Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô dâu bị vứt bỏ

Phiên bản Dịch · 2572 chữ

Tô Phán Hạ ngâm mình trong bồn tắm lớn , một bên vừa tắm vừa suy nghĩ, khuôn miệng nhỏ nhắn không nhìn lẩm bẩm, ngàn vạn lần không thể để cho ba mẹ biết, nhất định phải bảo mật...

Cô một bên vừa rửa sạch dấu vết trên cơ thể, vừa nhớ lại những việc của ngày hôm qua.

-------Thành phố B, trên bầu trời xanh, từng đám mây trắng trôi nổi bồng bềnh, cơn gió nhẹ thổi lướt qua, làm cho tâm trạng mỗi người dễ chịu hơn, là thời tiết tốt thích hợp cho nhà nhà có tin hỷ.

Dưới cái nắng gắt, những chiếc xe đón dâu sang trọng đã tạo nên khung cảnh vô cùng long trọng, ánh vàng rực rỡ, thật là chói mắt.

Dẫn đầu là một chiếc Lamborghini, với những quả bông bóng năm sáu màu sắc được gió thổi nhẹ trên không trung, tim của cô dâu Tô Phán Hạ, đang nhảy loạn xạ rất lợi hại.

Tần Quang Lâm mặt mày hớn dở đến đón dâu, cuối xuống nhìn thấy khuôn mặt trắng xinh của cô, cảm thấy hôm nay cô ấy đặc biệt lay động lòng người, vô cùng xinh đẹp!

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nở nụ cười hạnh phúc!

Khi hai người họ đang nhìn nhau đắm đuối, thì điện thoại của Tần Quang Lâm reo lên, anh ấy ngay lập tức nhận điện thoại, "Alo mẹ , chúng con rất nhanh sẽ tới, mẹ và ba..."

Anh ấy vốn dĩ đang vui vẻ, bỗng chốc nụ cười trên mặt dần dần cứng ngắc, tiếp theo là hoàn toàn biến mất trên miệng anh ấy.

Sau khi nghe cuộc điện thoại, khuôn mặt của Tần Quang Lâm trắng bệch một câu cũng không nói: "Dừng xe, đều ở đây đợi tôi, tôi đi rồi sẽ quay lại"

Tài xế lập tức dừng xe vào lề đường, quay đầu lại hỏi: "xảy ra việc gì?"

Tần Quang Lâm nhếch nhẹ miệng, một câu cũng không nói bước xuống xe, phía sau xuất hiện một chiếc Mercedes trắng bạc, bây giờ mới dám nhìn đến khuôn mặt của Tô Phán Hạ đang ngồi trong xe cưới, sau đó đường nhìn của anh càng ngày càng dài, thậm chí là nó rất nhỏ.

" Chuyện gì vậy?" Một lần nữa tài xế phát ra âm thanh để hỏi.

Tô Phán Hạ ngồi trong xe mím môi nhìn Tần Quang Lâm gấp gáp rời đi, ngây ngốc nhìn chiếc xe trước mắt mình biến mất.

Cô cũng rất muốn biết đã phát sinh chuyện gì!!!

Hôm nay là ngày kết hôn của cô, anh ấy là chú rể, có chuyện gì khiến anh ấy có thể bỏ lại cô, một mình rời đi!

Tô Phán Hạ không ngừng hít thở sâu, tự nói với bản thân không được hoảng sợ, cũng không thể hoảng sợ, mặc dù cô biết đây là sự thật, toàn thân cô ấy phát run.

" Bây giờ cô ổn chứ? thấy khuôn mặt  của cô không được tốt lắm,có muốn trước quay về nhà nghỉ ngơi không?" Tài xế quan tâm hỏi cô

Cô vội vã nói rằng: "Không được, tôi muốn đến Tần gia. Tôi muốn tìm anh ấy".

Tô Phán Hạ bước xuống xe cưới và vẫy một chiếc taxi đang chạy tới.

Tô Phán Hạ hai tay run rẩy hai tay cầm điện thoại, cuộc gọi lúc nãy là của mẹ anh ấy gọi đến, cũng chính là mẹ chồng tương lai của cô.... Cô bây giờ rất muốn biết là tại sao!

Cô đã gọi cho Tần Quang Lâm vô số lần, nhưng đều là không thể nào nối máy được.Tim của Tô Phán Hạ nhảy loạn xạ nước mắt chực chờ rơi bên khía mắt!

Cô gọi điện thoại cho ba mẹ mình, nhưng mà họ đều đã tắt máy.

Có ai nói cho cô biết, tại sao một ngày quan trọng nhất trong đời cô thì cô và tất cả những người có mối liên hệ với cô đều giống nhau không thể liên hệ.

" Tài xế làm phiền ngài nhanh một chút, tôi không có thời gian"

Giọng nói của cô không dễ cho người khác phát hiện được sự run rẩy, cô vẫn không biết một phút trước đã phát sinh ra chuyện gì.

Nửa tiếng sau, cô đã đến trước cửa căn biệt thự sang trọng của Tần gia.

" Thật ngại quá, trên người tôi không có tiền. Cái này trả anh, cám ơn nhé"

Tô Phán Hạ gấp gáp bước xuống xe và tháo chiếc vòng cổ kim cương của mình xuống đưa cho tài xế trong sự choáng váng của anh ấy, cô dùng hai tay kéo chiếc váy cưới của mình lên, đi trên đôi giày pha lê, bước thẳng đến cổng biệt thự.

" Quang Lâm... Quang Lâm..." Tô Phán Hạ một bên gọi, một bên nhìn ngó xung quanh để kiếm thân ảnh quen thuộc.

Đôi mắt đầy vẻ lo lắng của cô chạm vào thân ảnh một người phụ nữ quý phái và thanh lịch đang ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt sắc bén của đối phương nhìn vào cô, làm cho Tô Phán Hạ đờ đẫn đứng tại chỗ.

Tần phu nhân nhìn vào bộ y phục trên người Tô Phán Hạ sững sờ, nói ra những lời nói mỉa mai với cô: " Nuôi dưỡng của Tô gia, là dạy ngươi có thể đến nhà người khác la lối sao?"

Đối phương sỉ nhục cô, nhưng Tô Phán Hạ vẫn nghiêm nhiên mà đứng, nhưng mà khi nhìn đến bộ y phục trắng tinh đang bận trên người, cô ấy ngay lập tức bị kích động!

Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhăn lông mày hướng Tần phu nhân, cô gắng bình tĩnh để nói, " Xin lỗi, mẹ, con là đến tìm Quang Lâm, anh ấy đi mất, con....."

Tần phu nhân đứng dậy, hướng ánh mắt xem thường vào một thân màu trắng của cô," Cô nên gọi tôi Tần phu nhân, tôi không có đứa con gái nào gia giáo như vậy, nhà chúng tôi cũng không muốn, cuộc hôn nhân này chúng tôi gánh vác không nổi. Cô quay về đi"

Trước kia Tần phu nhân không thích cô, nhưng mà biểu hiện lễ độ trên khuôn mặt vẫn có, không làm cho cô khó xử.

Đột nhiên phát sinh chuyện như vậy làm cô không thể che dấu, rốt cuộc có làm vỡ khuôn mặt cô?

Nhưng, Tô Phán Hạ không phải là thiên kim tiểu thư mềm yếu, cho dù đối phương làm cho cô quẫn bách, nhưng tính tình của cô vẫn rất ngang bướng.

Cô đứng ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt Tần phu nhân, môi nhẹ nở nụ cười kèm tiếng thở dài: " Tần phu nhân, hôm nay là ngày con và con trai của người kết hôn, anh ấy nửa đường thì đi mất, con là muốn hướng anh ấy cho một câu nói."

Tần phu nhân không hề để cô vào trong mắt, khẩu khí mạnh mẽ không dễ bị xem thường,  " Đây là ý của tôi, tôi không biết các người là loại lừa đảo muốn phá hoại hạnh phúc cả đời của con trai tôi."

Tô Phán Hạ chỉ muốn cười, nụ cười bên miệng cô càng ngày càng đậm, nhưng mà muốn cười ra nước mắt, cô đã mạnh mẽ để giọt lệ đến khỏe mắt lại chuyển vào trong, không để nó rơi xuống.

Còn có thể lại nói cái gì vui hơn không? Cô Tô Phán Hạ là lừa tiền của Quang Lâm, hay là lừa sắc của Tần Quang Lâm?

Giọng của cô dần khàn đi, nhưng vẫn rất rõ ràng: " Ngài nói anh ấy tự nói ra, anh ấy nên cho con một lời giải thích, đây cũng xem là quá đáng sao?"

Chát-----

Bà vung tay cho cô một cái tát, " Cô đây là lừa tiền lừa hôn, còn ở đây hăm dọa người , cô mau tránh đường."

Tô Phán Hạ không hiểu sao bị đánh,cô cảm thấy đầu mình thật là choáng váng, những giọt nước mắt không biết từ đâu thi nhau rơi xuống, khí lực toàn thân không biết bị rút đi đâu cả, cả thân thể cô lệch sang một bên phải dựa vào sô pha mới có thể chống đỡ.

Nhưng lời nói sau của bà Tần càng làm cho cô thêm choáng váng.

"Công ty của ba cô phá sản rồi, gia đình nhà cô đã không còn gì, còn có thêm một đống nợ, là muốn sau khi kết hôn với Tần Quang Lâm để trả nợ, còn phải nuôi các người đến già sao? Cô đừng mơ mộng nữa!"

------- Công ty ba cô phá sản rồi.

-------Gia đình nhà cô đã không còn gì.

Dường như âm thanh đó là đến từ đường chân trời rất xa, làm cho đại não của cô mất một khoảng thời gian mới có thể tiếp nhận.

Im lặng, im lặng rất lâu, sau đó cô đột nhiên lạnh lùng cười, cô hướng lên lầu hét lớn : " Thì ra là như vậy, cho nên tôi không xứng với nhà các người đúng không? Tần Quang Lâm, anh muốn cưới em không phải vì anh yêu em, là vậy phải không? Tần Quang Lâm, anh ra đây trả lời em, em biết là anh nghe thấy, chỉ cần anh nói những việc này là thật, em lập tức đi, từ đây về sau thành người xa lạ."

Tô Phán Hạ trở nên rất kích động, cả hai tay dịnh vào sô pha mới có thể đứng vững, cơ thể căng thẳng hét lớn, mỗi một câu đều muốn rút đi hết khí lực của cô, lời nói của cô càng khó khăn, rất khó chịu rất đau.

Đột nhiên, có âm thanh lớn từ lầu hai chuyển xuống.

Ánh mắt khinh thường của bà Tần hướng đến cô, trong lời nói đầy sự mỉa mai, " Cô nói thật nhiều, Quang Lâm cũng không muốn gặp cô, tôi khuyên cô nên quay về nhà xem ba mẹ cô, đúng rồi, căn nhà của gia đình cô cũng không còn, không biết có phải sống ở đầu đường không, Lý quản gia, tiễn khách"

Tô Phán Hạ đột nhiên run rẩy, không biết ba mẹ cô hiện tại thế nào rồi!

Công ty mất rồi, đến nhà cũng không còn, họ làm sao chấp nhận nổi đây.

Cô hướng đôi mắt đầy lệ nhìn sâu lên lầu, đột nhiên hướng hư quang đi nơi khác cũng không lưu lại trên người bà Tần, đi theo đường mòn ra khỏi căn biệt thự.

Đến đây là sai lầm, người cũng là sai lầm, quả là lãng phí thời gian.

Tô Phán Hạ lau khô nước mắt và nhanh chóng quay về nhà, một bên vừa gọi điện thoại cho ba mẹ, nhưng luôn là thuê bao không liên lạc được, càng nghĩ càng không yên tâm, càng không yên tâm thì càng gấp gáp, nhưng nhà họ Tần sống giữa núi cô đang đi xuống con dốc dựng bằng đôi giày cao gót, nên muốn nhanh hơn cũng không đi nổi.

Đứng đây nữa ngày cũng không gặp được chiếc xe nào, đừng nói là người. Cô cuối xuống cởi giày cao gót, không chỉ có thể đi nhanh hơn mà bàn chân cũng đỡ hơn một chút.

Hoàng hôn buông xuống, Tô Phán Hạ mặc chiếc váy cưới trắng tinh đứng bên trạm xe ven đường, dáng người mảnh khảnh in bóng xuống làn đường, thể hiện sự thê lương và cô đơn không thể tả nổi.

Đêm càng ngày càng sâu, Tô Phán Hạ vẫn chưa gọi được chiếc taxi nào, cô đứng ở trạm xe, gấp gáp đến mức những giọt nước mắt lại rơi xuống.

Khi cô nhìn thấy có một chiếc taxi đang đi đến, cô gấp đến nỗi xông thẳng xuống đường.

Tiếng xe phanh gấp, còn một chút nữa là đụng vào cô, tài xế ngoài đầu ra ngoài,  gắt gỏng: "Cô gái, cô có muốn chết cũng đừng kéo tôi theo".

Ánh đèn xe chiếu thẳng lên khuôn mặt nhỏ xinh của cô, nó trắng bệch như tờ giấy.

Cô chạy đến, trực tiếp mở cửa xe bước lên, hơi thở không ổn định nói: "Tôi muôn đến số 17 đường Cẩm Giang, làm phiền đưa tôi đến đó, tôi hướng anh xin lỗi được không?"

Giọng của tài xế khó chịu nói: " Cô có tiền cũng không được, không thấy trên xe tôi có khách hay sao?"

Tô Phán Hạ bây giờ mới chú ý trên ghế sau có người.

Trong xe rất tối, không có mở đèn, cô không thể nhìn rõ mặt của đối phương, chỉ biết không khí trong xe rất lạnh không biết có phải do mở máy lạnh không?

Ngữ khí của cô gấp gáp, hướng người ngồi đằng sau thỉnh cầu: "Tiên sinh, nhà tôi có chuyện gấp xảy ra, làm phiền ngài nhường cho tôi trước đại ca này tí nữa sẽ quay lại được không?"

Hồi lâu, người nam nhân mới lên tiếng: "Lái xe"

Nghe được đáp án, cơ thể căng thẳng của Tô Phán Hạ rốt cuộc cũng thả lỏng nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế.

Đột nhiên thân thể thoải mái trong một khắc biến đổi rất mạnh mẽ, cảm giác như là trên lưng có gai nhọn, lại có một giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán...

Không phải bởi vì bị tình cảnh bi thảm hiện tại, cũng vì không yên tâm về người nhà, trong một khắc này toàn bộ tinh thần của Tô Phán Hạ đều sẽ dồn về người đàn ông đang ngồi ở ghế phía sau, bởi vì tầm nhìn của người đàn ông đó quá mức nóng bỏng, không dễ chấp nhận như vậy khiến cho cô có một chút xem nhẹ người đàn ông bí ẩn kia

Hừm hừm, cô là người, không phải hàng hóa.

Nhưng mấu chốt này không phải là trọng điểm, bây giờ cô mới phát hiện?

Tô Phán Hạ hướng ánh mắt vạn phần đáng thương và ngập nước: "Tài xế đại ca, có thể chạy nhanh hơn một chút không. trong nhà tôi thật sự là có chuyện gấp"

Điện thoại của cô đến giờ vẫn chưa gọi được, chỉ mong chiếc xe có thể chạy nhanh hơn, lại nhanh hơn

Tô Phán Hạ có những cử động thay đổi vị trí, nhưng không gian nhỏ như vậy, làm cô không thể tránh được.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ lướt qua, thật may, đó là cảnh quen thuộc, đây là con đường đi đến nhà cô.

Còn có vài phút nữa, thì đến nhà cô.

Nhưng không lâu sau Tô Phán Hạ nhìn thấy xa xa có khoảng 30 40 người đang đứng trước cửa nhà cô, nhìn thấy chiếc xe đang tấp vào lề, những người này trên tay đang cầm gậy gỗ chắn hết cả lối vào.

Cô cũng nhìn rõ những chữ được viết trên cánh cửa sắt trắng.

Nợ không trả đủ, chết không được tốt.

Đồng tử của cô đột nhiên co rút, nguyền rủa thật độc ác.

Bạn đang đọc Dư Sinh Yêu Em Như Sơ của Bộ Lăng Điệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhDương
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.