Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đàn ông phía sau

2411 chữ

Chiếc xe và khoảng cách của biệt thự đang được kéo lại gần, Tô Phán Hạ ngồi trong xe hướng ánh nhìn đến những tên hung thần kia, cô đã nhất thanh nhị sở, càng nhìn rõ cửa lớn nhà mình đã biến mất, trong nhà cũng đã không còn ai. Cô hoảng loạn bắt cánh tay của tài xế " Nhanh, chạy nhanh, nhanh chạy xe đi".

Khuôn mặt của cô hoang mang và lúng túng, nỗi sợ hãi của cô đã lọt vào đôi mắt đen âm trầm của người đàn ông ngồi phía sau.

Trước một khắc những người đó nhào đến, chiếc xe đã gấp gáp quay 180 độ chạy đi, ngay lập tức bỏ lại những chủ nợ phía sau.

Cô uống một ngụm nước trong sự căng thẳng, thật là nguy hiểm!

Khi Tô Phán Hạ thoát ra được khỏi sự nguy hiểm, nhưng một chút thoải mái cũng không có, những người này đã ở đó dợi bao lâu rồi? Ba mẹ cô hiện nay đang ở đâu? Chị cô quay về rồi sao?

Mọi người an toàn chứ?

Nghi vấn ấy cứ quanh quẩn trong não cô, ngay cả tài xế ngồi kế cô gọi đến mấy tiếng đều không nghe được.

Đột nhiên, taxi tấp vào lề đường.

Tinh thần của cô trở lại, cô hỏi trong tâm trạng căng thẳng, " Hức, làm sao vậy, làm sao vậy, có phải lại đuổi đến rồi không?"

" Tiểu thư à, cô nghĩ nhiều rồi!" tài xế trắng mắt vào cách hiểu của cô, tiếp tục nói: "Tiểu thư à nhà cô đã bị có người chặn rồi, cô xem vừa đến thì lại chạy đã đủ rồi, cô trả tiền rồi xuống xe nhé, tôi còn phải đưa vị tiên sinh này đi."

Tô Phán Hạ trầm mặc.

Không phải ngồi trong xe nữa cô rất vui, nhưng mà trên người cô không có tiền, chiếc vòng cổ đáng giá nhất cũng được cho đi.... sớm biết thì đã không phóng khoáng như vậy.

Nhưng mà, không muốn xuống thì có thể ở trên xe sao?

" Tôi đưa cô đến khánh sạn Kim Tước nhé, làm ơn đi , làm ơn đi, làm ơn đi nha cô hai ơi~~~". Tài xế đưa ánh mắt hoài nghi nhìn xuống, Tô Phán Hạ hai tay đan lại thành hình chữ thập , hướng đôi mắt to yếu đuối và âm thanh mềm mại, nhìn chằm chằm vài tài xế chớp nháy liên tục.

Biểu cảm đáng yêu như vậy, làm tài xế ăn không tiêu nha.

Hơn nữa lời nói của cô làm cho thần sắc người đàn ông ngồi phía sau phức tạp hơn hẳn và hướng ánh nhìn đến cô.

" Thật may, vị tiên sinh này cũng đến khách sạn Kim Tước, tôi đưa cho anh ấy nhé!" âm thanh của tài xế vừa nói ra, chiếc xe đã bắt đầu chuyển bánh, lao nhanh trên đường nhựa.

Hắn cũng đi khánh sạn Kim Tước?

Tô Phán Hạ nhìn vào gương hướng ánh nhìn đến người đàn ông ngồi phía sau, đáng tiếc là không thấy rõ.

Nhưng cô biết, ánh mắt của hắn lại đang đặt ở trên người cô, đây là trực giác của người con gái, hơn nữa rất chuẩn đặc biệt là đối với khác giới càng đáng tin hơn.

Cô đang có một suy nghĩ khá là tự kỷ, cô đẹp lắm sao? Mặc dù trời sinh đoan trang, nhưng hôm nay cô rất nhếch nhác, rất khó nhìn mới đúng chứ, chả lẽ tự cảm thấy bản thân bây giờ rất đáng thương?

Nghĩ đến tình hình bây giờ của bản thân, tâm trạng của cô lại rơi xuống đáy vực.

Nhưng mà tự ti của cô đã nói cho cô biết rằng, may mắn là không phải cô đang đứng trong nhà thờ, để khi đối mặt với gia đình và bạn bè, bị đội hai chữ " bị bỏ".

Đồng thời, cô nghiến răng nghĩ, Tần Quang Lâm một câu cũng không nói cho cô biết, cô không thể không hận.

Thần sắc của Tô Phán Hạ thay đổi rồi lại thay đổi, duy chỉ có một điều không thay đổi đó là khuôn mặt tái xanh đó.

" Tiên sinh, tiểu thư, đến Kim Tước rồi, mỗi người 70 đồng nhé"

Tiền xe....cô ngay lập tức gọi điện thoại cho bạn mình, " A Mỹ, mình đang ở dưới khách sạn, hôm nay muốn ở lại đây, nhưng mà mình không đem tiền, bạn có thể giúp mình trả tiền xe không?"

May mắn đây là người bạn không thích Tần Quang Lâm, cho nên nói nhất định không tham gia hôn lễ...

Nhưng câu trả lời kế tiếp rất kịp thời cũng rất lớn: "A, bạn ở lại có thể, dù sao bạn cũng biết mật mã mà, nhưng mà mình ra nước ngoài du lịch rồi không có ở nhà."

Tài xế cũng nghe được....

Tô Phán Hạ nhẹ nhàng thối lui lại phía sau, ngước đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm tài xế, ngàn lần không được để bị đánh vào mặt.

" Đừng nói với tôi cô không mang theo tiền nha, tiểu thư à, cô có tin tôi đưa cô đến cảnh sát không, dám ngồi xe, vậy cô đi cùng tôi đến đồn cảnh sát một ngày." Tài xế càng nói hỏa khí càng lớn.

Nụ cười của Tô Phán Hạ co giật, tay trái đang sẵn sàng mở cửa xuống xe, kết quả là 1 chiếc giày cao gót của cô rớt xuống đất.

" Cô muốn chạy! Lão tử hôm nay phải đưa cô đến đồn cảnh sát." Tài xế đã nhìn thấy ý đồ của cô, nên đã nói.

Tô Phán Hạ hút một ngụm khí lạnh, có chết cô cũng không muốn đến cảnh sát, đã không còn gì hết cả rồi, lại còn muốn rải muối lên vết thương của cô sao, hắn không thể thông cảm gì hết sao?

" Anh lớn lên xấu như vậy, tôi chỉ muốn dọa anh sợ tí thôi được không, ai muốn chạy chứ? Tôi lúc nào thì nói trên người không có tiền, cho dù trên người không có tiền thì tôi cũng có thẻ, chỉ là không thể dùng tùy tiện mà thôi! Lớn lên xấu như vậy, cẩn thận lấy vợ không được đó!"

" Hừm hừm, yên tâm đi sẽ không lấy được vợ đâu" Tha thứ cho cô vì đã bị ai đó tẩy não, 1 khắc lỡ lời.

" Chết tiệt, cô nói ai không lấy được vợ?" Tài xế bước xuống xe, hướng cô la hét, " Thế thì cũng so với cô tốt hơn. Mặc áo cưới đi thế này chắc là kết hôn không thành bị chồng bỏ rồi!"

----- Bị chồng bỏ rồi.

Tô Phán Hạ phẫn nộ.

" Con mắt nào của ông thấy tôi bị chồng bỏ, ông mới bị chồng bỏ, tôi trù cho cả nhà ông đều bị chồng bỏ!! Không phải chỉ có mười mấy đồng thôi sao, tôi lập tức đưa cho ông là được chứ gì!"

Hình như là người đàn ông phía sau vẫn chưa lên tiếng. Hay là ngủ rồi?

Tô Phán Hạ định đứng dậy, tay cô có chỗ bị thương, máu vẫn chảy hàng lông mày từ từ cong lại, cô mở cửa sau xe ra và ngồi vào trong.

"Wei, tiên sinh, tỉnh tỉnh, đến nhà anh rồi." Cô cố tình nâng cao giọng, nhưng không dùng tay lay người đàn ông tỉnh.

Ai biết, giọng nói của người đàn ông vang lên: "Tôi không có ngủ"

Tô Phán Hạ cạn ngôn.

Cô dựa vào gần hắn, một mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi, cô đè thấp âm thanh nói với hắn: "Cho tôi một ít tiền nhé, kính nhờ anh đó, thua người không thua lực ."

Đột nhiên cô lại nghĩ đến một khả năng, không ngủ thì cả quá trình trên xe hắn làm gì?

" Cô, không có tiền?" đừng nói với cô hắn cũng không có tiền nhé.

Hắn không lên tiếng, trực tiếp xuống xe nói chuyện với tài xế: "Hành lý."

Tài xế vốn dĩ đang muốn lớn tiếng, nhưng nghe khẩu khí của hắn xong lại chạy đi lấy hành lý, vị kia lại bình tĩnh bước xuống, láy hành lý sau cốp ra và đem qua cho hắn.

Hắn cầm 100 đồng trả cho tài xế, " Không cần trả lại."

Sau đó đẩy hành lý đi mất.

Tô Phán Hạ bước xuống xe, nhìn theo bóng lưng cao to và thẳng tắp của hắn, một tay cũng đẩy theo hành lý, càng đi càng xa.

" Tiên sinh, tiên sinh, đợi tôi với, đợi tôi với, anh cũng không muốn nhìn thấy tôi mang giày cao gót chạy theo sau anh chứ, nếu như trẹo chân thì làm sao đây..."

Dưới sự nỗ lực của cô, cuối cùng hắn cũng dừng và quay đầu lại.

Tô Phán Hạ theo quán tính đã trực tiếp đụng vào cánh tay của hắn.

" A! Đau." Tô Phán Hạ xoa đầu, ngực của hắn làm bằng sắt sao, cứng như vậy.

Hắn lùi lại một bước, nhếch lông mày nói: "Chuyện gì?"

Động tác của hắn thật làm tổn thương người khác.

" Cái đó, anh cho tôi biết tên hoặc số điện thoại được không? hừm, tôi không phải là muốn bắt chuyện với anh đâu, chỉ là muốn gửi trả tiền của anh."

Tô Phán Hạ cảm thấy bản thân như là chặn đường một ông chú kì lạ, hơn nữa còn là đại nam nhân thật giống cô bé quàng khăn đỏ trong mắt ông chú kì lạ, cô nào có dũng mãnh như vậy.

" Không cần." Hắn quay người lại tiếp tục đi về phía trước.

Tô Phán Hạ sững sờ, cô hít thở thật sâu: " Tôi tuyệt đối tuyệt đối không phải là lừa gạt, anh hãy tin tôi. Tôi tên Tô Phán Hạ, số điện thoại là..."

Cô cùng hắn bước lên, thái độ trung thực, như là muốn báo cáo cả gia tộc, mặc dù nghe có vẻ vô lý, nhưng cô lại muốn cùng với người lạ chứng minh, cô Tô Phán Hạ tuyệt đối không phải là kẻ lừa đảo!!!

Hắn sau khi nghe, ba chữ "Tô Phán Hạ", lông mày rõ ràng là nhăn lại một chút, thần sắc của cô càng có chút phức tạp.

"Không cần nhìn tôi." Hắn đột nhiên lạnh nhạt, khẩu khí còn mang theo chút cảnh báo.

Tô Phán Hạ như ăn phải một đòn, dựa vào cái gì không tin lời cô, dựa vào cái gì cho cô là lừa gạt.

" Tôi sống ở đây." Cô nói xong câu ấy rồi quay đầu đi thẳng.

Sau đó hai người họ dường như là cùng đi bộ về phía trước, đi thẳng đến cùng một lầu, cùng một cửa đơn.

Màu sắc con ngươi của hắn lạnh lùng, đôi môi nhếch lên dường như là châm biếm, con gái Tô gia mà ở đây? Là nơi riêng tư cho tình nhân? Không có gì lạ khi trong ngày đám cưới lại bị bỏ.

Đôi mắt của hắn không ngừng rơi trên bụng dưới bằng phẳng của cô, cũng chỉ có một cái.

Tô Phán Hạ nhanh chóng nhập mật mã vào chìa khóa, sau đó cùng với hắn đứng chờ thang máy.

Cô cau mày, khó chịu lên tiếng hỏi: "Anh vẫn chưa đồng ý cho tôi biết tên và số điện thoại sao?"

Đề phòng của hắn cũng quá nghiêm trọng đi, cô liền tốt bụng lui một bước lần này hỏi cái khác: "Thế anh cho tôi biết số phòng đi, mai tôi cho người đem qua đưa anh."

Mặc dù ở trong khách sạn Kim Tước này, cũng không phải là người có ít tiền, nhưng cô muốn cho hắn một gậy! Bởi vì cô cảm thấy ánh mắt của đối phương luôn hướng đến cô, giống như là đang xem động vật vậy.

Nếu bình thường thì cô sẽ không tự làm ra chuyện nhục nhã như vậy! Nhưng mà bây giờ cô muốn chứng minh mình không phải là lừa gạt.

Hai người một đường cùng vào trong thang máy, đôi mắt đen sâu của hắn nhìn kĩ từng chi tiết trên người cô như một con sói, đôi môi hồng lộ ra nụ cười, lộ ra cả khí chất mạnh mẽ, trên má còn có dấu tay rõ ràng, nhưng mà cằm vẫn đầy đủ và cao như vậy.

" Nhìn cái gì, chưa từng mấy người đẹp à." Tô Phán Hạ dẩu môi đi qua, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Tô Phán Hạ không phải là chưa bị nhìn chằm chằm qua, bởi vì cô đủ đẹp.

Nhưng, tại thời điểm này cô như một con sói hoang, tóc tai rối bù, đào đâu ra nơi đẹp?

" Cô có tự ái không vậy?"Trên đôi môi mỏng tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên và đôi mắt đen sâu thờ ơ lạnh nhạt.

Đây là chuyện vui sao một chút cũng không vui.

Tô Phán Hạ không cùng với hắn nói lí, tâm trạng của cô đang rất xấu, nhưng cô không muốn phát tiết với người lạ, tiểu cô nương hiện tại so với trước kia có chỗ không giống nhau.

Ở trước cửa thang máy, hắn cầm cây viết, viết trên lòng bàn tay của cô, hắn viết xuống số điện thoại cùng tên của mình.

Tô Phán Hạ nhẹ nhàng "ơ" một tiếng! Thì ra là một người đàn ông trong ngoài bất đồng.

Đột nhiên lên tiếng: " viết tên cho tôi, hối hận sao?"

Hắn đứng trước cửa thang máy cẩn thận suy nghĩ, thật là có chút hối hận.

Tô Phán Hạ nhìn vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng đọc "Yến Diệp Hoa"

Đọc kỹ cái tên này, trong não cô có thứ gì đó lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

Tô Phán Hạ đến nhà của bạn mình, sau khi đã có số điện thoại cùng tên của hắn, cô gọi điện thoại cho ba mẹ mình vẫn như là chưa thông được, bây giờ cô chỉ muốn tắm một cái, sau đó ngủ một giấc....

Bạn đang đọc Dư Sinh Yêu Em Như Sơ của Bộ Lăng Điệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhDương
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.