Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năm học mới - Bóng tối bắt đầu trỗi dậy

Tiểu thuyết gốc · 2993 chữ

Suốt một tuần lễ sau đó hiếm khi thấy ông Weasley và anh Percy ở nhà. Mỗi ngày Catherine đều giết thời gian bằng cách phụ bà Weasley nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa và cho gà ăn.

Bây giờ thì bà đã không còn quá khắt khe khi thấy nó ngồi rù rì với hai anh em sinh đôi nữa, nhưng thỉnh thoảng bà vẫn nhắc nhở:

- Catherine à, con đừng để hai thằng con trai của bác lừa con ăn thêm bất cứ thứ gì mà chúng chế ra nữa.

Những lúc như thế Catherine chỉ ngoan ngoãn "dạ" một tiếng rồi đâu lại vào đấy.

Thỉnh thoảng nó cũng sẽ dẫn con mèo Crookshanks đi dạo và kể cho con mèo nghe về những việc chú Sirius đã làm hồi hè, con mèo có vẻ khoái nghe những chuyện này, cứ kêu meo meo đòi Catherine kể tiếp khi con nhỏ dừng lại.

Một ngày trước khi nhập học bà Weasley đi Luân Đôn để mua sách vở, quần áo cho tụi nhỏ, riêng Harry và Catherine đều không cần lễ phục vì chúng đã có rồi. Harry được Sirius dặn dò để chú lo liệu, còn Catherine thì cũng không cần vì nó có cả tá, tùy tiện lựa ra một bộ mặc là được rồi, không cần mua sắm chi cho tốn kém.

Tối đó, bà Weasley đem toàn bộ y phục đã được giặt sạch sẽ phân phát cho từng đứa để chúng sắp xếp vào rương. Ron đen mặt khi thấy một cái áo dài màu cà phê sữa có viền ren và tua rua lòe loẹt trong mớ đồ của mình, nó cầm chạy đi tìm bà Weasley.

Lúc ấy Catherine đang nhờ bà Weasley ủi đồ giúp mình bằng phép thuật bởi vì nó không thể kiếm ra một cái bàn ủi nào mà nó có thể xài được ở căn nhà này.

Bà Weasley vừa làm vừa trả lời Ron:

- Má không có để nhầm đâu, đó là lễ phục của con.

Ron giãy nảy:

- Con thà ở trần như nhộng chứ không bao giờ mặc cái thứ này.

Bà Weasley nói bằng giọng gắt gỏng:

- Con có thể ở trần xuất hiện trước toàn trường nếu con muốn.

Ron ném cái áo lên bàn và bùng nổ với má nó:

- Tại sao má không mua cho con một cái áo tử tế hơn chứ? Trong tiệm y phục chắc chắn có khối thứ đẹp hơn cái áo này.

Catherine cảm thấy hơi ngượng ngùng khi chứng kiến cảnh này, nó giả bộ như sực nhớ ra để quên một cái váy ở trên lầu rồi chạy biến đi, để lại không gian cho hai mẹ con.

Một lúc sau Catherine thấy Ron vẻ mặt hùng hổ cầm cái áo viền ren đã bị vò nát trong tay đi lên phòng, tức giận nhét xuống dưới đáy rương.

Harry và Hermione cố gắng né tránh ánh mắt của Ron vì thực tình hai đứa không biết an ủi như thế nào. Catherine thấy vậy liền nói:

- Thôi, để khi nào tới trường mình dùng phép thuật sửa lại giúp bồ.

Ron hậm hực đáp lại:

- Má muốn mình trở thành trò cười trước toàn trường thì má mới vừa lòng.

Hôm sau bốn đứa được bà Weasley gọi dậy từ sớm để chuẩn bị. Catherine mơ màng trồng một cái áo thun vô người rồi để Hermione chải tóc cho mình trong lúc nó đánh răng. Ginny đã ăn vận đâu đấy tươm tất, đang ngồi kiểm tra lại mấy rương hành lý xem còn sót thứ gì không. Hermione thắt bím cho Catherine xong thì phàn nàn:

- Thiệt tình, bồ nên tìm cách xử lý mớ tóc này của bồ trước khi nó dài đến mắt cá chân.

Catherine phân trần:

- Lần gần nhất mình cắt tóc là hồi đầu hè, khi ấy mình đã cắt ngắn ngang vai. Rõ ràng là đám tóc của mình không thích bị ngắn cũn cỡn như thế, mới xíu mà đã dài đến thắt lưng rồi.

Hai đứa con gái vừa đi vừa tranh cãi về chuyện tóc tai cho đến tận bàn ăn. Không thấy ông Weasley đâu, Hermione hỏi Ron thì được biết ông ấy có một vụ cần phải xử lý gấp nên đã đi từ sớm.

Chủ đề thảo luận trong bữa ăn sáng nhanh chóng chuyển sang vị Thần Sáng có tên là Moody Mắt Điên, cũng chính là nguyên nhân đã khiến ông Weasley vội vã rời khỏi nhà để giải quyết công việc trước khi kịp động đến bữa sáng.

Bên ngoài, trời đang mưa rả rích. Lúc cả bọn ăn sáng gần xong thì chú Sirius xuất hiện, đi cùng chú còn có bốn chiếc taxi đang chờ sẵn ở bên ngoài trang trại Hang Sóc.

Harry thấy chú Sirius thì vui lắm, nó còn tưởng là chú sẽ không đến, bởi vì dạo này trông chú có vẻ bận rộn.

Con mèo Crookshanks thấy chú Sirius thì "meo" lên một tiếng rồi duỗi thẳng người, sau đó đổi tư thế nằm. Chú Sirius vui vẻ chào con mèo, như thể đang chào một người bạn.

Bà Weasley kéo chú Sirius ngồi vào bàn ăn, dọn thêm đĩa, bưng ra một ấm trà nóng hổi rồi giục chú mau ăn bữa sáng.

- Cảm ơn chị, chị Molly, chị thật là tốt bụng.

Chú Sirius nói rồi nhanh chóng giải quyết bữa sáng.

Bà Weasley cười đáp:

- Đừng khách sáo như vậy. Tôi xem Harry như con cháu trong nhà thì tôi cũng xem chú như em út của mình.

Chú Sirius cười càng tươi hơn, vừa ăn chú vừa trò chuyện với anh Bill và anh Charlie về sự cố ở trận chung kết cúp Quidditch thế giới.

Catherine đã ăn xong từ lâu, len lén ngồi quan sát chú Sirius từ xa. Gương mặt mệt mỏi, râu mọc lún phún, quần áo có vẻ hai, ba ngày chưa thay, cả người phủ đầy bụi đường, rốt cuộc thì chú Sirius đang làm gì nhỉ? Đừng nói là chú đang truy lùng Đuôi Trùn nha. Làm vậy là nguy hiểm lắm đó!

Catherine bị suy nghĩ này làm cho hoảng sợ. Đúng vậy, làm sao nó có thể chắc chắn được rằng chú Sirius sẽ luôn được an toàn, trong khi chú ấy ưa mạo hiểm, thích làm liều, còn nó thì lại không thể cứ theo sát để bảo vệ? Nó không thể cứ mãi bị động như thế này!

- Bồ làm gì mà mặt ủ mày chau vậy? Mau đi ra xe thôi.

Catherine bị giọng nói của Harry làm cho giật mình, nó đưa mắt nhìn quanh, thấy mọi người đều đã rời khỏi bàn ăn, đang lục tục kéo rương hành lý ra bên ngoài. Nó vội đứng dậy, nói:

- Trời cứ mưa suốt làm tâm trạng của mình không được tốt lắm. Đi thôi.

Harry thấy sắp trễ giờ nên cũng không thắc mắc gì nữa, giúp Catherine xách một cái rương hành lý lên rồi cả hai cùng rời khỏi căn bếp ấm cúng để tiến vào màn mưa lạnh giá. Chú Sirius đợi sẵn ở trước nhà, ếm lên hai đứa câu thần chú chống thấm rồi giục tụi nó mau lên xe, cứ để hành lý chú xách cho.

Harry, Catherine và chú Sirius đi cùng một xe. Cứ nghĩ đến chuyện chú Sirius có thể chết bất cứ lúc nào là nó lại thấy trong lòng không yên, cả đoạn đường chỉ ngồi im nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những hạt mưa lăn dài trên kính.

Chú Sirius ngồi ở ghế phó lái thấy Catherine im re liền ngoái đầu ra sau hỏi:

- Catherine, có ai làm con buồn à? Nãy giờ không thấy con nói chuyện, thật chẳng giống con chút nào.

Catherine bị hỏi thì vội điều chỉnh cảm xúc, nó làm bộ như không có gì mà đáp:

- Con buồn ngủ thôi, thưa chú. Tối qua con thức hơi khuya.

Harry nghe vậy liền ngồi sát lại Catherine, vỗ lên vai mình mà nói:

- Bồ muốn ngủ một lát không?

Catherine lắc đầu:

- Cảm ơn bồ, nhưng mình đã có thứ này.

Nói rồi Catherine lấy từ trong túi đeo chéo ra một cái gối, mỉm cười nghịch ngợm:

- Đảm bảo êm ái hơn vai của bồ.

Harry vui vẻ:

- Cuối cùng thì bồ cũng đã chịu cười rồi.

Catherine tỏ ra áy náy:

- Xin lỗi vì đã khiến cho bồ lo lắng.

- Nếu có điều gì khiến bồ phiền muộn ở trong lòng thì hãy chia sẻ với mình. Chúng ta là bạn bè mà. - Harry quan tâm nói.

Chú Sirius hắng giọng:

- Có lẽ con đã quên mất, nhưng con vẫn còn một người chú là chú đây.

Catherine rất muốn nói huỵch toẹt ra rằng chú Sirius chính là nguồn cơn khiến nó bất an, buồn bã nhưng nó nhịn xuống, lễ phép đáp:

- Dạ, con biết rồi ạ, cảm ơn chú.

Catherine sợ làm Harry với chú Sirius lo lắng cho mình nên nhanh chóng xốc lại tinh thần, bắt đầu vui vẻ trò chuyện với chú và bạn. Nó hỏi:

- Chú có biết năm nay trong trường có sự kiện gì mà lại yêu cầu lễ phục trong danh sách đồng phục không ạ?

Chú Sirius nháy mắt với tụi nhỏ, tỏ ra bí ẩn:

- Tới lúc đó con sẽ biết.

Harry tò mò:

- Chú không bật mí được sao? Chú có tham gia không?

Chú Sirius suy nghĩ rồi đáp:

- Chú cũng không biết nữa. Nếu đến được chú sẽ đến. Lúc chú còn đi học chưa bao giờ trải qua sự kiện nào tương tự như vậy. Tụi con may mắn lắm đó. Nếu hồi ấy mà có vụ này thì hay phải biết, chú và ba con chắc chắn sẽ quậy một bữa ra trò.

Ý tứ trong lời nói của chú Sirius càng khiến cho Harry tò mò, nhưng chú ấy lại giữ bí mật rất tốt, mặc cho thằng bé gặng hỏi thế nào cũng chỉ đáp qua loa.

Xe taxi dừng lại ở nhà ga Ngã Tư Vua, chú Sirius giúp tụi nhỏ bỏ hành lý lên xe đẩy rồi đẩy vào bên trong. Trước khi chia tay chú ôm Harry thật chặt, dặn dò:

- Giữ sức khỏe nha, Harry. Nếu cái thẹo đau hay mơ thấy những thứ bất thường hãy viết thư cho chú hay liền, nghe chưa?

Harry gật đầu, chú Sirius lại nói tiếp:

- Có thể trong khoảng thời gian tới con gửi thư chú sẽ hồi âm chậm nên đừng quá lo lắng.

Harry dặn dò:

- Chú cũng phải giữ sức khỏe, đừng làm chuyện gì liều lĩnh.

Chú Sirius tỏ ra không vui:

- Con nói như thể chú hay làm liều không bằng.

Rồi chú nói bằng giọng nghiêm túc:

- Chú hứa là sẽ luôn đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu, vì chú còn gia đình cần phải bảo vệ, chính là con đó.

Chú Sirius cười khà khà xoa đầu Harry, rồi lại quay sang xoa đầu Catherine, nói:

- Con gái ngoan, nàng công chúa xinh đẹp của chú, giữ sức khỏe và giúp chú trông chừng thằng nhóc Harry này nha.

Catherine nhíu mày nhìn chú Sirius, nó nói:

- Con không phải là công chúa của chú. Con không làm không công đâu.

- Vậy con muốn gì? - Chú Sirius hỏi.

Catherine trịnh trọng trả lời:

- Con muốn chú hãy nghe lời Harry, tự chăm sóc cho bản thân và bảo vệ thật tốt tính mạng của mình.

Chú Sirius thôi không cười nữa, chú nói bằng giọng nghiêm túc:

- Chú biết rồi. Hai đứa hãy yên tâm. Hẹn gặp lại các con.

Chú Sirius trò chuyện riêng với Harry và Catherine xong thì quay sang chào tạm biệt Ron và Hermione cùng những người khác trong gia đình Weasley rồi mới độn thổ rời đi.

Trước khi lên tàu, thái độ mập mờ của bà Weasley và hai anh Bill, Charlie khiến tụi nhỏ tò mò lắm nhưng không hỏi được gì.

Cho đến khi tất cả đã an vị đâu vào đấy trong một toa xe lửa khởi hành đến trường Hogwarts thì bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước.

Catherine buồn chán ngồi tựa đầu lên ô cửa sổ mà ngủ gà ngủ gật, trong khi đó thì Harry, Ron đang cùng vài đứa con trai khác thuộc nhà Gryffindor bàn tán xôn xao về trận chung kết cúp Quidditch hồi hè. Mãi cho đến giữa trưa thì Catherine mới tỉnh táo hoàn toàn và bắt đầu ngồi ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ. Chặng đường đến trường Hogwarts rất suôn sẻ và vui vẻ, không bị quấy rầy bởi những đứa nhóc khó ưa nhà Slytherine như những năm trước.

Cho đến lúc bước chân vô tiền sảnh để tiến vào Đại Sảnh Đường mà trời vẫn không ngớt mưa. Catherine cảm thán:

- Một năm mưa gió bão bùng.

Nó vừa nói vừa giơ đũa phép lên chặn quả cầu nước của con yêu Peeves.

- Nhắm vào tôi là một sai lầm đấy, Peeves à.

Peeves lè lưỡi với Catherine rồi lại tiếp tục đi tìm nạn nhân tiếp theo cho cái trò quậy của mình.

Bước vô Đại Sảnh Đường ấm áp, Catherine chỉ mong sao buổi lễ phân loại sớm bắt đầu để nó còn được ăn tối, dạ dày nó đã réo lên inh ỏi từ nãy giờ rồi.

Harry nhìn lên hàng ghế ngồi của các giáo viên, nó nói:

- Không có giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Ron đáp rất nhanh:

- Chắc là họ không tìm được giáo viên. Môn học ấy xui xẻo quá mà.

Một lúc sau cô McGonagall dẫn một đám con nít ướt sũng tiến vào, buổi lễ phân loại bắt đầu. Khi đứa học sinh cuối cùng được phân Nhà thì cụ Dumbledore đứng lên, cụ không nói gì nhiều, chỉ vỏn vẹn mấy chữ:

- Chén thôi!

Mắt đứa nào đứa nấy sáng rỡ lên như đèn pha mà nhìn xuống cái bàn đã được lấp đầy bởi các đĩa thức ăn. Catherine vừa xé một miếng thịt gà thì con ma Nick Suýt Mất Đầu từ đâu chui ra đúng ngay đĩa thịt khiến nó giật mình đánh rơi cái nĩa. Con ma nói:

- Mấy cô mấy cậu được ăn ngon như bây giờ là may mắn lắm đấy. Mới nãy thôi đã xảy ra một vụ quậy tưng bừng trong bếp, suýt thì nghỉ khỏi ăn.

Ron và Harry đều đang ăn đầy họng nên không rảnh nói chuyện. Catherine thì cúi xuống nhặt nĩa dơ lên bỏ sang một bên rồi lấy một cái sạch ra tiếp tục ăn. Hermione thấy không ai để ý bèn hỏi cho con ma đỡ quê:

- Có chuyện gì đã xảy ra trong bếp ạ?

Nick Suýt Mất Đầu đáp:

- Con yêu Peeves bực tức vì không được phép dự tiệc nên đã chui vô bếp mà quậy tưng bừng khiến cho lũ gia tinh phải tức điên lên.

Hermione sửng sốt hỏi lại:

- Trong trường Hogwarts có gia tinh ạ?

- Nhiều nữa là đằng khác.

Hermione nói với vẻ ngạc nhiên:

- Nhưng mà con chưa bao giờ thấy một con gia tinh nào.

Nick Suýt Mất Đầu đáp:

- Tụi nó đâu cần thiết phải xuất hiện trước mặt người khác. Thường thì chúng ở trong bếp, tối thì lên đây dọn dẹp quét tước, hay đốt lò sưởi chẳng hạn.

Hermione lại hỏi:

- Họ có được trả lương không ạ? Nghỉ bệnh và hưu bổng nữa?

Nick Suýt Mất Đầu trả lời như thể câu hỏi của Hermione là chuyện buồn cười nhất ông từng được nghe:

- Dĩ nhiên là không. Chúng không đời nào muốn những thứ đó.

Hermione ngây người sau câu trả lời của Nick Suýt Mất Đầu. Cô bé ngồi im nhìn thức ăn trên bàn. Ron thấy lạ bèn hỏi:

- Sao bồ không ăn? Bồ muốn tuyệt thực vì lũ gia tinh ấy hả?

Harry giơ chân đá Ron một cái đau điếng ở dưới gầm bàn, Ron vội chữa lời:

- Ý mình là dù bồ có tuyệt thực thì cũng không thay đổi được gì. Bồ đâu thể nhịn ăn cả năm học.

Hermione nói một cách căm phẫn:

- Gia tinh bị đối xử như một nô lệ. Thứ mà bồ đang ăn là sản phẩm của chế độ nô lệ mà ra. Mình không thể nuốt trôi được. Thời đại nào rồi cơ chứ.

Ron phản bác:

- Bồ đừng áp đặt suy nghĩ về hạnh phúc và sự tự do của bồ lên bọn gia tinh. Bồ hạnh phúc khi bồ được làm điều mình muốn, bồ tự do khi không bị ràng buộc. Lũ gia tinh cũng có một chuẩn mực hạnh phúc và tự do riêng. Chúng hạnh phúc khi được phục vụ chủ nhân, chúng thấy tự do khi không bị ép mặc quần áo.

Hermione cãi lại:

- Đó là bồ nghĩ như thế, chứ chúng đâu có nói vậy. Chúng bị phù thuỷ tẩy não để trở nên phụ thuộc vào họ.

Ron nhìn Hermione trân trân, cuối cùng giơ hai tay đầu hàng:

- Bồ muốn nói gì cũng được. Bồ cho rằng đúng thì nó là đúng. Mình chịu thua.

Nói xong Ron tiếp tục giải quyết mấy cái bánh ngọt trong một cái đĩa trước mặt Hermione. Harry và Catherine nhìn nhau, lắc đầu thở dài.

Cho đến khi bữa tiệc khai giảng kết thúc thì Hermione chẳng buồn ăn thêm bất cứ thứ gì. Ron thấy vậy bèn nói bâng quơ:

- Nhắm nhịn đói được hết học kỳ thì nhịn.

Hermione nhìn Ron bằng ánh mắt "bồ chán sống rồi" khiến Ron rụt cổ lại không dám hó hé gì nữa.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.