Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện về Draco Malfoy: Nụ cười của bạn

Tiểu thuyết gốc · 4194 chữ

Đây có lẽ là mùa hè kinh khủng nhất của Malfoy từ trước tới nay. Nó chưa bao giờ nghĩ rằng mọi thứ lại có thể tồi tệ đến vậy. Ba nó luôn nhìn nó bằng ánh mắt thất vọng, và trông ba cũng có vẻ gì đó bất an lắm.

Malfoy đã dành hầu hết thời gian của mùa hè để cố quên đi những chuyện đã xảy ra trong năm học vừa rồi. Ba nó luôn nghĩ là nó không còn nhớ gì nữa, cho nên nó cũng phải cố mà giả bộ cho giống. Nhưng chỉ cần nó nhắm mắt lại thì những ký ức kinh hoàng đó lại hiện lên, y hệt như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Nó thấy chính mình đã dùng đũa phép khắc lên tường dòng chữ kinh dị đó, nó cũng đã thấy bản thân với nụ cười ma quái khi tự tay giết chết những con gà trống ở trong chuồng. Thật đáng sợ.

Không ai trong trường biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, trừ bốn đứa nhà Gryffindor.

Nó đã lo lắng mất ăn mất ngủ suốt một thời gian sau đó vì sợ có người khác ngoài tụi kia biết chuyện nó từng làm. Nhưng cho đến lúc nó lên tàu tốc hành trở về nhà vẫn chẳng thấy ai đả động gì tới cái gọi là Phòng chứa bí mật, nó mới thở phào nhẹ nhõm. Nó có nên lấy làm may mắn vì điều đó không nhỉ?

Draco Malfoy biết được chuyện Sirius Black vượt ngục là vào một buổi sáng nọ. Nó nghe ba mẹ nói chuyện với nhau, dường như người đàn ông kia có dây mơ rễ má gì đó với mẹ nó. Nhưng điều đó cũng không khiến nó hứng thú bằng thông tin ông ta từng là bạn thân của ông Potter quá cố, ba thằng Harry Potter. Nó hỏi mẹ nó:

- Vậy ông ta thật sự đã phản bội người bạn thân nhất của mình hả mẹ?

Bà Narcissa Malfoy tỏ vẻ dửng dưng, đáp:

- Mẹ không biết. Mẹ không thân thiết với Sirius Black lắm vì anh ta là một kẻ phản bội gia tộc.

Draco Malfoy tò mò hỏi:

- Là sao, thưa mẹ?

Bà Narcissa Malfoy có vẻ không vui khi bị hỏi về chuyện của Black, nhưng bà vẫn trả lời quý tử nhà mình:

- Anh họ của mẹ là người đầu tiên và cũng là duy nhất trong dòng họ vào nhà Gryffindor thay vì Slytherin, sau đó lại còn giao du với một đám bạn bè không thuần huyết. Năm mười sáu tuổi thì anh ta bỏ nhà ra đi, cho nên bị gạch tên ra khỏi gia phả. Từ đó không còn qua lại gì với gia đình nữa.

Bà Narcissa Malfoy mỉm cười dịu dàng với thằng con quý tử, nói tiếp:

- Cũng may cục cưng của mẹ là một đứa trẻ ngoan ngoãn và vâng lời. Mẹ không biết bản thân có thể chấp nhận được không nếu có một đứa con trai phản bội lại niềm tin của gia đình như Sirius Black.

Draco Malfoy nhìn mẹ nó như muốn nói gì đó, bỗng ba nó đặt tờ Nhật báo Tiên tri trong tay xuống, lạnh lùng lên tiếng:

- Gia tộc Malfoy chúng ta là danh gia vọng tộc, bên trong người con đang chảy dòng máu cao quý của một trong những dòng họ phù thủy thuần huyết lâu đời nhất. Con phải có trách nhiệm kế thừa và phát huy truyền thống tốt đẹp của gia tộc. Đừng để những loại tình cảm tầm thường như tình bạn hay tình yêu làm cản bước chân con.

Dừng lại một chút, ông Lucius Malfoy âu yếm nhìn vợ và nói:

- Dĩ nhiên tình cảm của anh đối với em hoàn toàn xuất phát từ trái tim, em yêu à.

Bà Narcissa Malfoy mỉm cười đáp lại chồng.

Lucius Malfoy nhìn sang con trai, tiếp tục:

- Ý của ba là con không được phép đặt tình cảm cá nhân lên trên lợi ích của gia tộc. Bắt đầu từ bây giờ hãy tập cho thuần thục các lễ nghi quý tộc, ba sẽ mang con tới các buổi tiệc để con làm quen dần với những người sẽ mang lại lợi ích cho con trong tương lai.

Draco Malfoy chưa bao giờ nghi ngờ sự sắp đặt của ba cho cuộc đời của nó nên ngoan ngoãn đáp:

- Dạ, con biết rồi. Mọi chuyện con đều nghe theo ba.

Draco Malfoy thấy ba nói nhiều với mình như vậy thì vui lắm, cuối cùng ba nó cũng chịu nói chuyện lại với nó một cách bình thường. Từ hồi ba biết chuyện quyển nhật ký tới giờ ba toàn nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu, như thể nó không phải con của ba hông bằng. Nhưng mẹ lại trấn an nó bằng cách cho nó xem hình ba lúc nhỏ, nó với ba giống y chang nhau. Hú hồn.

Draco Malfoy trông cho mau hết hè. Dù mẹ nó rất dịu dàng và luôn cưng chiều nó nhưng nó vẫn thích cảm giác lúc ở trường hơn. Ở đó nó mới có thể thoải mái làm những điều mình thích mà không phải dè chừng xem ba có đang quan sát nó hay không.

Hai tháng mùa hè chậm rãi trôi qua, ngày nào nó cũng phải học lễ nghi và những phép tắc xã giao của giới quý tộc, vừa gò bó vừa không được tự do. Đây không phải lần đầu tiên nó phải học những thứ này, nhưng bây giờ ba nó đặt ra yêu cầu khắt khe hơn, chỉ cần lộ ra một chút sai sót nào đó nó liền phải nhận lấy ánh mắt thất vọng từ ba.

Nó cực kỳ không muốn nhìn thấy ánh mắt đó, cho nên nó nỗ lực hết sức mình, cuối cùng trước ngày lên đường nhập học nó cũng được ba khen:

- Con đã làm rất tốt. Hãy cho ba thấy con thực sự là người thừa kế xứng đáng của gia tộc Malfoy danh giá.

Vẻ mặt của Malfoy trở nên kiêu ngạo khi nghe ba nó khen, nó gật đầu, nói với vẻ tự tin:

- Con sẽ không làm cho ba thất vọng.

Lucius Malfoy dặn dò:

- Và nhớ đừng để cho thằng nhỏ Harry Potter có cơ hội lên mặt với con, biết chưa? Nhưng cũng không nên dính líu gì tới thằng nhóc chết tiệt ấy, nó là một thằng xui xẻo. Con hiểu không?

Draco Malfoy nghe xong có hơi do dự, nhưng nó vẫn cố làm ra vẻ tự tin mà cam đoan:

- Con đã rõ, thưa ba.

Malfoy nghĩ trên đời này người có thể xứng đáng làm đối thủ của nó chỉ có Harry Potter, nhưng ba nó nói đúng, đụng tới thằng Potter thì toàn chuyện xui xẻo.

Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, làm gì có ai xui xẻo như Potter đâu. Ba mẹ mất hết, phải sống chung với mấy người bà con Muggle đáng khinh, lại còn luôn vướng vào những rắc rối khó lường, năm nay có thêm một gã tù vượt ngục lăm le đuổi giết.

Nghĩ như thế Malfoy cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều. Nó sẽ không bao giờ đánh đổi gia đình đang có để được nổi tiếng như Harry Potter. Nhưng nó cũng ghen tị với sự nổi tiếng đó. Nếu nó đi đâu cũng được người ta chú ý như thằng Potter thì dám chắc là ba nó sẽ tự hào về nó lắm.

...

Trên chuyến tàu tốc hành Draco Malfoy nhìn thấy bốn đứa nhà Gryffindor. Chúng nó luôn đi chung với nhau, đứa nào cũng hớn ha hớn hở, thấy mà ghét.

Đáng ghét nhất là thằng Potter đầu thẹo, cộng thêm con nhỏ Catherine Evans kiêu kỳ và con nhỏ Hermione Granger mọt sách, thêm thằng Ron Weasley vừa đi chơi Ai Cập về nữa. Mới có được tí vàng mà đã vênh váo, làm như mình thằng đó là được đi Ai Cập không bằng. Nó cũng phải nói ba hè năm sau dẫn nó đi Ai Cập cho biết mới được.

Malfoy ngồi trong toa tàu của mình mà không ngừng nghĩ về nhóm của Harry Potter, nhất là khi hình ảnh của Catherine Evans cứ lởn vởn trong đầu nó. Con nhỏ đó đã cao hơn một chút thì phải, tóc cũng dài hơn, tới tận thắt lưng, mềm mại và tràn đầy sức sống, không biết chạm vào sẽ có cảm giác gì.

Draco Malfoy không cho phép bản thân nghĩ về Catherine Evans nữa, điều đó thật là sai trái. Cảm thấy chột dạ, nó quyết định đi tìm nhóm Potter và tỏ rõ thái độ là nó không ưa gì chúng.

Đúng như Malfoy nghĩ, không một ai trong bốn đứa tỏ ra vui vẻ khi thấy nó. Ánh mắt của Potter và Weasley thì tràn đầy sự thù địch, còn Granger thì lại tỏ ra xem thường. Con nhỏ đó là cái thá gì mà lại dám xem thường một Malfoy cơ chứ? Về phần Evans, con nhỏ này thậm chí còn chẳng có một tia cảm xúc gì khi nhìn thấy nó, như thể nó vô hình vậy.

Biết vậy không tới làm gì. Dù sao rời khỏi chỗ đó Malfoy cũng có thêm động lực để ghét nhóm Harry Potter hơn.

Về tới toa của mình nó thấy con nhỏ Pansy Parkinson chờ sẵn. Nó phải nói bao nhiêu lần nữa là không thích kiểu con gái chủ động một cách táo tợn như vậy. Đó là chưa kể mẹ nó nói mẹ không thích phụ nữ của gia đình Parkinson vì bọn họ luôn tự đề cao bản thân một cách quá đáng.

Vừa thấy Malfoy, Parkinson vội chạy tới đon đả hỏi thăm:

- Nghỉ hè vui không, anh Draco?

Malfoy nghiêng người né tránh cái khoác tay của Pansy Parkinson, trả lời một cách cộc lốc:

- Lần sau hãy gọi tao là Malfoy. Giờ tao đang bận, mời đi dùm.

Nói rồi nó đưa mắt ra hiệu cho hai tên đàn em là Crabbe và Goyle kéo Pansy Parkinson ra khỏi toa tàu.

Mới được yên tĩnh một lúc thì lại có chuyện xảy ra.

Đoàn tàu đang chạy ngon trớn thì bị dừng lại, có chuyện gì đó xảy ra ở những toa phía trước thì phải, Draco Malfoy nghe thấy có tiếng người la hét và tiếng hành lý va đập xuống sàn tàu. Nó sai hai thằng Crabbe và Goyle đi ra ngoài kiểm tra, năm phút đã trôi qua mà hai thằng kia vẫn không thấy về.

Draco Malfoy bực mình đứng dậy định đi tìm hai đứa ngu ngốc ấy nhưng vừa mở cửa toa tàu nó bị một cơn gió lạnh thấu xương, buốt đến tận óc đánh thốc vào người khiến nó đứng không vững, lảo đảo té ngã xuống ghế. Như một dòng thác giận dữ, những ký ức khủng khiếp đã khiến nó mất ngủ bao đêm lần lượt hiện lên: giọng nói giễu cợt của linh hồn tà ác kia, dòng chữ mang theo hương vị của cái chết, nụ cười ma quái trên gương mặt của chính nó. Tất cả những hình ảnh đó như những mũi tên nhọn hoắt cắm sâu vào tâm trí, khiến cho Malfoy đau đớn đến không thể thở nỗi. Ai đó làm ơn cứu nó với!

Một lúc sau cảm giác buốt giá đó qua đi, đầu óc của Malfoy cũng dần tỉnh táo, nó nhìn quanh, không có ai ở trong toa tàu, may quá.

Dư âm của cơn buốt giá đó vẫn còn đọng lại, Draco Malfoy phải mất một lúc mới đứng dậy nổi, nó chỉnh trang quần áo cho gọn gàng, ló đầu ra ngoài nhìn mấy toa tàu khác, khắp nơi đều hỗn loạn.

Sau một hồi tìm hiểu rốt cuộc nó cũng biết chuyện gì vừa xảy ra. Giám ngục Azkaban đã lên tàu để kiểm tra xem Sirius Black lẩn trốn trên đây hay không.

Thoạt nghe thì lý do này vô cùng chính đáng, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì thấy có điểm vô lý. Làm như lên được chuyến tàu này dễ dàng lắm. Nó đã thấy người soát vé nhìn kỹ từng gương mặt của tụi học sinh, mà người của Bộ thì cải trang làm phụ huynh đứng canh gác ở khắp nơi. Ba nó đã nói Bộ đang rất căng thẳng vì đã để sổng mất Black. Việc ông ta trốn ra khỏi ngục Azkaban chưa có tiền lệ và chính điều này đả kích rất lớn đến uy tín của Bộ Pháp thuật.

Mặc kệ thế nào, khi an toàn đặt chân đến trường Hogwarts nó sẽ lập tức viết một lá thư gửi về nhà để méc ba mẹ về việc Bộ cho phép giám ngục Azkaban đặt chân lên tàu. Ba mẹ từng nói với nó về lũ giám ngục này, chúng hút hết niềm vui của con người, gieo rắc nỗi sợ hãi, là một sinh vật nguy hiểm thuộc về phe Hắc ám.

Một lúc sau Malfoy thấy Crabbe và Goyle mặt mày xanh lè xanh lét chạy trở về, hai thằng này ngồi xuống thở hổn hển, Crabbe kéo tay nó nói:

- Đại ca, đoán xem lúc nãy em thấy thứ gì?

Malfoy tỏ ra khinh thường, hỏi:

- Mày thấy gì?

Crabbe làm ra vẻ sợ sệt nói:

- Hồi nãy đại ca sai tụi này đi kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra thì tụi này đụng phải bọn giám ngục Azkaban.

- Chuyện đó tao cũng biết. - Malfoy khinh bỉ đáp.

Goyle đẩy Crabbe ra, xích lại gần Malfoy, gương mặt núng nính những mỡ nở ra nụ cười lấy lòng:

- Giám ngục chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện này mới thú vị nè đại ca.

Malfoy không cảm thấy trên chuyến tàu này có chuyện gì đủ sức khiến nó quan tâm hơn chuyện bọn giám ngục, nó hỏi với vẻ thờ ơ:

- Chuyện gì?

Crabbe nói xen vào:

- Chuyện về thằng Potter và con bạn của nó.

Malfoy nghe vậy thì ngồi thẳng người dậy, cố tỏ ra nó không mấy hứng thú với chủ đề này, hỏi:

- Thằng Potter bị Black xử rồi hả?

Goyle xua tay, đáp:

- Làm gì có, nhưng nó bị tụi giám ngục hù ngất xỉu. Lúc đó em đứng ở gần toa tàu của tụi nó, tiếng thằng Potter la rõ to.

Crabbe cố gắng chứng minh sự tồn tại của mình bằng cách bổ sung thông tin quan trọng:

- Con nhỏ Evans còn tệ hơn Potter, nó vừa la hét vừa ôm đầu khóc nức nở. Lúc đèn sáng trở lại em thấy nó nằm co ro trên sàn nhà, hình như cũng bất tỉnh nhân sự giống thằng Potter.

Draco Malfoy nghe Crabbe nói xong thì nghi ngờ hỏi lại:

- Mày có chắc đó là con nhỏ Evans chứ không phải Granger?

Crabbe đáp với giọng chắc nịch:

- Là con Evans mà. Mái tóc đỏ nổi bật của nó thì ai mà nhầm lẫn được.

Draco Malfoy vờ như rất đắc ý trước thảm cảnh của kẻ thù, hỏi:

- Tụi nó ổn không?

Goyle đáp:

- Em không biết, ông thầy giáo trong toa đó đuổi bọn giám ngục đi rồi đóng cửa toa tàu lại nên không thấy gì nữa.

Draco Malfoy cố khống chế cơn kích động muốn chạy đi xem cảnh tượng thê thảm của Harry Potter. Bây giờ đến đó không có ích lợi gì. Ông thầy giáo ở trong toa tàu ấy có vẻ là người khó xơi.

Nó chống cằm nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy một màu đen thăm thẳm.

Malfoy cố ý đứng nán lại ở bậc thềm đá bước lên tiền sảnh, ánh mắt hướng về phía mấy chục chiếc xe không ngựa kéo đang đỗ.

- Đại ca đứng chờ ai vậy? - Crabbe tò mò hỏi.

Draco Malfoy cáu kỉnh đáp:

- Chờ ai kệ tao.

Ở phía xa, Catherine Evans đang tựa đầu vào vai của thằng Potter, mà thằng kia thì lại đang vòng tay qua vỗ về lên mái tóc của con nhỏ.

Vừa thấy cảnh đó trong lòng Draco Malfoy sôi trào lên một cảm giác giận dữ không thể diễn tả được. Mắc cái giống gì mà hai đứa đấy lại ngồi sát rạt vào nhau như thế cơ chứ?!

Không cần đắn đo suy nghĩ gì nhiều, lúc nhóm Harry Potter lại gần Draco Malfoy lập tức buông lời mỉa mai.

Nó bắt đầu từ thằng Potter, sau đó là tới thằng Weasley, nó cảm thấy hai thằng này nên bị giám ngục hù thêm vài trận cho bõ ghét. Nhưng khi vừa nhìn sang Evans, sắc mặt con nhỏ tái nhợt và trông con nhỏ thực sự giống như vừa trải qua một trận bệnh thập tử nhất sinh thì Malfoy lại cảm thấy không nỡ.

Vớ vẩn, mắc gì nó phải cảm thấy không nỡ.

Vậy là nó tiếp tục để cho cái miệng đi chơi xa, kết quả con nhỏ nóng tánh đó rút đũa phép tấn công nó. Đồ hung dữ!

Hên mà có ông thầy giáo mới giúp nó cản lại câu thần chú, đúng là hú hồn hú vía.

Malfoy quan sát kỹ người giáo viên mới, ông ta trông có vẻ xanh xao và bệnh tật, trên người còn có mùi gì đó, đúng rồi, chính là mùi của những kẻ cùng khổ. Làm sao ông ta trở thành giáo viên trong trường Hogwarts được vậy?

Ba nó nói những kẻ dưới đáy xã hội không đáng để quan tâm, cũng chẳng cần phải kính trọng họ làm gì, bởi vì họ sẽ không bao giờ đứng cùng hàng ngũ với những người cao quý như gia đình nó.

Ủa, nó có nhìn lộn không vậy? Ánh mắt con nhỏ Evans thay đổi hẳn khi ông thầy này xuất hiện, trở nên dịu dàng và đong đầy sự ngưỡng mộ. Đáng ghét!

Draco Malfoy bực mình trong lòng, vì thế khi nghe thầy giáo hỏi chuyện gì đang xảy ra nó cũng chẳng nể nang gì mà trả lời hơi hỗn. Kết quả là Evans một lần nữa rút đũa phép chĩa vào nó mà giở giọng đe dọa.

Evans hâm mộ ông thầy đó ư? Ông ta chỉ mới đuổi có vài tên giám ngục mà nó đã mê ông ta rồi sao?

Mặc kệ, nó quyết định rồi. Nó sẽ không để ý đến Catherine Evans nữa. Con nhỏ đó không xứng.

Draco Malfoy tức giận rời đi, trước khi đi không quên cho Evans một cái nhìn miệt thị. Đúng là mấy đứa xuất thân Muggle, gu thẩm mỹ kém đến thế là cùng. Cái người vừa già, vừa nghèo đó thì có gì mà hâm mộ. Người như ba nó mới đáng để hâm mộ. Ba nó luôn khiến người khác phải cúi đầu khuất phục, đi tới đâu cũng được tung hô chào đón. Đó mới là chuẩn mực của cái đẹp, cái tốt ở trên đời, cũng chính là mục tiêu mà nó đang phấn đấu để trở thành.

Tuy nói là sẽ không để ý tới Catherine Evans nhưng vào tiết học Chăm sóc sinh vật huyền bí Malfoy lại nhịn không được liếc mắt nhìn về phía con nhỏ và đám bạn của nhỏ. Bốn mắt chạm nhau, Malfoy có cảm giác Evans cũng đang chăm chú nhìn mình. Nó quay sang hỏi Crabbe:

- Trên mặt tao có dính gì không?

Crabbe quan sát thật kỹ, ngu ngơ trả lời:

- Không có. Sao vậy đại ca?

Malfoy yên tâm, không thèm đáp lại Crabbe.

Nhưng mà cũng lạ, sao ngài Hiệu trưởng lại để một ông chưa từng tốt nghiệp qua bất kỳ trường lớp nào làm giáo viên nhỉ? Lại còn bắt học trò phải mua một cuốn sách có hàm răng sắc nhọn thích cắn đớp lung tung. Nghĩ tới là thấy bất mãn rồi.

Điều khiến Malfoy bất mãn hơn chính là mấy đứa bên nhà Gryffindor lại biết cách sử dụng quyển sách. Tụi nó kiếm được bộn điểm cho nhà Gryffindor vì chuyện ấy. Chắc chắn là có ai đó đã dạy cho chúng biết điểm yếu của cuốn sách từ trước, Malfoy tin chắc như vậy.

Lũ Bằng Mã chẳng có gì thú vị. Draco Malfoy chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với bất kỳ con vật nào, nó chỉ có hứng thú với những món đồ tạo tác tinh xảo và có giá trị, đặc biệt là những thứ sáng lấp lánh.

Thằng Potter thật liều, mấy con Bằng Mã trông chẳng có vẻ gì là thân thiện, nhưng được cưỡi trên lưng chúng coi bộ cũng thú vị. Được rồi, con Bằng Mã tên Buckbeak kia sẽ là mục tiêu của nó.

Malfoy thấy Evans đi theo tò tò sau lưng mình như thể đang canh ăn trộm, con nhỏ này bị giám ngục hù cho khùng luôn rồi à? Con nhỏ hỏi nó có định làm gì ngu ngốc không, đương nhiên là không, nhưng sao nó phải trả lời chứ. Vậy là Malfoy làm bộ như nó sắp sửa làm chuyện ngu ngốc, nói:

- Nếu tao muốn làm gì thì mày nghĩ mày có thể ngăn cản được tao sao?

Evans không đáp, nhưng càng đi theo sát Malfoy hơn. Nó cảm thấy người đang định làm chuyện ngu ngốc chính là Evans chứ không phải nó. Đã tự nhủ trong lòng là không được chú ý đến con nhỏ này rồi, nhưng con nhỏ cứ gây sự khiến nó phải chú ý thì làm sao bây giờ?

Con Buckbeak đã đáp lại cái cúi chào của Malfoy, chứng tỏ nó đã thành công bước đầu trong việc tiếp cận con vật. Việc này đâu có khó khăn gì, thằng Potter làm được thì đương nhiên nó cũng phải làm được. Nó đắc ý nhìn Evans. Lũ to xác này coi bộ cũng biết điều.

Bàn tay của Malfoy vô thức vỗ vỗ lên mỏ con Bằng Mã. Nó cảm thấy đây là hành động hết sức bình thường, thể hiện sự hài lòng của nó với con vật. Nhưng Catherine Evans thì lại làm dữ lên, cho rằng nó làm vậy là bất lịch sự.

Malfoy biết tỏ ra bất lịch sự với một con Bằng Mã là việc làm ngu ngốc, có thể bị con vật xem như kẻ địch mà tấn công. Vậy là con nhỏ lo lắng cho nó sao?

Evans nắm cổ tay kéo nó ra xa con vật. Khoảnh khắc tay con nhỏ chạm vào tay nó, nó cảm thấy có một dòng điện chạy xẹt qua tay, lan khắp toàn thân.

Giống giấc mơ đó quá. Người nắm tay nó cùng nhau bỏ chạy có phải là Evans không?

Draco Malfoy cảm thấy tim đập nhanh một cách bất ngờ.

Không được, như thế này là sai trái.

- Mày lo lắng cho tao sao? Mày thích tao?

Malfoy giả vờ bản thân đang ở kèo trên, nhướng mày hỏi để đánh trống lảng việc trái tim đang đập rộn ràng bên trong lồng ngực.

- Mày đang nằm mơ à?

Evans không trả lời mà hỏi ngược lại nó. Thái độ này thì đúng là không giống thích nó, nhưng mà tay con nhỏ thì vẫn nắm chặt cổ tay nó không buông. Nó bắt đầu có chút đau rồi, không còn cảm giác vui vẻ như lúc ban đầu.

Đột nhiên Malfoy nghĩ đến một khả năng. Evans sợ nó phá hỏng tiết dạy của lão Hagrid. Nhóm bốn đứa bọn chúng thân thiết với lão ta từ hồi năm nhất tới giờ mà.

Hèn gì con nhỏ cứ canh chừng nó suốt, thì ra là đi theo đề phòng nó. Đáng ghét.

Đang bực mình thì thằng Harry Potter ở đâu chạy tới. Muốn biết chuyện gì đang xảy ra sao? Nó sẽ nói cho mà biết.

Malfoy muốn nhìn thấy biểu cảm của thằng Potter khi nghe tin nhỏ bạn thân tỏ tình với một Slytherin. Nhưng thằng Potter lại rất tin tưởng Evans, còn cho rằng nó mới là người thích con nhỏ đó.

Làm sao một Malfoy như nó có thể thích một đứa con gái xuất thân Muggle thấp kém như Evans được. Nó không hề thích!

Draco Malfoy thấy có người đang nhìn, lập tức bỏ đi. Nó không thích Catherine Evans. Nó không thể để cho ba thất vọng thêm một lần nào nữa.

Ấy vậy mà chẳng hiểu sao từ lúc đó đến cuối buổi học trong mắt Malfoy chỉ có mỗi Evans. Nụ cười của con nhỏ ấy cho nó cảm giác rất quen thuộc, khiến cho lòng nó bình yên đến lạ, như thể rất lâu, rất lâu trước đây từng có một người cười với nó như thế.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.