Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi không thích bạn!

Tiểu thuyết gốc · 1963 chữ

Nếu trông chờ có người tới giải nguy cho Catherine ngay lúc này thì phép màu ấy không hề xảy ra. Chẳng có ai đến thay con nhỏ cản lại Lời nguyền Giết chóc. Tia sáng xanh lục vừa loé lên, ngay lập tức Catherine lao ra chắn trước người Harry, quyết tâm lãnh trọn lời nguyền thay cho bạn.

Trong khoảnh khắc ấy, có tiếng vật gì đó bị vỡ tan. Một chùm ánh sáng màu trắng bạc xuất hiện và bao trùm lên cơ thể Catherine, khiến cho lời nguyền bị đánh bật ra, bay thẳng lên nóc của Lều Hét, tạo nên một vụ nổ cực mạnh.

Lucius Malfoy kinh hoàng nhìn một màn này, ông ta chưa bao giờ tưởng tượng ra được con nhỏ Máu Bùn mà ông ta khinh miệt bấy lâu nay lại sở hữu sức mạnh khó lường đến thế.

Ông ta còn chưa hết bàng hoàng thì một tên Tử thần Thực tử không biết từ đâu xuất hiện, ghé sát vào tai ông ta thì thầm điều gì đó.

Ánh mắt Lucius Malfoy thoáng hiện lên vẻ sợ hãi xen lẫn dè chừng, lập tức ra lệnh rút lui.

Mọi chuyện xảy ra nhanh đến nỗi Harry không kịp phản ứng, đến khi nó hoàn hồn thì bên trong Lều Hét chỉ còn lại nó và Catherine.

Con nhỏ không sao, nhưng cũng chẳng khác gì sắp chết. Trong tình huống dạo bước trước cửa tử này mà nó vẫn còn đủ bình tĩnh để cho Harry một ánh mắt trấn an, thều thào nói:

- Mình không sao. Bồ đừng lo.

Catherine vừa dứt lời thì cảm nhận được mùi hương quen thuộc, nó trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Đúng rồi, nó không thể ngất xỉu vào lúc này.

Nó thấy cụ Dumbledore, cô McGonagall, chú Sirius, thầy Lupin, ngay cả bà Weasley và anh Bill cũng có mặt. Nó nắm lấy tay cụ Dumbledore khi cụ cúi xuống nhìn nó, thều thào vô tai cụ:

- Hãy mang họ đi thật xa, con xin thầy.

Cụ Dumbledore dịu dàng nói:

- Được rồi, nếu đó là điều con muốn.

Catherine nói với vẻ biết ơn sâu sắc:

- Con cảm ơn thầy nhiều lắm.

Nói được nhiêu đó thì Catherine ngất lịm đi.

Harry bị chú Sirius và bà Weasley kéo sang một bên kiểm tra tình trạng sức khỏe toàn thân, nhưng ánh mắt nó luôn đặt trên người Catherine. Thấy con nhỏ đổ gục trong vòng tay của cụ Dumbledore, nó kêu lên thất thanh rồi chạy lại nói với cụ Dumbledore bằng giọng van nài:

- Xin thầy hãy cứu Catherine.

Cụ Dumbledore hoá phép cho một cáng cứu thương hiện ra, đặt Catherine lên đó rồi nói với cô McGonagall:

- Minerva, cô hãy lập tức đưa trò Evans trở về trường Hogwarts.

Cô McGonagall không hề thắc mắc bất kỳ điều gì, nhanh chóng mang Catherine trở về bệnh thất của trường Hogwarts để cấp cứu.

Cụ Dumbledore quay sang hỏi Harry:

- Harry, con hãy cho thầy biết chuyện gì đã xảy ra ở đây?

Harry không biết nên kể từ đâu, nó nói bằng giọng gấp gáp:

- Catherine bị trúng Lời nguyền Giết chóc của Lucius Malfoy, nhưng có thứ gì đó ở trên người bạn ấy đã đánh bay lời nguyền. Lão ta cùng đám Tử thần Thực tử trốn thoát ngay sau đấy.

Trừ cụ Dumbledore, những người còn lại đều bàng hoàng sửng sốt, sau đó biến thành kinh hãi khi nghe Harry nói tiếp:

- Voldemort đã hồi sinh. Hắn sống lại với một thân thể mới.

Harry định kể thêm chi tiết nhưng cụ Dumbledore cản nó lại, cụ nói với nó bằng giọng hiền từ:

- Harry, con cần được chữa trị. Hãy nói về chuyện đó sau khi chúng ta chắc chắn rằng con vẫn ổn.

Chợt Harry nhớ ra điều gì đó, nó nói lớn:

- Tụi con bắt được Đuôi Trùn và Barty Crouch Jr.

Nói rồi nó rút đũa phép ra gõ lên mấy tấm ván lót sàn dưới chân. Ván lót sàn bị lật tung lên, để lộ ra Đuôi Trùn và Barty con bất tỉnh nhân sự, bị nhồi nhét vào một khoảng trống chật hẹp bên dưới sàn nhà. Harry giải thích:

- Catherine nói phải làm như vậy để chắc chắn rằng đám Tử thần Thực tử không thể cướp người từ tay bọn con.

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên Barty con, không thể tin vào mắt mình. Bà Weasley kinh ngạc nói:

- Làm sao có thể như vậy được? Crouch con đã chết từ lâu rồi mà?

Chú Sirius trông có vẻ bình tĩnh hơn, chú nói:

- Chắc chị chưa biết, chị Molly. Tôi vừa trở về từ một căn nhà khác của ông Crouch, ở đó tôi tìm được bằng chứng, chứng minh rằng Crouch con vẫn còn sống.

Cụ Dumbledore nheo mắt nhìn Barty con, cụ ôn tồn nói:

- Xem ra tối nay sẽ là một đêm rất dài. Chị Molly, và cả Bill nữa, phiền hai người giúp tôi dẫn độ Đuôi Trùn và Barty Crouch Jr trở về trường Hogwarts. Chúng ta sẽ cùng lên đường sau khi tôi nói chuyện xong với Sirius và Remus.

Nói rồi cụ Dumbledore quay sang thầy Lupin, bình tĩnh dặn dò:

- Không loại trừ khả năng vẫn còn sót lại vài tên Tử thần Thực tử ẩn nấp ở đâu đó quanh đây nghe ngóng tình hình. Remus, phiền anh kiểm tra toàn bộ ngôi làng một lần nữa để chắc chắn không có ai trà trộn vào làng với mục đích không tốt. Anh sẽ không phải làm việc này một mình, một lát nữa Hagrid sẽ đến để giúp đỡ anh, sau khi ông ấy giải quyết xong mớ rắc rối do tụi Quái Tôm Đuôi Nổ gây ra.

Chú Sirius không nghe cụ Dumbledore nhắc đến tên mình liền hỏi:

- Còn em thì sao, thưa thầy?

Cụ Dumbledore nhìn chú Sirius, nói bằng giọng bình thản:

- Tôi có việc quan trọng khác muốn nhờ anh làm.

Ánh mắt của cụ Dumbledore khẽ liếc sang Harry, cụ phất nhẹ cánh tay. Chẳng rõ hai người nói gì với nhau, trông chú Sirius có vẻ buồn bã lắm.

Catherine có một giấc mơ kỳ lạ. Nó không thấy rõ ràng khuôn mặt của người đã ở cùng nó trong giấc mơ, cũng không nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ được cảm giác vui vẻ và hạnh phúc mà giấc mơ ấy mang lại.

Thật đáng tiếc, giá như nó có thể biết được chuyện gì đã khiến nó hạnh phúc đến thế. Dường như nó đã nắm tay ai đó chạy băng qua một cánh đồng.

"Đợi đến khi em lớn lên, anh nhất định sẽ lấy em làm vợ. Trên đời này anh chỉ thích mỗi em thôi, mãi mãi chỉ thích một mình em."

Catherine choàng người tỉnh dậy, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng người con trai nói vọng lại. Nó đưa tay lên ngực để ngăn trái tim đang đập loạn nhịp.

Có phải nó bước vào tuổi dậy thì nên mới mơ giấc mơ này không? Thật tức cười, vừa mới thoát chết mà nó đã nghĩ đến chuyện yêu đương vớ vẩn.

Catherine tự cốc đầu mình mấy cái, cố gắng gạt bỏ những hình ảnh trong giấc mơ ra khỏi tâm trí. Nó không thể để cho một giấc mơ tầm phào ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân.

Hiện tại là bốn giờ rưỡi sáng, bên trong bệnh thất không có ai.

Catherine vừa thoát ra khỏi cảm giác lâng lâng mà giấc mơ đem lại thì cả người liền đau râm ran, sau đó cơn đau như một dòng nước lũ ập đến khiến nó co quắp người lại, hai mắt nhắm nghiền, cắn răng chịu đựng.

Cả người Catherine ướt đẫm mồ hôi. Khi nó đang tập trung ngồi đếm nhẩm đến số nguyên tố thứ hai trăm để quên đi cơn đau thì chợt nó nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang rón rén tới gần giường bệnh của mình.

Catherine ngước mắt nhìn đồng hồ, mới năm giờ mà thôi.

Nó nằm quay lưng lại với cửa bệnh thất nên không biết người vừa đến là ai. Suy nghĩ giây lát nó quyết định nhắm mắt lại và giả vờ như đang ngủ say.

Phía sau lưng Catherine vang lên tiếng kéo ghế rất khẽ. Khi người đó vừa ngồi xuống nó liền ngửi thấy một mùi hương khiến nó, nói sao nhỉ, có chút bất ngờ.

Người mới tới chỉ im lặng ngồi nhìn bóng lưng của Catherine, không làm gì, cũng không nói một câu nào.

Một tiếng trôi qua, người đó đứng dậy, nhỏ giọng nói:

- Ngày thứ năm rồi. Hãy mau tỉnh lại đi.

- Đừng thích tao. Không có kết quả đâu.

Draco Malfoy vừa quay lưng đi thì nghe thấy những lời nói đó. Nó giật mình đánh thót, như thể tên trộm bị chủ nhà bắt quả tang. Nó toan bỏ chạy thì giọng nói như ra lệnh vang lên sau lưng:

- Đứng lại!

Không biết từ lúc nào Catherine đã tỉnh và đang ngồi xếp bằng ở trên giường. Nó thấy Malfoy không bỏ chạy bèn lặp lại:

- Tao không thích mày. Mày cũng đừng thích tao.

Draco Malfoy thoáng sững người. Một tia mất mát hiện lên trong mắt nó rồi nhanh chóng biến mất. Nó quay lại nhìn thẳng vào mắt Catherine, lên tiếng phủ nhận:

- Tao cũng không thích mày. Mày tự tưởng tượng ra mà thôi.

Catherine thở dài, nói:

- Không thích tao mà năm giờ sáng mày không ngủ, chạy tới đây nhìn tao? Tao đâu phải con nít mà không phân biệt được mày đang thích hay ghét tao.

Draco Malfoy im lặng không trả lời.

Catherine nhìn Malfoy, hít sâu một hơi, từ tốn giải thích:

- Tao với mày không đi trên cùng một con đường. Mới đây thôi, ba mày đã cố giết tao. Đừng nhìn tao bằng ánh mắt ấy, điều tao vừa nói là sự thật. Dù không có chuyện đó thì trong mắt ba mẹ mày tao cũng chỉ là một đứa con gái thấp kém. Việc chúng ta làm bạn đã là một điều khó có thể chấp nhận được, huống hồ gì là yêu nhau. Cho nên đừng thích tao, mày sẽ đau khổ đấy. Nếu mày muốn, tao có thể giúp mày quên tao.

Draco Malfoy đứng chết trân nhìn Catherine, như thể đang cố tiêu hoá những lời con nhỏ vừa nói.

Ba nó đã cố giết Catherine? Tại sao ba lại làm thế? Liệu con nhỏ này có nói thật?

Không lý nào Catherine lại nói dối. Con nhỏ đâu phải loại người thích đặt điều nói xấu người khác.

Malfoy cảm thấy nó cần tìm một nơi yên tĩnh để bình tâm trở lại, nó nói:

- Tao không tin những lời mày vừa nói đâu. Tao đi đây. Tạm biệt. Nhắc lại lần cuối, tao không thích mày.

Catherine nhìn theo bóng lưng của Malfoy, tự hỏi Malfoy đã thích nó từ lúc nào mà nó lại chẳng hay biết gì.

Thật mệt mỏi, đó chính là suy nghĩ của Catherine vào lúc này.

Nó nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên người, trong lòng thầm suy tính đến việc sẽ xoá ký ức về nó ở trong đầu thằng Malfoy như thế nào để không ảnh hưởng đến tâm trí của thằng nhóc ấy. Nó không muốn Malfoy hoang phí thời gian, thích một người như nó đâu có tương lai gì, cũng đâu đáng để đánh đổi.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.