Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ Tử Mới

Phiên bản Dịch · 2506 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Thành Dịch đang canh giữ ở cửa ra của Vấn Tiện Lộ, khi nghe được tiếng nhạc vang lên, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Tê Nguyệt Phong. Đệ tử đi theo bên cạnh thấy phản ứng của Thành Dịch lớn như vậy thì đều có chút nghi hoặc:

–Thành Dịch sư huynh, đã xảy chuyện gì thế ạ?

–Các ngươi canh giữ ở đây đi, ta trở về xem một chút!

Thành Dịch nhón mũi chân một chút, chạy vội về hướng Tê Nguyệt Phong.

Những đệ tử kia hoang mang đầy mặt:

–Chuyện gì mà có thể khiến Thành Dịch sư huynh gấp gáp như thế nhỉ?

–Chẳng lẽ là Đàn Không sư muội xuất quan?

Một vị đệ tử nói thêm:

–Hai năm trước sau khi Đàn Không sư muội có được pháp khí bản mệnh thì vẫn luôn bế quan không ra, cũng không biết muội ấy thế nào rồi!

Hai người đang nói thì một thiếu niên mặc quần áo tả tơi đi ra từ Vấn Tiên Lộ. Tóc tai thiếu niên tán loạn, thất tha thất thểu bò lên trên, trên mười ngón đều là nước bùn và máu bầm, mặt bị tuyết đông lạnh đến mức xanh mét nhưng đôi mắt lại sáng đến mức dọa người.

Sau khi thiếu niên bước lên một bậc cầu thang cuối cùng thì trên mặt lộ ra nụ cười, thiếu niên lắc lư rồi ngồi xuống trên nền tuyết.

Hắn bò lên trên rồi, rốt cuộc cũng bò được lên đỉnh rồi!

Ở Tê Nguyệt Phong.

Đàn Không đi ra khỏi cửa động, nhìn bông tuyết tung bay bên ngoài, nàng thở ra một làn hơi trắng:

–Lại đến mùa đông rồi!

–Sư muội, muội ra rồi sao?

Thành Dịch phi thân đến, thấy biểu tình của sư muội nhẹ nhàng thì cười hỏi:

–Mọi thứ đều thuận lợi chứ?

–Dạ?

Đàn Không gật đầu, chỉ chỉ về phía Vấn Tiên Lộ ở phía xa:

–Hình như bên kia có rất nhiều người, trong môn có đại sự gì vậy ạ?

–Môn phái sẽ tuyển nhận đệ tử mười năm một lần, ở đó đều là những người bình thường muốn bái nhập vào Vân Hoa Môn.

Thành Dịch thấy Đàn Không tò mò với đối với chuyện này:

–Muội có muốn đến nhanh để xem thử không?

–Có ạ!

Đàn Không gật đầu, đề khí nhảy xuống dưới, bay nhanh về hướng Vấn Tiên Lộ.

ở cửa ra vào của Vấn Tiên Lộ, ngoại trừ đệ tử của Vân Hoa Môn thì còn có vài người thường không có tu vi, vẻ mặt mệt mỏi đang đứng đó. Dù quần áo trên người bọn họ là hoa lệ hay là cũ nát thì đều không có ai dám lớn tiếng ồn ào, tranh thủ biểu hiện ra mặt tốt nhất của mình ở trước mặt Vân Hoa Môn.

–Có tiên tử bay qua kìa!

Có một thiếu niên mười mấy tuổi ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhỏ giọng kinh hô một tiếng.

Những người khác cũng đều ngẩng đầu, nhìn lên. Họ chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy sam màu xanh biếc đang nữ đạp tuyết bay đến, mái tóc đen bay múa trong gió khiến những người thường ít khi tiếp xúc với tu sĩ đều nhìn đến mức ngây người.

Thiếu niên quần áo tả tơi ngẩng đầu liếc mắt một cái, học dáng vẻ những người khác. Cậu ta cũng bắt chước lộ ra vẻ mặt kính trọng, duỗi tay sửa sửa quần áo cũ nát, vén tóc trên trán làm lộ ra một gương mặt tuấn mỹ.

Nhưng mà thiếu nữ cũng không có tới gần bọn họ, nàng chỉ là ở giữa không trung mỉm cười nhìn nhìn vài cái rồi hành một lễ cùng vai vế với họ. Sau đó nàng lấy một thanh phi kiếm từ trong tay áo ra rồi dẫm lên phi kiếm đi xa.

–Vị tiên tử vừa rồi thật là đẹp!

Một thiếu niên mặc áo gấm, dáng người hơi béo mất một lúc lại mới lấy lại được tinh thần.

–Đó là một vị đệ tử thân truyền trrong tông môn chúng ta. Nếu các ngươi biểu hiện tốt thì tương lai không chừng sẽ có cơ hội gọi nàng ấy một tiếng sư tỷ hoặc sư thúc đấy!

Đệ tử Vân Hoa Môn cười nói;

–Còn thời gian một canh giờ nữa! Một canh giờ sau, Vấn Tiên Lộ sẽ đóng cửa để tiến hành khảo hạch tiếp theo.

–Đệ tử thân truyền…

Thiếu niên mặc quần áo tả tơi thì thầm một câu, yên lặng xiết chặt nắm tay.

–Sao muội không xuống đó xem thử?

Thành Dịch hỏi Đàn Không:

–Không phải muội tò mò à?

–Muội sợ muội đi xem sẽ ảnh hưởng tới khả năng phát huy của bọn họ!

Đàn Không nhảy xuống từ trên phi kiếm, đứng yên trên Diễn Võ Trường. Nàng là được sư phụ trực tiếp mang về đây, khi nàng nhìn những đệ tử liều mạng để tiến vào tông môn đó thì trong lòng có chút chột dạ.

–Mỗi năm mỗi khác nhỉ, muội càng ngày càng chu đáo rồi đó!

Thành Dịch nhìn đến thấy mấy đồng môn đi tới bên này là đoán được biết bọn họ tới là để tìm Đàn Không, hắn vội nói:

–Huynh đi đến chỗ khảo hạch cem thử có cần hỗ triợ gì không, nhị sư huynh của muội gần đây cũng đang bế quan, chút nữa muội nhớ đi gặp sư phú nhé!

Nói xong, Thành Dịch cũng không đợi Đàn Không kịp phản ứng đã xoay người rời đi.

Không phải hắn không muốn trò chuyện nhiều hơn với Đàn Không mà thật sự là Linh Tuệ và mấy nữ đệ tử này nói quá nhiều. Hắn vừa thấy các nàng là đã cảm thấy đau đầu, không thể trêu vào nên chỉ có thể trốn xa một chút thôi. Ở Vân Hoa Môn suốt một trăm nhiều năm, hắn vĩnh viễn luôn không hiểu rõ vì sao khi nữ nhân tụ lại với nhau thì dù chỉ là tìm một đề tài nào đó cũng đều có thể nói tới mức hô mưa gọi gió như vậy? điều càng làm hắn khó hiểu chính là, rõ ràng các nàng đã tốn rất nhiều thời gian và công sức cho quần áo, tóc tai và noió chuyện phiếm nhưng tu vi lại không hề giảm sút?

Tuy rằng Thành Dịch luôn sợ hãi những nữ nhân như thế nhưng hắn lại hy vọng tiểu sư muội nhà mình có thể giống như các nàng: có thể sống vui vẻ và xinh đẹp, khi sư muội hành tẩu ở Tu Chân giới thì sẽ không có ai dám khinh.

–Đàn Không sư muội!

Linh Tuệ và mấy sư muội khác xúm lại xung quanh Đàn Không:

–Muội lại xinh đẹp lên rồi!

Người trong nhà xem người trong nhà thì luôn mang theo vài phần tâm tính là sư muội nhà chúng ta đẹp nhất. Khi Linh Tuệ nhìn Đàn Không, trong lòng nàng ấy cũng có loại tâm lý này. Ở trong mắt nàng ấy, làn da trắng nõn của Đàn Không vô cùng mịn màng, mắt hạnh long lanh như nước hồ thu, mái tóc đen như được nhuộm bằng mực, nhìn kiểu nào cũng thấy đẹp cả.

–Tu vi của sư muội tu vi lại tiến bộ rồi à?

Một vị nữ đệ tử khác cả kinh:

–Tính tới bây giờ thì chỉ mới có hai năm mà thôi, sư muội đã tăng lên tu vi tầng năm Trục Cơ rồi sao?

Dù cho muội ấy trời sinh là hạt giống để tu luyện đi nữa thì tốc độ này cũng là quá nhanh rồi!

–Đàn Không sư muội à…

Một vị sư tỷ do dự:

–Tu luyện thì tất nhiên yêu cầu sự nỗ lực, nhưng muội cũng không thể khiến bản thân mình quá vất vả. Tuy chúng ta theo đuổi sự trường sinh, nhưng nếu chỉ là theo đuổi để tồn tại thì trường sinh còn có ý nghĩa gì đây?

Sư tỷ kia sợ Đàn Không chỉ lo tu luyện, khiến tình cảm của mình bị thiếu sót, thậm chí ngay cả tình cảm bình thường cũng không có thì như vậy làm sao theo đuổi được con đường thành tiên chứ?

Vì thần linh thương hại thiên địa, nếu là người vô tình vô tâm có thể tu thành đại đạo, vậy thì cục đá ven đường cũng đã sớm đạp đất phi thăng rồi, còn cần gì tới người như bọn họ tu thân tu tâm chứ? Từ xưa đến nay, phàm là tu sĩ vô tình thì chưa bao giờ có được kết cục tốt.

–Các sư tỷ không cần lo lắng, muội biết rõ mà!

Đàn Không cười cười, hai tháng nay, tu vi của nàng vẫn luôn không có tiến bộ. Nàng đã suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng tìm được nguyên nhân của nó. Từ khi mới sinh ra, nàng đã sinh hoạt ở trong bức tường cung điện cao cao, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Sau đó lại được sư phụ đưa tới Vân Hoa Môn, nàng vẫn luôn được các sư huynh, sư tỷ yêu thương, chiều chuộng, lâu lâu cũng sẽ được xuống núi một chút chứ chưa bao giờ nàng chân chính tiếp xúc với “ bên ngoài”.

Nàng chưa từng thấy, chưa từng tiếp xúc thì làm sao nàng có thể mở mang kiến thức?

Nàng có thể thuận lợi lên Trúc Cơ thì đã là may mắn rồi. Nhưng nếu nàng vẫn luôn ở trong Vân Hoa Môn làm một tiểu sư muội được các sư huynh, sư tỷ nuông chiều thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ có cơ hội lớn lên, càng không thể trở nên mạnh mẽ hơn được.

–Linh Tuệ sư tỷ, tỷ từng một mình đi chu du ở bên ngoài chưa?

Đàn Không hỏi.

–Đương nhiên đã có rồi, mỗi một đệ tử thân truyền chúng ta khi đang ở Trúc Cơ kỳ đều sẽ một mình đi ra ngoài rèn luyện.

Nói đến đây, Linh Tuệ dừng một chút:

–Sư muội, muội muốn ra bên ngoài sao?

Thời điểm nàng ấy đi rèn luyện bên ngoài thì đã sống ba bốn mươi năm rồi. Tuy tu vi của sư muội không hề kém tu vi của nàng ấy lúc đó, nhưng tuổi muội ấy còn nhỏ, sợ là Vong Thông sư sẽ không đáp ứng chuyện này đâu.

Đàn Không cười cười, cũng không nói gì.

Vì để đánh mất ý tưởng này của sư muội, Linh Tuệ chuyển sang chuyện khác:

–Đi thôi, chúng ta đi Hội Anh Điện nhìn thử xem năm nay tông môn chúng ta nhận bao nhiêu đệ tử.

Hội Anh Điện, đám đệ tử thông qua khảo hạch đang xếp thành hai hàng. Vì quan tâm đến sức khỏe của nhưng người thường không có tu vi này mà trong đại điện bày thêm vài cái lò sưởi khắc hình hoa sen bằng đồng, chúng khiến cho toàn bộ đại điện đều rất ấm áp.

Chưởng môn và tất cả Phong chủ, quản sự đều ở trong điện, họ nhìn hai mươi đệ tử, trên mặt lại không buồn không vui. Tuy đệ tử thông qua khảo hạch năm này không làm cho bọn họ cảm thấy kinh hỉ, nhưng cũng không quá mức thất vọng. Chân chính kinh hỉ thì đã được Vong Thông mang về từ sáu năm trước rồi.

–Ngươi tên là gì?

Thanh Nguyên chỉ chỉ người đứng thứ hai bên trái, chính là thiếu niên mặc quần áo cũ nát.

–Đệ tử tên Quy Lâm.

Thiếu niên quỳ xuống, đôi tay chắp trên trán, cung kính bái xuống.

–Quy Lâm!

Thanh Nguyên gật gật đầu:

–Tu sĩ Đơn linh căn à, không tồi đâu!

–Thanh Nguyên sư đệ chuẩn bị thu thiếu niên kia làm đệ tử nội môn của Thần Hà Phong sao?

Bùi Hoài tò mò hỏi.

Mí mắt của thiếu niên quỳ trên mặt đất giật giật, quỳ vô cùng vững vàng, giống như khônng hề phản ứng gì với lời nói của Bùi Hoài vậy.

–Không cần, đều dựa theo quy củ mà làm!

Thanh Nguyên khẽ lắc đầu:

–Một năm sau khảo hạch thì hẵng bàn tiếp những việc này!

Đơn linh căn tuy rằng khó gặp, nhưng có hai mươi đệ tử mới, nếu để thiếu niên này làm trường hợp đặc biết thì sẽ ảnh hưởng không tốt với mười chín người kia.

Bùi Hoài nhẹ nhàng thở ra, ông ấy cũng cảm thấy như vậy khá ổn.

–Cứ như vậy đi!

Hành Ngạn ngồi ở giữa uống ngụm trà, nói với quản sự Ngũ Hành Đường:

–Mang mấy đệ tử này xuống nghỉ ngơi đi! Để bọn họ thoải mái nghỉ ngơi hai ngày để làm quen một chút hoàn cảnh trong tông môn, rồi chúng ta lại dạy bọn họ nhập môn tu hành.

–Tuân lệnh!

Quản sự của Ngũ Hành Đường quản sự đứng lên, ôn hòa nói hai mươi tên đệ tử:

–Các ngươi đi theo ta đi!

Hai mươi danh đệ tử vội vàng đi theo phía quản sự. Suốt quãng đường đi, họ thật cẩn thận mà đánh giá xung quanh. Đối với bọn họ mà nói, sàn nhà trắng tinh dưới chân trắng tinh làm cho bọn họ ngạc nhiên, đồng môn kỵ thú và ngự kiếm bay lượn trên bầu trời đều khiến bọn họ nhịn không được muốn xem nhiều hơn một chút.

–Oa!

Mập mạp mặc hoa phục nhịn không được kinh ngạc cảm thán một tiếng:

–Thật nhiều tiên tử xinh đẹp!

Đám đệ tử mới nhao nhao quay đầu lại, trong đình bạch ngọc cách đó không xa có vài vị nữ đệ tử tử xinh đẹp đang nhìn về phía bên này.

–Mời các vị theo ta, không được ở lại nơi này.

Quản sự dẫn họ đi lên thềm đá, đi về phía một hướng khác:

–Những người đó đều là đệ tử thân truyền, sau khi gặp họ, các ngươi nhớ không được vô lễ đấy!

–Chúng đệ tử nhớ kỹ!

Thiếu niên mặc quần áo tả tơi quay đầu nhìn thoáng qua trong đình, trong đôi mắt đen nhánh hiện ra cảnh tuyết trắng phủ trên mặt đất.

Tác giả có lời muốn nói: Tân nhân nhìn tiền bối: Tiền bối thật là đỉnh đỉnh đỉnh

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.