Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dấu hiệu Hắc ám

Tiểu thuyết gốc · 4185 chữ

Đang ngủ mơ màng thì mấy đứa nhỏ bị đánh thức bởi giọng nói gấp gáp của ông Weasley. Bên ngoài lều không còn tiếng hò reo vui vẻ nữa mà thay vào đó là tiếng la hét và tiếng khóc phát ra từ mọi hướng.

Ông Weasley không kịp giải thích mà chỉ bảo tụi nhỏ mau dắt nhau chạy vào rừng trốn cho kỹ, còn bản thân ông và ba người con trai lớn sẽ ở lại để giúp Bộ Pháp thuật dẹp loạn.

Catherine trèo xuống giường ngủ, nhanh chóng mặc đồ chỉnh tề rồi nhập bọn cùng các bạn. Nó nói:

- Mấy bồ nhớ cầm chắc đũa phép trong tay.

Anh Fred và anh George đã dẫn Ginny chạy trước một đoạn, bốn đứa chạy đuổi theo sau.

Khung cảnh lúc này hỗn loạn hết sức. Nguồn cơn của sự việc bắt nguồn từ một đám mười mấy người mang mặt nạ vừa diễu hành, vừa đốt phá.

Bọn chúng treo ngược gia đình người Muggle làm nhiệm vụ quản lý khu cắm trại lên giữa không trung, thỉnh thoảng lại ếm lên một câu thần chú khiến họ đau đớn hét thất thanh.

Catherine nhìn thấy đứa bé khoảng bảy, tám tuổi bị xoay tít như chong chóng thì tức run người, cầm đũa phép định xông tới cho đám điên chó chết ấy một bài học nhưng bị Harry kéo lại.

- Bồ định đi đâu, chúng ta cần chạy vào rừng.

Catherine chưa kịp đáp lại thì cánh tay bị Harry kéo đi về một hướng khác. Nó chỉ đủ thời gian để tung một bùa Choáng vô thằng điên vừa cười khoái trá sau màn tra tấn đứa bé vô tội, khiến tên đó ngã vật ra đất bất tỉnh nhân sự.

Harry và Catherine nhanh chóng đuổi kịp Ron với Hermione. Trên đường chạy trốn tụi nó thấy rất nhiều phù thủy đã độn thổ để ra khỏi nơi này, những gia đình có con nhỏ hay vị thành niên đều đang giống như tụi nó mà chạy vô rừng.

Chạy được một lúc thì bốn đứa mất dấu Fred, George và Ginny sau khi Harry bị vài phù thủy to con xô ngã và té lăn cù mèo xuống một con dốc. Catherine vội lao xuống con dốc để xem Harry có bị làm sao không. Khi đứng dậy Harry hoang mang nói:

- Cây đũa phép của mình văng đâu mất tiêu rồi.

Ron và Hermione cũng đi xuống và giúp Harry tìm nhưng lại chẳng thấy đâu.

Đúng lúc đó thì có tiếng sột soạt vang lên ở bụi cây gần đấy, con gia tinh Winky chạy ra với vẻ hoảng sợ trên mặt và đôi chân thì nặng nề như thể đang kéo theo một vật gì nặng lắm. Bốn đứa nghe con gia tinh ấy lẩm bẩm:

- Người xấu ở khắp nơi. Winky phải chạy thôi.

Con gia tinh không hề để ý đến sự tồn tại của bốn đứa nhỏ, nó cắm đầu chạy một cách khó nhọc rồi biến mất ở phía bên kia con dốc.

Harry không để ý đến sự kì lạ của con gia tinh nữa, nó lo lắng nói:

- Mình không thể rời khỏi đây nếu không có đũa phép. Hay là ba bồ chạy trước?

Catherine thông qua ánh sáng trên đầu đũa phép của mình mà nhìn xuống dấu chân rất mờ trên bãi cỏ, hoàn toàn không phải dấu chân của một con gia tinh. Nó nói:

- Ở đây không an toàn. Lũ người mang mặt nạ đó có thể xử lý bồ trước khi bồ kịp tìm ra cây đũa phép.

Nghe Catherine nói có lý, cả bọn lại quyết định chạy tiếp vào sâu trong rừng. Đi được một đoạn thì Ron lại bị vấp vô một cái rễ cây mà té chúi nhủi. Hermione vừa dừng lại đỡ Ron đứng dậy vừa nói:

- Thiệt tình, sao bồ không cẩn thận hơn một chút hả Ron.

Ron chưa kịp đáp lại thì một giọng nói mỉa mai vang lên:

- Có mỗi chuyện đi đứng thôi mà cũng không ra hồn thì mày còn làm được chuyện gì nữa hả Weasley?

Hermione gằn giọng:

- Biến đi, Malfoy!

Catherine và Harry cũng vừa chạy lại chỗ hai bạn, Harry hỏi Hermione:

- Có chuyện gì vậy?

Hermione chưa kịp trả lời thì Malfoy lại hất hàm nói:

- Đang chạy trốn hả, Potter? Mày sợ cái lũ ở ngoài kia sao?

Catherine kéo ba bạn ra sau lưng mình, chĩa đũa phép về phía thằng Malfoy và hỏi:

- Sao mày không ở bên cạnh ba mẹ mày mà chạy tới đây làm gì? Đừng nói mày cũng đang kiếm đường chạy trốn nha.

Malfoy đáp lại với giọng xấc xược:

- Tức cười, sao tao phải chạy trốn chứ. Tao tới ngó xem tụi bây còn sống không hay bị đám điên ngoài kia treo ngược lên như mấy dân Muggle.

Catherine nói mát:

- Tụi tao đang ổn cho tới khi mày xuất hiện đó, Malfoy à.

Thằng Malfoy làm bộ thất vọng, chậc lưỡi nói:

- Vậy à, tiếc nhỉ. Tao nghe nói bọn chúng đang đi lùng bắt dân Muggle đó. Evans, Granger, hai đứa mày nên cẩn thận, kẻo bị treo ngược thì khó coi lắm.

Catherine còn chưa kịp đáp lại thì Harry đã hết nhịn nổi, nhảy xổ ra dứ nắm đấm về phía Malfoy, mắng:

- Thằng mất dạy. Catherine và Hermione là phù thủy. Mày liệu mà ăn nói cho cẩn thận.

Ron ở phía sau cũng chẳng màng chân đau, cà nhắc tiến lên phía trước, nó rút đũa phép ra chĩa về phía Malfoy, giọng đe dọa:

- Xin lỗi hai người họ mau! Không thì đừng trách tao.

Bỗng một tiếng nổ vang lên ở chỗ cách năm đứa đang đứng chừng hơn chục thước khiến cả đám giật mình, Hermione nói bằng giọng khẩn trương:

- Mặc kệ thằng Malfoy đi. Tụi mình nên nhanh chóng rời khỏi đây.

Catherine nghe vậy thì gật đầu, nó không thèm để ý đến thằng Malfoy nữa mà cùng các bạn tiếp tục chạy đi tìm mấy người còn lại.

Cả bốn chạy một mạch cho đến khi xung quanh không còn tiếng la hét nữa thì mới dừng lại và tựa lưng vô một gốc cây mà thở dốc. Catherine nhìn về phía một cái cây cổ thụ rất to ở bên phải nó, cất giọng nói:

- Ra đi, đừng núp ở đó nữa.

Harry, Ron và Hermione nghe vậy lập tức đứng thẳng người lên mà cảnh giác. Catherine gọi hai lần mà không thấy ai đáp lại liền tức giận đi về phía ấy, túm lấy cái tên khó ưa kia mà kéo ra. Nó nói bằng giọng mất kiên nhẫn:

- Mày liệu hồn! Đừng có gây rắc rối cho tụi tao.

Catherine nhìn chung quanh, ánh mắt dừng lại ở một lùm cây rậm rạp cách nó độ chục thước. Kẻ đang cầm đũa phép của Harry đang ở kia. Đó là lý do nó dẫn cả bọn chạy đến đây, làm gì thì làm, cũng phải lấy lại đũa phép cho Harry. Ai dè giữa đường lại lòi ra thêm một thằng Malfoy.

- Ai vậy? - Harry đột nhiên lên tiếng, cảnh giác hỏi.

Ron và Hermione hoang mang nhìn nhau, định hỏi gì đó nhưng Harry "suỵt" một tiếng ra hiệu tất cả im lặng. Nó nói nhỏ:

- Ở lùm cây hướng một giờ có người.

Như để chứng minh cho suy đoán của Harry, một giọng khản đặc vang lên:

- Morsmordre!

Từ chỗ giọng nói có một thứ gì đó màu xanh lá bay lên không trung, trở nên to dần và cuối cùng là in lên trên nền trời đêm một hình thù rõ ràng - chiếc sọ người có con mãng xà to tướng bò ra từ miệng.

Ngay lập tức sự yên tĩnh chung quanh tụi nó một lần nữa bị thay thế bởi tiếng thét kinh hoàng.

Catherine nhìn sang Malfoy mặt mày tái mét, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó mà nhận ra được.

Harry muốn chạy tới chỗ lùm cây để kiểm tra nhưng Hermione kéo nó lại và nói bằng giọng hoảng sợ:

- Tụi mình phải chạy thôi. Nguy hiểm lắm.

Harry nôn nóng nói:

- Nhưng đó là Dấu hiệu Hắc ám. Mình muốn biết ai đã gọi nó lên.

Cuối năm học thứ ba, nhờ Catherine mà Harry đã có một sự hiểu biết nhất định về phe cánh và cách thức làm việc của Voldemort. Mấy thuật ngữ như Dấu hiệu Hắc ám hay Tử thần Thực tử không còn là điều xa lạ với nó nữa.

Trước khi năm đứa kịp làm gì thì xung quanh vang lên những tiếng nổ lốp bốp, báo hiệu cho sự xuất hiện của hàng chục phù thủy, trên tay mỗi người đều đang cầm đũa phép chĩa lăm lăm về phía tụi nó.

- Nằm xuống! - Harry thình lình kêu lớn.

Catherine nhanh chóng tạo một bùa chắn bao quanh lấy mình và các bạn, trước khi một loạt ánh chớp chói lòa phát ra từ những cây đũa phép đó phóng thẳng tới chỗ tụi nó. Ánh mắt nó liếc về phía lùm cây rậm rạp, đũa phép khẽ động đậy, nó phải đảm bảo Barty Crouch con không thể cầm đũa phép của Harry độn thổ trốn thoát ra khỏi đây.

Ron, Hermione và cả thằng Malfoy đều đồng thanh hét lên mà ôm đầu nằm sát xuống mặt đất, những tưởng phen này là xong đời. Catherine đang đứng cũng bị ai đó kéo ngã xuống đất, một cánh tay vòng qua che lên đầu nó khiến nó không ngóc đầu lên được, mặt bị đám cỏ đâm vào đến phát ngứa.

- Dừng lại! Dừng lại! Tụi nó là con tôi. - Giọng ông Weasley vang lên đầy vẻ hốt hoảng.

Ông tất tả chạy lại chỗ tụi nhỏ, gương mặt vẫn còn trông rất khiếp đảm, ông hỏi bằng giọng run run:

- Tụi con không sao chứ?

Không ai đáp lại ông, tụi nó vẫn còn đang hoảng vía lắm, còn chưa thể đứng dậy nổi nữa nè.

Ông Weasley trông thấy thằng Malfoy đang quỳ gối trên đất giữa Harry và Catherine, ông định hỏi sao thằng này ở đây nhưng một giọng nói khác vang lên khiến ông bị phân tán sự chú ý.

- Tránh ra, Arthur!

Ông Crouch băng qua mấy chục phù thủy để tiến vô trung tâm vòng tròn, ông không thèm hỏi thăm hay cho tụi nhỏ thời gian để hoàn hồn mà trực tiếp quát lớn một cách giận dữ:

- Đứa nào trong chúng bây gọi nó lên? - Ông vừa nói vừa chỉ lên cái hình đầu lâu vẫn còn đang hiện rõ trên nền trời.

Harry là đứa đầu tiên lấy lại tinh thần, nó chống hai tay đứng lên, nhìn thẳng vào mặt ông Crouch, trả lời:

- Tụi con không làm gì hết.

Ron cũng đứng dậy, nó đưa tay kéo Hermione và Catherine cùng đứng lên, không quan tâm đến chuyện mặt đang dính đầy đất cát, nói:

- Thưa ông, tụi con cam đoan là tụi con không hề làm chuyện này. Tại sao mấy ông lại tấn công tụi con?

Ông Crouch chĩa đũa phép vô mặt Ron, quát:

- Đừng có mà nói láo. Các cô, các cậu bị bắt quả tang ngay tại hiện trường.

Catherine phủi phủi bụi đất và mấy cọng cỏ dính trên mặt, nó nói một cách nhẹ nhàng:

- Thưa ông, ông thừa biết tụi con không thể làm được chuyện này.

Ông Weasley kéo Ron ra khỏi tầm đũa phép của ông Crouch, hỏi con trai:

- Chuyện gì đã xảy ra?

Ron nhìn sang các bạn rồi kể lại chính xác những gì tụi nó đã nghe thấy.

Harry bổ sung:

- Con định đi đến đó để kiểm tra nhưng mấy ông, mấy bà đây lại thình lình xuất hiện và tấn công tụi con.

Trừ ông Crouch là vẫn nghi ngờ tụi nhỏ, những người còn lại đều nhìn về phía lùm cây rậm rạp mà Ron vừa chỉ, vẻ mặt cảnh giác. Ông Weasley lắc đầu nói:

- Trễ quá rồi. Chắc hẳn tên đó đã độn thổ mà trốn mất dạng.

Ông Amos Diggory thì không cho là như vậy, ông nói:

- Ít nhất thì chúng ta cũng nên qua đó kiểm tra.

Ông Weasley cũng cho là phải, ông cùng một vài phù thuỷ khác theo ông Amos cẩn thận cầm đũa phép tiến về phía lùm cây, chẳng mấy chốc mất hút vào trong bóng đêm.

Ông Crouch không hề quan tâm đến chuyện Ron vừa kể, ông ta có vẻ chắc mẩm đám con nít trước mặt mình chính là thủ phạm của cái vụ này. Ánh mắt ông nhìn qua từng đứa với vẻ nghi ngờ như đang nhìn những tên tội phạm, điều này khiến năm đứa không hề thoải mái, đặc biệt là Catherine.

Chừng mười phút sau thì đoàn kiểm tra cũng quay về, ông Diggory còn xách theo một thứ gì đó trên tay. Khi ông tiến lại gần thì bốn đứa bạn nhanh chóng nhận ra đây là con gia tinh Winky.

Ông Crouch đứng sững người mấy giây rồi ông cầm đũa phép chạy về phía lùm cây. Ông Diggory nói với theo:

- Vô ích thôi. Chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng chỗ đó rồi, không có ai cả, trừ con gia tinh của ông.

Ông Weasley nói với những quan chức khác về kết quả cuộc tìm kiếm:

- Chúng tôi chỉ thấy con gia tinh kia nằm bất động, bên cạnh là cây đũa phép này.

Ông giơ cây đũa phép lên để mọi người cùng xem thì Harry đột nhiên lên tiếng:

- Khoan đã, đó là cây đũa phép của con mà. Con đã làm mất nó khi té xuống một con dốc.

Ron nhìn con gia tinh, rồi lại nhìn sang cây đũa phép của Harry, nó nói:

- Lúc đó Winky cũng đi ngang qua tụi mình, nhớ không Harry? Nhưng tụi mình mải tìm đũa phép cho bồ nên đâu để ý tới nó.

Lúc này thì ông Crouch cũng đã quay trở về với vẻ mặt thất thần. Thấy vậy, ông Diggory lăng xăng nói:

- Để chuyện này cho tôi xử lý, đây là công việc của tôi mà.

Ông Crouch vẫn không nói gì, dường như ông ta đang có một chuyện khác phải bận tâm hơn là tìm ra kẻ gọi lên Dấu hiệu Hắc ám.

Con gia tinh bị ông Diggory dùng bùa chú làm cho tỉnh dậy, đối với lời cáo buộc của ông ấy nó một mực phủ nhận. Khi ông hỏi nó lấy cây đũa phép ở đâu thì nó nói rằng nó không hề biết gì đến cây đũa phép đó.

- Nói dối. Harry đã nói là cậu ấy làm mất đũa phép ở một con dốc chỗ khu cắm trại. - Ông Diggory nói bằng một giọng gần như là buộc tội.

Con gia tinh khóc mếu máo:

- Nhưng mà tôi không có làm, tôi không biết gì hết. Tôi là một con gia tinh ngoan hiền, tôi không biết xài đũa phép.

Ông Diggory quát, phóng một bùa trói vô con Winky.

- Đêm nay mi đã nói dối quá nhiều. Ta đã kiểm tra và đích thị đây là cây đũa phép vừa gọi lên Dấu hiệu Hắc ám. Theo ta về Bộ, ta sẽ điều tra sáng tỏ vụ này.

Ông Weasley tiến lên ngăn cản hành động quá khích của ông Diggory, ông nói:

- Anh Amos à, rõ ràng là con gia tinh vô tội. Ai cũng biết chỉ có Tử thần Thực tử nhận được hình xăm Dấu hiệu Hắc ám trên cánh tay trái mới gọi nó lên được.

Ông Diggory hỏi vặn lại:

- Vậy chớ ông giải thích như thế nào về chuyện này?

Ông Weasley ôn tồn đáp:

- Rất có thể lúc Harry làm mất đũa phép đã có ai đó nhặt được. Hắn ta thi triển thần chú gọi lên Dấu hiệu Hắc ám. Con gia tinh của ông Crouch vô tình có mặt ngay lúc ấy nên bị hắn ta giá họa làm kẻ chết thay, sau đó thì hắn chuồn mất.

Ông Diggory không đồng ý:

- Tất cả chỉ là sự suy diễn của ông mà thôi. Còn tôi đây có chứng cớ rành rành chỉ rõ con gia tinh có liên quan đến vụ này. Không phải tự nhiên mà nó có mặt ở hiện trường đúng lúc như vậy, chắc chắn có bí mật gì đó mà chúng ta cần phải tìm ra.

Lúc này Ron chợt lên tiếng, nó nói với ba nó:

- Tụi con chắc chắn đó không phải giọng của con Winky. Đó là giọng khàn khàn của một người đàn ông, đúng không mấy bồ?

Hermione, Harry và Catherine gật đầu lia lịa.

Ông Weasley mỉm cười, tiếp tục:

- Vậy đó, mấy đứa nhỏ nhà tôi cũng đã làm chứng kẻ gọi lên Dấu hiệu Hắc ám không phải là con gia tinh này.

Rồi ông hỏi Winky:

- Có thấy ai ở gần đó không?

Con gia tinh ngước đôi mắt ngập nước nhìn ông Weasley, rồi nhìn sang ông Diggory, cuối cùng dừng lại ở chỗ chủ nó, nói như van nài:

- Winky không thấy ai hết. Winky không biết gì hết. Làm ơn. Winky là một con gia tinh ngoan. Winky không làm gì cả.

Ông Diggory cứng họng nhìn ông Weasley, rồi lại nhìn sang ông Crouch, cuối cùng ông nói:

- Được rồi. Nhưng tôi vẫn phải mang con gia tinh này về Bộ để lấy lời khai theo đúng quy trình.

Winky nghe vậy ôm chân ông Crouch mà khóc lóc:

- Ông chủ, xin hãy tin tôi. Tôi không làm chuyện đó.

Ông Crouch không thèm nhìn con gia tinh, ông gỡ con gia tinh ra khỏi chân mình, ném nó ra xa, nói:

- Nếu mấy người đã chứng minh được chuyện này không phải do con gia tinh của tôi làm thì hãy để tôi tự mình xử lý nó.

Ông Diggory toan nói gì đó để phản đối nhưng có lẽ ông đang cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng ông gật đầu:

- Được thôi. Giao nó lại cho ông.

Một tia hy vọng lóe lên trong đôi mắt ướt nhẹp của con gia tinh, nhưng những lời tiếp theo mà ông Crouch nói ra khiến nó rơi xuống vực sâu:

- Đêm nay Winky đã không biết nghe lời chủ nhân của nó. Ta đã bảo là nó phải ở yên trong lều chờ ta trở về nhưng nó lại chạy ra ngoài và gây rắc rối. Như vậy có nghĩa là...

Con gia tinh khóc lớn lên át đi lời của ông Crouch, nhưng ông ta vẫn không có vẻ gì là cho nó một cơ hội làm lại. Ông nói:

- ...đêm nay ta sẽ cho Winky mặc quần áo.

Con gia tinh bò lại ôm chân ông Crouch khóc lóc van xin nhưng ông lại hất nó ra xa như thể nó là một thứ gì dơ dáy lắm.

Hermione không thể chịu được cảnh này, cô bé nói bằng một giọng đanh thép:

- Ông không thể làm như vậy! Chị ấy không làm gì sai cả. Chẳng lẽ ông muốn chị ấy ở yên trong lều chờ lũ điên kia tới treo ngược chị ấy lên?

Ông Crouch quắc mắt:

- Cháu gái. Đây là chuyện gia đình ta. Cháu không có tư cách hay bổn phận gì mà xen vào. Ta không dùng một con gia tinh không biết nghe lời chủ và suýt chút nữa thì phá hủy danh dự của chủ mình.

Con gia tinh vừa khóc vừa lết đến chỗ chủ mình nhưng ông Crouch không có vẻ gì là sẽ suy nghĩ lại về quyết định của mình.

Hermione muốn tiếp tục tranh luận với ông Crouch nhưng Catherine trừng mắt ra hiệu cho cô nàng tốt nhất là đừng nói gì vào lúc này.

Ông Diggory trả đũa phép lại cho Harry, nó nhận mà cảm ơn rối rít. Ông Weasley nói với tụi nhỏ:

- Hết công chuyện rồi, về thôi các con.

Ông nhìn sang thằng Malfoy đứng sau lưng Catherine như vô hình từ đầu đến giờ, nói:

- Cả thằng nhóc nhà Malfoy kia nữa, theo ta về luôn.

Hermione đi theo ông Weasley mà cứ chốc chốc lại ngoái đầu nhìn về con gia tinh, nó nói với Catherine bằng giọng trách móc:

- Sao bồ không cho mình nói? Biết đâu ông ta sẽ nhận ra cái sai của ông ta khi đối xử tác tệ với Winky.

Catherine đáp:

- Chẳng ích lợi gì. Lời nói của bồ sẽ chỉ khiến ông ta có ác cảm với con gia tinh hơn mà thôi. Bồ không thấy là ông ta làm như vậy đơn giản chỉ vì không muốn bị con gia tinh làm liên lụy đến bản thân? Ông ta là loại người lạnh lùng, vô cảm. Bồ sẽ không thể khiến ông ta suy nghĩ lại chỉ bằng đôi ba câu tranh luận đâu.

Hermione cúi đầu buồn bã. Catherine đi bên cạnh im lặng không nói gì.

Ông Weasley dẫn tụi nó ra tới bìa rừng thì bị một đám đông phù thủy vây quanh, ai cũng lo lắng mà hỏi nhau rằng liệu đó có phải do Chúa tể Hắc ám gọi lên. Ông trấn an đám đông rằng chuyện này không phải do kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy gây ra rồi nhanh chóng dẫn tụi nhỏ chuồn lẹ. Tới một nơi quang đãng ông nói với Malfoy:

- Chúng ta chia tay nhau tại đây nhé.

Thằng Malfoy nhìn ông Weasley chừng vài giây, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng ra được, cuối cùng nó co giò chạy biến. Catherine cười thầm trong lòng, đúng là thằng chết nhát, có một câu cảm ơn mà cũng không nói được.

Ron bực mình:

- Vậy mà cũng không thèm cảm ơn.

Ông Weasley cười nói:

- Để bụng chuyện nhỏ nhặt như vậy làm gì con trai. Nhanh về lều nào, chắc mọi người đang lo lắng lắm.

Ngồi trong căn lều ấm áp, trên tay là tách sô-cô-la nóng, bốn đứa bắt đầu thay phiên nhau kể lại những chuyện đã xảy ra kể từ khi tụi nó lạc mất hai anh em sinh đôi và Ginny. Anh Bill nghe xong thì nói:

- Dấu hiệu Hắc ám vừa in lên nền trời thì lũ Tử thần Thực tử nháo nhào độn thổ trốn hết, báo hại anh không kịp bắt được tên nào.

Ron hỏi:

- Ủa sao bọn chúng lại chạy trốn vậy anh?

Anh Bill giải thích:

- Bọn chúng sợ hãi. Thử nghĩ mà coi, khi kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy biến mất, bọn chúng đều tìm cách xoay sở mà đổ hết tội lỗi lên đầu chủ nhân của mình để khỏi phải vô ngục Azkaban. Cho nên giờ đây thấy dấu hiệu này chúng cứ tưởng chủ nhân của chúng về hỏi tội. Không sợ mới lạ.

Đoạn tiếp theo của cuộc trò chuyện Catherine không biết được, vì nó đã ngồi ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Tụi nhỏ trở về trong vòng tay chào đón đầy yêu thương của bà Weasley. Bà mừng đến nỗi ôm từng đứa mà khóc lên nức nở khi thấy tất cả đều trở về an toàn.

Chú Sirius cũng có mặt ở đó, chú đã bỏ dở công chuyện đang làm chỉ để chạy về xem Harry có bị làm sao không. Thấy thằng nhỏ an toàn không bị sứt mẻ miếng nào chú mới yên tâm, vỗ vai nó dặn dò:

- Chuyện này không phải điềm tốt lành gì, con phải hết sức cẩn thận. Có vấn đề gì lập tức gửi thư cú cho chú, biết chưa?

Harry nhìn khuôn mặt hốc hác như thể mấy đêm rồi chú Sirius không được ngủ ngon giấc, nó lo lắng hỏi:

- Mấy nay chú đã đi đâu, làm gì? Trông chú phờ phạc quá.

Chú Sirius không đáp, đánh trống lảng sang chuyện khác:

- Chú có làm gì đâu. Mà nè, năm học này có lễ phục trong danh sách đồng phục, con đừng có mua, để đó cho chú chuẩn bị nha.

Harry bị dời đi sự chú ý, vội hỏi:

- Lễ phục cho dịp gì vậy chú? Mà sao chú biết vậy?

Chú Sirius ra vẻ bí ẩn, cười đáp:

- Đến lúc đó tự khắc con sẽ biết. Thôi con nghỉ ngơi đi. Chú có việc bận phải đi ngay lập tức. Giữ sức khỏe nhé.

Harry vẫy tay chào tạm biệt chú Sirius rồi đi theo anh em nhà Weasley vào bên trong nhà.

Bà Weasley đã cố giữ chú Sirius lại để ăn sáng nhưng chú lại hẹn dịp khác rồi độn thổ đi mất, nhanh đến nỗi Catherine chưa kịp hỏi thăm chú bất kỳ điều gì.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.