Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mang Ơn Đội Nghĩa

Phiên bản Dịch · 2838 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Từ Ung Thành đi đến Vân Hoa Môn cũng không tốn quá nhiều thời gian. Trên đường, Chu Thương đã vài lần muốn hỏi thăm hai vị đệ tử thân truyền của Vân Hoa Môn tin tức liên quan tới đệ đệ ông ta nhưng không biết là hai người này giả ngu hay là do còn quá trẻ nên không nghe hiểu mấy lới nói ám chỉ của ông ta mà từ đầu tới cuối đều không hề đề cập chút nào tới việc này.

Tới bên sảnh ngoài chính điện của Vân Hoa Môn, đoàn người mới đi xuống pháp khí phi hành. Cuối cùng, Chu Thương vẫn nhịn không được mà trực tiếp hỏi ra mấy vần đề ông muốn biết:

–Hai vị tiểu hữu, không biết cái tên đệ đệ không nên thân của tại hạ gần đây đã có tâm hối cải chưa?

Đàn Không đi phía trước để dẫn đường nghe vậy thì quay đầu lại nở nụ cười tươi với Chu Thương, đơi mắt to đen sáng ngời kia làm Chu Thương bất giác mà có thêm hai phần thiện cảm với nàng.

–Thỉnh Chu môn chủ yên tâm, vị lão tổ Nguyên Anh này tuy rằng đã phạm phải sai lầm khá nghiêm trọng, nhưng từ trước đến nay chưởng môn sư bá vẫn luôn phán xử rất công bằng. Sư bá chỉ là kêu nhốt ông ta vào một căn phòng yên tĩnh mà thôi, không có tiến hành trừng phạt gì khác.

Đàn Không cười rộ lên, gương mặt đã mất đi vẻ mập mạp lúc còn nhỏ và mang theo vài phần ngây thơ.

–Chưởng môn Hành Ngạn có nhân phẩm rất tốt, tại hạ thật sự không hề có suy nghĩ như thế. Chỉ là tại hạ luôn lo lắng cái tên đệ đệ không nên thân sẽ gây phiền phức cho quý phái thôi!

Chu Thương thở phào nhẹ nhõm, không động tư hình là tốt rồi! Lần này trở về, ông ta nhất định sẽ nhốt cái tên hỗn trướng đó ở trong sân, không cho phép nó đi đâu nữa cả..

Đàn Không thấy biểu hiện của Chu Thương như vậy thì không nói thêm gì nữa. Thiện cảm của nàng đối với Chu Thương cũng nhạt bớt mấy phần. Mấy năm nay, nàng thu được khá nhiều phiểu đổi linh thạch của Ngự Tiêu Môn cho nên nàng tự nhiên rất có thiện cảm đối với môn phái này, không ngờ môn chủ mới nhậm chức của môn phái này lại như thế……

Không phải nàng nói vị Chu môn chủ này không tốt mà chỉ là nói về chuyện ông ta không quản thúc tốt nguoiờ thân của mình, cuối cùng còn trở thành kẻ trợ Trụ vi ngược thế này. Cái vị tu sĩ Nguyên Anh tên Chu Hưng kia dám lớn gan kiêu ngạo ương ngạnh như thế còn không phải là do ỷ vào vị huynh trưởng này của hắn hay sao.

Bước vào chính điện Vân Hoa Môn, Đàn Không lập tức đứng ở một bên nghe sư phụ hàn huyên với Phong chủ Tùng Hà, có lẽ hai người là người quen nên khi nói chuyện khác là vui vẻ nhưng không ai nói tới chuyện vị lão tổ Nguyên Anh Chu Hưng kia vi phạm quy củ của Ung thành cả.

Bây giờ chủ đề nói chuyện của hai người đã dời tới vệc dạy dỗ đồ đệ như thề nào rồi.

–Ba đứa đồ đệ không nên thân của ta sao có thể so sánh với đồ đệ của Lưu Quang Tông chứ?

Vong Thông rung đùi đắc ý, tự cho là khiêm tốn nói tiếp:

–Hai trước năm lão đại mới đột phá được tu vi Kim Đan thôi, lão nhị gần đây lại bế quan rồi, cũng không biết nó có thể đột phá thành công hay không nữa.

–Vong Thông huynh khiêm tốn rồi! Thành Dịch cùng Đàm Phong mới bao lớn mà đã được tu vi như thế. Phóng mắt toàn bộ Tu Chân giới mà nhìn thì họ cũng là người xuất sắc rồi!

Tâm tình của Tùng Hà giống như lá trà trong chung trà, bị bọt nước xoay tròn tới mức khó chịu.

Toàn bộ Tu Chân giới này, ai mà không biết chuyện Vong Thông thu được hai đồ đệ tốt chứ, mấy năm trước ông ấy còn thu được một đệ tử Ngũ Linh Căn thiên tài. Lúc này ông ấy lại chạy đến trước mặt ông nói cái gì mà đồ đệ không nên thân, đây còn không phải là muốn ông khen ngợi họ sao? Đều là mấy lão giá đã sống mấy trăm năm, ông còn không hiểu tính ông ấy sao?

Nội tâm Tùng Hà rất u oán, trên mặt còn phải tiếp tục mỉm cười, khen từ đầu đến chân mấy vị đồ đệ của Vong Thông một lần.

–Đâu có, đâu có! Bọn chúng còn trẻ, gánh không nổi lời khen của ông đâu!

Vong Thông ngoài miệng khiêm tốn, trên mặt lại viết hai chữ “ đắc ý”.

Chu Thương ngồi ở bên cạnh muốn tiếp lời nhưng lại không biết nên tiếp từ chỗ nào. Hiện tại ông ta lại nghe thấy Tùng Hà khen đồ đệ của Vong Thông thì vội vàng hùa theo khen ngợi:

–Phong chủ Vong Thông thật là biết cách dạy đồ đệ, khiến cho tại hạ rất bội phục. Đệ tử quan môn của Phong chủ còn nhỏ như vậy mà đã đạt tới tu vi Trúc Cơ, hành động lại rất có khí phách làm cho tại hạ hâm mộ không thôi. Tại hạ dạy bảo đệ đệ không nghiêm khiến hắn gây phiền phức cho quý phái rồi!

Vong Thông nói chuyện với Tùng Hà nửa ngày hừ lạnh:

–Chu môn chủ quá khiêm tốn rồi, chính vị đệ đệ không nên thân của ngài mở miệng nói muốn nạp đồ đệ của ta làm thiếp đấy!

Sắc mặt Chu Thương cứng đờ, cảm thấy mặt trong mặt ngoài đều đang bốc cháy hừng hực, xấu hổ đến cực điểm. Hắn biết đệ đệ của mình từng đùa giỡn hai vị đệ tử thân truyền của Vân Hoa Môn nhưng không ngờ một trong hai lại là đệ tử quan môn của Vong Thông

Quay đầu nhìn thiếu nữ mắt ngọc mày ngài đứng sau Vong Thông, vẻ mặt Chu Thương đau khổ hành lễ:

–Đàn Không cô nương, xá đệ vô lễ, tại hạ thay hắn bồi tội với cô nương!

Đàn Không vội vàng né tránh cái lễ này, kinh ngạc nói:

–Chu môn chủ, ngài đang làm gì thế? Ngài là ngài, người khác là người khác, Đàn Không tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết đạo lý không thể giận chó đánh mèo người khác, mong môn chủ không nên như thế!

Đệ đệ phạm sai, ca ca tới nhận lỗi thì tính là cái gì đây?

–Chu môn chủ, đồ đệ này của ta còn nhỏ không thể chịu nổi lễ này của ngài đâu!

Vong Thông đứng lên, chắn giữa Chu Thương và Đàn Không, dù thế nào ông ấy cũng không cho Chu Thương làm lễ này:

–Nếu đã nhắc tới việc này thì chúng ta cũng nên ngồi xuống bàn bạc cách giải quyết nó thôi!

Trong lòng Chu Thương thầm than khổ, nhưng hắn lại không thể không nghe lời ngồi xuống.

Tùng Hà ngồi ở bên cạnh nhấm nháp loại trà đặc biết chỉ có ở Vân Hoa Môn, không hề có ý nghĩ sẽ giúp đỡ ai cả, ngồi yên không nói lời nào.

Một đĩa điểm tâm được đặt trước mặt ông, ông nghiêng đầu nhìn lại thì thấy đúng là tiểu đồ đệ Đàn Không của Vong Thông.

Đàn Không chỉ chỉ điểm tâm, híp mắt cười với Tùng Hà, che miệng thối lui, đừng yên phía sau Vong Thông. Tùng Hà bất đắc dĩ thở dài, lão già trẻ con Vong Thông có may mắn thu toàn đồ đệ tốt, thật khiến cho thế hệ bọn họ hâm mộ!

Tuy Lưu Quang Tông có không ít đệ tử thiên phú cao, nhưng chuyện thu đệ tử thân truyền phải tùy theo duyên phận, ông ở trong tông môn sống nhiều năm như vậy, cũng không thể thu được hai đồ đệ hợp ý mình.

–Chu môn chủ, chắc ngài cũng biết quy củ của Vân Hoa Môn chúng tôi rồi. Vô cớ ức hiếp bá tánh vô tội, đùa giỡn nữ tử thì dù cho bị đánh giết cũng không quá đáng chút nào!

Nói đến chính sự, biểu tình trên mặt Vong Thông nghiêm túc lên rất nhiều:

–Hắn ta ở khu vực quản lí của Ngự Tiêu Môn làm gì thì Vân Hoa Môn chúng tôi không quản được và cũng không muốn quản, nhưng khi hắn bước lên đất Ung Thành thì phải tuân theo quy củ của Vân Hoa Môn chúng tôi.

–Phong chủ Vong Thông, xá đệ phạm phải sai lầm lớn như thế là do tai hạ dạy dỗ không nghiêm. Nhưng mong ngài nể mặt giao tình chúng ta đã nhiều năm quen biết mà mong ngài giơ cao đánh khẽ!

Chu Thương đứng lên, cúi người làm lễ với Vong Thông.

Vong Thông có tu vi cao hơn Chu Thương nên ông ấy nhận cái lễ này khá tự nhiên.

–Chu Thương, mặc kệ là người thường hay là tu sĩ thì đều sẽ thiên vị tình cảm, ngài che chở đệ đệ vốn không phải là sai. Nhưng những bá tánh bị hắn khi dễ thì sao? Bọn họ cũng là đệ đệ hoặc nhi tử của người khác, ai sẽ lấy lại công bằng cho họ?

Chu Thương biết Vong Thông nói rất có đạo lý, hắn đuối lý lại nhụt chí nên không dám phản bác dù là nửa chữ.

–Lần này hắn ta đùa giỡn chính là nữ đệ tử của Vân Hoa Môn chúng tôi, các nàng còn có Vân Hoa Môn chống lưng. Nhưng nếu hắn đùa giỡn là nữ tử bình thường thì ai sẽ làm chỗ dựa cho những nữ tử vô tội kia?

Đàn Không phát hiện vị sư phụ thường ngày vẫn cười tủm tỉm với mình sau khi nghiêm túc lên thì rất có uy phong làm người ta chấn động. Nàng đứng ở phía sau lưng sư phụ cũng không dám thở mạnh thì càng đừng vị môn chủ Chu Thương kia đứng trước mặt, lúc này ông ta đã chảy đầm đìa mồ hôi lạnh, miệng không nói thành câu..

–Đệ đệ Chu Thương của ngài là người, người khác thì không phải người sao?

Vong Thông hừ lạnh một tiếng:

–Nếu ta nếu là ngài thì hôm nay sẽ không thay hắn thỉnh tội làm gì, bởi vì ta không có mặt mũi để nói ra đâu!

Chu Thương biết lời Vong Thông nói không sai, nhưng mà ông ta chì có một đệ đệ này thôi, chẳng lẽ ông ta lại phải trơ mắt nhìn nó chết trong tay Vân Hoa Môn sao? Chu Thương rơi vào đường cùng nên đành phải dùng ánh mắt cầu xin Tùng Hà, nhưng mà giờ phút này Tùng Hà lại đang thưởng thức trà và ăn điểm tâm, căn bản không có chú ý tới ánh mắt của ông ta.

–Thỉnh phong chủ tha cho xá đệ một mạng!

Chu Thương lại làm một đại lễ với Vong Thông.

Đàn Không đứng ở phía sau Vong Thông phía sau nhìn Chu Thương khom lưng cúi đầu như thế thì tâm trạng vô cùng phức tạp. Khi Chu Hưng kia ở bên ngoài kiêu ngạo ương ngạnh thì có từng nghĩ tới huynh trưởng của hắn sẽ mất hết thể diện vì hắn ta hay không?

Còn vị huynh trưởng Chu Thương này ngày trước chiều ý đệ đệ thì có từng nghĩ sẽ có một ngày, người đệ đệ này sẽ bị ông ta chiều chuộng tới vô pháp vô thiên, gây ra họa lớn hay không?

Nàng lén nhìn Vong Thông, âm thầm hạ quyết tâm, về sau nàng nhất định chăm chỉ tu luyện, cũng không thể gây chuyện ở bên ngoài, tránh cho việc sư phụ và các sư huynh phải khom lưng uốn gối vì nàng, chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh như vậy một chút thôi thì bản thân nàng cũng không thể chấp nhận được.

Cho nên, nàng tuyệt đối không thể trở thành loại người giống như Chu Hưng.

Phát hiện cảm xúc của tiểu đồ đệ thay đổi, Vong Thông liền nói:

–Hôm nay con còn chưa đọc tâm pháp, sư phụ nơi này không cần con giúp, mau trở về chuyên tâm tu luyện đi!

–Đồ nhi xin phép cáo lui!

Đàn Không hành lễ với Tùng Hà và Chu Thương rồi mới lui ra, trong cử chỉ còn mang theo vài phần quý khí dưỡng thành lúc còn ở trong hoàng cung.

Ánh mắt Tùng Hà sáng lên, trên người tiểu sư điệt này thế mà lại có một sợi long khí mỏng manh, ngày sau chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng.

-Sao muội lại ra đây?

Thành Dịch thấy Đàn Không đi ra từ chính điện, nhìn bộ dạng của muội ấy cũng không có vui vẻ lắm:

-Chu môn chủ nói lời khó nghe với muội sao?

Đàn Không lắc đầu, nhìn vẻ mặt tràn đầy sự quan tâm của đại sư huynh:

-Sư huynh, sau này muội nhất định sẽ không trở thành người giống hắn ta đâu!

-Hắn là ai?

-Cái người bị nhốt trong lao đấy ạ!

Nhắc đến ngục giam, Đàn Không lập tức nhớ tới kết cục của những kẻ làm chuyện ác độc kia, nàng không nhịn được mà run rẩy bả vai một chút:

-Muội không nỡ để sư phụ và hai sư huynh khom lưng uốn gối vì muội!

-Không có tiền đồ, muội so sánh mình với loại người đó làm gì!

Thành Dịch cười khẽ ra tiếng:

-Sao muội không so sánh với Trọng Tỉ, Lăng Ba ấy?

Đàn Không liên tục lắc đầu, nàng không muốn cao tận chín thước đâu, như vậy sẽ không thể mặc váy phi tiên xinh đẹp: “

-Không thể so, không thể so!

-Đúng là không có chí tiến thủ!

Thành Dịch cười nói:

-Muội bị mấy sư huyng sư tỷ kia dạy hư hết rồi!

-Sư tỷ, sư huynh đều rất tốt bụng mà!

Đàn Không nhỏ giọng:

-Suỵt, đại sư huynh, huynh nhỏ giọng một chút, đừng để những người khác nghe thấy!

Thành Dịch lần thứ hai cười ra tiếng, khiến Đàn Không tức giận tới mức trừng lớn đôi mắt, có ai nói xấu mà nói lớn như thế chứ, như vậy sao còn gọi là nói xấu?

Cuối cùng cũng không biết Vong Thông bàn bạc với Chu Thương như thế nào mà sau đó Chu Thương đưa cho Vân Hoa Môn một bút phí cảm tạ, còn cửa hàng của Ngự Tiêu Môn đóng quân tại Ung Thành sẽ dán một bức thông báo công khai xin lỗi.

Ngày huynh đệ Chu gia rời đi Vân Hoa Môn, Đàn Không cũng không tiếp tục đả tọa tu luyện mà cố ý dậy sớm để đi “ đưa tiễn”.

Chu Hưng bị nhốt ở trong ngục giam đã trở nên cực kỳ thành thật, cằm xấu xí, đôi mắt không dám nhìn loạn, ngay cả ót đầu tóc sau ót cũng được sửa sang chỉnh tề, che khuất hết nửa khương mặt như vỏ cây kia. Điều khiến nàng giật mình chính là, tu vi của Chu Hưng đã bị giảm xuống tới Trúc Cơ kỳ.

Nhưng nhìn bộ dáng Chu Thương mang ơn đội nghĩa, Đàn Không dùng truyền âm thuật hỏi Linh Tuệ đang đứng chen để xem náo nhiệt với nàng:

-Linh Tuệ sư tỷ, tu vi Chu Hưng kia sao lại giảm xuống nhiều thế ạ?

-À, Lưu Quang Tông đã thảo luận và quyết định với tông môn chúng ta, họ cảm thấy tội chết của Chu Hưng có thể miễn nhưng tội sống lại khó tha, nên đã phế đi một nửa tu vi của hắn, miễn cho hắn lại ỷ vào tu vi để khi dễ người khác.

Linh Tuệ chia một nửa ăn vặt cho Đàn Không:

-Lần này trở về, Chu Thương mới vừa ngồi lên vị trí môn chủ, giờ chắc sắp đổi người rồi!

Chỉ sợ từ nay về sau, chỉ cần Chu Hưng nghe thấy ba chữ Vân Hoa Môn thì hai đùi hắn sẽ run rẩy, tìm đường vòng để đi.

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.