Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngự Tiêu Môn

Phiên bản Dịch · 2895 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

–Người bước vào Ung Thành phải tuân theo quy tắc của Ung Thành, mong vị lão tổ này thông cảm cho!

Linh Tuệ là vị sư tỷ có tuổi tác và uy vọng nhất mấy đệ tử thân truyền tại đây nên nàng ấy là người có quyền lên tiếng, Linh Tuệ trầm giọng:

–Tuy người tới là khách, nhưng khách phải tùy chủ, mong lão tổ cư xử hòa nhã một chút!

Dù cho bình thường lười nhác cỡ nào nhưng thân là đệ tử Vân Hoa Môn, bọn họ không thể chịu đựng hành vị ỷ thế hiếp người như thế này.

–Hòa nhã à?

Từ trong nhuyễn kiệu truyền ra tiếng nói của một nam nhân, ngữ khí hắn ta tuỳ tiện, mang theo vài phần cao ngạo:

–Muốn ta hòa nhã với ngươi sao? Một nữ tu vừa mãn Trúc Cơ thì miễn cưỡng lắm cũng có thể làm thiếp cho ta đấy!

Lời này chính là vũ nhục, giống như là tên lưu manh trên đường vừa mở miệng là đùa giỡn con gái nhà lành, thậm chí còn muốn chiếm tiện nghi của người ta nữa.

Tuy tính cách của đệ tử Vân Hoa Môn khá ôn hòa nhưng khi nghe thấy lời này thì sắc mặt trở nên khó coi.

–Người không biết xấu hổ ta từng gặp rồi nhưng không biết xấu hổ tới cỡ này thì đây là lần đầu tiên mới thấy đấy!

Đàn Không nghe thấy xong lời của Lão tổ Nguyên Anh kia thì lập tức đáp lại một cách mỉa mai:

–Cỡ như ngươi mà muốn làm nam sủng cho sư tỷ nhà ta thì không khéo còn bị chê là tứ chi vô lực, đầu óc đơn giản nữa kìa. Bình thường khi soi gương chắc ngươi cũng không soi hết được cả khuôn mặt nhỉ?

–Sao lại không thể?

Một bá tánh bạo dạn mở miệng hỏi.

–Vì mặt quá lớn, gương chiếu không hết.

Đàn Không mới mười bốn nên khi nói chuyện còn mang theo vài phần non nớt, cho dù là đang trào phúng người khác thì cũng không có cảm giác quá đanh đá.

Mọi người ở bốn phía cười ra tiếng, những bá tánh thích nhiều chuyện đều trốn ngay góc tường nên mấy thị vệ cường tráng kia cũng chả biết là ai cười nữa.

Mấy vị đồng môn không ngờ Đàn Không còn có một khía cạnh như thế này nên đều có chút sững sốt không kịp phản ứng. Tiểu sư muội đáng yêu, ngọt ngào bình thường sao hôm nay lại biến thân thành “nữ tử mạnh mẽ” thế này?

Đàn Không không để ý tới biểu tình của mấy vị sư huynh, sư tỷ. Sau khi nàng gia nhập tiến vào Vân Hoa Môn, nàng mới biết được cái gì gọi là tình đồng môn nên khi nàng nghe được người ngoài khinh nhục đồng môn mình thì mới phẫn nộ như vậy. Lúc trước còn ở trong hoàng cung, dù nàng còn nhỏ tuổi lại không nơi nương tựa thì cũng có thể nghĩ ra biện pháp khiến những cung nô khi dễ nàng tức giận mà không thể nói lời nào, chứ đừng nói đến, hiện tại nàng đã không còn là huyết mạch tiền triều không ai để dựa vào nữa rồi.

–Một đứa nhóc ranh mà cũng dám nói chuyện như thế trước mặt ta sao?

Có vẻ ngồi trong kiệu mềm là một người khá ngang ngược nên khi nghe Đàn Không mỉa mai xong thì tức giận đến đập lên đệm một cái, rồi phất tay xé mở mành kiệu, phi thân bay ra, tốc độ nhanh đến mức Đàn Không không thể thấy rõ.

Nhưng nàng lại là người vận dụng thuần thục kế sách ‘ đánh không lại, chạy là thượng sách’ cho nên khi nghe đối phương đập xuống nệm thì nàng đã nhanh chóng trốn ra chỗ khác rồi quăng một tấm lôi phù để ngăn chặn đối phương.

–Ta còn tưởng là kẻ nào lợi hại lắm!

Vị lão tổ Nguyên Anh này nhìn vẻ ngoài khá già nua, nếp nhăn trên mặt giống như vỏ cây bị hong gió lâu ngày vậy. Có nhiều người sau khi có tuổi thì sẽ trở nên càng bình thản càng khoan dung. Nhưng nhìn tình hình này thì vị Nguyên Anh trước mặt không thuộc về dạng người này, tướng mạo hắn ta âm trầm, ngũ quan nhỏ hẹp, nhìn thế nào cũng không giống người có lòng dạ độ lượng.

–Ta còn tưởng rằng là vị lão tổ ghê gớm nào, thì ra chỉ là một tên phế vật vô dụng dựa vào đan dược mà tấn giai.

Linh Tuệ nhìn tu sĩ Nguyên Anh kia vài lần rồi nói:

–Lão tổ Nguyên Anh của mấy môn phái lớn người ta ai cũng biết phân biệt phải trái cả, làm sao có thể làm ra loại chuyện không biết xẩu hổ thế này. Bây giờ thấy thì mới biiết thì ra là kẻ nggay cả tâm kiếp cũng không vượt qua được…

Linh Tuệ giơ ngón út lên, lấy ra pháp bảo bản mạng của mình.

Nàng ấy không phải kiếm tu, theo Phong chủ Thanh Nguyên học được vô số chiêu về đan tu, pháp bảo của nàng ấy là một phen cây quạt, tuy rằng ngày thường cây quạt này đều được dùng để quạt lửa cho lò đan, nhưng ở thời điểm đặc thù thì quạt dùng để quạt lửa cũng có tác dụng rất lớn.

Những đệ tử thân truyền còn lại đều nhanh chóng lấy ra pháp bảo của mình, kiếm tu ở Vân Hoa Môn cũng không tính là xuất chúng, đệ tử môn hạ đều là nội tu kiêm pháp tu, pháp bảo càngđa dạng phong phú, có quạt để quạt lửa, có ngọc như ý, thậm chí còn có cây chổi, lang nha bổng nữa.

Tu vi của họ tuy không cao bằng lão tổ Nguyên Anh kia, nhưng họ là đệ tử thân truyền nên trên người vẫn có những thứ tốt được trưởng bối ban cho, nếu lấy ra để ngăn cản một lão tổ Nguyên Anh ác độc lên tu vi bằng đan dược thì vẫn có thể làm được.

Vị lão tổ Nguyên Anh này cũng không ngờ mấy tên nhóc này này nói động thủ là lập tức ra tay, hắn ta híp mắt nhìn đám người trẻ tuổi đối diện:

–Tu sĩ Ung Thành đúng là khác hẳn nơi khác nhỉ, định lấy nhiều đánh một sao?

Đàn Không nhìn mắt mấy hộ vệ đứng phía sau tu sĩ Nguyên Anh, mấy hộ vệ kia không phải là người sao?

–Lúc có thể lợi dụng số lượng đán áp đối thủ mà còn muốn đơn đả độc đấu thì đầu óc kẻ đó đúng là có bệnh!

Đàn Không nhỏ giọng nói thầm. Nàng còn không có vũ khí bản mạng, chỉ có thể cầm phi kiếm mà chưởng môn sư bá đưa ở trong tay, lớn giọng nói:

–Sư tỷ, sư huynh, còn vị lão tổ Nguyên Anh này nữa, tất cả mọi người không nên căng thẳng, có gì từ từ nói, hà tất gì phải động tay động chân.

–Sợ rồi à?

Tu sĩ Nguyên Anh thấy con nhóc ranh mới nãy còn nhanh mồm nhanh miệng mà giờ lại nhanh xuống giọng cầu hòa thì cảm thấy tôn nghiêm đã mất của mình đã trở lại:

–Nhìn tư sắc của ngươi hôn hẳn sư tỷ của ngươi đó, nếu ngươi nguyện ý đi cùng ta thì đan dược hay pháp bảo gì cũng tùy ngươi chọn lựa!

Đàn Không nhìn cái vị tu sĩ Nguyên Anh xấu mà không tự biết kia, thoại bản đúng là không có lừa nàng, thì ra trên thế gian thực sự có loại người không biết xấu hổ như vậy: không nói lí, bộ dạng kinh khủng hơn cả xấu, quả thực là gom hết tất cả mọi khuyết điểm trên đời vào một thân mà. Nếu nghĩ kỹ một chút thì muốn thỏa mãn mấy điều kiện vừa rồi cũng chả dễ đâu nha!

–Lão tổ uy vũ bất phàm, tiểu nữ bất quá chỉ là hạng liễu yếu đào tơ, sao xứng đáng làm thiếp cho lão tổ đây?

Đàn Không cười cong cong hai mắt:

–Không bằng lão tổ……

Nàng lấy lôi phù từ trong túi ra, ném đầy đầu đầy cổ tu sĩ Nguyên Anh kia. Tu sĩ Nguyên Anh kia không ngờ nữ tử kia lập tức trở mặt, mấy tấm lôi phù này tuy không thể làm tổn thương hắn ta nhưng nó lại khiến hắn ta mất mặt một lần nữa.

Vừa rồi nếu không phải hắn ta mải nghe tiểu tiện nhân này nịnh hót thì hắn ta đã sớm lấy mạng ả bằng một chưởng rồi.

Trước đó, Đàn Không đột nhiên nhận sai khiến bá tánh Ung Thành còn tưởng rằng Vân Hoa Môn sợ phiền phức nên mới như thế, nào biết tiểu cô nương đang cười cười nói nói kia liền dùng phù nổ đen cả mặt tu sĩ Nguyên Anh kia, loại hành động lật mặt nạ kiểu được bá tánh thưởng cho một tràng vỗ tay.

Trên lầu tửu lâu có khách nhân vỗ tay quá nhiệt tình nên thiếu chút nữa ngã từ trên lầu xuống, may mắn được bằng hữu của hắn kéo lại.

Tu sĩ Nguyên Anh tức giận đến mức mất đi lý trí, mặc kệ bề ngoài đáng yêu của Đàn Không, giơ tay muốn đập chết nàng. Mấy vị sư huynh sư tỷ thấy thế thì gấp gáp ném pháp bảo ra để chặn một chưởng này.

–Kẻ nào dám khi đễ đồ nhi của ta?

Trên bầu trời đột nhiên truyền tới một tếng quát chói tai, mang theo khí thế uy nghiêm, uy áp vô cùng lớn.

Tu sĩ Nguyên Anh còn chưa tới kịp quay đầu lại thì đã bị một chưởng mạnh mẽ đánh bay ra ngoài, ngã tới mức trời đất u ám. Còn mấy tên hộ vệ của hắn ta cũng ngay lập tức nằm dài trên mặt đất, thậm chí ngay cả câu xin tha mạng cũng chưa kịp nói ra, bây giờ chỉ có thể nằm trên mặt đất rên đầy đau đớn.

–Sư phụ, ngươi tới rồi ạ?

Đàn Không nhìn thấy người tới thì trên miệng lộ ra nụ cười rạng rỡ. Người tới đúng là Vong Thông đã thu được truyền âm phù của Đàn Không, ông vốn đang kì kèo ở Ngũ Hành Đường, nghĩ cách để ứng trước bổng lộc của năm mươi năm sau. Nhưng sau khi nhận được truyền âm phù của tiểu đồ đệ thì lập tức bay đi, ngay cả bổng lộc cũng mặc kệ.

Từ xa nhìn thấy có một lão súc sinh muốn ra tay với đồ nhi của mình, sao ông còn kiên nhẫn được nữa, lập tức tung một chưởng qua, sau đó thì cái vị lạo tổ Nguyên Anh kia ghé trên đất.

–Phong chủ!

Những đệ tử thân truyền còn lại nhìn thấy Vong Thông xuất hiện thì đều nhẹ nhàng thở ra, thu hồi pháp bảo, hành lễ với Vong Thông. Trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, không phải là phong chủ Tê Nguyệt Phong rất nghèo sao, nếu thế sao tiểu sư muội có thứ xa xỉ như truyền âm phù nhỉ?

Vong Thông túy ý khoát tay với bọn họ, ý bảo bọn họ không cần đa lễ, sau đó ông vội vàng đi tới bên cạnh Đàn Không:

–Đồ nhi ngoan, con có bị thương ở đâu không?

–Sư phụ không cần lo lắng, con không có bị thương, nhưng vị lão tổ Nguyên Anh này đùa giỡn sư tỷ với con đó, hắn ta còn nói muốn nạp bọn con làm thiếp nữa.

Làm đệ tử thân truyền của Tê Nguyệt Phong bốn năm rồi, Đàn Không đã dưỡng thành thói quen ‘mách lẻo’ với sư phụ nếu bị bắt nạt hoặc ủy khuất chuyện gì đó.

–Cái gì?

Vong Thông tiến lên nắm tó của tên tu sĩ Nguyên Anh kia, nhìn khuôn mặt xấu xí của đối phương rồi vội vàng buông ra, không ngừng chà tay ở trong áo choàng, hành động giống như ông cầm phải thứ gì ghê tởm lắm vậy.

–Một tên nhãi xấu xí như vậy mà còn tơ tưởng muốn nạp đệ tử thân truyền của Vân Hoa Môn chúng ta làm thiếp sao?

Vong Thông dùng mũi chân đá đá vào eo tu sĩ Nguyên Anh:

–Hừ, dám vũ nhục đệ tử thân truyền của Vân Hoa Môn, ngươi thuộc môn phái nào hả?

–Con tieện nhân kia, ngươi đánh không lại còn lén lút gọi thêm người sao?

Tu sĩ Nguyên Anh phun ra một búng máu, âm ngoan trừng mắt nhìn Đàn Không.

–Đánh không lại đương nhiên phải kêu thêm người tới giúp chứ!

Đàn Không đúng lý hợp tình mà trả lời hắn ta:

–Chẳng lẽ ta lạ đứng yên cho ngươi đánh à? Đầu óc của ta đâu có bị nước vào đâu!

–Đánh đánh đánh đi! Đánh cho mẹ ruột hắn không thể nhận ra hắn luôn!

Bá tánh Ung Thành mới vừa rồi còn trốn ở trong góc tường xem diễn, bây giờ tất cả lại đều đứng thành ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây tu sĩ Nguyên Anh kia lại, nhìn cảnh này giống như là mọi người đang quan sát đại tinh tinh trong lồng sắt vậy, thật không biết nãy giờ họ trốn ở đâu mà kỹ như vậy nữa!

–Ai da, một kẻ vừa già vừa xấu như thế này mà còn không biết xấu hổ muốn bắt hai tiểu cô nương nhà người ta làm thiếp cho ngươi à?

Một cụ bà đi lại nhìn sát vào khuôn mặt của tu sĩ Nguyên Anh rồi liên tục lắc đầu:

–Không thể ỷ mình xấu rồi không cần thể diện như thế chứ! Chẳng lẽ lúc ngươi sinh ra quên mang theo mặt mũi sao?

–Hừ, còn cái gì mà lão tổ Nguyên Anh nữa chứ, ngay cả một chưởng của tu sĩ Vân Hoa Môn chúng ta cũng chĩu không nổi nữa là!

Một vị đại tỷ khác vặn vẹo vòng eo thô to, phát ra tiếng cười khanh khách thanh:

–Tu sĩ người ta nhìn còn đẹp, còn trẻ hơn ngươi kia kìa!

Vong Thông được bá tánh khen ngợi đang đứng chắp tay sau lưng, trên mặt không hiện cảm xúc, thể hiện đầy đủ hình tượng cao nhân của ông.

–Vân Hoa Môn các ngươi đừng quá mức khinh người, ngươi biết ta là ai không? Ta chính là đệ đệ môn chủ đương nhiệm của Ngự Tiêu Môn.

–Ngự Tiêu Môn hử?

Sắc mặt Vong Thông đổi đổi, cúi đầu nhìn tu sĩ Nguyên Anh:

–Ngươi thật sư là người nhà của môn chủ Ngự Tiêu Môn à?

–Sao? Sợ rồi à?

Tu sĩ Nguyên Anh thấy Vong Thông thay đổi sắc mặt thì trên mặt lộ ra tia đắc ý, Vân Hoa Môn quả nhiên đều là những kẻ vô năng, hắn ta chỉ cần nâng ra danh hào Ngự Tiêu Môn là lập tức đã sợ hãi rồi.

Dù tu vi cao hơn hắn ta thì sao, còn có thể chống lại Lưu Quang Tông đứng sau Ngự Tiêu Môn sao?

Vong Thông nhíu mày suy tư một lát, quay đầu nhìn Đàn Không:

–Đồ nhi ngoan, tên này vi phạm bao nhiêu quy tắc của Ung Thành?

–Ức hiếp bá tánh, đùa giỡn con gái nhà lành, ỷ thế hiếp người, lỗ mãng xúc phạm Vân Hoa Môn.

Đàn Không xụ mặt nói:

–Hắn ta còn đá ngã quầy hàng hòa của bá tánh nữa!

Nàng liếc vài miếng là cải mềm oặt trên mặt đất:

–Mấy thứ hàng hóa này đều là dược liệu trân quý, chỉ hư hao một chút thôi sẽ không còn giá trị nữa!

Tu sĩ Nguyên Anh:?

Đàng hoàng nữ tử ở nơi nào, dược liệu trân quý ở nơi đâu?!

Tiện nhân vô sỉ kia!

–Thật buồn cười!

Sắc mặt Vong Thông trầm như nước, chắp tay nói với bá tánh Ung Thành đang xem diễn:

–Mong các vị đồng hương nhường đường một chút để đệ tử môn hạ chúng tôi bắt tên tu sĩ này bỏ vào lao ngục, môn chủ Ngự Tiêu Môn sẽ cho chúng ta một lời giải thích hợp lí. Mọi người cứ yên tâm, môn phái chúng tôi chắc chắn sẽ báo việc này cho các môn phái lớn khác đồng thời cũng sẽ nói rõ ràng nguồn cơn, hậu quả. Phải cho Ngự Tiêu Môn kia biết là Vân Hoa Môn cùng bá tánh Ung Thành không phải là người họ có thể bắt nạt!

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.