Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đàn ông này

2335 chữ

Tô Phán Hạ, cả người nằm trong bồn tắm, trong tay cầm ly rượu đỏ, từng ngụm từng ngụm mà uống vào.

“Vì cái gì mà mình nhất định phải tệ như thế…” Một ly cạn.

“ Dựa vào cái gì mà nói mình là lừa đảo…” Lại thêm một ly vào trong bụng.

“ Nói ai bị ném bỏ, cả nhà các ngươi mới bị ném bỏ đó …”

Tô Phán Hạ càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng khó chịu, nước mắt như những hạt trân châu mà lăn xuống má, cơ thể cô nằm rạp xuống bên mép bồn tắm, gào khóc đến khàn cả giọng.

Cảm xúc bị đè nén cả ngày, giờ đây tất cả đều vỡ òa, như một đứa trẻ bị vứt bỏ, khóc đến đau lòng, đau thấu tim gan.

Không biết đã khóc bao lâu, cũng không biết đã ngâm qua bao lâu...

Cô lấy một chiếc khăn tắm bọc lấy toàn thân, lảo đảo đi ra phòng tắm, rồi ngã oặt ở trên ghế sofa.

Rượu...

Cô vẫn muốn tiếp tục uống...

Tô Phán Hạ đứng lên, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, cơ thể lảo đảo đi về phía tủ rượu, nơi này đã sớm bị càn quét sạch.

Tại sao nàng còn chưa say...

Tại sao trái tim của nàng vẫn còn đau nhói...

" Tôi lừa tiền con trai các người, vẫn là tôi lừa thân thể con trai các người, tôi là Lão Sói Xám, con của các người là con cừu nhỏ a..."

"A..."Cơ thể Tô Phán Hạ trượt xuống, cả người đều bị dìm nước.

" Khụ khụ... ọe..." Hai tay cô vịn bên mép bồn tắm, ngồi ể phía trên, vừa ho vừa nôn.

Nước trong bồn tắm đã lạnh.

Ngày quan trọng nhất của cuộc đời, thực sự rất khó quên!

Nhưng cô vẫn còn muốn uống rượu!

Cô nghĩ đến nam nhân ở tầng dưới...cô liền khoác áo choàng tắm lên dự định xuống dưới lầu mượn rượu...

Hồi tưởng kết thúc, Tô Phán Hạ hận không thể tự bóp chết chính mình!

Vì để không nhớ đến việc thân mật đêm qua, cô lấy điện thoại ra gọi cho cha mẹ, cũng may lần này có tín hiệu...

" Cái gì, con bị bà Tần kia đánh?" Trong điện thoại truyền tới âm thanh, to đến nỗi có thể làm đau màng nhỉ của người khác.

Tô Phán Hạ trợn mắt một cái, đưa điện thoại ra xa, mở loa ngoài:" Đúng đúng, nhưng tại sao hôm qua điện thoại của cha mẹ đều tắt máy vậy? Hại con lo lắng gần chết."

" Con đừng đánh trống lãng, bà Tần kia dựa vào cái gì mà đánh con, lại dám đánh con ta, con của ta từ khi nào đến lượt bả ra tay, con có đánh lại hay không a..."

Tô Phán Hạ hít sâu một hơi, hiện tại nàng không muốn nói về cái đề tài này, cắn răng hỏi:" Mẹ à, rốt cuộc là mẹ với cha đang ở đâu?"

Giọng nói trong điện thoại có vẻ hơi do dự, ấp úng, cuối cùng là thở dài nói:" Mẹ đang chỗ của Yến gia gia." Sau đó, lại bổ sung thêm một câu, " Không phải là ba mẹ tự muốn tới, do chúng ta nhìn Yến gia gia cầu nửa ngày, mẹ với cha con là không tiện từ chối, cho nên liền..."

Tô Phán Hạ nhíu mày, hừ hừ hai tiếng:" Vậy mẹ đưa địa chỉ cho con, con đến thăm hai người, ba mẹ nhất định phải tranh thủ thời gian, nghĩ xem giải thích với con như thế nào."

Sau khi nhận được địa chỉ, Tô Phán Hạ mặc quần áo nữ vào, vội vội vàng vàng chạy tới.

Khi đến địa chỉ của Yến gia gia, cô mới phát hiện ra đậy là một ngôi nhà lầu ba tầng ở ngoại ô thành phố. Không khí ở đây rất trong lành và phù hợp với người già. Đây là một nơi vắng vẻ, yên bình.

Yến gia gia đã sớm đợi ở cửa, khi thấy Tô Phán Hạ bước xuống từ taxi, liền nhanh chóng bước tới và nói:" Nhị tiểu thử, cô đã tới."

Tô Phán Hạ đối với Yến gia gia có chút áy náy, nếu không phải nàng, cháu trai của ông cũng sẽ không...Quan trọng nhất chính là Yến gia gia đi theo cha của nàng nhiều năm, có thể nói là cúc cung tận tụy.

Nàng lúng túng nhìn ông lão ân cần, ngượng ngùng nói:" Yến gia gia, trên người con hiện giờ không có tiền, làm phiền ông giúp con..."

Mặc dù, tài xế hôm qua bảo cô không có tiền thì cũng đừng có gọi taxi, khụ khụ, nhưng cô dám ngồi như vậy, cũng không phải là lừa đảo, sợ cái gì.

Yến gia gia cười cười đem tiền xe thanh toán, sau đó liền dẫn Tô Phán Hạ vào phòng khách, vừa đi vừa nói:" Nhị tiểu thư, lão phu nhân nói cô đã kết hôn, là thật sao?"

Tô Phán Hạ lắc đầu, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng đáp:" Yến gia gia, con không có kết hôn, là cha mẹ nói đùa đấy."

Chính xác mà nói, khả năng cha mẹ của cô cũng biết Tần gia dạng này, cho nên ngay cả chị mình cũng không thông báo?

Đi vào phòng khách, liền thấy cha mẹ chán ngán ở trên ghế salon, ăn trái cây, xem tivi.

Xem ra họ đang sống rất tốt, Tô Phán Hạ cố ý ho khan hai tiếng.

Lý Ngọc Châu nhìn thấy con gái, vẻ mặt lập tức tươi cười lấy lòng nói:" Ôi, cục cưng của mẹ trở về rồi, mau tới để mẹ ôm cái nào~ "

Cô cũng không còn là đứa trẻ ba tuổi, chiêu này đã không còn tác dụng nữa rồi.

Tô Phán Hạ lại chiếc ghế salon đơn ngồi xuống, vẻ mặt lạnh nhìn họ:" Ba mẹ nói đi, vì sao?"

Đối mặt trước vẻ mặt nghiêm túc của con gái, Lý Ngọc Châu có vẻ khó xử, nuốt nước miếng một cái, dùng khuỷu tay đẩy đẩy chồng bên cạnh, ý bảo ông mở miệng.

Tô Đông Lai hắng giọng một cái, hít sâu, sau đó thở ra, cuối cùng nói một cách buồn bã:" Công ty của cha thua lỗ, nhưng Tần gia thấy chết không cứu. Tiếp đó, công ty liền bị phá sản, vì để trả tiền vay cho ngân hàng, tiền lương cho những nhân viên, cho nên đã thế chấp nhà, còn mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi..."

"..." Tô Phán Hạ giật mình, mím môi không nói.

Tất cả đều là sự thật.

Tất cả đều là sự thật, vẻn vẹn chỉ trong một ngày, cô liền như rớt từ thiên đường xuống tận đáy địa ngục.

Vậy tất cả việc này, Tần Quang Lâm là đã biết?, nhưng vẫn giấu nàng?

" Hạ Hạ, cha không phải cố ý muốn giấu con, con có thể tha thứ cho cha được hay không?" Tô Đông Lai gọi cái tên quen thuộc của con gái, vô cùng đáng thương nhìn nàng.

Tô Phán Hạ nghe được biệt danh quen thuộc trước đây, cô chạy vào lòng cha, cà cà làm nũng nói:" Cha đừng đau lòng nữa, sẽ sinh ra nếp nhăn đó." Thật ra thì Tô Phán Hạ định nói thêm câu sau là, dù sao cha cũng không phải là làm kinh doanh.

Suy nghĩ lại thì thấy vẫn là không muốn kích thích cha cô nữa, ông nội vất vả, dốc sức xây dựng công ty, nhưng lại bị mất trong tay cha, nghĩ đến việc đó hẳn trong lòng cha sẽ đau hơn bất cứ ai khác.

" Khà khà, thế nào, tôi đã nói Hạ Hạ sẽ không nổi giận đâu, vẫn là con gái bảo bối của cha tri kỷ nhất nha!" Tô Đông Lai hớn hở, trên mặt mang đầy vẻ hài lòng, cười rất vui vẻ.

Trên trán Tô Phán Hạ liền xuất hiện ba vạch đen.

Đang nói chuyện, bông nhiên một nam nhân từ bên ngoài tiến vào, Tô Phán Hạ vừa nhìn thấy người tới liền ngây ra, người này...người này...đây không phải là nam nhân tối qua cùng mình đêm xuân sao?

Hắn làm sao biết mình ở đây?

Không đúng, chắc là hắn tới làm gì?

Chuyện tối qua, hắn, hắn chắc sẽ không nói a?

Quan trọng nhất chính là, hắn rốt cuộc là ai!

Ngay lúc trong nội tâm Tô Phán Hạ đang kêu gào thì Yến gia gia bưng nước trà đến:" Tiểu Hoa, con về rồi à, con nhìn xem hôm nay là ai tới? Là Nhị tiểu thư a, các con nhiều năm không gặp như vậy, có phải là nên chào hỏi một chút không?"

Yến gia gia cười tít mắt nhìn hai người, mặc dù biết khi còn bé bọn họ luôn bất hòa, nhưng là khi đó tuổi còn nhỏ...

Tô Phán Hạ một trán mồ hôi lạnh!

Khó trách nàng cảm thấy tên của hắn quen thuộc, hẳn là cháu trai duy nhất của Yến gia gia, Yến Diệp Hoa!

Lại là cái người cùng cô đối đầu, chuyên bắt nạt cô. Cuối cùng Yến gia gia không đưa Yến Diệp Hoa đi!

Yến Diệp Hoa ở đây nhìn thấy cô cũng không ngoài ý muốn. Trước đó, trong điện thoại, ông có nói với hắn, Tô gia xảy ra chuyện, bảo hắn về nước để giúp đỡ.

Theo tính cách của ông hắn, sẽ cho người của Tô gia đến nơi này ở, đều là trong dự liệu của hắn.

Nếu như nói Tô Phán Hạ nhìn thấy hắn, sẽ thốt lên hỏi một câu " Anh tại sao lại ở chỗ này", Yến Diệp Hoa sẽ không cảm kỳ quái chút nào.

Nhưng ngược lại, cô không hề nói gì, trái lại là một mặt ngốc trệ nhìn hắn, chỉ có vành mắt đỏ mới có thể thấy cô đang khóc.

Đúng vậy, cuộc sống của một đại tiểu thư đã biến mất, điều đó cũng là nên khóc.

Nhưng hắn kỳ thật biết là không chỉ bởi vì điều này...

Trên bàn ăn, Yến gia gia vẻ mặt chăm chú hỏi, " Lão gia, ngài sau này định làm gì?"

" Ta phải lên kế hoạch thật tốt. Trước hết, ta phải bồi dưỡng thân thể, người đã già, có chút ăn không tiêu." Tô Đông Lai say sưa ăn thức ăn ngon lành, ngẩng đầu nói.

Lý Ngọc Châu đột nhiên bật lên:" Ừm, lão công nói có lý."

Những người khác trên đầu đều xuất hiện đầy hắc tuyến.

Tô Phán Hạ vội vàng ăn xong, trở về phòng trên tầng ba.

Cô biết ở chỗ này, không phải là kế hoạch lâu dài, càng không muốn mỗi ngày đều phải đối mặt cái người nát kia, nếu hắn lòng dạ hẹp hòi mà trả thù cô, đem sự việc của hai người nói ra, cô sợ toàn bộ cái lầu đều sẽ bị hất đi.

Kia nàng đang tìm cách đểnói rõ ràng với hắn, chẳng hạn như...

Phiên bản đe dọa: Yến Diệp Hoa, anh dám đem chuyện xảy ra ngày hôm qua nói ra, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!

Phiên bản hòa bình: Yến Diệp Hoa, chuyện tối qua, là hai người trưởng thành ở giữa không cẩn thận va chạm gây nổ, mọi việc đã qua, thì hãy cho qua đi.

Phiên bản ngây thơ: Này, chúng ta hôm qua có từng gặp không? Hôm nay anh vừa về nước sao?

Tô Phán Hạ đi tới đi lui trong phòng, rồi dậm chân, rồi đi lại cái ghế, chứng tỏ rằng bây giờ cô đang rất lo lắng.

Cô hướng về phía trần nhà mà hét lên:" Tại sao tôi lại tệ đến thế!"

Cốc cốc...

Có người gõ cửa! Tô Phán Hạ nhăn mặt, nhìn lên trần nhà, giọng cô ấy lớn như vậy sao?

Cửa vừa mở, Yến Diệp Hoa anh tuấn dựa vào cửa, đôi môi mỏng khẽ mở:" Sàn nhà có thù oán với cô sao?"

Tô Phán Hạ phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn, trong mắt biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, sàn nhà không có thù, ngươi có thù!

Đôi mắt đen sâu thẳm của Yến Diệp Hoa liếc cô một chút, rất là ý vị thâm trường. Sau đó, anh ta nhấc chân bước vào phòng và đóng cửa lại một cách rất trơn tru.

Mà Tô Phán Hạ lại nghĩ, con sói đội lốt cừu này lại muốn làm cái gì!

Trực giác của cô quả nhiên không sai...

" Dục cầu không hài lòng, là tối qua không cho ăn no sao?" Đôi môi mỏng của Yến Diệp Hoa câu lên trêu tức, giọng nói trầm từ tốn đầy mê hoặc.

Cả người Tô Phán Hạ liền xù lông, đôi mắt đẹp trừng hắn mà mắng:" Yến Diệp Hoa, anh là đồ biến thái!"

" Tôi rất vui vì giọng cô có thể lớn hơn chút nữa, Phán Hạ cô nương." Sâu trong đáy mắt Yến Diệp Hoa chắc chắn cô không phát ra âm thanh nữa, nên liền không ngại kích thích nàng một lần nữa.

Ai bảo cô lại nhiền năng lượng như vậy, ở đây dậm chân, làm cho hắn đau cả tai.

" Anh! Đồ khốn!" Tô Phán Hạ nổi giận, hô hấp khó khăn, ngực gấp gáp lên xuống, đôi mắt như thanh kiếm muốn đem người đàn ông trước mặt lăng trì.

Hắn thế mà còn dám gọi cô như vậy, quá lắm rồi!

Yến Diệp Hoa thính giác nhạy cảm, nghe thấy có tiếng chân tới gần, ngón trỏ dài đặt trên môi, ra hiệu nàng bình tĩnh.

Bạn đang đọc Dư Sinh Yêu Em Như Sơ của Bộ Lăng Điệp

Truyện Dư Sinh Yêu Em Như Sơ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhDương
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.