Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mượn Sách

Phiên bản Dịch · 2578 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Vừa bước ra khỏi phạm vi thế lực của Vân Hoa Môn, Chu Hưng vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên run rẩy ra tiếng:

–Huynh trưởng, người của Vân Hoa Môn đều là ngụy quân tử, thật sự là… Thật sự là…

Nhớ lại kí ức nhiều ngày bị nhốt trong ngục giam tối không nhìn thấy ánh mặt trời, không ai nói chuyện với hắn, hắn cũng không thể nhìn thấy gì. Vất vả lắm mới đợi được người canh gác bên trong thắp đèn thì hắn lại nhìn thấy cảnh người khác chịu hình, tiếng thét càng lúc càng thê lương, càng lúc càng thảm thiết, khiến cho cả người hắn cũng phát run theo.

Cái này còn chưa là gì, cái người thi hình kia còn nói:

–Vị lão tổ Nguyên Anh đang chịu hình này còn dư lại tới năm ngàn đao chưa xẻo đấy!

–Hắn dùng đồng nam đồng nữ làm thuốc dẫn để luyện đan, thế thì tính là lão tổ gì chứ?

Một người thi hình khác hừ lạnh một tiếng:

–Đối với loại người này, chết là quá ưu ái cho hắn rồi!

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không mà Chu Hưng cảm thấy thời điểm hai người kia nói chuyện thì vừa cố ý lại vô tình nhìn về hướng của hắn ta vài lần làm hắn ta sợ tới mức không dám mắng, cũng không dám nháo, thậm chí ngay cả thở cũng phải nhẹ đi vài lần.

Bên ngoài đều nói cái gì mà Vân Hoa Môn tính cách hiền hoà, không tranh cường háo thắng, an phận ở một góc,.. Đó đều là lời nói quỷ quái gạt người, thủ đoạn thi hình như thế thì hiền hòa chỗ nào? Hiện tại chỉ cần hắn ta nhắm mắt lại là trong đầu đều sẽ hiện ra hình ảnh da thịt trên người tu sĩ Nguyên Anh kia bị lột xuống.

–Câm mồm!

Chu Thương cả giận hết lên:

–Vân Hoa Môn có thể lưu lại cho ngươi một cái mệnh chính là do cái mặt già ta đánh cuộc cầu được đó. Ngươi cho rằng nơi này là địa phương nào, giống như mấy môn phái nhỏ vớ vẩn kia sao? Nơi này là Vân Hoa Môn, là đại tông môn truyền thừa nhiều năm, đừng tưởng rằng bên ngoài thường lấy một ít việc nhỏ của Vân Hoa Môn ra để nói giỡn thì Vân Hoa Môn thật sự dễ ức hiếp. Nếu Vân Hoa Môn thật sự vô năng như thế thì sao có thể an ổn ở Lăng Ưu giới nhiều năm như vậy hả?

Chu Hưng không cam lòng, vừa định kể ra chuyện Vân Hoa Môn thi hình thì liền nghe Chu Thương nói tiếp:

–Lần này trở về và sau đó nữa, ngươi lo chăm chỉ bế quan tu luyện đi, không có sự cho phép của ta thì không được đi tới chỗ nào hết! Nếu ngươi lại gây ra mấy chuyện thế này nữa thì ta đây cũng không bảo vệ được người nữa đâu!

–Huynh đường đường là môn chủ Ngự Tiêu Môn mà, chẳng lẽ…

–Đã không còn rồi!

Mặt Chu Thương vô biểu tình:

–Làm sao Lưu Quang Tông có thể cho phép một tu sĩ quản gia không nghiêm làm môn chủ chứ!

Tuy rằng huynh đệ Chu gia đã rời đi nhưng Phong chủ Tùng Hà của Lưu Quang Tông vẫn còn ở lại trong Vân Hoa Môn. Người tu hành có đôi khi cũng muốn tụ hội vớ nhau để luận đạo, dùng điều mình nghe được bổ sung thiếu hụt của bản thân.

Bên trong Vân Hoa Môn linh khí đầy đủ, không khí tường hòa, mỹ thực đông đảo……

Tùng Hà đứng ở phía trên ngọn núi, nhìn mây mù cuốn quanh mấy ngọn núi, thở dài một tiếng. một nơi như Vân Hoa Môn thật là khiến người khác không nỡ đi. Khó trách thường có tu sĩ từ bên ngoài tới Ung Thành chơi đùa, các đại tông môn cũng muốn tới Ung Thành mở cửa hàng, đây đúng là nơi để mọi người hưởng thụ cuộc sống!

Nếu ông không phải kiếm tu có nội tâm kiên định thì mỗi ngày ăn các dạng mỹ thực do Vân Hoa Môn chuẩn bị, chỉ sợ cũng sẽ sinh ra ảo tưởng muốn có một cuộc sống thoải mái thế này thôi. Sau mấy phen cảm thán, chỗ giữa sườn núi truyền đến âm thanh nói chuyện, ông mới nhớ là bây giờ đang là lúc đệ tử Vân Hoa Môn luyện tập công khóa.

–Sư huynh, thì ra bấm đốt ngón tay còn phải bôi thêm mấy thứ này, muội còn tưởng rằng chỉ cần tu luyện thì tự nhiên cũng sẽ biết.

–Là ai nói với muội chỉ cần tu luyện thì cái gì cũng sẽ biết hả?”

–……

–Hả?

–Muội không có xem thoại bản lung tung mà!

Đàn Không liên tục lắc đầu:

–Muội chỉ là hỏi lung tung, hỏi lung tung mà thôi!

–Thiên địa âm dương, Thiên can địa chi, tinh tượng sơn xuyên, đều là có quan hệ tới chuyện tính toán.

Thành Dịch cũng không cùng so đo với nàng:

–Cuộc đời của ai càng đơn giản thì sẽ càng dễ dàng bói toán tính ra, càng có nhiều người hoặc chuyện phức tạp thì càng dễ dàng bị ảnh hưởng. Tuy Vân Hoa Môn chúng ta không xem việc bói là thế mạnh nhưng cũng không thể không biết một chút được. Hiện tại muội đã là Trúc Cơ, sau khi học nhập môm bói toán là bấm tay tính toán thì có thể đi tới Trân Bảo Điện chọn pháp khí bản mạng thuộc về mình rồi, hoặc là muội có thể lựa chọn vật liệu thích hợp, tự tay mình chế tạo ra một món pháp khí.

–Nơi này địa thế trống trải, linh khí sung túc, thích hợp cho muội học bói toán sơ cấp, ở chỗ này sẽ dễ hiểu hơn.

Thành Dịch nhìn lên không trung:

–Nhiều ngày rồi thời tiết không được tốt, đợi thời tiết tốt lên, huynh sẽ dạy muội xem tinh tượng.

Tùng Hà không có quấy rầy hai sư huynh muội này, đương nhiên ông cũng sẽ không đi xem phương pháp dạy học của bọn họ, tuy rằng hiện tại các tông môn cũng biết rất nhiều phương pháp tu hành của nhau, tham thảo lẫn nhau, nhưng ông cũng nên tôn trọng riêng tư của tông môn khác một chút. Nhưng mà ai nói đệ tử Vân Hoa Môn đều lười nhác chứ, theo ông thấy thì họ rất chăm chỉ tu luyện mà, sao bên ngoài lại có lời đồn quá đáng như thế?

Không nghe được bao lâu, khi Tùng Hà đang chuẩn bị xoay người rời đi thì ông lập tức nghe thấy có thêm một giọng nam nữa truyền tới.

–Sư huynh, sư muội học lâu như vậy rồi cũng nên ăn trước một chút rồi nghỉ ngơi một lát, không nên gấp gáp làm gì, cứ từ từ tới là được rồi. Sư muội đang tuổi phát triển, nếu dùng đầu óc quá nhiều thì khi trưởng thành có thể không tốt đó!

Dưới chân Tùng Hà vấp một cái, ông gần như không dám tin tưởng lỗ tai của mình. Quả thực là hoang đường mà, lúc này mới học được có bao lâu đâu, bây giờ đã yêu cầu nghỉ ngơi rồi sao? Đệ tử môn hạ của Lưu Quang Tông, chuyện đầu tiên sau khi rời giường là phải huy kiếm ba trăm lần thì mới miễn cưỡng được coi là không lười biếng, còn vừa rồi chỉ mới học một chút thì có thể mệt mỏi chỗ nào chứ?

–Sư đệ nói rất có đạo lý! Đàn Không, muội nghỉ ngơi mười lăm phút trước đi!

Tùng Hà rốt cuộc cũng nghe không nổi nữa, ông sợ nếu mình lại tiếp tục nghe thì ông sẽ chỉ vào mũi của mấy đệ tử kia mà mắng mất. Cũng may ông là một lão tổ vừa có tu vi vừa có khí độ, biết là không thể mắng đệ tử nhà người khác được nên chỉ có thể đem nhịn khẩu khí này xuống.

Rõ ràng là một thiên tài Ngũ Linh Căn, cứ như thế sẽ bị Vân Hoa Môn dạy ra bộ dạng gì đây?

Với tu vi và công phu che giấu hơi thở của Tùng Hà, sư huynh muội ba người kia căn bản không biết vừa rồi có một người đứng ở phía trên họ, ba người ăn ăn, uống uống, học học, đút thứ này một miếng, đút thứ kia một miếng, rất nhanh đã trải qua hết một ngày vui vẻ.

Sau khi trở lại động phủ sau, Đàn Không lấy ra cuốn sổ nhỏ của mình, dùng bút lông ngay ngắn viết xuống mấy câu.

Lăng Ưu giới ngày mười chín tháng ba năm thứ nam, học tập cùng các sư huynh, lại là một ngày vui sướng.

Mấy ngày kế tiếp, Đàn Không rốt cuộc cũng nhớ được sự biến hóa của các quẻ tượng, nàng còn giúp nhị sư huynh tính một quẻ nhỏ, nói gần đây huynh ấy sẽ phá tài nhỏ. Không quá mấy ngày, nhị sư huynh vui rạo rực kể với nàng, huynh ấy rớt một cái túi tiền, bên trong có năm khối linh thạch.

Các sư huynh, sư tỷ nghe nói Đàn Không đã có thể khởi quẻ, mọi người chạy tới chúc mừng nàng, giống như là Đàn Không đã làm được chuyện gì đó rất lớn lao vậy.

Tùng Hà đứng ở của lớn chính điện xuyên thấu nhìn qua, ông nhìn đám đệ tử thân truyền đang ngươi cười ta nháo trên Diễn Võ Trường, quay đầu lại xem sắc mặt của Hành Ngạn thì lại phát hiện sự dao động cảm xúc nào, phảng phất như đã tập mãi thành thói quen rồi..

Cảm nhận được ánh mắt của Tùng Hà, Hành Ngạn khẽ cười nói:

–Đệ tử của bỉ phái có chút hoạt bát, làm Tùng Hà huynh chê cười rồi!

–Đâu có đâu có, đệ tử của quý phái…Cơ linh hoạt bát, khá tốt, khá tốt!

Trong lòng Tùng Hà có chút kinh ngạc, tình cảm của đám đệ tử Vân Hoa Môn tốt thế sao?

Quản lý nghiêm khắc quan hệ giữa các đệ tử thân truyền như Lưu Quang Tông mà còn sẽ phát sinh mâu thuẫn do tài nguyên giữa các đệ tử thân truyền. Xem tình huống của Vân Hoa Môn hiện nay thì các đệ tử thân truyền phong khác cũng có tư chất không tồi, đều là thiên chi kiêu tử trong môn phái, hiện tại đột nhiên lại xuất hiện một sư muội Ngũ Linh Căn, lại còn trong thời gian bốn năm ngắn ngủi mà đột phá Trúc Cơ, những người khác chẳng lẽ không có suy nghĩ gì khác hay sao?

–Hôm nay ta tới tìm chưởng môn là để chào từ biệt.

Tùng Hà chắp tay với Hành Ngạn:

–Chuyện lần này là do Lưu Quang Tông chúng tôi trị người dưới không nghiêm, may mà chưởng môn khoan dung độ lượng, không có bởi vì việc này mà làm tổn thương tới hòa khí nhiều năm của hai phái chúng ta.

–Tùng Hà nghiêm trọng hóa vấn đề rồi!

Hành Ngạn đáp lời:

–Việc này sao có thể trách quý phái được, mọi chuyện đã qua, chúng ta không cần nhắc lại làm gì. Nhưng mà sao Tùng Hà huynh vội vàng như vậy, là do chúng tôi chiêu đãi không chu toàn hay sao? Sao huynh không ở lại bỉ phái thêm mấy ngày nữa để ta có thể tận tình chiêu đãi?

–Quý phái tiếp đãi ta vô cùng nhiệt tình rồi nhưng mà do bỉ phái nhiều việc, ta ở lại nhiều ngày đã là tranh thủ lúc rảnh rỗi rồi.

Tùng Hà lắc đầu, do dự một lát cũng không nói ra chuyện tâm cảnh không ổn định của Trọng Tỉ mà chỉ nói về chuyện khác thôi.

Hành Ngạn biết ý ông đã quyết nên cũng không có hỏi nhiều, đành mới ông dùng cơm trưa, tự mình tiễn ông tới ngoài cửa lớn chính điện Vân Hoa Môn.

–Xin Hành Ngạn chưởng môn dừng bước, tại hạ cáo từ!

–Đi thong thả!

Hành Ngạn thi lễ, nhìn theo Tùng Hà dẫm phi kiếm rời đi.

Tùng Hà đạp lên trên phi kiếm, tốc độ cực nhanh, khi thấy phía trước có người bay tới bên này thì lập tức né qua bên cạnh, làm một lão tổ Xuất Khiếu kỳ đã nhiều năm, từ trước đến nay ông không thích việc tranh đoạt với đệ tử trẻ tuổi.

–Xin thỉnh an tiền bối!

Nhưng tu sĩ trẻ tuổi này lại bay đến trước mặt ông hành lễ.

Đây không phải là tiểu đồ đệ Ngũ Linh Căn của Vong Thông sao, buổi sáng còn ở Diễn Võ Trường mà, sao bây giờ là thời gian cơm trưa lại bay ra đây?

–Đàn Không sư điệt không cần đa lễ!

Tùng Hà nhìn thấy nửa quyển thoại bản lộ ra trong tay áo đối phương, trên bìa hình như viết là “ Tu Tiên Ký”.

Chú ý tới ánh mắt của Tùng Hà, Đàn Không cúi đầu nhét nhé cuốn thoại bản vào trong tay áo.

Tùng Hà: ……

Đàn Không: ……

Biết vậy nên cất thoại bản vào trong túi trữ vật, lần này mặt mũi ném đến tận môn pháo khác rồi.

–Tu chân một đường không thể trầm mê ngoại vật.

Tùng Hà rốt cuộc vẫn luyến tiếc một hạt giống tốt thế này bước lên con đường lười biếng nên ông quyết định làm ác nhân một lần, ông nói nhiều thêm vài câu:

–Quyển sách này sư điệt có thể cho ta mượn xem thử được không?

Đàn Không duỗi tay sờ sờ torng túi áo, nhịn xuống sự luyến tiếc trong lòng, lấy sách đưa cho Tùng Hà:

–Đa tạ Phong giáo chủ chỉ dạy, sách đây ạ!

–Đa tạ sư điệt tặng sách, cáo từ!

–Phong chủ đi thong thả.

Nhìn Tùng Hà bay đi như ánh sáng, Đàn Không nhẹ nhàng thở ra, thỏa mãn sờ sờ tay áo, may mắn còn một quyển giấu ở bên trong, vị Phong chủ này không có thấy.

Tùng Hà trở lại Lưu Quang Tông, sau khi ông nhảy xuống phi kiếm thì nghe có người hỏi:

–Sư thúc, trong tay ngài là vật gì thế ạ?

Lúc này Tùng Hà mới nhớ ra vừa rồi ông đã tịch thu một quyển thoại bản của cô nương nhà người ta, quay đầu lại nhìn sư chất sắc mặt tái nhợt, ông trả lời:

–Mượn của một vị tiểu hữu.

Ánh mắt người hỏi chuyện dừng trên tay ông, lông mi thật dài run rẩy:

–Thì ra là thế!

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.