Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chuyện (1)

Tiểu thuyết gốc · 3068 chữ

Sự có mặt của Malfoy giúp cơn đau trong người Catherine dần vơi đi. Ấy vậy mà nó vẫn trằn trọc mãi không thể ngủ tiếp được.

Bảy giờ sáng, bà Pomfrey tới kiểm tra cho nó, một lúc sau bà nói:

- Ta không biết con đã uống bao nhiêu loại độc dược, nhưng cứ đà này thì không ổn chút nào. Con có thể tỉnh dậy chính là một kỳ tích. Nếu con cho ta biết những độc dược con đã uống, có lẽ ta sẽ điều chế được thuốc giải độc cho con.

Catherine uyển chuyển từ chối:

- Con ổn mà. Con có thuốc giải, bà đừng lo.

Bà Pomfrey thở dài, nói:

- Ngài Hiệu trưởng đã nói với ta, nếu con muốn rời khỏi bệnh thất thì hãy để cho con đi, cho nên ta sẽ không giữ con ở lại. Nhưng nếu con gặp khó khăn gì trong việc giải độc thì hãy tìm đến ta. Ta luôn ở trong bệnh thất chờ con.

Catherine lễ phép đáp:

- Con cảm ơn lòng tốt của bà. Con sẽ không sao đâu. Bà hãy yên tâm.

Rời khỏi bệnh thất, điều đầu tiên Catherine làm là chạy đi tìm cụ Dumbledore để hỏi thăm về tình hình của bố mẹ.

Sau khi biết tin bọn họ đã được an toàn, Catherine thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng nó không ngờ mọi việc lại thành ra thế này.

Catherine vệ sinh cá nhân rồi buồn bã đi xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng.

Dù cơ thể và cả tinh thần đều mệt mỏi, đau đớn thì nó vẫn phải tiếp tục tiến bước. Đến nước này thì nó không thể dừng lại được nữa rồi.

Vừa bước vào Đại Sảnh Đường, Catherine liền phát hiện ra ánh mắt mọi người nhìn nó có chút kỳ quái. Nó làm như không thấy, đi đến ngồi xuống bên cạnh Hermione.

Thấy Catherine, Hermione kêu ré lên:

- Bồ tỉnh lại hồi nào vậy? Tụi mình tính ăn sáng xong thì đến bệnh thất thăm bồ nè.

Catherine còn chưa kịp trả lời thì đã bị Harry ôm chầm lấy, thằng nhỏ run giọng nói:

- Bồ đã khoẻ lại rồi. Thật may quá.

Ron cười toe toét:

- Chào mừng bồ quay trở lại. Lần này bồ ngủ hơi bị lâu đó nha.

Catherine cười đáp lại:

- Mình là nàng công chúa ngủ trong rừng mà. Tiếc rằng không có hoàng tử nào đến đánh thức mình cả, nên mình phải tự tỉnh dậy thôi.

Bốn đứa nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, sau đó đi dạo ở trong sân trường, đến chỗ vắng vẻ tụi nó ngồi xuống.

Harry, Ron và Hermione thay phiên nhau kể lại những diễn biến trong mấy ngày Catherine bất tỉnh. Điều khiến con nhỏ quan tâm nhất chính là số phận của Barty con và Đuôi Trùn, nó hỏi:

- Barty con và Đuôi Trùn thế nào rồi?

Nghe nhắc đến hai cái tên đó, gương mặt của Harry hiện lên vẻ căm phẫn tột độ. Ngay cả Ron và Hermione cũng không che giấu được sự tức giận ở trong ánh mắt.

Harry nghiến răng nói:

- Không biết Voldemort đã làm gì, sau khi uống Chân Dược thì Đuôi Trùn có phản ứng trúng độc, không được giải độc kịp thời nên gã ta chết luôn ngay sau đó.

Catherine nghe xong cảm thấy trong lòng nặng nề không thể tả. Một mạng người cứ thế ra đi, thậm chí còn chẳng biết vì sao mình chết. Voldemort này đáng sợ quá! Dù Đuôi Trùn đáng chết nhưng nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ giết gã ta. Vậy mà Voldemort lại có thể thẳng tay tiễn người giúp mình hồi sinh đi xuống dưới đáy mồ hoang, chỉ vì gã đã hết giá trị lợi dụng.

Nó vội hỏi:

- Còn Barty con thì sao?

Lúc này Harry đã tức đến độ không thể thốt nên lời, Ron thấy vậy bèn trả lời thay bạn:

- Barty con thoát rồi, bằng một cái Khoá Cảng.

Catherine trợn tròn mắt, không thể tin nổi. Hắn ta giấu Khoá Cảng ở đâu? Rõ ràng lúc lục soát người hắn nó không tìm thấy bất kỳ Khoá Cảng nào.

Nó hỏi bằng giọng gấp gáp:

- Làm sao hắn làm được điều đó?

Ron rùng mình đáp:

- Nói ra sợ bồ không tin, hắn đã biến chai rượu bỏ túi của mình thành một cái Khoá Cảng. Chẳng cần tự cởi trói, chỉ cần thò tay xuống thắt lưng và chạm nhẹ vào chai rượu, vậy là hắn thoát. Anh Bill kể lúc đó anh ấy chỉ có thể trố mắt nhìn Barty con biến mất ngay trước mặt mình mà không làm gì được.

Catherine nghe xong tự trách bản thân không thôi. Lúc lục soát người Barty nó đã không chú ý đến chai rượu bỏ túi ấy, thậm chí còn chẳng nhớ được mình có thấy chai rượu ấy hay không.

Chắc chắn Barty con đã ếm bùa lên chai rượu để không ai chú ý đến nó. Hắn ta chuẩn bị kỹ lưỡng đường thoát thân cho mình trong tình huống xấu nhất, thật không tầm thường.

Catherine cứ cho rằng Barty con là kẻ ngạo mạn và khinh địch, xem ra nó đã lầm to rồi. Chính nó mới là kẻ khinh địch, nó chẳng hiểu gì về hắn ta cả.

Hermione thấy Catherine ngồi trầm ngâm, sợ bạn mình sẽ rơi vào cơn phẫn nộ giống như Harry, vì sự trốn thoát của Barty con và cái chết lãng xẹt của Đuôi Trùn, nó liền hỏi sang chuyện khác:

- Bồ và Harry đã thoát ra khỏi đó như thế nào vậy?

Harry nghe Hermione hỏi liền nói chen vào:

- Đúng rồi, mình cũng thắc mắc về chuyện này hổm rày. Voldemort nói sẽ chẳng ai tìm ra được nơi đó để cứu tụi mình, mà tụi mình cũng không thể thoát ra khỏi đó được, bởi vì hắn đã giăng kết giới lên toàn bộ nghĩa trang.

Catherine từ tốn trả lời:

- Mình biết cách phá tan kết giới đó mà không để cho kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy phát hiện ra. Chuyện này không hề khó khăn với mình. Nếu mấy bồ muốn học thì sang năm mình sẽ hướng dẫn. Mình cũng đã khiến cho Barty con phải nghe lời mình mà độn thổ đến làng Hogsmeade.

Hermione bụm chặt miệng, sợ hãi nói:

- Bồ dùng Lời nguyền Độc đoán sao? Nếu để người khác biết thì…

Catherine lắc đầu, giải thích vắn tắt:

- Không phải. Trong lúc giao đấu với Barty con mình đã khiến hắn tức điên lên. Khi tức giận, phòng thủ trong tâm trí hắn sẽ trở nên mỏng manh, yếu đuối hơn bao giờ hết. Mình đã tấn công vào tâm trí hắn, thiết lập một mệnh lệnh tạm thời, khiến hắn phải lập tức độn thổ đến làng Hogsmeade khi nghe thấy tiếng búng tay của mình.

Thấy Hermione nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, Catherine giải thích thêm:

- Barty con đã kháng cự được Lời nguyền Độc đoán đến mức cao nhất, cho nên khó mà kiểm soát hắn ta bằng Lời nguyền Độc đoán được.

Vì vậy mình đã sử dụng cách phức tạp nhưng an toàn hơn, chính là tấn công và kiểm soát một phần tâm trí của Barty con. Chính bản thân hắn cũng không biết đã bị mình thao túng. Hắn vẫn sẽ hành động và suy nghĩ như bình thường, nhưng khi nhận được ám thị từ mình hắn buộc phải nghe theo mệnh lệnh đã được mình thiết lập sẵn từ trước. Trong trường hợp này chính là tiếng búng tay, khi nghe thấy tiếng búng tay của mình hắn sẽ đem mình và Harry độn thổ rời khỏi đó.

Cách này an toàn ở chỗ không làm tổn thương đến trí nhớ của người bị ếm. Một khi nhiệm vụ hoàn thành thì họ sẽ trở lại bình thường, quên hết những chuyện đã làm, khó mà truy lùng được manh mối nào về người ếm.

Vừa tới làng Hogsmeade thì mình lập tức cho Barty con một bùa Choáng, trói gô lại đem đi. Mình cứ nghĩ phen này hắn phải đền tội, ai dè hắn vẫn thoát ra được.

Hermione hỏi bằng giọng khó tin:

- Bồ học ở đâu ra loại pháp thuật phức tạp đó vậy? Cách mà bồ làm đâu khác gì ám người ta đâu. Đó có phải là Pháp thuật Hắc ám không?

Catherine nhún vai:

- Mình không biết. Mình tự đúc kết ra thuật này từ Lời nguyền Độc đoán và phép thay đổi trí nhớ. Lúc đó hết cách rồi. Mình làm liều thôi, ai dè thành công.

Ron thấy Hermione tỏ vẻ hoài nghi Catherine bèn lên tiếng trách móc:

- Bồ làm ơn dẹp vẻ mặt nghi ngờ ấy đi. Lúc nguy hiểm thì cần gì phải phân biệt đó là Pháp thuật Hắc ám hay không. Miễn sống sót rời khỏi nơi chết chóc ấy là được.

Catherine nhìn Ron bằng ánh mắt biết ơn.

Hermione lên tiếng chống chế:

- Nhưng học sinh tụi mình đâu được phép học những loại pháp thuật đó. Nếu để người khác biết được chắc chắn Catherine sẽ gặp rắc rối. Tốt nhất từ nay bồ hãy tránh xa những loại pháp thuật nguy hiểm ấy đi.

Catherine buồn rầu nói:

- Bản chất của tất cả các loại pháp thuật tồn tại trên đời này đều không xấu. Chỉ có người xấu lợi dụng tự màu nhiệm của pháp thuật để mưu lợi cho riêng mình. Bồ hãy yên tâm. Mình luôn biết đâu là điểm dừng.

Không muốn tiếp tục chủ đề này, Catherine lái sang chuyện khác:

- Ông Cornelius Fudge nói sao về chuyện kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hồi sinh?

Harry siết chặt bàn tay thành nắm đấm, giận dữ nói:

- Đương nhiên là ông ta không tin. Ông ta đòi bằng chứng về sự hồi sinh của Voldemort. Mình nói bàn tay bị cụt của Đuôi Trùn là một bằng chứng. Hai cánh tay bị cứa sâu hai đường của mình là bằng chứng. Ngôi mộ của Tom Riddle bị nứt toác ra cũng là một bằng chứng, còn có việc Lều Hét bị nổ mất cái trần nhà, rồi cả cuộc đọ sức trên đường phố ở làng Hogsmeade. Dấu vết đánh nhau vẫn còn lưu lại trên mấy cái biển hiệu hay cánh cửa ra vào, đó là bằng chứng xác đáng cho việc mình bị Tử thần Thực tử đuổi giết. Kết quả ông ta phủ nhận hết tất cả! Ông ta nói mình bị điên và đề nghị đưa mình đến bệnh viện Thánh Mungo.

Ron căm phẫn bổ sung:

- Bồ biết ông ta nói gì không? Ông ta bảo rằng Lều Hét đã cũ kỹ lắm rồi, bị sập cái trần nhà là chuyện bình thường. Ông ta cho rằng Harry bịa chuyện để đỡ bị nhục vì thua cuộc trong thử thách cuối. Ông ta không thèm cho người tới kiểm tra những nơi Harry nói, cũng chẳng buồn để ý đến thương tích trên người bồ và Harry. Ông ta doạ sẽ đuổi học Harry nếu cứ tiếp tục nhai đi nhai lại chuyện kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã hồi sinh.

Hermione cũng tức giận không kém:

- Những ai có mặt ở tháp Tây lúc đó đều tận mắt nhìn thấy Barty con còn sống. Nhưng như bồ biết đấy, hắn trốn thoát ngay trước khi ông Fudge tới nơi. Vậy là ông ta bảo mọi người bị hoa mắt hết rồi, làm sao Barty con còn sống được. Ông ta cũng không thèm thắc mắc vì sao Đuôi Trùn chết khi uống Chân dược, thấy gã chết ông ta lập tức ra lệnh mang xác gã đi.

Ron thở dài, nói:

- Má mình bảo rằng ông Fudge bị điên rồi. Ông ta ham cái ghế Bộ trưởng Bộ Pháp thuật đến nỗi không muốn nghe hay nhìn thấy bất cứ điều gì có thể ảnh hưởng tới uy tín của ông ta. Thành ra ông ta quyết định phớt lờ tất cả, vờ như không có chuyện gì.

Catherine nén cơn giận xuống, mỉm cười trấn an các bạn:

- Ông ta sẽ không thể bưng bít được lâu. Khi Voldemort bành trướng, ông ta bắt buộc phải nhìn nhận sự thật.

Hermione là đứa hiếm khi tỏ ra vô lễ với người lớn cũng phải phẫn nộ:

- Ông ta định khép bồ vô tội "Đột nhập khu vực thi đấu Tam pháp thuật bất hợp pháp, gây ra hậu quả nghiêm trọng". Ông ta định đuổi bồ nhưng may mà cụ Dumbledore đã không đồng ý. Mình thấy ông Fudge sợ cụ Dumbledore, ông ta sợ sẽ có một ngày mọi người nghe theo cụ mà không ủng hộ ông ta nữa. Lúc đó nhìn ông Fudge tức giận và hung ác lắm. Trước đây mình cứ nghĩ ông ta chỉ hơi khù khờ, không ngờ ông ta lại bất tài và hèn hạ như vậy.

Catherine cười to:

- Thách ông ta đuổi học được mình. Trường Hogwarts đâu thuộc quyền quản lý của ông ta.

Catherine vẫn còn thắc mắc một chuyện nên nó hỏi:

- Lúc kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hồi sinh hắn có nói làm thế nào để Barty con hạ gục thầy Moody không?

Harry đáp:

- Hắn không có nói, nhưng mình nghe chú Sirius thuật lại từ lời kể của thầy Moody thật. Bây giờ thầy ấy vẫn còn đang nằm tĩnh dưỡng ở bệnh viện Thánh Mungo.

Barty con và Đuôi Trùn đã khống chế một gia đình Muggle ở gần đó làm con tin, nói rằng nếu mà thầy Moody động đậy đũa phép là hắn giết cả nhà người này.

Trong lúc thầy do dự thì Barty con đánh lén, hai người đấu một trận ra trò nhưng Đuôi Trùn cứ chĩa đũa phép lăm lăm về phía gia đình ba người kia mà đe doạ khiến thầy rơi và tình thế tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng bị hạ gục.

Bọn chúng thiệt là hèn!

Sau đó chúng thả gia đình Muggle kia về, thay đổi ký ức của họ, khiến họ tin rằng cả đêm họ đã ngủ rất ngon trong nhà và chẳng xảy ra chuyện gì. Nhưng mà không may là mấy gia đình khác lại nghe được động tĩnh và báo cảnh sát nên Barty con đành ếm lên mấy cái thùng rác quanh đó cho nó chạy lung tung và bảo rằng có người đột nhập vào nhà để qua mắt ba của Ron.

Những chuyện xảy ra sau khi thầy Moody thật bị khống chế là do mọi người suy luận ra, chứ cũng chẳng ai tường tận được sự việc như những kẻ trong cuộc. Tiếc là Voldemort quá cao tay, không ai khai thác được thông tin gì từ thủ hạ của hắn.

Catherine nghe xong thì thở dài, não nề nói:

- Sau một phen sóng gió, cuối cùng thứ duy nhất mà tụi mình biết được chính là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã hồi sinh. Hai kẻ nắm giữ chi tiết về quá trình hồi sinh của hắn một thì đã chết, một trốn thoát ngoạn mục khỏi trường Hogwarts. Kẻ địch biết quá nhiều thông tin về tụi mình, còn tụi mình thì lại chẳng biết gì về hắn.

Harry nói:

- Cùng không hẳn. Voldemort đã tiết lộ lý do hắn muốn dùng máu của mình để hồi sinh mà không phải máu của bất kỳ ai khác. Làm như vậy hắn có thể chạm được vào mình, và đúng là hắn đã thành công. Hắn nói điều đó sẽ khiến hắn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Sau đó Harry kể lại cho Catherine nghe cuộc trò chuyện giữa nó với cụ Dumbledore, về hiệu ứng Đảo ngược thần chú, và cả chuyện đũa phép của nó với Voldemort có cùng lõi làm từ lông đuôi của con phượng hoàng Fawkes.

Harry muốn Catherine cho ý kiến về tất cả những chuyện đã xảy ra, thế nhưng nghe xong con nhỏ lại ngồi thẫn thờ mà không nói gì.

Harry lo lắng hỏi:

- Bồ không sao chứ?

Catherine lắc đầu, đáp:

- Mình không sao. Mình đang suy nghĩ xem sắp tới kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ làm gì. Liệu hắn có biết rằng đũa phép của hắn và bồ không thể chống lại nhau? Nói cách khác hắn không thể giết bồ khi dùng cây đũa phép ấy.

Ron nói:

- Không có mấy người thật sự am hiểu về đũa phép đâu. Hy vọng kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không biết về chuyện này.

Hermione không đồng tình, lập tức phản bác:

- Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy là một ngoại lệ, Ron à. Ngay cả cách để linh hồn tồn tại trong một quyển nhật ký, hay sống ký sinh trong thân xác kẻ khác, thậm chí hồi sinh lại với cơ thể vẹn toàn hắn còn làm được. Mình đoán sau khi không giết được Harry chắc chắn hắn sẽ đi tìm hiểu nguyên nhân. Sau đó chỉ cần hắn đổi đũa phép là xong. Harry đang gặp nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Catherine gật đầu tán thành với suy nghĩ của Hermione, nói:

- Đó chính là điều khiến mình lo lắng. Đừng quên bên cạnh hắn còn có tên thiên tài điên cuồng bệnh hoạn - Barty con.

Harry không tỏ ra lo lắng như các bạn, nó nói bằng giọng đượm buồn:

- Mấy bồ đừng lo. Hắn sẽ không làm gì được mình nếu mình ở chung với dì dượng Dursley. Sự hy sinh của má sẽ bảo vệ mình khỏi Voldemort cho đến khi mình trưởng thành. Chỉ cần mình ở bên cạnh người thân của má, chính là dì Petunia, mình sẽ được chở che.

Không biết phải an ủi Harry như thế nào, ba đứa còn lại lựa chọn im lặng.

Thấy các bạn không lên tiếng, Harry cố gắng nở ra một nụ cười thật tươi để xoá tan bầu không khí buồn bã mà nó vừa tạo ra:

- Chú Sirius đã nói với mình như vậy. Nghe xong mình thấy dì dượng Dursley không còn khó ưa như trước nữa.

Catherine choàng qua ôm lấy Harry, an ủi:

- Tụi mình luôn ở bên cạnh bồ. Bồ không cô đơn.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.