Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tặng Thuốc

Phiên bản Dịch · 2735 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Nghe thấy có người cùng thích thoại bản của Diệu Bút Khách giống mình, Đàn Không hết sức tò mò, quay đầu nhìn phía sau. Một nam nhân mặc áo gấm trắng tinh đang đi về phía bên này, tóc tai chỉnh tề, không có sợi nào lộn xộn. Đây là một người hết sức sạch sẽ, ngăn nắp, sạch sẽ đến mức làm cho người ta cảm thấy, nếu làm cho bụi đất dính lên người hắn thì chính là một tội lỗi, nói cách khác chính là làm nhục hắn.

Đàn Không chớp chớp đôi mắt to tròn, vô thức lùi phía sau một bước.

Nam nhân gật đầu với nàng, nhìn cuốn sách trên tay nàng, thoáng chút băn khoăn, đôi lông mày giãn ra

-Xin lỗi đã quấy rầy hai vị

Hắn bình thường rất ít khi cười, môi mỏng vô ý hơi hơi cong, trông có chút không được tự nhiên, nhưng là nhìn rất đẹp mắt. Trên thực tế, hắn có vẻ bề ngoài cực kỳ đẹp trai, cười cũng đẹp hơn so với người khác.

-Không sao.

Đàn Không lấy lại tinh thần, cười với đối phương,

-Ta cũng chỉ là người mua sách đi ngang qua đây thôi.

Nam nhân thấp giọng ho khan hai tiếng:

-Mới vừa rồi ở ngoài cửa, ta đã nghe thấy cô nương cùng ông chủ này nói chuyện, cô nương… cũng thích sách này sao?

-Cũng thích hả?

Đàn Không hai mắt sáng lên, chẳng lẽ nam tử có dung mạo đẹp mắt này cũng thích thoại bản của Diệu Bút Khách sao? Nghĩ vậy, nàng vui vẻ gật đầu nói,

-Đúng vậy, thoại bản này cốt truyện thật xuất sắc, vai chính vừa lợi hại lại trượng nghĩa, ta có rất nhiều sách này của tác giả này, nếu như ngươi thích thì…

Nàng muốn nói, nếu như ngươi thích, ta có thể cho ngươi mượn xem, nhưng nghĩ đến chuyện nàng sắp phải rời khỏi Ung Thành ngay lập tức, chỉ có thể ngượng ngùng cười,

-Nếu như lần này ta không ra ngoài, thì có lẽ sẽ cho ngươi mượn đọc rồi

-Cô nương muốn ra khỏi thành sao?

Nam nhân liếc mắt nhìn bên ngoài bông tuyết tung bay bên ngoài, hơi lo lắng nói,

-Bên ngoài gió lớn như thế, tu sĩ ngoài thành lại tâm tư khó dò, nếu cô nương muốn ra khỏi thành, nhất định phải hành động cẩn thận.

-Đa tạ, ta sẽ cẩn thận.

Người lạ có lòng tốt thế này cũng không khiến Đàn Không cảm thấy người này đang muốn xen vào việc người khác, nàng hành lễ với đối phương. Quay đầu nói với ông chủ tiệm sách:

-Chưởng quầy, ông nhất định phải giữ sách cho ta cẩn thận, chờ ta rèn luyện trở về, sẽ tới chỗ ông lấy.”

-“Tiên trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ lại sách cho người.”

Ông chủ thư phòng nghĩ nghĩ, sau đó bổ sung một câu: “Không chỉ có mình tôi giữ cho người, con trai cháu trai tôi đều cất giữ sách cho người.” Tiên trưởng này có đôi khi ra ngoài chính là vài chục năm, hắn sợ chính mình không thắng nổi thời gian, cho nên đem con cháu tính vào luôn.

-Chưởng quầy, ông thật biết cách nói giỡn.

Đàn Không đưa cho ông chủ tiệm sách mấy khối linh thạch,

-Số tiền này coi như là tiền đặt cọc, cáo từ.

-Tiên trưởng đi thong thả, tại hạ chờ tiên trưởng bình an trở về.

Ông chủ tiệ sách mỉm cười nhìn Đàn Không rời đi, sau đó mới khách khí nói với nam nhân,

-Công tử, xin chờ một chút, ta đi lấy sách cho người ngay đây.

Ở dưới giá sách có mấy cuốn thoại bản của Diệu Bút Khách, ông chủ tiệm sách vốn thuận tay định đưa cho nam tử, nhưng nhìn đến đối phương một thân áo gấm trắng tinh, tay trắng như ngọc, thì mới xoay người tìm chiếc khăn, lau cuốn sách sạch sẽ, mới hai tay đưa cho nam nhân:

-Công tử, mời xem!

-Đã làm phiền chưởng quầy rồi.

Vẻ mặt nam tử lạnh nhạt, cầm lấy cuốn sách trong tay ông chủ. Bàn tay kia sạch sẽ tới mức phát ra ánh sáng, làm cho ông chủ tiệm sách cảm thấy những quyển sách cũ như thế này để vào trong tay đối phương, chính là làm bẩn sự thanh cao của đối phương. Từ trước tới giờ, ông chủ tiệm sách luôn chú trọng việc chào mời khách mua sách, bây giờ gặp vị công tử có sức khỏe không tốt, thì không dám nói thêm câu dư thừa nào.

Thế nhưng ông không ngờ, vị công tử con nhà quyền quý tràn đầy tiên khí này, lại chủ động nói chuyện.

-Vị tiên tử vừa rồi là người Vân Hoa môn sao?

-Công tử thật là tinh mắt, vị tiên tử đó không chỉ là người Hoa Vân Môn, mà còn là đệ tử thân truyền của Vân Hoa Môn đó.

Nhắc tới Vân Hoa môn, trong giọng nói ông chủ tiệm sách mang theo vài phần tự hào. Đối với bá tánh ở Ung Thành vẻ vang của Vân Hoa Môn chính là niềm tự hào của họ,

-Năm đó, lần đầu tiên nàng tới cửa tiệm này của ta, thì vẫn là tiểu cô nương búi tóc hai bên, bây giờ chỉ đảo mắt một cái đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ, công tử xem nàng có lợi hại hay không?

Nam nhân gật gật đầu, móc ra linh thạch đưa cho ông chủ tiệm sách.

-Mấy cuốn sách này không đáng giá nhiều tiền như vậy đâu.

Ông chủ tiệm sách chỉ lấy một khối linh thạch, trả lại cho năm nhân bốn mươi đồng tiền ngọc.

-Công tử ngươi tuy là từ nơi khác tới, nhưng là chúng ta buôn bán lấy uy tín làm đầu, người ở địa phương khác cũng cùng một giá tiền, mấy cuốn sách này không đáng giá bao nhiêu, ngươi đừng cho ta nhiều như vậy.

Nam tử cất linh thạch đi, nhẹ nhàng vuốt ve thoại bản trong tay, động tác ôn nhu giống như là đối với vàng bạc châu báu:

-Mấy cuốn sách này không đáng giá tiền sao?

-Tác giả Diệu Bút Khách này không phải là người nổi tiếng, hắn viết sách đương nhiên không được coi trọng. Ở Ung Thành này, sách của Diệu Bút Khách này có rất ít người đọc, có lẽ chỉ có vị tiên trưởng vừa rồi.

Ông chủ tiệm sách thấy vẻ lãnh đạm trên mặt nam tử, cho rằng chính mình nói quá nhiều làm cho đối phương phiền, vội nói:

-Khách nhân, ngài còn yêu cầu gì nữa không?

-Không cần.

Nam nhân cất sách, xoay người đi ra cửa, bóng dáng nam tử như hòa làm một với bông tuyết trong suốt bên ngoài.

Ung Thành có bốn cửa lớn, Đàn Không lựa chọn cửa Đông. Phía Đông Ung Thành có vài thành lớn phồn hoa cùng với rất nhiều thành nhỏ, chúng đều có người của các môn phái tu chân canh giữ, Đàn Không từng nghe Linh Tuệ sư tỷ có nói qua, phía đông có một nơi gọi là môn phái Thủy Nguyệt Trai, bên trong môn phái đó, tất cả đều là những cô nương hết sức xinh đẹp, các nàng sẽ nấu những loại rượu ngon, may những bộ quần áo xinh đẹp, giống như tiên nữ đang khiêu vũ, nàng, nàng muốn đi xem.

Mặc kệ như thế nào, chỉ cần nhìn tỷ tỷ xinh đẹp, tâm tình nhịn không được mà vui vẻ.

Trên đường phố ở Ung Thành, giẫm lên lớp tuyết đọng thật dày, Đàn Không bước đi thật chậm, bước đi thật nghiêm túc. Nàng quan sát những người nàng thấy ở hai bên đường, nghe bọn họ nói những chuyện nhỏ nhặt, trên mặt nàng lộ ra vui vẻ.

Ung Thành rất lớn, nhưng dù thành có lớn hơn nữa thì đi mãi vẫn tới điểm cuối. Nhìn cánh cửa thành cao ngất ngưởng, Đàn Không xoay người lại liếc nhìn đường phố phồn hoa rồi kiên định tiến lên phía trước.

Ra khỏi cửa Đông, Đàn Không mới sử dụng phi kiếm, còn chưa kịp nhảy lên, thì nàng nghe thấy phía sau có tiếng chuông vang lên, hai con ngự trắng tinh kéo xe chạy về phía ngoài thành, chuông đeo trên cổ ngựa phát ra âm thanh leng ka leng keng, sợi tua rua màu đỏ tung bay trong gió.

Điều khiển xe ngựa là một nam nhân trung niên mặc áo bào màu đen, trên người nam nhân có khí thế của một tu sĩ, nhưng mà Đàn Không không nhìn thấu tu vi của đối phương, chứng tỏ tu vi của đối phương cao hơn nàng rất nhiều, cho nên nàng rất thức thời né qua bên cạnh nhường đường.

Quy tắc đầu tiên khi đi ra ngoài chính là gặp được người lợi hại hơn mình, không cần phô trương, càng không nên kiêu ngạo. Giống như trong thoại bản, người dám làm như vậy, thông thường đều phải chết.

Xe ngựa sắp đi qua nàng, thì từ từ dừng lại. Đàn Không hít sâu một hơi, rồi tiến tới, định luật ở bên ngoài gặp phải người lạ thích bới móc sắp xảy ra với nàng rồi.

Rèm bị vén lên, bên trong lộ ra một gương mặt tuấn mỹ không hề xa lạ với nàng:

-Là cô nương à?

Nam nhân nhìn nàng, có chút bất ngờ, hình như hắn còn muốn nói điều gì đó, nhưng sau đó hắn lại ho khan một cách mãnh liệt, nm tử vội vàng lấy khăn tay trắng tinh che lại miệng mình, quay đầu ra chỗ khác tránh mặt Đàn Không.

Đúng là người đẹp mà, ngay cả ho mà cũng đẹp như thế.

Đàn Không thấy đối phương ho khan đến mức đỏ cả hai má, giống như sắp mất mạng tới nơi, nên nang lấy một viên thuốc từ trong túi trữ vật ra, kiễng chân đưa tới trước mặt đối phương:

-Ta là đệ tử của Vân Hoa Môn, đây là đan dược do trưởng bối trong sư môn luyện chế, ăn vào có thể giúp huynh thoải mái hơn một chút.

Nếu nàng tùy tiện đưa thuốc thì người ta sẽ không dám ăn, vì vậy nàng tự nói ra thân phận của mình để cho đối phương yên tâm.

Nghĩ như thế, Đàn Không len lén thở dài trong lòng. Trước khi ra ngoài, nàng còn âm thầm thề là nếu như gặp chuyện không thể chỉ dựa hết vào danh tiếng của sư môn để giải quyết, không nghĩ tới vừa ra ngoài chưa đến nửa ngày, đã phải nhờ vào danh tiếng của sư môn để lấy lòng tin của người khác.

May mắn là lời thề này nàng không có nói ra, vậy cứ coi như nó không tồn tại đi. Lời chưa nói ra khỏi miệng, bất cứ lúc nào cũng đều có thể không tính.

-Đa tạ cô nương.

Nam nhân nhận lấy đan dược, cho vào miệng nuốt luôn mà không hề do dự. Người đàn ông trung niên điều khiển xe đứng bên cạnh, nhìn Đàn Không đang cười đến mi mắt cong cong, rũ xuống mí mắt mà không nói gì.

-Không cần khách khí.

Đàn Không phi thân nhảy lên phi kiếm, cười nói,

-Bên ngoài gió lớn, thân thể công tử không tốt, hay là chờ tuyết ngừng rồi hẵng ra ngoài thành.

Nhìn bộ dáng vị công tử này hơi thở yếu ớt, chắc là người không có tu vi, trong điều kiện tuyết rơi nhiều như lúc này có khi trong người hắn đang bị dày vò đến mức khó chịu.

-Làm phiền cô nương lo lắng, chỉ là tại hạ cần phải đi Thủy Nguyệt Trai xin một vị thuốc, vị thuốc này chỉ có mùa đông mới có, cho nên chỉ có thể đi chuyến này.

Nam nhân ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang bay ở phía trước mình,

-Tại hạ tên là Hoàn Tông, đa tạ cô nương đã tặng thuốc.

-Thì ra là như vậy.

Đàn Không thấy người này thân thể suy yếu, suy đoán vị thuốc này đối với hắn khả năng rất quan trọng, liền nói,

-Vậy thì chúc công tử sớm lấy được thuốc, thân thể khỏe mạnh.

-Đa tạ cô nương đã chúc tốt lành.

Hoàn Tông cong cong khóe miệng,

-Cáo từ.

-Cáo từ.

Đàn Không nghe thấy đối phương nói cáo từ rồi nhưng lại không bỏ rèm xuống, nàng khó hiểu nghiêng nghiêng đầu nhìn.

Chú ý tới động tác này của nàng, Hoàng Tông khẽ cười ra tiếng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng sau đó nói:

-Cô nương, xin mời đi trước.

Hóa ra là để nàng đi trước a. Đàn Không bừng tỉnh đại ngộ, hướng đối phương chắp tay, đạp phi kiếm bay đi, bay đến không trung nhìn xuống, vẫn còn nhìn thấy chiếc xe ngựa kia dừng lại ở ngoài cửa Đông.

Mẫu hậu từng nói qua với nàng, nữ nhân có vẻ ngoài đẹp mắt chính là những mầm móng tai họa. Không biết liệu nam nhân có vẻ ngoài đẹp mắt thì gọi là gì? Hy vọng thân thể hắn không có việc gì, tuấn mỹ như vậy, lỡ như có chuyện không may xảy ra, thì thật là đáng tiếc.

Ngoài cửa thành là một vùng đất rộng lớn, tất cả đều thuộc sự quản lý của Ung Thành, Đàn Không bay cũng không nhanh, cho nên tốn thời gian chừng mấy ngày đường mới tới được thành trấn tiếp theo. So sánh với Ung Thành thì thành này nhỏ hơn rất nhiều, nhưng mà cũng được coi là náo nhiệt.

Khi vừa mới vào thành, Đàn Không phát hiện những người canh cổng thành sẽ thu phí của những người dân bình thường, nhưng đối với tu sĩ thì không cần thu tiền. Nàng có chút băn khoăn, theo lý thuyết là tu sĩ thì càng có nhiều tiền, vì sao người ta cứ một mực thu tiền dân chúng, mà lại không lấy tiền tu sĩ?

Vào thành, trên đường phố rộn ràng nhốn nháo, Đàn Không mặc bộ đồ gấm, lộ ra nét ngây thơ nhưng người thường không ai dám đến trêu chọc nàng. Dân chúng bình thường mặc dù không nhìn ra tu sĩ có tu vi như thế nào, nhưng mà lại có thể phân biệt sự khác nhau giữa người thường và tu sĩ, chỉ cần là tu sĩ, bọn họ đều sẽ cung kính mà tránh đi.

“Nhà trọ, nhà trọ…” Đàn Không đi dọc phố tìm kiếm, đi ra ngoài, nếu không kiếm được khách điếm để nghỉ chân thì nàng cũng không nên mặt dày đi gõ cửa nhà người ta đúng không?

Tìm tới tìm lui, cuối cùng nàng chọn một nhà có cổng và sân rộng rãi, thoáng đãng, sảnh bên ngoài là nơi thực khách dùng cơm, dường như tất cả các phòng ở nhà trọ này đều xây ở phía sau. Nàng đi vào cửa, chưa kịp mở miệng, liền có một tiểu nhị đi tới tiếp đón nàng, đem giá cả các loại phòng lần lượt giới thiệu với nàng.

-Tiên tử, nếu người cần phòng luyện đan hoặc là thuê một gian phòng nhỏ ở một mình, nhà trọ chúng tôi đều đáp ứng được.

Tiểu nhị nhiệt tình hỏi,

-Người có việc gì cần thì cứ việc phân phó chúng tôi sẽ làm ngay.

-Cô nương một thân một mình ở bên ngoài thật không an toàn, hay là đến chỗ của ta đi.

Một nam nhân mang trang phục gấm ngồi bên cạnh dùng cơm lười biếng nói:

-Nhà ta luôn luôn rộng mở, còn có người phục vụ, nhất định sẽ không làm cho cô nương phải chịu ấm ức.

Đàn Không quay đầu nhìn về phía nam nhân đang nói chuyện, đuôi lông mày hơi hơi giật giật.

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.