ nuôi hỏng rồi sao?

Ông thở dài, trong giọng nói là tràn đầy thương xót:

–Nhưng nàng mới lớn có bao nhiêu đâu, trên người không có bùa chú pháp khí phòng thân, đệ cũng không yên tâm, cũng may mấy năm nay đệ đã tích cóp không ít pháp khí phòng ngự, để nàng mang ở trên người cũng đủ rồi. Nhưng mà khi ra bên ngoài, bất cứ chỗ nào cũng đều không thể thiếu linh thạch.

Nói đến đây, ông nở nụ cười lấy lòng Hành Ngạn:

–Sư huynh, người cũng biết đệ tích cóp không được bao nhiêu linh thạch, cho nên chỉ có thể da mặt dày tới đây xin linh thạch của huynh thôi!

–Đời này, đệ cũng chỉ có dạy dỗ học trò là làm tốt và đáng khen ngợi thôi!

Hành Ngạn nhấc cằm với Vật Xuyên:

–Vật Xuyên, đi lấy hai ngàn linh thạch cho Vong Thông sư thúc đi!

–Chỉ có sư huynh là hào phóng nhất thôi, đệ thay mặt tiểu đồ đệ cảm ơn huynh!

Vong Thông xoa xoa tay:

–Nếu huynh có thứ gì không xài thì có thể tặng cho tiểu đồ đệ của đệ!

Hành Ngạn nhìn ông một lát, mới lấy một cái túi trữ vật từ trong tay áo đưa cho ông:

–Cầm đi cầm đi, dặn dò Đàn Không ở bên ngoài chú ý an toàn, Vân Hoa Môn chúng ta tuy chú trọng làm việc thiện, nhưng quan trọng nhất chính là biết lượng sức mình, bất kể là chuyện gì, trước tiên đều phải bảo đảm an toàn cho bản thân, sau đó mới có thể làm chánh sự.

–Đệ sẽ dặn dò nàng.

Vong Thông thật nhanh chóng cất túi trữ vật vào trong tay áo của mình rồi mới nói:

–Đầu óc nha đầu kia vốn thông minh, chỉ do tính cách con bé hơi ngây thơ một chút, ở bên ngoài học thêm kiến thức cũng tốt!

–Đệ có thể nghĩ thông suốt điểm này là tốt rồi!

Hành Ngạn gật gật đầu:

–Nếu đệ quyết giữ nàng ở lại, không cho nàng rời núi mới là hại nàng!

Vong Thông cười cười, không nói gì. Ba đệ tử thân truyền của ông giống như những đứa con ruột của ông. Làm phụ thân, ông vừa hy vọng con mình có thể trở nên vang danh, lại cũng hy vọng con mình an bình cả đời, cho dù không có tiền đồ rộng mở cũng không quan trọng. Nhưng dù trong lòng ông không nỡ cỡ nào thì con mình cũng đang ở độ tuổi trưởng thành, điều ông có thể làm cũng chỉ là buông tay để cho bọn chúng lựa chọn con đường mà chúng muốn đi.

Năm đó, sư phụ cũng đối với ông như vậy, hiện tại ông cũng muốn làm như thế với đồ đệ của mình.

Buổi sáng hôm sau, Đàn Không thấy đặt linh thạch và túi trữ vật trên bàn, nàng cầm và cẩn thận xem xét, cười đến đỏ cả hốc mắt. Cái gì mà lười đến đưa cho nàng, rõ ràng chính là không nỡ để cho nàng đi, cho nên mới không dám lộ diện. Đem thư gấp cẩn thận rồi bỏ vào trong ngực, Đàn Không cất hết đồ vật vào trong túi trữ vật rồi đứng dậy đi ra khỏi động phủ.

–Sư muội.

Sáng sớm, Thành Dịch đã chờ ở ngoài động, thấy Đàn Không ra tới, hắn cười cười với cô:

–Hôm nay muội phải đi ra ngoài?

Đàn Không gật đầu, cúi đầu không dám nhìn Thành Dịch:

–Nếu là nhị sư huynh bế quan xong mà muội vẫn chưa trở về thì huynh hãy nói với huynh ấy là muội đi ra ngoài rèn luyện, nói không chừng chờ tới khi muội trở lại, là muội đã có thể đánh sâu vào Kim Đan kỳ rồi đó.

–Muội có tự tin như vậy à?

Thành Dịch khẽ cười một tiếng, đưa túi trữ vật đã chuẩn bị sẵn đưa cho Đàn Không:

–Đi sớm về sớm, nhớ rõ là sư phụ và sư huynh đều ở trong môn chờ muội đấy!

–Cám ơn sư huynh!

Đàn Không nhận lấy túi trữ vật, duỗi tay ôm Thành Dịch:

–Đại sư huynh, chờ muội trở lại nhé!

Buông Thành Dịch ra, nàng cũng không quay đầu lại mà bay xuống dưới núi, nàng sợ nếu mình quay đầu lại sẽ không nỡ đi.

Được sư phụ, sư huynh coi như hòn ngọc quý trên tay để sủng ái sáu năm, Đàn Không cảm thấy chính mình phải càng nỗ lực, càng thêm thành công thì mới có thể hồi báo phần thân tình này. Bởi vì nàng quá coi trọng cho nên mới quý trọng; bởi vì nàng quý trọng cho nên mới nỗ lực.

–Diễn Võ Trường này là nơi sau này các ngươi sẽ luyện tập. Hai ngày sau, mỗi ngày các ngươi đều phải ở học tập ở chỗ này ……

Thanh thúy tiếng chuông truyền tới, quản sự dừng lại việc thông báo, quay người về phía cửa tông môn mà hành lễ.

–Quản sự, đây là có ý gì ạ?

Thiếu niên mập mạp đã thay xong đồng phục ngoại môn Vân Hoa Môn lớn tiếng hỏi:

–Vì sao bỗng nhiên lại có tiếng chuông vang lên thế ạ?

–Đây là để tiễn một đệ tử đi xa.

Vẻ mặt của quản sự nghiêm túc, xoay người nói với bọn họ,

–Chờ đến lúc các ngươi thành Trúc Cơ cũng sẽ được đi rèn luyện một mình như thế. Nhưng các ngươi nếu muốn đánh vào Trúc Cơ, các ngươi hiện tại phải nỗ lực nhiều vào, nhớ kỹ chưa?

–Đệ tử nhớ kỹ!

Đàn Không trực tiếp xuống núi, đi ngang qua tiệm sách, do dự một chút rồi đi vào. Ông chủ tiệm sách nhìn thấy nàng thì cười nói:

–Tiên trưởng tới thật đúng lúc, tiệm chúng tôi vừa mới nhận sách mới của Diệu Bút Khách, cô nương có muốn xem qua một chút không a?

–Muốn!

Đàn Không gật gật đầu, móc ra linh thạch đưa cho ông chủ tiệm sách;

–Ta muốn ra ngoài một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này nếu có thoại bản nào của Diệu Bút Khách hay, ngươi giữ lại giúp ta, chờ ta trở lại sẽ lấy.

–Xin cô nương cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ giúp tiên trưởng giữ lại mấy quyển thật hay!

Ông chủ tiệm sách liên tục đồng ý, dù sao cuốn sách của tác giả này cũng không có người nào hỏi thăm, ngoại trừ vị tiên trưởng này thôi.

–Chưởng quầy, nơi này có thoại bản của Diệu Bút Khách không?

Một giọng nam trầm thấp vang lên.

Ông chủ tiệm sách quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía cửa ngược chiều ánh sáng có một vị công tử mặt như quan ngọc đang đứng đó, tóc tết đuôi sam, trên người mặc áo gấm màu trắng không dính bụi trần, bàn tay trắng nõn đặt bên mép môi, thấp giọng ho một tiếng, trên mặt mang theo vài phần bệnh sắc.

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.