Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Chính Thân Thẳng

Phiên bản Dịch · 1929 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Thấy sư điệt hiếm khi hỏi mấy việc vặt vãnh không liên quan tới mình nên trong lòng Tùng Hà có chút vui mừng, nhịn không được mà lôi kéo sư điệt của mình nói nhiều thêm vài câu.

–Rõ ràng là một tiểu cô nương Ngũ Linh Căn đầy tiềm năng thế mà lại bị trên dưới Vân Hoa Môn nuông chiều thành như vậy. Tiểu cô nương đó thế mà lại xem loại thoại bản tục tằng thế này thì sao có lợi cho đạo tâm được!

Tùng Hà lại quá tiếc nuối mà nói:

–Nhưng mà phẩm hạnh của cô bé đó rất tốt, tính tình lại ngoan ngoãn khiến cho mọi người dễ thương yêu!

Tùng Hà lại kể thêm một chút về cách Vân Hoa Môn đối xử với vị tiểu sư muội nhỏ tuổi này, thấy mặt sư điệt không có chút cảm xúc nào nên ông cho rằng hắn không có hứng thú nghe tiếp, vì thế ông chuẩn bị ngừng câu chuyện để hắn đi nghỉ ngơi, nào ngờ sư điệt lại mở miệng lần nữa.

–Sư thúc, thoại bản này có thể cho con mượn đọc được không?

Sau khi nói xong mấy câu này, hắn che miệng ho nhẹ vài tiếng, trên gương mặt tái nhợt có nhiều thêm vài phần hồng nhuận.

Tùng Hà không nói hai lời lập tức đưa thoại bản cho sư điệt, đối phương vươn bàn tay trắng nõn như ngọc tiếp nhận quyển sách bị cuốn thành một ống dài, nhẹ nhàng vuốt thẳng nó, ngay cả phần bên rìa sách cũng không bỏ qua:

–Đa tạ sư thúc!

–Đa tạ gì chứ, chỉ là một quyển thoại bản thôi mà!

Tùng Hà nhìn gương mặt trắng nhợt do bệnh của sư điệt thì còn muốn nói thêm vài câu nhưng ông lại không biết nên nói cái gì cho phù hợp. Sư điệt này của ông gần như là thiên tài xuất chúng nhất trong mấy trăm năm gần đây của Tu Chân, từ Luyện Khí cho đến Phân Thần Kỳ thì hắn giống như được thần tiên trợ giúp vậy, chưa từng có bất kỳ trở ngại nào, ngay cả người làm sư thúc như ông cũng chỉ có tu vi tới Xuất Khiếu Kỳ mà thôi.

Tuy Xuất Khiếu kỳ và Phân Thần Kỳ nhìn bên ngoài chỉ chênh nhau có một cấp nhưng nếu muốn vượt qua ranh giới này này thì phải nói là vô cùng gian khổ cùng khó khăn. Hiện giờ, trong toàn bộ Tu Chân giới, tu sĩ có tu vi từ Phân Thần Kỳ trở lên cũng chưa được mười người. Bọn họ cho rằng sư điệt sẽ là tu sĩ có khả năng độ kiếp phi thăng nhất trong mấy ngàn năm này, không ngờ khi hắn tới Phân Thần Kỳ lại xuất hiện tâm ma..

Lúc trước, khi sư điệt đột phá Nguyên Anh cảnh cũng không có bất kỳ điềm báo nào, ai ngờ kiếp nạn lớn lại ở phía sau.

–Trọng Tỉ……

Tùng Hà muốn khuyên sư điệt không nên quá say mê loại thoại bản này nhưng khi sư điệt quay đầu lại, dùng đôi mắt màu ngọc lưu ly bình tĩnh không gợn sóng nhìn ông thì khiến ông ngẩn ra, không thể nói nên lời:

–Không có gì, nếu có thời gian con hãy ra ngoài giải sầu một chút, Lăng Ưu giới có rất nhiều nơi thú vị.

–Đa tạ sư thúc dạy bảo, vãn bối cáo từ!

Trọng Tỉ chậm rãi gật đầu, hành lễ với Tùng Hà, nghiêng người gọi một con tiên hạc tới rồi đạp lên lưng nó đi xa.

Mây trắng cuồn cuộn nhanh chóng liền bao phủ thân ảnh của hắn.

Tùng Hà thở dài một tiếng, lắc đầu rời đi.

Khi Đàn Không trở lại môn phái, nàng không có mặt mũi để đi mách mình bị Phong chủ Lưu Quang Tông tịch thu thoại bản vì đọc lén nên phải thành thành thật thật học tập bói toán nửa tháng. Nhưng mà hình như nàng không có thiên phú về phương diện này, nàng đã học rất lâu rồi cũng không coi đúng được bao nhiêu. Suốt một thời gian dài, ngay cả thoại bản nàng cũng không xem, chỉ ôm sách về bói toán mà nghiền ngẫm.

–Ba âm ba dương sáu khí, nhật nguyệt thay đổi……

Đàn Không ngáp một cái, vừa ngâm nga vừa dùng bút vẽ tới vẽ lui trên giấy, trong đầu tạo thành cuộn chỉ rối.

–Sư muội!

Đàm Phong đi vào thì thấy Đàn Không hữu khí vô lực nằm nhoài trên bàn nên đưa cây trâm mình mới mua cho nàng:

–Sao trông muội uể oải vậy?

–Cám ơn sư huynh!

Hai mắt vô thần Đàn Không rốt cuộc cũng sáng lên, nâng hộp đựng cây trâm cài đầu nói:

–Gần đây có một sự thật mà muội không thể không tiếp nhận!

–Sự thật gì?

Đàm Phong tự rót cho mình một chén nước, uống lên, y ngồi xếp bằng đối diện Đàn Không. Y cầm lấy quyển vở nhỏ trước mặt Đàn Không nhìn một chút, trên đó là dày dặc hình quẻ tượng khiến y cũng phải quáng cả mắt.

–Có lẽ muội không có may mắn như vai chính trong thoại bản rồi!

Đàn Không nhăn mặt, ngón tay non mịn chọc chọc mặt trên của hộp trang sức:

–Nhóm vai chính đều là những người có thiên tư thông minh, học cái gì sẽ biết cái đó, còn muội chỉ học bói toán thôi mà cũng khó vào như thế!

–Thế gian nào có tu sĩ nào thập toàn thập mỹ đâu, thoại bản đều là gạt người thôi!

Đàm Phong thấy hai vòng thâm quanh mắt Đàn Không:

–Không am hiểu bói toán thì có sao đâu, sư phụ và huynh cũng không rành mấy, Tê Nguyệt Phong chúng ta cũng chỉ có đại sư huynh là tương đối xuất sắc về phương diện này thôi.

Nếu không thì khóa bói toán của tiểu sư muội cũng sẽ không giao cho đại sư huynh phụ trách rồi.

–Thật vậy sao ạ?

Đàn Không cảm thấy bản thân có chút không được tử tế lắm nhưng khi nghĩ đến có hai người rất thân với mình cũng không giỏi về cái này giống mình thì nàng có cảm giác…… Thực vui vẻ.

–Tất nhiên rồi! Thật ra nói là đại sư huynh xuất chúng thì cũng là suy xét torng phạm vi môn phái chúng ta mà thôi! Môn phái thật sự am hiểu bói toán chính là Nguyệt Tinh Môn.

Đàm Phong vừa uống nước vừa nói:

–Trong toàn bộ Tu Chân giới, am hiểu cái này nhất chính là Nguyệt Tinh Môn. Phàm là đệ tử tiến môn phái của họ thì linh căn không phải yếu tố quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là năng lực cảm ứng đối với trời đất.

–Vậy trong mười đại tông môn, chúng ta bói toán là tệ nhất sao ạ?

–Khụ khụ, không cần nói thẳng ra như thế đâu!

Đàm Phong vỗ vỗ ngực:

–Ở trong tông môn, chỉ cần nói chúng ta là một trong mười đại tông môn là được, mấy cái xếp hạng này không quan trọng.

–Dạ!

Đàn Không ngoan ngoãn gật đầu:

–Tông môn chúng ta am hiểu hất là cái gì ạ?

–Tông môn chúng ta am hiểu nhất là…

Đàm Phong có chút khó xử, cái gì tông môn của họ cũng có cả, Thần Hà Phong am hiểu nhất là luyện đan, Ngọ Dương Phong am hiểu luyện khí cùng kiếm thuật, Tịch Chiếu Phong am hiểu ngự thú, Tử Ngọ Phong am hiểu vẽ bùa cùng kết trận, Tê Nguyệt Phong bọn họ …… Tê Nguyệt Phong bọn họ cái gì cũng am hiểu một chút, nhưng nếu nói cái gì lợi hại nhất thì chắc tùy theo năng khiếu của đệ tử rồi.

Nghe Đàm Phong giải thích xong, hai mắt Đàn Không sáng ngời, vỗ tay nói:

–Muội hiểu rồi, Tê Nguyệt Phong chúng ta nhất định là lợi hại nhất, cái gì cũng biết, phải không ạ?

–Ừ, đúng rồi!

Đàm Phong kéo khóe miệng mỉm cười, có kkhát vọng chính là lợi hại nhất.

Trong chủ phong của tông chủ Vân Hoa Môn, Hành Ngạn dạy kiếm pháp mới cho Vật Xuyên xong thì chỉ về phương hướng Trân Bảo Điện:

–Ngày mai, con dẫn mang Đàn Không đi chọn pháp khí đi!

–Sư phụ, Đàn Không sư muội còn nhỏ……

Hành Ngạn chậm rãi lắc đầu, mỉm cười nói:

–Tuy con bé còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ rồi. Tiểu cô nương cũng nên đi lấy vũ khí thuộc về mình thôi.

Vật Xuyên do dự một lát, chắp tay nói:

–Đệ tử lĩnh mệnh!

Ở trong Vân Hoa Môn, đệ tử không có pháp khí bản mạng đều được xếp vào diện đối tượng được bảo vệ. Nếu như có ngoại địch đột kích, bọn họ sẽ là những người được bảo vệ ở vòng trong. Nhưng nếu cầm lấy vũ khí bản mạng thì cũng có nghĩa: sinh là người Vân Hoa Môn, chết là quỷ Vân Hoa Môn, nếu có ngoại địch tiến đến thì cho dù kết cục là phải chết, người đó cũng phải đứng lên bảo vệ tông môn.

Nhận được tin tức từ chủ điện truyền tới, Vong Thông ngồi ở trong phòng suốt hai canh giờ, cuối cùng ông thoở dài một hơi rồi trả lời chủ điện bằng một chữ “ vâng”.

–Sư phụ……

–Đi nói với sư muội con đi, ngày mai con đi chung với con bé đi!

Vong Thông xua tay để Thành Dịch đi ra ngoài.

–Vâng ạ!

Thành Dịch chắp tay lui ra, dẫm phi kiếm đi đến trước động phủ của Đàn Không, y nhìn thấy sư đệ và sư muội đang xem quẻ tượng cho nhau thì trên mặt nhịn không được nở nụ cười.

–Đại sư huynh!

Đàn Không nhìn thấy Thành Dịch thì nở nụ cười rồi đứng lên khỏi mặt đất:

–Sao huynh lại tới đây?

–Ta tới để nói cho muội biết là ngày mai muội có thể sẽ được dẫn tới Trân Bảo Điện để chọn pháp khí bản mệnh của mình.

–Thật sao ạ?

Trên môi Đàn Không nở một nục cười rực rỡ:

–Thật tốt quá!

Nhìn nụ cười trên mặt Đàn Không, Thành Dịch nói:

–Vậy ngươi có biết đệ tử có pháp khí bản mạng phải tuân thủ quy định gì không?

–Muội biết.

Đàn Không nghĩ một chút rồi nhanh chóng nói ra một đáp án khẳng định, gương mặt mang theo chút mập mạp trẻ con cũng nghiêm túc lên:

–Phàm là đệ tử Vân Hoa Môn, muội phải nhớ tâm chính thân thẳng, thủ vệ tông môn và bá tánh! Người phản bội tông môn phải chết không chỗ chôn thây!

–Được!

Thành Dịch gật gật đầu:

–Mấy câu nói đó, muội vĩnh viễn không được quên, biết chưa?

–Dạ!

Đàn Không mạnh mẽ gật đầu.

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.