Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá Khứ

Phiên bản Dịch · 2008 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Cửa lớn của Trân Bảo Điện mở ra trong ánh sáng rực rỡ, một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân từ từ bước ra, trên mặt nàng còn mang theo ý cười rạng ngời.

Ba vị trưởng lão sống nhiều năm đã thấy nụ cười này rất nhiều lần rồi, gần như đệ tử nào chọn được pháp khí bản mệnh đều sẽ mang nụ cười này khi đi ra khỏi điện.

Sáng lạn, sạch sẽ, thuần khiết, không rành thế sự.

Theo thời gian trôi đi, có vài người đã ngã xuống, có vài người đã yên lặng chết đi ở bên ngoài, còn có người đã chiến vì tông môn, chết một cách oanh liệt. Pháp khí mà bọn họ đã từng dùng một là theo chủ nhân cùng nhau ngã xuống, hai là được phong ấn trong Trân Bảo Điện, chờ đợi vị chủ nhân tiếp theo.

Pháp khí trong Trân Bảo Điện này, có vài món là do các đời cao thủ luyện khí của Vân Hoa Môn chế tạo ra tới, có vài món là lấy được từ trong bí cảnh, còn có một ít thuộc về… Di vật. Từ khi lập tông tới nay, Vân Hoa Môn thu bao nhiêu đệ tử, ngã xuống bao nhiêu đệ tử thì chính bọn họ đã không còn nhớ rõ nữa. Điều duy nhất có thể chứng minh những người đó đã từng tồn tại chỉ có những tấm ngọc bài đã mất đi ánh sáng được treo ở phía sau Lê Dương Đường kia mà thôi.

So với những ngọc bài đã mất đi ánh sáng kia, những đệ tử vừa tiến Trúc Cơ này lại tươi trẻ và đầy sức sống, khiến cho những lão già như họ chỉ hận không thể để những đệ tử này có được cuộc đời trôi chảy, vĩnh viễn sẽ không cần gặp phải trắc trở, khó khăn nào.

–Đàn Không đã lấy được pháp khí, đa tạ ba vị trưởng lão!

Thiếu nữ đi đến trước mặt ba vị trưởng lão, đôi tay nâng pháp khí giơ cao qua đỉnh đầu, pháp khí trong tay nàng phát ra ánh sáng lấp lánh..

–Đồ tốt!

Thu Sương trưởng lão tán thưởng:

–Âm thanh là luôn có ở mọi nơi mọi chỗ, gần như không ai có thể chắn được. Nhưng nếu muốn dùng nó một cách tốt nhất thì con phải càng thêm cố gắng, nỗ lực rèn luyện mới được. tu vi hiện giờ của con đã có thể sử dụng nó, nhưng con lại chưa phát huy hết sức mạnh của nó.

–Trở về, con hãy cố gắng tìm hiểu nó, tranh thủ có thể sớm ngày cùng nó tâm linh tương thông khiến nó trở thành một bộ phận, một bản năng của thân thể con.

Thử Cửu trưởng lão cười cười:

–Chúng ta tin tưởng con có thể làm được điều đó một cách tốt nhất!

–Cám ơn trưởng lão, vãn bối nhất định sẽ nỗ lực gấp bội, sẽ không để cho các vị trưởng lão thất vọng đâu ạ!

Nắm chặt Phượng Thủ, trên gương mặt non nớt của Đàn Không bừng bừng sức sống

–Tuổi trẻ thật tốt!

Thu Sương thích những hậu bối có bề ngoài xinh đẹp, đặc biệt là hậu bối có sức sống. Bà lấy ra một cây trâm tường vân ngọc cài vào trong tóc Đàn Không:

–Đây là thanh kiếm do ta luyện chế, nó tên là Thủy Sương, hôm nay tặng cho con làm binh khí tùy thân, coi như là…… lễ gặp mặt ta tặng cho con.

Nói xong, bà ấy cũng không đợi Đàn Không nói cảm ơn mà đã bay đi.

Cốc Vũ đi đến trước mặt Đàn Không, nhìn Không Hầu Phượng Thủ trong tay nàng một lát rồi thở dài:

–Con đường tu chân tuy có gian nan hiểm trở, nhưng con phải nhớ không thể mất đi đạo tâm. Phải chăm chỉ tiến tới, lại không thể liều lĩnh, ghen ghét, chỉ một bước đi sai chính là vạn kiếp bất phục.

Đàn Không nhìn Cốc Vũ trưởng lão, không hiểu rõ tại sao trưởng lão lại nói nghiêm túc như thế, nhưng nàng vẫn ghi tạc những lời này ở trong lòng. Đây là trưởng lão bổn môn, những lời này khẳng định không phải là hại nàng:

–Đàn Không xin nhớ kỹ!

–Tốt!

Cốc Vũ gật đầu, xoay người nói với Vật Xuyên nói:

–Trở về nói lại cho sư phụ con, ta muốn bế quan một đoạn thời gian, không có việc gì thì không cần truyền tin cho ta.

–Vâng ạ!

Vật Xuyên chắp tay đáp lời:

–Thỉnh trưởng lão yên tâm!

Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, Đàn Không thấy ở trong mắt Cốc Vũ trưởng lão có vài phần cảm thán và bất đắc dĩ. Nhưng nàng lại cảm thấy có lẽ bản thân mình nhìn lầm rồi, tuổi nàng còn quá trẻ có lẽ không hiểu được suy nghĩ của trưởng lão.

Chờ sau khi tất cả các trưởng lão rời đi, Đàn Không lập tức thu hồi Phượng Thủ trong tay, tung tăng nhảy nhót chạy đến trước mặt ba vị sư huynh:

–Vật Xuyên sư huynh, đại sư huynh, nhị sư huynh, để cho hai người chờ lâu rồi!

Thành Dịch ôn hòa cười, Đàm Phong đứng bên cạnh nói:

–Mạng muội thất tốt, bảo kiếm do Thu Sương trưởng lão tự tay luyện chế không phải là ai đều có thể cầu được đâu, trưởng lão thế mà lại tặng cho muội nha!

Sờ sờ trâm tường vân trên tóc, Đàn Không híp mắt cười:

–Có lẽ là bởi vì muội và Thu Sương trưởng lão có vài điểm giống nhau.

–Giống nhau điểm nào? “

–Bề ngoài khá đẹp!

Đàm Phong: ……

Xong rồi, sư muội học xấu theo sư phụ rồi.

Chờ sau khi mấy huynh muội đùa giỡn xong, Vật Xuyên mới nói:

–Nếu Đàn Không sư muội đã chọn được pháp khí bản mệnh thì ta xin cáo từ!

–Vật Xuyên sư huynh, hôm nay là ngày lành sư muội có được pháp khí, để chúc mừng cho nàng, chúng ta cùng đi uống một chén đi!

Đàm Phong đi qua ôm vai Vật Xuyên:

–Đi đi đi!

–Không cần đâu, ta…

–Đi đi đi, đệ kể huynh nghe, sư phụ giấu mấy vò rượu ngon ở dưới đất đó, không uống thì quá đáng tiếc!

Không cho Vật Xuyên cự tuyệt, Đàm Phong lôi kéo hắn rời đi. Dù sao để đối phó với đại sư huynh chưởng phái luôn xụ mặt thì giảng đạo lý là vô dụng, không bằng cứ trực tiếp động thủ thôi.

Thành Dịch và Đàn Không đi phía sau bọn họ, Thành Dịch quay đầu sang nhìn Đàn Không:

–Sư muội, biểu tình của muội hình như có chút không phù hợp thì phải?

–Có không ạ?

Đàn Không sờ sờ mặt, có chút ngượng ngùng:

–Bị đại sư huynh nhìn ra rồi!

Sư muội được hắn coi như là nửa nữ nhi của mình để nuôi dưỡng, làm sao có thể không nhìn ra nàng đang không ổn chứ:

–Pháp khí không phù hợp với muội sao?

Gió nhẹ thổi qua, lay động vạt áo Đàn Không, nàng chỉ mới mười bốn tuổi mà đã có vài nét đẹp của nữ tử rồi:

–Muội không phải không thích mà chỉ là muội cảm thấy vận mệnh có chút vô thường!

–Ngày muội được sinh ra, có sứ thần nước phụ thuộc dâng cho phụ hoàng muội một cây Không Hầu Phượng. Phụ hoàng vô cùng vui vẻ, lệnh cho nhạc sư đàn tấu ngay tại điện, ngay cả thời điểm mẫu hậu sinh sản cũng không thèm nhìn một cái, thậm chí tên của muội cũng dặt đại như vậy.

Đàn Không thở dài:

–Sau này, Cảnh Hồng Đế tạo phản, phụ hoàng muội bị giết, mẫu hậu tự vận, tên của muội lại thành trò giễu cợt của người khác.

Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, con cái của phi tần trong hậu cung của Cảnh Hồng Đế trong thường hỏi nàng rằng có phải nàng gảy đàn Không Hầu rất giỏi hay không? Khi đó nàng ngoại trừ ngây ngô cười thì không thể làm gì khác nữa.

Không ngờ khi vào Lăng Ưu giới, pháp khí bản mệnh của nàng cuối cùng vẫn là mmột cây Không Hầu Phượng Thủ.

Thành Dịch lẳng lặng nghe Đàn Không kể lại những việc nàng đã trải qua, hắn không có khai đạo cho nàng, cũng không có nói đạo lý lớn cho nàng. Cho đến khi bọn hắn tới cửa động phủ của Đàn Không thì Thành Dịch mới nói:

–Nhưng muội vẫn chọn nó!

–Dạ!

Đàn Không cười:

–Trốn tránh là vô dụng, muội có dũng khí chờ mong tương lai, cũng có quyết tâm đối diện với quá khứ.

Thành Dịch nghe vậy thì cười khẽ ra tiếng, hắn biết rõ tâm tính của tiểu sư muội còn mạnh hơn hắn và Đàm Phong. Giống như là…… muội ấy trời sinh đã thích hợp với con đường tu đạo, muội ấy có thể đi xa hơn, le6n cao hơn so với bọn hắn

–Sư huynh, từ hôm nay trở đi, muội sẽ bế quan một khoảng thời gian.

Đàn Không làm đại lễ với Thành Dịch.

–Được rồi!

Thành Dịch đứng ở ngoài cửa, nhìn cửa động phủ của Đàn Không mạnh mẽ đóng lại. Xoay người sửa sửa quần áo, đi nhanh về hướng động phủ của Đàm Phong, hy vọng Nhị sư đệ còn có chút lương tâm để dành vài ngụm rượu cho hắn.

Không thoát ra quá khứ, có đôi khi sẽ trở thành trói buộc của tu sĩ. Trói buộc thân thể thật đáng sợ,nhưng đáng sợ nhất chính là việc cầm. Đàn Không biết nếu nàng tham lam những thứ trong thế tục đó thì sẽ vĩnh viễn không thể hòa hợp nhất thể với pháp khí bản mệnh, ngày sau càng vô pháp phát huy công lực lớn nhất của pháp khí.

Nàng oán hận phụ hoàng hoa mắt ù tai vô năng, vì mẫu hậu tự vận mà khổ sở, vì người khác khi dễ mà tâm sinh ủy khuất. Tất cả đều là do người tạo thành, mà không phải do bất kỳ đồ vật, càng không phải do nhạc cũ nào đó.

Vạn vật tồn tại trên thế gian đều có đạo lý của nó, chúng nó không có sai, sai chính là do con người không khống chế được dục vọng của mình.

Xuân đi thu tới, hạ qua đông đến. Hai năm thoăn thoắt trôi đi, một ngày nào đó, một khúc Không Hầu nhẹ nhàng vang vọng khắp Tê Nguyệt Phong, sau đó âm thanh kia lại từ Tê Nguyệt Phong truyền tới bên ngoài.

–Đó là tiếng gì vậy?

Trên Vấn Tiên Lộ, vô số người đang nhìn xung quanh, tựa hồ như đang tìm kiếm nơi phát raâm thanh. Khúc nhạc nhẹ nhàng, dễ nghe này giúp họ thoải mái hơn, không còn mệt mỏi, bủn rủn hai chân nữa.

Vài người thấy những người khác đang cố gắng bò lên thì cũng bắt đầu dùng cả chân cả tay để leo lên.

Chỉ có leo lên đỉnh thì mới chân chính bước lên con đường “ vấn tiên” (học tu tiên).

Tác giả có lời muốn nói: Vân Hoa Môn: Lại đến lần chiêu tân mười năm một lần, thí sinh tham gia chiêu tân không cần khẩn trương, dù sao đa số các ngươi cũng không bò lên nổi.

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.