Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Tích

Phiên bản Dịch · 3130 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Mùa đông, Cảnh Hồng năm thứ ba, tuyết lớn như lông ngỗng tùy ý bay múa trong địa giới kinh thành, khắp nơi trắng xoá một mảnh, làm cho nơi phồn hoa mà cũng đầy dục vọng này có thêm một phần tinh khiết.

Trên đường phố, người bán hàng rong ăn mặc như quả cầu vẫn co đầu rụt cổ, còn không quên kéo giọng rao hàng. Bỗng nhiên từ nơi xa truyền đến tiếng trống đánh, người qua đường cùng mấy người bán hàng rong nhanh chóng né tránh, rất nhanh liền có một đội ngũ quan quân mặc ngân giáp che chở cho một chiếc xe ngựa đi qua. Trên xe ngựa này được khảm đá quý hoa lệ, chuông đồng leng keng rung động, bá tánh có chút có kiến thức trong kinh thành nháy mắt hiểu ra đây là quý nữ hoàng tộc đi ra ngoài, khó trách có chiêng trống mở đường, người không liên quan phải tránh né nhanh chóng mới không bị tội.

Vó ngựa làm tuyết bắn trên mặt đất dơ bẩn, xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi qua trước mặt bá tánh, trong đó còn mang theo vài phần lạnh nhạt cùng cao cao tại thượng.

Những chiếc xe ngựa sau đó làm bằng gỗ mun được điêu khắc phượng văn, tuy rằng nhìn rất sạch sẽ nhưng lại không bằng chiếc xe ngựa chạy phía trước, trên thân mang theo khí chất cổ xưa.

–Dừng xe!

Trong xe ngựa truyền ra một giọng nữ non nớt, quân hộ vệ chung do dự một lát liền dừng xe ngựa. Có quân hộ vệ mang ghế tới, cung nô cung kính khom người đứng ở trước xe ngựa, vươn tay vén mành nhưng trong mắt lại là châm chọc cùng nhẫn nại.

Một công chúa tiền triều bị hoàng đế coi như linh vật mà nuôi dưỡng, để thể hiện cho mọi người thấy sự nhân tâm hiền đức của ông ta nên cũng chỉ có thể có được sự cung kính bề ngoài mà thôi.

Rất nhanh mọi người đã thấy một tiểu cô nương chưa đến mười tuổi từ trên xe ngựa đi ra, cô bé mặc áo gấm khoác lông cừu, trên đầu cài cây trâm hình con thỏ đang nằm, ngọc tuyết đáng yêu vô cùng. Tiểu cô nương nhảy xuống xe ngựa, cũng không thèm để ý tuyết dơ trên mặt đất, chạy nhanh đến chỗ nào đó.

Chỗ cô bé chạy tới là một cái sạp nhỏ trong góc, trong nồi đang nấu nước đường, một cụ già mặc áo ngoài đầy bụi bẩn đang cúi đầu vẽ kẹo mạch nha, khi nhìn thấy một nữ hài phấn điêu ngọc trác chạy tới thì trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành:

–Quý nhân muốn mua kẹo mạch nha sao?

Hộ vệ quân đi theo lại mơ hồ cảm thấy cụ già này có chút kỳ quái, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nói là kỳ quái ở chỗ nào. Hắn chắp tay nói với nữ hài kia:

–Điện hạ, ngài là vạn kim chi khu, ngàn vạn không thể tùy hứng được!

Thánh thượng muốn để vị công chúa tiền triều này làm linh vật, còn bọn họ phải làm hộ vệ quân bảo đảm cho linh vật này sống sót. Ai biết khi hắn mới vừa nói xong lời này thì thấy tiểu công chúa quay đầu trông mong mà nhìn hắn, hộ vệ quân trố mắt một lúc lâu, không tự chủ mà nói ra một câu.

–Nếu ngài thích thì cũng có thể mua một chút mang về, nhưng mà không thể ăn nhiều được.

Thân là võ tướng, hắn không hế có sức chống cự với những đứa bé có bề ngoài đáng yêu.

–Quý nhân ngài thích hình dạng gì?

Nụ cười trên mặt ông lão càng thêm ôn hòa, duỗi tay chỉ chỉ vào mấy cây kẹo đã nặn ra hình cắm trên cột rơm. Trên đó có võ tướng, cung nữ, đóa hoa, động vật, thậm chí có cả sông núi, tất cả đều sinh động như thật.

Đàn Không cũng không biết tại sao mình từ xa đã thấy được cái sạp này rồi không màng gì mà từ trên xe ngựa chạy xuống. Bé tuy rằng đã gần mười tuổi nhưng ở trong trí nhớ của mình thì bé chỉ mới ra cung có ba lần thôi.

Lần đầu tiên là khi hoàng cung bị loạn quân công phá, cung nhân mang theo bé thoát đi, nhưng mà còn chưa ra khỏi cửa thành đã bị phản quân bắt trở về.

Lần thứ hai là sau khi tân đế đăng cơ thì phong nữ nhi của hoàng đế tiền triều là bé làm Bình Ninh công chúa, hơn nữa còn gióng trống khua chiêng mang bé đi tế thiên nữa. Hơn phân nửa kinh thành này đều khen bệ hạ nhân từ, bé xuyên thấu qua mành lụa thấy người trên đường tò mò nhìn mình, bé giống một con sư tử màu vàng trong bách thú viên bị mọi người nhìn ngắm vậy.

Hôm nay chính là lần thứ ba, nữ nhi được Hoàng Thượng sủng ái nhất hồi kinh, ra lệnh cho những nữ quyến có thân phận tôn quý ra khỏi thành nghênh đón.

Đàn Không thật cao hứng, bé có chút tiếc hận sao tân đế không có thêm mấy nữ nhi xuất giá nữa chứ, như vậy mỗi lần các nàng trở về thì bé đều có thể nhân cơ hội đó để ra cung dạo phố. Nghe thấy chủ quán hỏi mình, Đàn Không chỉ vào hình tiên nữ đang đạp nguyệt phi tinh mà nói:

–Ta muốn cái này!

–Được!

Chủ quán dùng cái muỗng múc ra nước đường đã được nấu tốt, nhanh chóng đặt lên tấm ván gỗ mà vẽ tranh. Động tác của ông phi thường thuần thục, biểu tình vô cùng chuyên chú, giống như đang làm một chuyện lớn trong đời người vậy.

Đàn Không mở to hai mắt không dám chớp dù chỉ một chút, bé sợ chính mình sẽ bỏ qua quá trình thần kỳ này. Tuyết rơi rớt ở trên mặt bé, đông lạnh đỏ cả khuôn mặt. Chủ quán nhịn không được mở miệng nói:

–Quân gia, hôm nay tuyết lớn, quý nhân còn nhỏ tuổi tốt nhất đừng để bị phong hàn.

Hộ vệ quân lúc này mới phản ứng lại đây, phất tay cho cung nô lấy dù cho Đàn Không. Giờ phút này hắn rốt cuộc cũng phát giác không đúng chỗ nào rồi, bởi vì cụ già này khi đối mặt với bọn họ mà lại không hề sợ hãi chút nào, quả thực không giống như là một bình dân bá tánh bình thường.

Chủ quán nháy mắt cười với Đàn Không, Đàn Không che miệng không có phát ra âm thanh, đôi mắt biến thành hình trăng non. Rất nhanh kẹo được tạo hình xong, tay nghề chủ quán rất điêu luyện, cây kẹo hình tiên nữ này trong suốt như thủy tinh, trên người tiên nữ còn mang cảm giác thần bí.

–Đẹp quá! Đây là cây kẹo đẹp nhất ta từng thấy đó!.

Dù cho bé mới chỉ xem tạo hình kẹo mạch nha mới có một lần thôi thì bé cũng rất kinh ngạc rồi.

–Bình Ninh công chúa!

Một nữ quan mặc đồ mùa động màu xanh biếc tiến lại, trên mặt nàng ta không hề có cảm xúc, nàng ta mở miệng:

–Ngài phải đi thôi!

Đằng sau nữ quan, cách đó không xa, có mấy quý nữ đứng ở bên cạnh xe ngựa, cúi đầu khe khẽ nói nhỏ, hiển nhiên là đang cười nhạo Đàn Không. Người đã từng là công chúa tiền triều cao cao tại thượng, hiện giờ chỉ còn có thể sống như thế này, có lẽ họ cho rằng ngầm cười nhạo Đàn Không như vậy có thể khiến cho họ có được cảm giác thỏa mãn.

Nhưng Đàn Không không phản ứng lại khiến cho sự thỏa mãn của các nàng không như mong đợi. Vì bé làm lơ nên bé không hề khổ sở, không hề phẫn nộ, thậm chí cũng không có chút tự ti nào. Bé mở to mắt nhìn các nàng cứ như là các nàng đang vô cớ sinh sự vậy.

Lúc này Đàn Không cũng tiếp tục không phản ứng họ, bé lấy ra một thỏi bạc từ túi tiền đưa cho chủ quán, không để ý sắc mặt lạnh nhạt của nữ quan, nói với chủ quán:

–Ngươi tạo hình kẹo mạch nha rất đẹp, giống như trong thoại bản viết vậy!

Chủ quán râu tóc bạc trắng, quần áo trên người cũng cũ nát không chịu nổi, thời tiết rét lạnh như vậy còn ra đây bán kẹo mạch nha, cuộc sống của ông có lẽ cũng quá cực khổ. Đàn Không nghĩ thầm, nếu bé khen cụ già thêm vài câu không chừng ông sẽ rất vui vẻ.

Bình dân sinh hoạt không dễ dàng, bé tuy không quá hiểu nhưng trong thoại bản có nói tới nha.

–Điện hạ!

Mặt nữ quan hoàn toàn trầm xuống, nàng ta dùng ngữ khí lạnh như băng mở miệng:

–Lễ nghi cung đình của ngài đâu rồi?

Đàn Không thật cẩn thận lấy giấy dầu bao kẹo mạch nha lại, bé đưa lưng về phía nữ quan mà nhăn lại cái mũi, sau đó xoay người đối mặt với nữ quan lại là bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu như cũ:

–Đa tạ cô cô nhắc nhở!

Nữ quan ngoài cười nhưng trong không cười nói:

–Điện hạ minh bạch là tốt rồi!

Đàn Không chỉ làm như không có thấy sự khinh thường trong mắt nữ quan, cất kỹ kẹo rồi chuẩn bị leo lên xe ngựa, thậm chí còn không cẩn thận dẫm vào vũng bùn trên mặt đất làm bắn vài giọt lên làn váy của nữ quan.

Nữ quan nhìn chằm chằm vết bùn trên váy, biểu tình khó coi đến cực điểm, nhưng lại không dám thật sự bất kính với Đàn Không.

–Điện hạ, thân là nữ tử, từ lời nói đến việc làm phải không nhanh không chậm, tiến thối có độ……

Nữ quan mở miệng thuyết giáo, gió to đột nhiên nổi lên, bông tuyết bay loạn, băng tuyết lạnh lẽo tận xương đánh vào trên mặt nàng ta, giống như đao cùn cắt thịt, vô cùng đau đớn.

Gió bão rất nhanh kết thúc, cung nô bung dù cho Đàn Không quay đầu lại nhìn một cái, sau đó liền hét lên một tiếng, không thèm chú ý tới dù lụa bị gió làm hư.

Nữ quan bị tiếng kêu này làm hoảng sợ, đang chuẩn bị răn dạy cung nô không hiểu quy củ này, nhưng nàng ta còn chưa kịp nói chuyện thì bị một màn trước mắt làm cho ngây người.

Chỉ thấy trong không trung thất thải hà quang đại thịnh, giống như cảnh tượng tiên nhân buông xuống. Mà cụ già làm kẹo mạch nha cũng đã biến mất, góc đường trống không, giống như chưa từng có ai xuất hiện ở đây vậy

Rất nhanh trong kinh thành đã có truyền thuyết truyền ra, chủ yếu nói là Cảnh Hồng Đế chính là người chịu lệnh trời nên ngay cả thần tiên cũng phải buông xuống. Cảnh Hồng Đế thuận thế khai ân khoa, nhận được rất nhiều lời khen của đám người đọc sách, trở thành đế vương nhân đức trong miệng bá tánh.

Mà thân là công chúa tiền triều, Đàn Không có một lão cha rất phá sản, người phụ hoàng này không thích sắc đẹp nhưng lại ưa chuộng âm sắc, trong hậu cung trung nuôi rất nhiều nhạc sư, không thèm để ý tới chính vụ, thế cho nên gian thần cầm giữ triều chính khiến cho dân chúng ai oán, khóc than nổi lên bốn phía.

Khi tiền triều bị lật đổ, trừ bỏ mấy vị lão thần cổ hủ trách cứ đương kim hoàng đế bất trung, lòng muông dạ thú, thì lại không có ai tỏ vẻ bất mãn với chuyện này cả.

Làm hoàng đế mà như thế này thì xem như là bôi nhọ tổ tiên rồi! Đàn Không cũng chả có ý kiến hay cảm khái gì về người phụ hoàng phá sản của mình cả, bé chỉ cảm thấy đau đớn kịch liệt, thương tiếc cho kẹo mạch nha bị cướp đi của mình, đó chính là cây kẹo đầu tiên trong cuộc đời của bé mà.

Nhưng cố tình người lấy đi cây kẹo lại là đương kim hoàng thượng, bé còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là phải ngoan ngoãn dùng hai tay dâng lên. Sau khi Cảnh Hồng Đế lấy đi cây kẹo mạch nha thì lại cho người mang rất nhiều cây kẹo khác tặng bé, hương vị nhan sắc gì cũng đều có. Nhưng Đàn Không lại cảm thấy mấy cây kẹo này không bằng cây kẹo kia của mình, cây kẹo của bé là được làm ngay cạnh bếp lò, trải qua cảm giác mong chờ sau đó lại thỏa mãn không gì sánh được.

Ba mươi tháng chạp, tiệc cuối năm.

Đàn Không thay hoa phục đã được cung nhân chuẩn bị tốt, mặc kệ bọn họ trang diểm cho bé trở thành Ngọc Nữ trước mặt thần tiên, rồi dẫn bé tới chỗ cung yến. Tới tham gia cung yến còn có một ít cựu thần tiền triều, bọn họ nhìn thấy Đàn Không mặc trang phục lộng lẫy tham dự thì càng thêm an tâm.

Bệ hạ đối với công chúa tiền triều còn ưu đãi như thế, như vậy càng miễn bàn cựu thần tiền triều có năng lực có tài hoa như bọn họ .

Đàn Không mới mặc kệ mấy đại thần đó nghĩ cái gì, bé chỉ lo cúi đầu dùng bữa, bình thường bé không được ăn ngon như vậy đâu. Trong một góc, nhóm nhạc sư tấu khúc rất dễ nghe, nữ nhạc sư búi tóc phi dùng gảy đàn bằng bàn tay trắng muốt, nàng ấy gảy chính là đàn không hầu đầu phượng.

Cây đàn không hầu đầu phượng này là do một người thợ làm đàn giỏi hiến cho đế vương tiền triều, vị quân vương mất nước này cực kỳ yêu thích, cho nên vừa lúc nữ nhi duy nhất của ông sinh ra liền đặt cho bé tên Đàn Không.

Cái tên này có chút tuỳ tiện, nhưng mà quân vương mất nước không yêu Hoàng hậu, không yêu nữ nhi, chỉ si mê nhạc luật, dù Hoàng Hậu có bất mãn đi chăng nữa cũng có thể làm gì đây? Cho nên Đàn Không tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã sớm liền biết một điều là đầu thai phải dựa vào vận khí, vận khí không tốt gặp phải người phụ thân không đáng tin cậy như vậy nên ngay cả cái tên cũng lấy tùy tiện như thế.

Giờ phút này đám người kia lại bày chiếc đàn không hầu ra để đàn tấu không thể nghi ngờ chính là muốn nhục nhã Đàn Không. Nhưng mà người hạ mệnh lệnh này chính là trưởng công chúa, thân muội muội của hoàng đế, cho nên cho dù trong lòng mọi người đều biết rõ nhưng cũng làm bộ không biết gì cả.

Phu quân Trưởng công chúa chết trong tay tướng quân tiền triều, cho nên Trưởng công chúa hận hoàng đế tiền triều, cũng hận dư nghiệt tiền triều như Đàn Không đây. Nếu không phải Trưởng công chúa còn miễn cưỡng giữ được lý trí, biết rằng không thể làm khó dễ một đứa trẻ chưa đến mười tuổi trước mặt quần thần thì chỉ sợ còn muốn mở miệng làm khó dễ Đàn Không một trận nữa.

Chỉ tiếc loại phương thức nhục nhã vô hình này không hề có tác dụng đối với Đàn Không. Từ đầu tới đuôi, vị công chúa tiền triều này ngoại trừ mở to cặp mắt vô tội đẹp đẽ kia rồi mỉm cười với mệnh phụ thì chủ yếu chính là cúi đầu ăn uống, không hề cảm thấy xấu hổ vì bị nhục nhã.

Điều này làm cho Trưởng công chúa không thoải mái chút nào, nàng đập mạnh ly rượu trong tay lên bàn rồi nói với Đàn Không:

–Bình Ninh Công chúa, ngươi cảm thấy này cây đàn không hầu đầu phượng này thế nào?

Đàn Không chớp chớp mắt, tỉ mỉ nhìn nhìn vài lần rồi nói:

–Cũng đẹp!

Trưởng công chúa đang yên lặng chờ câu trả lời tiếp tục.

Nhưng mà Đàn Không chỉ mở hai con mắt to tròn sõ ràng nhìn nàng ta, tựa hồ còn đang nghi hoặc là nàng ta còn muốn nghe cái gì, suy nghĩ của người lớn thật phức tạp.

Trưởng công chúa xem hiểu ánh mắt này nên trong lòng…… Càng nghẹn khuất. Trưởng công chúa muốn lật đổ bàn ăn, nhưng nơi này là cung yến và nàng ta còn cần thể diện.

Mấy quý nữ trẻ tuổi khác biết Trưởng công chúa không thích Đàn Không nên khi thấy sắc mặt Trưởng công chúa khó coi, sôi nổi mồm năm miệng mười nói giỡn, chỉ là lời trong lời ngoài đều là khinh thường tiền triều, tâng bốc công lao của đương kim hiện nay. Có người càng thêm lộ liễu nói ra vài lời mỉa mai Đàn Không.

Đàn Không buông bạc đũa, trả lại nụ cười đáng yêu cho những kẻ trưởng thành thích vô cớ gây sự này.

Có vài lời nói có thể dùng một nụ cười để thay thế, một cái không đủ, vậy hai cái. Đàn Không nhỏ tuổi tự nhận mìn rất khoan hồng độ lượng, thiện giải nhân ý.

Nhưng mà nhóm quý nữ nhóm lại luôn là bị kiểu nụ cười này của bé chọc giận, dù bản thân các nàng cũng chả biết lí do tại sao lại như thế.

Ngay thời điểm mọi người chuẩn bị nổi giận, thì trên không hiện lên ngân quang rực rỡ. chiếu rọi cả vùng trời phía trên hoàng cung.

Mọi người đồng thời ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.

Đàn Không nâng mặt ngẩng đầu, tổ tông ơi! Bé nhìn thấy thần tiên rồi!

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 457

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.