Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Từ Bên Ngoài Đến

Phiên bản Dịch · 2740 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Đàn Không tiếp tục ở trong động phủ bế quan mấy ngày, sau khi củng cố xong tâm cảnh cùng tu vi thì mới ra khỏi nơi đó. Mặc váy phi tiên đẹp đẽ nhị sư huynh mua cho rồi nhảy lên phi kiếm do chưởng môn sư bá đưa, tâm tình của Đàn Không vô cùng kích động. Đây là lần đầu tiên nàng một mình khống chế phi kiếm, loại cảm giác thành công này khác hẳn với những lúc bị sư phụ hoặc là các sư huynh xách tới xách đi.

Nhưng mà khi nàng bay lên trên không thì mới phát hiện phi kiếm hình như không nghe theo sự điều khiển cho lắm. Nàng ở trên trời lắc lư một lúc lâu mới miễn cưỡng nắm giữ muốn pháp quyết khống chế phi kiếm, nàng trộm nhìn bốn phía rồi nhẹ nhàng thở ra, thật tốt quá, không có ai nhìn thấy chuyện mất mặt như vậy của mình!

Đồng môn trên Diễn Võ Trường cố gắng làm cho động tác của bản thân tự nhiên hết mức có thể để Đàn Không không thể phát hiện bọn họ đã đứng nhiều chuyện hết toàn bộ quá trình mất mặt của nàng. Đặc biệt là mấy vị đồng môn từ Trúc Cơ kỳ trở lên, họ đều nở một nụ cười tựa như chân lý. Năm đó sau khi bọn họ tấn giai Trúc Cơ thì cũng hưng phấn nhảy lên phi kiếm, nào biết khi đó lại không khống chế tốt linh khí nên gây ra không ít chuyện xấu hổ, người thảm nhất còn bị té gãy mũi, phải dùng hồi nhan đan của Phong chủ Thanh Nguyên Thần Hà Phong mới có thể làm cái mũi trở lại như cũ.

Nghe nói ngay cả đại sư huynh Vật Xuyên luôn trầm ổn nhất cũng từng mất mặt khi dùng lần đầu dùng phi kiếm. Dần dần, việc xem đồng môn vừa Trúc Cơ dùng phi kiếm như thế nào đã thành một niềm vui nhỏ không thể nói ra của mọi người trong môn phái. Bất quá, tất cả mọi người đều là người lịch sự, xem thì xem nhưng lại không chê cười trước mặt đương sự, nếu không thì sẽ ảnh hưởng tình nghĩa đồng môn.

Sau khi cảm thấy mỹ mãn nhân sinh khi xem xong màn náo nhiệt này, mọi người mới bắt đầu cảm thán: dù là thiên tài Ngũ Linh Căn đã vào Trúc Cơ thì cũng không thể điều khiển thuần thục phi kiếm trong lần đầu tiên nha!

Đàn Không thật cẩn thận để khống chế phi kiếm không đâm vào vách đá, còn phải cố gắng tránh xa mấy tòa nhà nữa. Nàng nghe nhị sư huynh từng nói, sư phụ đã làm hư rất nhiều phòng ốc của môn phái, tuy rằng không bị đuổi ra sư môn nhưng lại bị trừ không ít tiền tiêu hàng tháng. Nàng không muốn giống như sư phụ bị trừ tiền tiêu đâu, nên nàng nhất định phải cẩn thận một chút..

–Đàn Không sư muội!

Linh Tuệ đứng ở trên thềm đá vẫy tay với Đàn Không, phía sau tỷ ấy còn cò vài vị đệ tử thân truyền nữa, có nam lẫn nữ, tất cả đều ăn diện rất lộng lẫy.

Đàn Không nhìn thấy mấy vị sư huynh, sư tỷ đều đã tới thì vội vàng nhảy xuống phi kiếm, đi đến bên cạnh bọn họ:

–Xin chào sư huynh, sư tỷ ạ!

–Váy phi tiên của muội đẹp quá!

Linh Tuệ móc ra một bao trái cây từ trong túi trữ vật đưa cho Đàn Không:

–Trên đó còn có cả phù văn phòng ngự, ai mà ra tay hào phóng dữ vậy?

–Đây là nhị sư huynh tặng muội đó!

Đàn Không mở giấy bao, ném một quả dương mai vào miệng:

–Ăn ngon lắm! Cám ơn Linh Tuệ sư tỷ!

–Thành Dịch cùng Đàm Phong cũng quá chiều chuộng muội nhỉ!

Vẫn là có sư huynh thì thích hơn, Linh Tuệ quay đầu nhìn hai sư đệ phía sau mình, đâu giống hai tên nhóc này, lúc nào cũng khii=ến nàng ta nhọc lòng.

Hai vị sư đệ bị trừng mắt thì lặng lẽ sau lui về sau hai bước, không dám nhìn sư tỷ Linh Tuệ.

Đàn Không giả bộ không nhìn thấy cuộc giao lưu bằng mắt của mấy sư tỷ đệ Thần Hà Phong:

–Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên nhanh chóng xuống núi thôi! Hôm nay tỷ có mang linh thạch khá nhiều, các ngươi cứ việc ăn uống thỏa thích đi!

Linh Tuệ móc ra phi kiếm rồi ném lên không trung, phi thân nhảy lên thân kiếm, nói với hai sư đệ của mình:

–Nhìn sư huynh đệ nhà người ta rồi xem lại bản thân các ngươi đi!

Hai sư đệ: ……

Để tránh phát sinh mâu thuẫn sư tỷ đệ đồng môn vì chút linh thạch này, Đàn Không vội vàng nói:

–Linh thạch không phải là sư huynh đưa, là sư phụ cho muội.

–Vong Thông sư bá……

Kiếm đâu ra linh thạch vậy?

Linh Tuệ nhìn Đàn Không đã nhảy lên phi kiếm cách nàng nàng ta không xa, không nỡ làm sụp đổ hình tượng cao lớn của sư phụ muội ấy trong lòng tiểu sư muội nên lời nói dạo qua một vòng ở đầu lưỡi mới phát ra:

–Vong Thông sư bá thật tốt với muội!

–Dạ!

Đàn Không tán đồng gật đầu:

–Sư phụ tốt với muội nhất ạ!

Linh Tuệ cảm thấy có lẽ mình đã đoán được lí do vì sao sư bá Vong Thông lại nói Đàn Không là đệ tử quan môn cuối cùng của ông rồi, nếu mà thêm hai người nữa thì chắc chắn ông ấy không thể nuôi nổi đâu.

Mấy người đệ tử thân truyền vừa nói vừa cười dẫm pháp khí phi hành bay xuống núi, đây là lần đầu tiên Đàn Không độc lâp chiêu đãi đồng môn nên rất có cảm giác mới lạ. Nên uống trà gì, ăn điểm tâm gì, kêu món nào thì nàng đều rất nghiêm túc hỏi trước khẩu vị của mỗi người, sau đó mới kêu tiểu nhị của tửu lầu đi chuẩn bị.

Tiểu nhị là một tiểu tử chưa tới hai mươi, thấy một thiếu nữ tướng mạo điềm mỹ, búi tóc bách hợp cười tủm tỉm nói chuyện với hắn thì chỉ có thể luôn gật đầu nói tốt, thậm chí một câu từ chối cũng không nói nên lời.

Các sư huynh, sư tỷ thấy dáng vẻ nghiêm trang của Đàn Không thì nhìn nhau cười, tùy ý Đàn Không lăn lộn, chờ đến khi Đàn Không ngồi trở lại ghế thì mới có một vị sư huynh trêu chọc:

–Xem ra sư muội cũng có vài nghiên cứu vài phương diện ẩm thực nhỉ!

–Nghiên cứu gì đâu ạ!

Đàn Không tiếp nhận chén trà Linh Tuệ đưa cho nàng rồi lập tức uống cho đỡ khát.

–Khi muội còn ở Phàm Trần giới, muội là công chúa hoàng thất…

Mấy vị đồng môn đang ngồi xung quanh sôi nổi hô một tiếng. Dù họ biết công chúa ở Phàm Trần giới thì trên ngươi có mang theo long khí, thứ này rất có ích cho việc tu hành, nhưng họ chỉ là không ngờ tiểu sư muội còn có thân phận này.

Bị tiếng hút khí của sư huynh, sư tỷ làm hoảng sợ, Đàn Không có chút ngượng ngùng cười cười:

–Nhưng mà muội làm công chúa được vài năm thì giang sơn nhà muội bị lật đổ rồi ạ!

Đồng môn: “……”

Nụ cười này của tiểu sư muội là nhìn thấu được danh lợi cùng vinh hoa, nhân phẩm siêu thoát bất phàm.

–Không làm công chúa cũng chả sao, làm công chúa đâu có tốt như tu chân chứ!

Linh Tuệ lại móc một túi quả hạnh từ trong túi trữ vật đưa cho Đàn Không. Đàn Không tiếp nhận quả hạnh, hoài nghi trong túi trữ vật của sư tỷ Linh Tuệ toàn là đồ ăn vặt

–Sư tỷ nói đúng đấy!

Một vị sư huynh khác tiếp nhận câu chuyện:

–Hỏi thiên địa đại đạo mà xem, thọ đức lâu dài không tốt hơn so với phàm nhân chỉ có mấy chục năm thọ mệnh hay sao?

Đàn Không gật đầu:

–Đúng rồi! Phàm nhân còn không thể bay, mặc váy xinh đẹp bay tới bay lui mới là đẹp nhất!

Linh Tuệ vô cùng đồng ý với suy nghĩ của Đàn Không:

–Không sai! Váy phi tiên, váy lụa đẹp nhất khi bay phiêu phiêu trên trời đó! Vì để đẹp lâu, được mặc nhiều quần áo đẹp hơn, được thưởng thức mỹ thực hơn thì tu chân chính là lựa chọn đúng đắn nhất!

Nhóm nam tu ngồi bên cạnh mỉm cười, không dám đáp lời. Ở Vân Hoa Môn lâu rồi nên bọn họ đã rất hiểu một chân lý là: để có thể sống thoải mái thì không nên chen lời khi nữ tử đang nói.

Từ xưa đến nay, những nam nhân mà muốn cãi lại nữ nhân đều không có kết cục tốt.

Tửu lầu phục vụ rất nhanh, chỉ một lát đã bưng lên mâm điểm tâm và trái cây rồi. Tuy rằng bọn họ không có mặc đồng phục của đệ tử Vân Hoa Môn, nhưng tiểu nhị đã từng gặp bọn họ cho nên khi đồ ăn được mang lên thì họ còn được tặng kèm hai bầu rượu nữa.

Tất cả mọi người đều cùng vai vế lại có chung thân phận là đệ tử thân truyền của các phong, thân phận không phân cao thấp nên ngồi chung với nhau khá thoải mái. Chỉ tốn thời gian mấy chén mà nàng đã nghe được rất nhiều sự tích phong vân của giang hồ cho nên mê mẩn mà quên cả việc ăn uống.

–Sau đó thì sao, sau đó thì như thế nào ạ?

Đàn Không nghe được mỹ mạo của nữ đồ đệ của trưởng môn tông môn nào đó cỡ nào xong thì hỏi:

–Bọn họ có yêu nhau hay không ạ?

–Không có!

Người thích tám chuyện thì thích nhất chính là kiểu người nghe như Đàn Không, người như vậy luôn khiến hắn có hứng thú kể chuyện. Tuy hắn cảm thấy suy nghĩ này của Đàn Không rất kỳ lạ, vì sao sư phụ phải có chuyện gì với đồ đệ chứ? Chẳng lẽ trước đó hắn có từng nói là hai người kia có gian tình gì sao nhỉ?

–Nữ đồ đệ xinh đẹp đó yêu một vị ngự thú sư, đáng tiếc tâm vị ngự thú sư đó lại sắt đá, không hề có chút tình yêu nam nữ nào với nàng đó.

Đàn Không trừng lớn đôi mắt, trong đầu đã tự động bổ sung một màn ngược tâm ngược thân đầy bi đát, kết cục cuối cùng lại là cách nhau hai phương thiên địa, vĩnh sinh không gặp lại……

–Nữ đồ đệ là một người hào sảng, thấy ngự thú sư kia không thích nàng thì cũng không hề dây dưa, nào biết ngự thú sư kia lại đi rêu rao việc này ra ngoài, nói cái gì mà mỹ nhân môn phái nào đó bất quá cũng chỉ nông cạn như thế, vân vân.

Khi kể đến đây, trong giọng nói của sư huynh mang theo sự khinh thường:

–Nữ đồ đệ nghe lời đồn xong thì bắt ngự thú sư rồi hung hăng đánh một trận, ồn ào cả thiên hạ đều biết.

Đàn Không nhẹ nhàng thở ra, may mắn là nữ tu kia không ngốc tới mức vẫn chung tình với cái tên ngự thú sư đểu kia, nếu không chắc nàng sẽ tức chết mất!

–Không đúng!

Linh Tuệ ngắt lời:

–Ta nghe nói không chỉ có nữ tu đó đánh ngự thú sư mà sư phụ của nữ tu đó còn đánh một trận với trưởng bối của ngự thú sư, phê phán môn phái bọn họ phẩm hạnh thấp kém, không xứng để tu chân nữa kìa!

–Còn có phần sau nữa!

Vài vị đồng môn phấn khởi hỏi thăm:

–Đánh có tàn nhẫn hay không? Có khiến bọn họ phải khóc rống, cầu xin tha thứ không?

Đàn Không đang muốn tiếp tục nghe thì phát hiện bên ngoài tửu lầu có tiếng ồn ào, nàng mở cửa sổ nhìn xuống dưới.

Ngoài tửu lầu mặt là một con phố dài, không chỉ có cửa hàng mà còn có một ít tiểu thương bản địa đang buôn bán, thừa dịp tranh thủ lúc đông người kiếm chút tiền để xài, mà cũng vì kiếm cút ít tiền thôi nên rất ít khi phát sinh mâu thuẫn giữa mọi người.

Nhưng mà nghe tiếng cãi nhau hôm nay lại to hơn mọi lần, trên đường có một cái kiệu mềm do bốn tỳ nữ xinh đẹp nâng, bốn phía bên ngoài còn có mấy hộ vệ cao lớn, tu vi mấy hộ vệ này đều là từ Trúc Cơ trở lên nên vô cùng kiêu căng ngạo mạn. Có lẽ họ cảm thấy hàng quán xung quanh quá nhiều làm ảnh hưởng đến việc ‘ thể hiện phong cách’ của mình nên hai nam tử trung niên mặc áo bào màu xám đi đầu gào thét bắt mọi người nhường đường.

Nhưng mà bá tánh Ung Thành từ trước đến nay đã quen lười nhác, cũng chưa từng gặp nhiều vị tu sĩ không nói lí nên khi thấy này đó mấy tu sĩ ngoại lai này hunh hãn như thế thì cũng làm ngơ, cúi đầu sửa sang lại hàng hóa trên quầy mình.

Khách nhân đang chọn lựa hàng hóa quay đầu cho mấy ngoại nhân kông rõ gốc gác này một ánh mắt khinh thường rồi quay đầu tiếp tục trả giá với chủ quán:

–Ta là khách quen của nhà ông rồi thì bỏ luôn số lẻ cho ta đi!

–Đại nương, cái này thật sự không được, vì bà là khách quen nên ta đã giảm giá xuống thấp nhất rồi!

Chủ quán lắc đầu, lựa tới lựa lui trong rổ rồi lấy ra hai quả dại:

–Không thì ta cho bà thêm hai quả này xem như khuyến mãi ha!

Hai tu sĩ trung niên không ngờ dù bọn họ hô quát như thế mà không có chút tác dụng gì, trên mặt họ có chút hung tợn, đúng lúc vào lúc này người ngồi trên nhuyễn kiệu hừ lạnh một tiếng, khiến hai người trung niên kia sợ tới mức run lên, vội xoay người đá đổ sạp hàng gần nhất:

–Phàm nhân vô tri, thấy Nguyên Anh lão tổ sao không biết nhường đường hả?

Ở Tu Chân giới, tu sĩ có thể tiến vào Kim Đan kỳ đã là số ít, tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn là ít trong ít nữa, vì lấy cấp bậc để phân biệt xưng hô, tu sĩ Nguyên Anh kỳ đã được gọi là lão tổ rồi.

Bá tánh bị đá đổ sạp đều sửng sốt, bọn họ đang bị tu sĩ nhà quê bên ngoài bắt nạt sao?

–Trong địa giới Ung Thành, không được làm xằng bậy!

Ở thời điểm mọi người đang ngây người thì lại có mấy người nam nữ trẻ tuổi bay ra từ trong tửu lâu, ngăn ở trước mặt tu sĩ kia.

Tới, tới rồi!

Bá tánh Ung Thành ba chân bốn cẳng giúp đỡ những người bán hàng rong thu gom đồ vật bị đá ngã lại, sau đó nhanh chóng trốn vào sau tường, sau cửa sổ hay là phía sau cửa, núp xong vươn đầu ra xem náo nhiệt.

Bá tánh Ung Thành rất lâu rồi không có nhìn thấy tu sĩ ngoại lai vừa vô tri lại kiêu căng như vậy nên trong lòng họ có chút hưng phấn.

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.