Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ Cảnh

Phiên bản Dịch · 2964 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Sau khi thấy vị tu sĩ Nguyên Anh bị hai vị sư huynh trói lại, hai chân Đàn Không mềm nhũn:

–Linh Tuệ sư tỷ, tỷ đỡ muội một chút nha!

–Muội bị thương hả?

Linh Tuệ đỡ Đàn Không lên phi kiếm, nghĩ là nàng còn nhỏ nên sĩ diện, không muốn mất mặt vì bị thương trước mặt bá tánh nên nhỏ giọng hỏi:

–Lão súc sinh kia làm muội bị thương ở đâu?

–Muội không có bị thương, chỉ là… chân muội hơi mềm…

Đàn Không có chút ngượng ngùng, nâng tay lên che mặt. Dù tu vi của tên tu sĩ Nguyên Anh kia là dựa vào đan dược tăng lên nhưng sự chênh lệch vẫn quá lớn nên khi đối phương phóng ra uy áp, nàng gần như không thể hít thở nổi. Nếu dười tình huống đó mà nàng lộ ra thần sắc hoàng sợ thì những bá tánh Ung Thành luôn vô tư này chẳng phải cũng sẽ hoảng loạn theo nànng sao?

Thân là đệ tử Vân Hoa Môn, nàng cảm thấy bản thân không thể thờ ơ, không quan tâm gì đến chuyện này. Phụ thân nàng đã có lỗi với bá tánh trong thiên hạ, mà nàng thân là đệ tử thân truyền Vân Hoa Môn lại càng không thể có lỗi với bá tánh Ung Thành được.

–Sư muội ngốc này!

Linh Tuệ nở nụ cười, duỗi tay điểm nhẹ vào trán Đàn Không, trong giọng nói mang theo vài phần ôn nhu:

–Tuy muội còn nhỏ lại mới chỉ vào Trúc Cơ nhưng đã hiểu rõ thế nào là nhân nghĩa, như thế rất đáng khen rồi!

Tu chân là chính là con đường nghịch thiên mà đi, cho nên Vân Hoa Môn rất chú trọng tu thân bên ngoài, tu đức bên trong. Tiểu sư muội có thiên tư xuất chúng nhưng dù gì cũng mới chỉ mười bốn tuổi mà thôi, với số tuổi như vậy mà đã có thể có dũng khí cùng sự lương thiện của mình để che chở cho bá tánh thì cũng rất đáng quý rồi.

Tính cách của Vong Thông sư bá thì Linh Tuệ hiểu khá rõ, ông tuyệt đối sẽ không dạy dỗ đồ đệ mình đầy miệng nhân nghĩa đạo đức đâu! Nhưng ba vị đệ tử của Tê Nguyệt Phong thì người nào cũng ưu tú, thậm chí ngay cả sư phụ của nàng ấy cũng phải ghen ghét.

Nhìn sư bá Vong Thông mở đường đi trước, trong tay ônng còn xách theo hai con cá, một con gà và một con vịt thì Linh Tuệ không nhịn được mà nở nụ cười. Mấy thứ này đều là do bá tánh Ung Thành đưa, sống chết mà ép buộc sư bá nhận lấy, thậm chí y phục của sư bá thiếu chút nữa cũng bị kéo xuống.

–Cạc cạc!

Con vịt mập bị xách ngược banh mỏ ra, kêu lê tỏ vẻ không cam lòng, bị nắm ở trong tay Vong Thông nhưng vẫn dùng sức vùng vẫy, sau đó bị choáng mà ngất đi.

Đàn Không nhìn con vịt mập kia, trong đầu nàng đang suy tính… nên hầm canh hay là kho tàu nhỉ?

Vong Thông trực tiếp xách tu sĩ Nguyên Anh tới trước mặt chưởng môn, Hành Ngạn chưởng môn nhìn khuôn mmặt xám xịt của tu sĩ Nguyên Anh, hỏi Đàn Không cùng Linh Tuệ đang đứng phía sau Vong Thông:

–Đã xảy ra chuyện gì thế?

Linh Tuệ một năm một mười kể lại toàn bộ sự việc.

–Được rồi!

Hành Ngạn gật gật đầu, biểu tình ôn hòa nhìn tu sĩ Nguyên Anh:

–Vị đạo hữu này, người Ung Thành chúng ta luôn coi trong chuyện dĩ hòa vi quý nhưng hành vi của ngươi như vậy thật khiến chúng ta khó xử!

Tu sĩ Nguyên Anh thấy biểu tình chưởng môn ôn hòa, trong lời nói với hắn ta còn mang theo hai phần tiếu ý nên trong lòng hắn ta mơ hồ có vài phần hy vọng:

–Hành Ngạn chưởng môn, chuyện hôm nay là do ta làm không thỏa đáng, ngài thả ta xuống núi trước rồi ta sẽ nhanh chóng bồi thường đầy đủ cho mấy vị hương thân, bá tánh.

–Không có việc thiện nào hơn việc biết sai mà chịu sửa, ngươi có giác ngộ như vậy thì ta cực kì vui mừng!

Nụ cười trên mặt Hành Ngạn càng thêm rõ ràng, quay đầu nói với đệ tử phía sau:

–Vật Xuyên, con đi lấy một kiện y phục sạch sẽ cho vị đạo hữu này thay đi!

Trong lòng tu sĩ Nguyên Anh vui sướng, xem ra người tên Hành Ngạn này sắp sửa chuẩn bị thả hắn ta ra rồi!

–Thỉnh đạo hữu yên tâm, lao ngục ta an bài cho ngươi vô cùng sạch sẽ, ánh sáng không quá chói còn an tĩnh nữa nên sẽ không ảnh hưởng tới việc tu luyện hay nghỉ ngơi gì của ngươi đâu!

Hành Ngạn nâng chung trà lên, uống một ngụm:

–Ta nhớ hình như phòng chữ Đinh không có nhốt ai thì phải, vậy thỉnh vị đạo hữu này tạm thời ủy khuất mấy ngày! Sau khi huynh trưởng ngươi tới, ta sẽ thả ngươi ra.

–Cái gì, không phải là bây giờ ngươi sẽ thả ta sao?

Tu sĩ Nguyên Anh kinh hãi, không định tha cho hắn ta thì vừa rồi nói một đống lời vô nghĩa như vậy với hắn ta làm gì chứ?

–Thành có thành quy, tông môn có điểm giới hạn của tông môn, mong đạo hữu nhớ kỹ!

Hành Ngạn buông chung trà, nâng mí mắt lên:

–Vật Xuyên, thỉnh vị đạo hữu này đi xuống đi! Nhớ kỹ, là phòng chữ Đinh đấy, đừng có lầm!

–Tuân lệnh sư phụ, đồ nhi lĩnh mệnh!

Vật Xuyên lấy một sợi dây thừng từ trong túi trữ vật, sau đó ném vào trên người Tu sĩ Nguyên Anh. Sợi dây nhanh chóng trói chặt vào người tu sĩ Nguyên Anh, ngoại trừ hai chân còn có thể hoạt động thì tòa thân trên đều mất đi sức lực..

Tu sĩ Nguyên Anh bắt đầu sợ hãi, hắn muốn mở miệng kêu to nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Vân Hoa Môn vậy mà lại sử dụng loại thủ đoạn nham hiểm này!

–Phòng chữ Đinh là sao ạ?

Đàn Không còn chưa từng vào ngục giam của Vân Hoa Môn nên nàng không không hiểu tại sao chưởng môn lại nhấn mạnh phòng đó.

Linh Tuệ nhỏ giọng nói:

–Phòng chữ Đinh tương đối đặc biệt, một ngày mười hai cái canh giờ đều không thể nhìn thấy ánh sáng, hơn nữa bên trong có trận pháp cách âm, cho nên dù chỉ là một chút tạp âm cũng không thể nghe thấy, cho nên phòng đó vừa tối vừa yên tĩnh.

Không có ánh sáng cũng không có âm thanh, ngục giam kiểu đó rất đáng sợ.

Ngẩng đầu nhìn chưởng môn sư bá đang mỉm cười, Đàn Không tự giác đem vùi đầu càng thấp hơn, tư thế càng thêm cung kính.

–Hôm nay các con làm tốt, nhưng vẫn còn có chỗ thiếu sót.

Hành Ngạn nhìn xuống mấy đệ tử thân truyền:

–Vì an nguy của bá tánh mà dám giằng co với tu sĩ Nguyên Anh thì rất là dũng cảm, nhưng nếu đã làm thì không thể làm theo cách hữu dũng vô mưu như vậy. Nếu hôm nay là một tu sĩ Nguyên Anh tàn nhẫn thì các con có thể cam đoan tất cả mọi người đều có thể an toàn sống sót hay không? Nếu Vong Thông sư bá của các con không kịp thời chạy đến thì hậu quả sẽ như thế nào đây hả?

Mấy người đệ tử thân truyền xấu hổ gục đầu xuống, chưởng môn sư bá nói đúng, hôm nay là bọn họ quá mức xúc động.

Thấy bọn họ nghe lọt tai lời của mình, Hành Ngạn vừa lòng gật gật đầu:

–Tuy rằng mưu lược không đủ nhưng hánh động hôm nay của các con rất đáng được khích lệ. Đợi lát nữa, mỗi người đi Ngũ Hành Đường lãnh năm mươi linh thạch xem như là khen thưởng, trở về nghiêm túc mà suy nghĩ lại nếu về sau lại gặp phải loại tình huống như thế này thì có phương pháp xử lý nào ổn thỏa hơn hay không.

Vong Thông quay đầu nhìn Hành Ngạn, không có phần của ông ấy sao?

–Cẩn tuân lời chưởng môn sư bá dạy bảo!

Mấy đệ tử thân truyền được chưởng môn dạy bảo vô cùng khâm phục.

–Các con còn trẻ, có thể làm được như vậy đã rất không tồi rồi!

Hành Ngạn làm lơ ánh mắt của Vong Thông, nói với Đàn Không:

–Lần này Đàn Không làm rất đúng, biết phải thông báo trước cho sư phụ, còn nghĩ cách kéo dài thời gian. Nhưng sau đó con hành động quá mức nóng nảy rồi, nếu không phải mấy sư huynh, sư tỷ của con lấy ra pháp bảo yểm hộ cho con thì nếu sư phụ con không kịp ngăn lại một kích kia của đối phương thì chắc chắn con sẽ bị thương nặng. Con phải nhớ kỹ, nếu một việc chưa chính thức kết thúc thì thì con không được phép lơ là dù cho con đang có lợi thế, có hiểu không?

–Đa tạ chưởng môn sư bá dạy bảo, Đàn Không nhớ kỹ rồi ạ!

Đàn Không như suy tư gì đó, chưởng môn sư bá nói đúng, lúc đó nàng che dấu chưa có hoàn hảo, lần sau nàng nhất định phải làm tốt hơn.

–Đi xuống nghỉ ngơi hết đi! Hôm nay các con cũng đã bị kinh hách rồi!

Hành Ngạn cho phép mấy đệ tử thân truyền trở về, quay đầu nhìn về phía Vong Thông, hận sắt không thành thép nói:

–Đó là khen thưởng cho hậu bối, đệ còn không biết xấu hổ mà muốn đi lãnh sao?

–Nếu huynh cho phép thì đệ sẽ dùng da mặt dày đi lãnh luôn!

Vong Thông nói tiếp:

–Thứ mình nên được nhận sao lại không lấy chứ?

–Được rồi! Ta sẽ kêu Ngũ Hành Đường trừ một trăm linh thạch vào tiền nợ của đệ!

Hành Ngạn xua tay:

–Biến biến biến, nhìn đệ là ta lại khó chịu!

–Sư huynh, lúc Ngự Tiêu Môn tới chuộc người…… lúc muốn dẫn người đi ấy, chúng ta cũng không thể để cho bọn họ cứ thế mà mang người đi được!

Vong Thông ho khan một tiếng:

–Huynh nói xem có đúng không?

Hành Ngạn biết ông đang mưu tính chuyện gì nên bất đắc dĩ nói:

–Nếu người là do đệ ngươi bắt thì sự tình phía sau cũng giao cho Tê Nguyệt Phong các đệ phụ trách.

–Đa tạ sư huynh, sư đệ xin phép cáo lui!

Mục đích đã đạt được, Vong Thông dứt khoát lưu loát chạy lấy người, miễn cho chưởng môn sư huynh trợn trắng mắt khiến tròng mắt bị rớt ra.

Vật Xuyên nhốt tu sĩ Nguyên Anh lại xong, đi ra thì thấy Đàn Không đang đứng ở trước cửa lớn của ngục giam, hắn đi đến trước mặt nàng:

–Đàn Không sư muội?

–Đại sư huynh Vật Xuyên!

Đàn Không cười cười với Vật Xuyên:

–Bên trong nhốt những ai vậy ạ?

Một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi luôn khá tò mò với những thấy mình chưa gặp, chứ thấy bao giờ. Vật Xuyên thấy Đàn Không duỗ cổ nhìn vào trong, biểu tình bình đạm nói:

–Bên trong nhốt mấy người vi phạm quy định của Tu Chân giới, còn có một vài đệ tử phạm sai lầm nữa.

–Trong tông môn chúng ta…… Cũng có đệ tử bị nhốt trong này sao ạ?

Đàn Không sửng sốt, trong hiểu biết của nàng, trên dưới tông môn đều là người tốt, nên nàng không có cách nào tưởng tượng được tình cảnh họ phạm lõi là như thế nào.

–Cho dù là Lưu Quang Tông luôn nghiêm cẩn tuân thủ luật lệ thì cũng sẽ có đệ từ phạm sai lầm.

Biểu tình Vật Xuyên vô cùng bình tĩnh, xoay người đi về phía bậc thang:

–Để huynh dẫn muội vào!

–Được không ạ?

Đàn Không nóng lòng muốn thử.

–Được!

Vật Xuyên gật đầu, biểu tình có chút vi diệ:

–Dù sao qua vài ngày nữa cũng sẽ cho muội đi xem thử nơi này thôi!

Vân Hoa Môn có một quy củ bất thành văn là đệ tử vừa bước vào Trúc Cơ đều phải tới ngục giam quan sát một vòng. Bằng cách đơn giản nhất để cho các đệ tử Trúc Cơ nhìn thấy hậu quả của việc ý vào tu vi làm ác, phòng nào cànhg thảm càng được xem nhiều.

Nguyên bản bọn họ tính chờ Đàn Không đủ mười lăm tuổi mới dẫn nàng lại đây quan sát, nhưng hiện tại người cũng đã tới rồi nên hắn liền dứt khoát dẫn nàng đi xem một vòng.

Trong ngục giam không có mùi mốc hôi hám như trong tưởng tượng của Đàn Không, nhưng xảm giác lại rất âm lãnh, loại lạnh lẽo thấm tận trong xương cốt khiến nàng không thoải mái chút nào. Nhìn thấy hai người tiến vào, người bị nhốt ở bên trong cũng không dám la to, thò chân hay mắng chửi người khác. Tất cả đều đứng thẳng người, giống như đang cho người tới nhìn thấy được là bọn họ đang cải tạo rất tốt, sau này họ đi ra ngoài tuyệt đối sẽ là người tốt hoàn hảo.

Mấy căn phòng này rất nhỏ, trong đó có khắc trận pháp khắc chế ngũ hành, cho nên dù là tu sĩ lợi hại cỡ nào vào đây cũng sẽ trở thành người thường.

Càng đi vào trong thì cảm giác âm lãnh càng mạnh, Đàn Không thậm chí nhìn thấy có người đang chịu hình, trên người toàn là máu và vết thương, không một chỗ nào lành lặn.

–Người này dùng đồng nam đồng nữ để luyện công, chết ở trên tay tên đó chết gần cả trăm đứa bé thường nhân.

Vật Xuyên giải thích:

–Cho nên phán tên đó phải chịu cực hình thiên đao vạn quả!

Đàn Không có chút không chịu nổi loại hình ảnh huyết tinh như thế này, nhưng nàng không có nhút nhát sợ hãi, mà lại thấp giọng mắng:

–Đáng đời!

–Vân Hoa Môn chúng ta có đan dược tốt nhất nên trước khi hình phạt thiên đao vạn quả hoàn thành tên đó sẽ không thể chết được đâu!

Vật Xuyên quay đầu nhìn phản ứng của Đàn Không, khóe miệng cong lên, tiếp tục dẫn nàng đi xem bên trong.

Thực nhanh Đàn Không đã kiến thức được mười tám kết cục của ác nhân, đi ra khỏi cửa lớn ngục giam thì nàng chỉ có một ý nghĩ.

Làm người tốt thật sự là quá tốt!

Vân Hoa Môn phát phi tin cho mấy môn phái lớn khac, thu đó rất nhanh đã ở trên tay của mấy môn phái kia, kể cả Lưu Quang Tông và Ngự Tiêu Môn.

Lưu Quang Tông là thế lực lớn nhất của toàn bộ Tu Chân giới, quản lý nghiêm khắc nhất, nhiều thiên tài nhất, nhiều pháp bảo nhất, nhiều đệ tử nhất, tông môn kiếm tu hung tàn nhất, ngay cả các loại tu sĩ đại năng đọc sách tham dự biên soạn cũng là nhiều nhất.

Nhìn thấy phi thư Vân Hoa Môn đột ngột truyền lại đây, tông chủ Lưu Quang Tông - Kim Nhạc quay đầu hỏi những người khác:

–Vân Hoa Môn gần đây có đại sự gì à?

Những người khác sôi nổi lắc đầu, trừ chuyện bọn họ cuối cùng cũng thu được một đệ tử Ngũ Linh Căn thì hình như cũng không có chuyện gì nữa mà.

Kim Nhạc càng thêm nghi hoặc, với tính cách không thích nhiều chuyện của Vân Hoa Môn mà lại chủ động truyền thư cho bọn hắn sao? Chẳng lẽ là có người chọc tới bọn họ? Vài thập niên trước, có một tên chưởng môn trẻ tuổi không có mắt chạy đến nơi được Vân Hoa Môn quản hạt để gây chuyện, bị Vân Hoa Môn hung hăng thu thập một lần, tông môn đó còn cố ý truyền thư các đại môn phái làm tên chưởng môn trẻ tuổi này mất hết mặt mũi, suốt 60 năm qua, chưởng môn kia còn không chịu ra khỏi cửa lần nữa.

Người ngoài chỉ biết là trên dưới Vân Hoa Môn đều rất lười nhác, hiền hoà, lại không biết Vân Hoa Môn là không thích gây chuyện mà thôi, tức giận là lập tức muốn giết chết ngươi, giết không được thì đánh cho tàn phế.

Có vết xe đổ này nên hẳn là sẽ không tên nào không có não đi chọc họ mới đúng chứ.

Trong lòng Kim Nhạc nghĩ như vậy nên ôm tâm tính xem náo nhiệt mở phong thư, vừa đọc xong liền đen mặt.

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.