Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chuyện và chiến đấu

Tiểu thuyết gốc · 5110 chữ

Barty con thở phào khi thấy Catherine đã bị đánh bại, nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.

Có lẽ nhận ra hành động này quá mất mặt, hắn lập tức nhìn quanh, không có ai hết.

Lúc bấy giờ hắn mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm, vội chạy lại nhặt đũa phép của Catherine lên cất vào túi áo chùng rồi độn thổ trở về chỗ ngôi mộ của Tom Riddle.

Lúc này Voldemort đã hồi sinh và đang ôn lại chuyện xưa với các Tử thần Thực tử. Thấy Barty con quay trở lại, hắn rít lên:

- Mi trễ quá đó!

Barty con cung kính đáp:

- Con nhỏ đã chống trả quyết liệt, thưa Chủ nhân.

Voldemort mỉm cười với vẻ độ lượng, thể hiện hắn tha thứ cho sự trễ nải của Barty con:

- Cũng phải. Con nhỏ này là một đứa Máu Bùn đặc biệt hơn những đứa Máu Bùn mà ta từng giết.

Hắn ta liếc mắt nhìn sang Catherine đang nằm bất động trên đất, nở ra một nụ cười độc ác:

- Một con nhỏ tóc đỏ khiến ta nhớ đến người mẹ Máu Bùn của thằng Potter. Đáng lẽ con bé Evans này nên chết từ lâu rồi mới phải. Nhưng không sao, hôm nay ta sẽ tiễn nó lên đường, ngay trước mặt Harry Potter.

Harry hét lớn:

- Để bạn tôi yên!

Voldemort cười một cách cợt nhả:

- Cứ tiếp tục hò hét đi Potter, nếu mi nghĩ điều đó có thể khiến ta dừng lại. Để ta cho mi xem một con Máu Bùn thì nên chịu những hình phạt gì. Crucio!

Catherine vốn đã tỉnh lại khi bị Barty con ném xuống đất, đáng lẽ nó có thể thoát được Lời nguyền Tra tấn nhưng nó không làm như vậy.

Bây giờ nó không phải là đối thủ của Voldemort. Việc phản kháng lại hắn ta ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch thoát thân của nó. Chịu đau một chút mà tránh được phiền phức thì cũng đáng.

Vả lại nó vẫn luôn ghi nhớ mục đích của mình khi đến đây, đó chính là mang Harry trở về an toàn, chứ không phải biểu diễn tài nghệ của mình trước lũ sát nhân máu lạnh này.

Hứng trọn Lời nguyền Tra tấn, cơn đau trong người Catherine nhân lên gấp bội.

Nó có cảm giác tứ chi như đang bị xé toạc ra và vô số lưỡi dao sắc bén đang thi nhau thẻo từng thớ thịt trên người nó.

Dù đau đớn đến nỗi muốn chết quách đi cho rồi, Catherine vẫn cắn răng, gồng mình chịu đựng, không hề rên la lấy một lời.

Chỉ cần nó hé môi kêu đau hoặc cầu xin tha thứ, chắc chắn nó sẽ phải chết.

Harry hét đến lạc giọng, nhưng Voldemort vẫn không ngừng tay, phóng liên tiếp Lời nguyền Tra tấn lên người Catherine. Hắn nói với vẻ khoái trá:

- Muốn ta dừng tay sao? Vậy thì hãy quỳ gối van xin ta tha mạng cho nó đi. Một chút đau đớn này chẳng bằng những gì ta phải trải qua sau khi bị mất đi sức mạnh.

Mặc dù đau đến độ đầu óc không còn tỉnh táo nhưng Catherine vẫn phải giật mình khi nghe Voldemort nói ra những lời đó.

Tình huống này sao giống như trong mấy bộ phim tình cảm lâm ly bi đát hay chiếu trên truyền hình quá vậy?

Catherine cảm thấy nó không thể nằm im chịu trận được nữa. Nếu Harry vì nó mà thật sự quỳ gối dưới chân Voldemort, thốt ra những lời van xin với hắn ta, chắc chắn nó sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Dù cho có phải đấu tay đôi với Voldemort, nó vẫn sẽ kiên quyết bảo vệ sự tự tôn của bạn bè mình.

Nghĩ là làm, Catherine gắng gượng chống tay ngồi dậy, nó nhìn Voldemort, sau đó lại nhìn sang đám Tử thần Thực tử giấu mình sau lớp mặt nạ, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng. Nó nói lớn, giọng răn đe:

- Harry, bồ tuyệt đối không được cúi đầu trước kẻ thù!

Voldemort mỉa mai:

- Thật kiên cường làm sao.

Nói rồi hắn ta liếc mắt nhìn về phía Harry vẫn đang bị trói trên tấm bia, nở ra một nụ cười độc ác:

- Potter, hãy mở to mắt ra mà nhìn. Ta sắp sửa giết chết con người yêu nhỏ bé của mi. Để xem nếu không có nó, ai sẽ bảo vệ mi khỏi bàn tay của tử thần.

Harry thét lớn:

- Không được giết Catherine! Nếu ông muốn thì cứ giết tôi đi.

Catherine lảo đảo, ngã rầm xuống đất, không phải vì vừa mới trúng thêm một Lời nguyền Tra tấn của Voldemort mà vì những lời Harry vừa thốt ra khiến nó hết nói nổi.

Voldemort bật ra một tràng cười lớn. Lũ Tử thần Thực tử đứng vây quanh không hiểu gì nhưng vẫn hùa theo mà thi nhau cười.

Cười đã, Voldemort cất cao giọng, khinh thường nói:

- Người mẹ Máu Bùn của mi chắc phải tức giận đến mức đội mồ sống dậy nếu biết con trai của ả vì một đứa con gái mà tình nguyện hy sinh tính mạng.

Thử nghĩ mà coi, ả chết để cho con ả được sống. Giờ con ả lại đòi chết thay người khác. Thật mỉa mai làm sao.

Bọn mi yên tâm, đứa nào cũng sẽ có phần. Trước tiên là con nhỏ Máu Bùn đáng ghét kia. Ta muốn xem một đứa con nít miệng còn hôi sữa lại hay ra vẻ như Catherine Evans có thể kiên cường được trong bao lâu. Ta sẽ để nó sống thêm vài phút nữa, ít nhất cho đến khi nó quỳ xuống van xin ta.

Voldemort giơ đũa phép về phía Catherine và thi triển Lời nguyền Tra tấn nhưng lần này con nhỏ né được chỉ trong tích tắc. Cùng lúc đó có trận cuồng phong nổi lên, bao phủ toàn bộ nơi này, khiến đất đá, cát bụi bay mù mịt.

Lũ Tử thần Thực tử còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì toàn thân của chúng bị một cỗ sức mạnh vô hình nào đó giữ chặt, không thể nhúc nhích hay dùng đũa phép.

Bỗng có thứ gì đó sắc bén như lưỡi dao xuất hiện giữa trận cuồng phong, mang theo sát khí ngút trời, từng nhát, từng nhát cắt sâu vào da thịt của chúng, khiến chúng đau đến thấu xương, thậm chí còn tệ hơn cả khi bị chủ nhân tra tấn.

Đám Tử thần Thực tử mới nãy còn hả hê đứng xem màn tra tấn Catherine của Voldemort, giờ đây trở nên hoảng sợ và kêu gào thảm thiết.

Mùi máu tươi bắt đầu lan toả trong không khí.

Catherine lợi dụng sự hỗn loạn này cởi trói cho Harry, nó không cần phải đến gần bạn để làm chuyện đó nên Harry nhanh chóng thoát khỏi tấm bia mộ, chạy tới chỗ Đuôi Trùn đoạt lại đũa phép của mình.

Tên này vẫn đang quằn quại ở gần cái vạc. Dường như Voldemort đã quên mất sự tồn tại của gã.

Catherine yểm trợ cho Harry bằng cách tạo nên một màn sương mù bao quanh Voldemort và các Tử thần Thực tử của hắn. Màn sương ấy không duy trì được lâu, chẳng mấy chốc đã bị Voldemort phá tan.

Hắn ta tước đũa phép của Harry, sau đó trói gô thằng nhỏ lại bằng một câu thần chú, khiến Harry bị mất thăng bằng ngã vật xuống đất. Catherine cũng chịu chung số phận.

Nhìn thái độ của Voldemort, chắc hẳn tụi nó tạm thời được an toàn.

Lưỡi Dao Gió do Catherine tạo ra cũng dần suy yếu và tan biến, tuy nhiên vẫn để lại nhiều thương tích không thể chữa lành trong một sớm một chiều trên người bọn Tử thần Thực tử.

Một tên giận dữ quát:

- Tao sẽ giết cả nhà mày!

Catherine không thèm đoái hoài đến những lời lẽ đầy tính đe doạ ấy. Nó liếc mắt về phía Voldemort, hắn ta vẫn ung dung đứng nhìn hết thảy, như thể những kẻ đang quằn quại đau đớn kia chẳng liên quan gì đến hắn.

Ánh mắt lạnh lùng, thái độ dửng dưng của Voldemort khiến lũ Tử thần Thực tử sợ hãi, chúng không dám mở miệng kêu gào hay chửi mắng Catherine nữa.

Khi trận cuồng phong biến mất, bọn chúng đồng loạt quỳ xuống, lết đến bên chân của Voldemort, sợ hãi cúi đầu hôn lên vạt áo chùng của hắn, cầu xin hắn hãy tha thứ vì đã để cho một con Máu Bùn hành hạ, làm xấu mặt Chúa tể của chúng.

Voldemort không màng đến sự khúm núm, sợ sệt của lũ thuộc hạ, hắn nhìn Catherine bằng ánh mắt thích thú:

- Thật đáng ngạc nhiên. Lại thêm một con Máu Bùn khiến ta phải mở to mắt ra mà nhìn.

Catherine nhận ra ác ý trong giọng nói của Voldemort, nó im lặng không đáp lại.

Voldemort lại nói tiếp:

- Ta biết mi là một đứa trẻ đặc biệt và khó lường. Đuôi Trùn đã kể cho ta biết tất cả về lũ nhãi nhép bọn mi. Nhờ đó ta ý thức được rằng nếu để mi tiếp tục ở bên cạnh thằng Potter thì kế hoạch của ta sẽ khó mà thành công được. Cho nên ta phải thủ tiêu mi, dàn dựng như một vụ tai nạn.

Không dễ dàng gì có được cơ hội để tấn công mi, những tưởng lần đó mi chết chắc, vậy mà mi vẫn sống nhăn răng.

Voldemort hướng ánh mắt về phía Barty con khiến tên này run rẩy quỳ xuống. Hắn nói với vẻ thất vọng:

- Mi thoát chết, ta lại càng tin rằng mi chính là cản trở lớn nhất trong việc thực hiện kế hoạch của ta. Điều khiến ta ngạc nhiên là mi không kể cho ai biết về việc mi bị ám sát. Ta không rõ mi có âm mưu hay kế hoạch gì, nhưng điều đó càng khiến ta quyết tâm diệt trừ mi hơn.

Cho nên trong cuộc thi thứ hai ta dự định sẽ giết chết mi ở trong cái hang động đó. Thế nhưng một lần nữa mọi chuyện lại chẳng theo ý ta. Trước khi Barty kịp ra tay thì toàn bộ hang động sụp đổ, hắn lo tìm đường chạy trốn, làm gì còn nhớ tới nhiệm vụ được giao.

Nói đến đây Voldemort dường như tức giận lắm, cho nên hắn phóng ra một Lời nguyền Tra tấn, nhắm thẳng vô người Barty con. Hắn nói bằng giọng dịu dàng:

- Ta đâu có muốn phải dùng thứ này lên người các ngươi, dù sao thì tất cả chúng ta cũng là một gia đình mà, đúng chứ? Nhưng không một ai trong số các ngươi khiến ta hài lòng, ta nghĩ cảm giác đau đớn sẽ giúp các ngươi ghi nhớ lâu hơn, để không mắc sai lầm vào lần sau.

- Vâng. Ngài dạy chí phải. Xin Ngài hãy dạy bảo chúng tôi nhiều hơn, thưa Chủ nhân đáng kính.

Lũ Tử thần Thực tử quỳ mọp xuống đất, đồng thanh lên tiếng. Dù nói như vậy nhưng ai cũng lắp ba lắp bắp, run rẩy sợ hãi, đâu có nghe ra được chút tự nguyện nào.

Voldemort không thèm đếm xỉa tới những lời nịnh nọt của lũ thuộc hạ, thế nhưng Catherine tinh ý nhận ra cơ mặt căng cứng của hắn đã thả lỏng vài phần. Hắn đang cảm thấy tự mãn và đắc ý ở trong lòng!

Bỗng Voldemort ngẩng đầu nhìn lên trời.

Đêm nay nhiều mây, chẳng có lấy một vì sao lấp lánh nào, Catherine không hiểu nổi hành động này của hắn ta có ý nghĩa gì.

Dường như có chuyện gì đó khiến Voldemort mất hứng, hắn ta nói với Barty con bằng giọng tiếc nuối đầy khoa trương:

- Barty à, người ba ngu ngốc của mi đã được cứu sống. Thật đáng tiếc, ta không thể giúp mi hoàn thành tâm nguyện là để ông ta đón nhận cái chết một cách thống khổ nhất rồi.

Barty con vừa bị tra tấn, đau đớn không nói nên lời. Hắn đang co quắp trên đất, nghe vậy liền cố ngồi dậy, quỳ xuống nói:

- Tôi sẽ tự tay giết ông ấy.

- Tốt lắm. - Voldemort gật đầu với vẻ hài lòng. - Vậy mới ra dáng thuộc hạ trung thành của ta.

Hắn nhìn Catherine, rồi lại nhìn sang Harry, nói:

- Thật ra ta muốn tâm sự với bọn mi lâu hơn, để kể về toàn bộ kế hoạch bắt bọn mi đến đây. Thế nhưng ta chợt nhận ra tại sao ta phải làm thế? Bọn mi sắp chết đến nơi rồi, biết nhiều thì cũng đâu thay đổi được gì. Bây giờ chúng ta vào việc chính nhé.

Evans, trước sau gì thằng Potter cũng sẽ bị ta giết chết, mi không thể cản trở được ta làm điều đó. Mi nghĩ sao nếu ta tha cho mi một mạng, đổi lại mi phải trở thành một trong các thuộc hạ của ta?

Catherine hỏi với vẻ tò mò:

- Tôi là một con Máu Bùn bẩn thỉu trong miệng các người. Tại sao lại đưa ra điều kiện đó?

Voldemort mỉm cười một cách sâu xa, chậm rãi nói:

- Mi giống ta. Mi có dã tâm, cũng có sự tàn nhẫn và quyết đoán mà không mấy ai có được. Hai ta cùng một loại người. Ta có thể cảm nhận được điều đó thông qua ánh mắt của mi.

Catherine bật cười, vạch trần ý đồ của Voldemort:

- Ông cảm thấy tôi sẽ lựa chọn rời bỏ tự do để chui vào chiếc lồng do ông dựng sẵn sao?

Ông nói ra những lời đó chẳng qua chỉ muốn gieo hạt giống nghi ngờ vào tâm trí tất cả những người có mặt ở đây.

Chẳng may tôi và Harry thành công thoát ra khỏi nơi này, ông vẫn có thể khiến chúng tôi bất hoà và làm cho chúng tôi xa cách nhau, để ông rảnh tay tìm cách giết từng đứa một chứ gì.

Nói thẳng ra luôn cho đỡ phiền phức về sau, tôi sẽ không bao giờ gia nhập vào tổ chức khủng bố của mấy người, cũng sẽ không bao giờ quỳ gối dưới chân ông. Tất cả những kẻ quỳ gối dưới chân ông đều là lũ hèn hạ, tôi không muốn đến lúc chết rồi mà vẫn phải mang tiếng xấu muôn đời.

Catherine tuôn ra một tràng dài những lời lẽ khó nghe nhưng Voldemort vẫn kiên nhẫn để cho con nhỏ nói hết. Gương mặt xấu xí của hắn ta không lộ ra vẻ tức giận mà thay vào đó là tràn ngập hứng thú.

Hắn nheo mắt nhìn Catherine, đánh giá con nhỏ từ trên xuống dưới, sau đó nói:

- Thật ra ta cũng cảm thấy giống như mi. Tất cả thuộc hạ đang có mặt ở đây đều là những kẻ mà ta từng nghĩ là trung thành nhất. Nhưng hoá ra chúng lại không trung thành như ta nghĩ. Chúng sợ hãi sức mạnh của ta.

Những kẻ thật sự trung thành với ta đang bị nhốt trong ngục Azkaban, chịu khổ sở, đoạ đày. Những lời nói của mi đã nhắc nhở ta nhiều điều, có lẽ đã đến lúc ta cần thay đổi suy nghĩ của mình để thích nghi với sự thay đổi của thời đại.

Catherine có cảm giác khi nói ra những lời này ánh mắt của Voldemort hiện lên vẻ xảo quyệt khó lường. Nó không biết trong đầu hắn ta đang nghĩ gì, càng thêm cảnh giác.

Voldemort lại hỏi:

- Vậy đó là câu trả lời cuối cùng của mi?

Catherine to gan lớn mật đáp:

- Đúng. Tôi sẽ không bao giờ làm thuộc hạ dưới trướng của ông. Tôi thích làm thủ lĩnh hơn. Nếu ông đồng ý nhường ngôi cho tôi, tôi sẽ vui lòng thay thế vị trí của ông.

Voldemort không hề tức giận trước sự ngông cuồng của Catherine, hắn nặn ra một vẻ thất vọng giả vờ trên khuôn mặt gớm ghiếc của mình, nói:

- Vậy thì mi phải chết thôi. Nhưng ta sẽ không cho mi được chết dễ dàng. Crucio!

Catherine bị đánh bật ra xa và văng lên tấm bia cách chỗ nó đang đứng năm thước, phun ra một búng máu.

Không biết từ lúc nào Harry đã tự cởi trói được cho mình, nó đứng dậy định chạy tới chỗ Catherine nhưng lại bị Voldemort khống chế bằng bùa Điểm huyệt.

Hắn lên giọng dạy đời:

- Đừng quay lưng lại với kẻ thù như thế chứ, Harry Potter.

Đoạn hắn cười lên nham hiểm:

- Hôm nay, ngay tại đây, ta sẽ kết liễu mi, Potter à, trước sự chứng kiến của tôi tớ ta. Đừng sợ, cái chết không hề đáng sợ như mi nghĩ đâu. Sống không bằng chết mới đáng sợ.

Rồi hắn nhìn về phía Catherine, tiếp tục nói:

- Barty, chăm sóc con nhỏ đó cho đàng hoàng tử tế. Ta muốn thấy nó mở miệng cầu xin ta.

Dường như việc Catherine bị đánh đến hộc máu đã giúp cho đám Tử thần Thực tử lấy lại tinh thần. Chúng cười lên khùng khục với vẻ khoái trá lắm.

Bọn chúng xếp thành một vòng tròn quanh Harry và Voldemort. Catherine thì nằm ở bên ngoài, đang phải chịu đựng những cơn đau như xé toạc linh hồn từ Lời nguyền Tra tấn của Barty con.

Nó thậm chí không đủ sức phản kháng nữa, pháp lực của nó đã bị ăn mòn gần hết ngay sau khi sử dụng Lưỡi Dao Gió. Có lẽ phải mất một khoảng thời gian mới hồi phục lại được.

Nó nghe thấy Voldemort đang ba hoa về quy tắc đấu tay đôi, cả tiếng kêu la đầy đau đớn của Harry khi phải chịu cùng lúc cơn đau từ cái thẹo và Lời nguyền Tra tấn.

Barty con nhìn vào giữa vòng tròn, nói với Catherine với vẻ tức giận:

- Mày là đứa đầu tiên nếm phải Lời nguyền Tra tấn mà không kêu đau đấy. Sao mày không kêu đau?!

Barty gầm lên khi thấy đáp lại hắn chỉ là một nụ cười giễu cợt.

Hắn ném liên tiếp mấy Lời nguyền Tra tấn lên người Catherine khiến con nhỏ đau đến độ muốn ngất nhưng không thể ngất được.

Cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa, nó sắp thành công rồi.

Khi Catherine nghe được tiếng Harry gào lên "Expelliarmus" và Voldemort hô to "Avada Kedavra" thì nó biết cơ hội chạy trốn đã đến.

Barty con đang nhìn về phía chính giữa vòng tròn và không thèm để ý đến Catherine nữa. Đây là giây phút làm nên lịch sử, hắn không muốn bỏ lỡ.

Thần chú Giải giới từ cây đũa phép của Harry đang được nối liền với Lời nguyền Giết chóc của Voldemort tạo nên một tia sáng vàng choé rực rỡ. Ánh sáng mỗi lúc một lan rộng, bao quanh lấy Harry và Voldemort, nhấc bổng hai người lên giữa không trung.

Trong lúc Barty con đang chăm chú theo dõi diễn biến trận đấu tay đôi giữa Chúa tể của hắn và Harry Potter thì Catherine tự cởi trói cho chính mình, chống tay đứng dậy. Nó chẳng màng cả người lấm lem đất cát, lạnh lùng lên tiếng:

- Đũa phép lại đây!

Cây đũa phép của Catherine như có sức mạnh thần kì, xé rách túi áo chùng của Barty con, lao nhanh vun vút về phía chủ nhân của nó.

Ấy vậy mà Barty con lại giống như chẳng hay biết gì, ánh mắt đờ đẫn nhìn về một hướng khác.

Catherine không để phí phạm một giây phút nào, lập tức phóng thần chú về phía Đuôi Trùn.

Gã ta đang nằm xụi lơ ở gần cái vạc. Gã bị mất máu quá nhiều, lại không được sơ cứu đúng cách, cộng thêm sự ghẻ lạnh của Voldemort, tất cả dường như khiến gã mất hết sức sống.

Catherine đoán Đuôi Trùn đã hy vọng được đối xử đặc biệt, bởi vì gã chính là người đã cưu mang Chúa tể Hắc ám suốt mấy tháng nay.

Gã đâu có biết, một khi Voldemort khôi phục lại sức mạnh, trong mắt của hắn, gã mãi mãi chỉ là một kẻ thấp kém không đáng được nhắc đến. Dù cho gã có làm gì đi chăng nữa, gã mãi mãi đứng ở tầng thấp nhất trong hàng ngũ của Voldemort, là thứ đầy tớ có cũng được mà không có thì cũng chẳng sao.

Bị trúng bùa của Catherine, Đuôi Trùn trợn trắng mắt lên, sau đó lăn ra bất tỉnh nhân sự, cả người cứng đờ vì bị trói chặt bằng dây thừng.

Catherine chuẩn bị xong mọi thứ thì lục túi lấy ra một lọ độc dược nhỏ xíu bằng đầu ngón tay út, nó uống cạn rồi đứng chờ Harry.

Nó chẳng thể thấy được những gì đang diễn ra vì ánh sáng chói loá từ hiệu ứng Đảo ngược thần chú, nhưng nó chắc chắn Harry sẽ không chết.

Quả đúng như vậy, thằng nhỏ đang lấy hết sức bình sinh chạy về nơi này.

Một luồng ánh sáng rực rỡ chói mắt bao quanh lấy Voldemort và đám Tử thần Thực tử khiến bọn chúng không thấy đường để mà đuổi theo Harry.

Catherine đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Harry, nói nhanh:

- Đi thôi. Tranh thủ lúc này nhanh chóng rời khỏi đây.

Harry chỉ kịp nghe thấy một tiếng búng tay vang lên, sau đó không gian chung quanh nó lộn tùng phèo.

Trải qua một phen chao tới đảo lui, bị ép dọc ép ngang đến mức Harry có cảm giác ruột gan dốc ngược lên đầu, cuối cùng cả người nó rớt bịch xuống mặt đất cứng rắn.

Harry cảm thấy muốn ói nhưng nó kìm lại được, sau một phen choáng váng nó liền nhận ra đang ở đâu. Nó chưa kịp lên tiếng thắc mắc thì nghe Catherine nói với vẻ gấp gáp:

- Mau chạy đến Lều Hét. Tụi mình cần nơi kiên cố để phòng thủ trong lúc chờ các thầy cô tới giải cứu.

Catherine đưa Harry đầu dây thừng đang trói Đuôi Trùn còn bản thân thì nắm lấy sợi dây thừng đang trói Barty con, ra hiệu cho bạn chạy trước.

Harry không biết Catherine làm sao mà có thể bắt trói được cả Đuôi Trùn lẫn Barty con, nhưng đây đâu phải lúc để thắc mắc điều đó, nó chỉ quan tâm tới một chuyện duy nhất:

- Làm sao để thông báo cho các thầy cô biết tụi mình đang ở đâu?

- Bồ yên tâm. Mình có cách.

Nói rồi Catherine phe phẩy đũa phép giữa không trung, một tia sáng màu bạc loé lên, con chim sẻ nhỏ bằng nắm tay xuất hiện, sau đó giương cánh bay đi.

Đây không phải lần đầu tiên Harry nhìn thấy Thần Hộ Mệnh của Catherine. Nhưng nó không hiểu bạn mình gọi Thần Hộ Mệnh ra để làm gì. Nó toan lên tiếng hỏi thì có hàng loạt tiếng nổ lốp bốp vang lên, báo hiệu cho một vụ độn thổ hàng loạt.

Nó ngoảnh mặt nhìn ra phía sau lưng thì sáu bóng đen mang mặt nạ xuất hiện trên đường phố, tay lăm lăm đũa phép, phóng thần chú tới tấp về phía nó.

Catherine đẩy Harry về phía trước, phóng ra một câu thần chú lên người bạn mình, hét lớn:

- Đừng dừng lại! Mọi chuyện đã có mình lo liệu. Nếu bồ quay đầu lại bùa Ẩn thân sẽ mất tác dụng.

Chỉ mới hơn chín giờ tối, ấy vậy mà làng Hogsmeade lại vô cùng yên tĩnh. Trên đường không có lấy một bóng người, ánh sáng phát ra từ những ngọn đèn lồng treo trước các cửa hiệu không đủ để soi rõ cảnh vật chung quanh trong một đêm không trăng như thế này.

Sự xuất hiện của lũ Tử thần Thực tử đã phá vỡ khung cảnh yên bình ấy, vô số tia sáng loé lên từ những cây đũa phép đủ loại, mang theo sát khí dày đặc phóng về phía Catherine.

Con nhỏ dựng nên một bức màn chắn đủ lớn để ngăn cản mọi đòn tấn công, thế nhưng lũ Tử thần Thực tử có lợi thế hơn hẳn khi chúng biết độn thổ còn nó thì không.

Chẳng mấy chốc nó đã bị bao vây, đã vậy lại có thêm bảy tên nữa độn thổ đến tiếp sức cho đồng bọn.

Dưới chiếc mặt nạ, ánh mắt lũ Tử thần Thực tử trông lạnh lùng đến đáng sợ.

Catherine vừa định ra tay thì nghe thấy tiếng thét lớn ở phía xa:

- Không được làm hại bạn tôi! Điểm huyệt!

Một chùm tia sáng màu xanh lam loé lên, bao vây lấy đám Tử thần Thực tử khiến vài tên trong số chúng bị trúng bùa, đứng yên bất động.

Thấy Harry, bọn chúng không thèm tấn công Catherine mà đồng loạt hướng đũa phép về phía thằng nhỏ. Nhưng chúng đâu có biết hành động này là một sai lầm.

Catherine không hề chần chờ, nhân cơ hội đó lập tức phản công. Nó giơ cao đũa phép, quét qua một vòng, tất cả Tử thần Thực tử đồng loạt ngã xuống. Một màn sương mù dày đặc dâng lên che lấp mọi lối đi.

Catherine chạy về phía Harry, nắm lấy tay bạn, giọng nói có chút khẩn trương:

- Mau rời khỏi đây thôi.

Cũng may chỗ này cách Lều Hét không xa. Chạy chưa tới năm phút là hai đứa đã đến nơi. Tụi nó phá cửa chui vào bên trong.

Trong lúc Catherine tạo kết giới để bảo vệ nơi này thì Harry lại không ngừng tìm kiếm địa đạo dẫn về trường Hogwarts nhưng không may cho nó, địa đạo đã không còn.

Harry kiểm tra toàn bộ Lều Hét, sau đó thất vọng chạy đi tìm Catherine.

Nó thấy bạn ngồi dựa lưng vô tường, gương mặt tái nhợt. Máu từ vết thương ở trên đầu đang không ngừng chảy xuống, thấm ướt mái tóc khiến tóc con nhỏ bết lại, cả mặt toàn máu, trông đáng sợ vô cùng.

Harry hoảng hốt chạy tới bên cạnh Catherine, vội vàng cởi áo chùng ra, xé lấy một góc áo để cầm máu cho bạn nhưng bị Catherine ngăn lại:

- Không có tác dụng đâu.

Harry không nghe, kiên quyết sơ cứu vết thương cho Catherine. Không thể ngăn cản được bạn, con nhỏ để mặc cho Harry muốn làm gì thì làm.

Dù là Voldemort hay Barty con, cả hai đều không phải là những kẻ tầm thường. Mỗi đòn tấn công của bọn họ luôn ẩn chứa năng lượng của Pháp thuật Hắc ám, khiến cho vết thương trên người Catherine trở nên trầm trọng hơn bao giờ hết.

Vả lại trước đó nó còn uống độc dược giảm đau, tác dụng phụ của thuốc này là làm rối loạn quá trình đông máu trong thời gian một giờ sau khi thuốc hết tác dụng.

Độc dược giảm đau vừa hết tác dụng khi Catherine bước chân vào Lều Hét. Nó có thể gắng gượng duy trì kết giới bảo vệ nơi này đã là một việc làm quá sức rồi.

Cảm nhận được kết giới bị công kích, Catherine hỏi Harry:

- Bồ có nhớ những gì mình đã hướng dẫn bồ mấy tháng nay không?

Harry gật đầu, vẻ mặt không hề hoảng hốt hay sợ hãi mà chỉ có ý chí kiên định cùng quyết tâm sắt đá, đó chính là phải bảo vệ cho bằng được Catherine.

Catherine mỉm cười:

- Tốt lắm. Trông cậy hết vào bồ.

Harry chưa kịp tỏ rõ sự quyết tâm của mình thì bùa bảo vệ do Catherine dựng nên bị phá hủy hoàn toàn.

Còn nước còn tát, Catherine gắng gượng dùng chút sức lực cuối cùng tạo nên một kết giới nhỏ hơn, chỉ vừa đủ bao quanh người nó và Harry. Có lẽ kết giới này chỉ duy trì được hai hay ba phút là cùng. Hy vọng cụ Dumbledore mau chóng có mặt để giải cứu tụi nó.

Cũng may không có nhiều Tử thần Thực tử xuất hiện bên trong Lều Hét, tổng cộng sáu tên.

- Ta đoán không sai, biết ngay là mi ở đây.

Giọng nói vừa cất lên, Harry liền căm phẫn:

- Lucius Malfoy!

- Giết Evans, bắt sống Potter!

Lucius Malfoy vừa ra lệnh, hàng loạt câu thần chú phóng về phía Catherine nhưng đều không xuyên thủng được kết giới của nó.

Harry nhanh chóng phản công, không nói không rằng nó tung ra một bùa Choáng cao cấp khiến cho hai tên đứng trước mặt ông Malfoy trở tay không kịp, nằm lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

Kẻ địch ở bên ngoài không thể tấn công người bên trong kết giới, nhưng người ở bên trong lại có thể phản công, khỏi nói cũng biết trong trận chiến này ai chiếm ưu thế hơn.

Đó là chưa kể mấy tay Tử thần Thực tử xuất hiện ở đây đa phần đều là những kẻ chỉ giỏi bắt nạt người yếu thế hơn mình, hoàn toàn không đạt tới trình độ bùa phép thượng thừa như Barty con.

Lucius Malfoy ở phía sau mãi không ra tay, chẳng biết ông ta đang tính toán điều gì.

Một phút trôi qua nhưng dài như cả một thế kỷ, chỉ trong sáu mươi giây ngắn ngủi đó đã có hơn chục câu thần chú Hắc ám phóng về phía Catherine nhưng đều bị Harry ngăn cản lại hết và thậm chí còn hạ gục ba trong số sáu tên.

Ngay lúc kết giới đang suy yếu dần và sắp biến mất, đột nhiên một Lời nguyền Giết chóc bắn thẳng về phía này, à không, chính xác là nhắm về phía Harry.

Catherine trợn tròn mắt, nó không kịp nghĩ gì nhiều, vội lao qua đứng chắn trước người Harry.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.