Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện về Draco Malfoy: Nước mắt của bạn

Tiểu thuyết gốc · 3377 chữ

Tin đồn Evans tỏ tình với nó lan nhanh như gió thổi. Malfoy không biết là ai đồn, nếu biết nó sẽ chặn đường ếm chục cái Bùa vặn mỏ cho chừa tội ăn nói bậy bạ.

Tối đó Malfoy bị Pansy Parkinson chặn đường truy hỏi. Nhưng việc gì nó phải trả lời con nhỏ này chứ. Nó nói:

- Chuyện của tao không liên quan đến mày. Tao không thích nó, cũng không thích mày.

Pansy Parkinson có vẻ hài lòng khi nghe nó nói không thích Evans, con nhỏ khoác lấy cánh tay của nó, giọng nũng nịu:

- Anh chỉ có thể thích em mà thôi.

Râu ria Merlin ơi, không đời nào! Nó chỉ muốn trở thành một Malfoy hoàn hảo trong mắt ba nó, không muốn thích ai hết.

Malfoy phát hiện ra trêu chọc Evans rất là vui. Nó cứ trông mãi đến tiết Độc dược và Chăm sóc sinh vật huyền bí để được gặp con nhỏ. Mỗi cái nhăn mặt, nhíu mày của Evans đều khiến nó vui vẻ cả ngày.

Pansy Parkinson đe dọa sẽ gửi thư cú mách lẻo với ba nó về chuyện nó giao du với tầng lớp thấp kém như Evans. Điều này khiến Malfoy càng thêm không ưa Parkinson, nhưng hành động ấy cũng đã nhắc nhở nó rằng việc nó đang làm là sai trái.

Không biết là may mắn hay đáng buồn, giữa lúc Malfoy dự định yêu cầu Evans cách xa mình thì con nhỏ đó đã tự động giãn ra, tệ hơn nữa là ngó lơ nó luôn rồi.

Có Pansy Parkinson kè kè ở bên cạnh, Malfoy không thể làm gì khác hơn ngoài tập trung vô việc học. Những lúc vô tình bắt gặp Evans cười đùa với các bạn, nó cảm thấy ghen tị vô cùng. Tại sao nó không có những đứa bạn như thế?

Ba nói nó không cần bạn bè, nó chưa bao giờ hoài nghi lời ba nói. Nhưng sâu tận dưới đáy lòng nó cũng muốn có bạn. Nó từng muốn làm bạn với Potter, vì nó nghĩ thằng đấy mới xứng đứng bên cạnh nó, mà cũng chỉ có nó mới xứng đáng làm bạn với Potter. Nhưng nó bị từ chối, lời từ chối đó không khác gì cái tát vả vào mặt nó. Không làm bạn được vậy thì làm kẻ thù đi.

Giờ Độc dược của tuần thứ tư sau khi khai giảng thầy Snape xếp Catherine Evans qua ngồi kế Malfoy. Nó không hiểu ý đồ của chủ nhiệm Nhà khi làm như vậy. Nó phải nghĩ xem nên trêu chọc con nhỏ như thế nào để Parkinson không gửi thư cú méc ba mẹ nó.

Malfoy phát hiện ra Evans rất giỏi và khéo tay. Con nhỏ sơ chế nguyên liệu đâu ra đó, sắp xếp ngăn nắp trên khay theo thứ tự sẽ bỏ vào vạc.

Gương mặt của Evans lúc chăm chú làm việc trông thật đẹp, đặc biệt là góc nghiêng, nó có thể thấy được cặp mi dài và cong của con nhỏ cử động theo từng cái chớp mắt.

Nó quyết định rồi, nó sẽ để Evans làm hết mọi thứ trong giờ Độc dược. Như vậy nó sẽ rảnh tay mà trêu chọc con nhỏ.

Không vui chút nào, Evans lại ngó lơ nó rồi. Nhỏ xem nó như không khí, không đoái hoài hay quan tâm đến nó, dù nó có liên tục khích bác hay châm chọc.

Nó phải làm sao đây?

Ngày đầu tiên đi chơi ở làng Hogsmeade trong năm không có Potter và Evans. Hai đứa đó không được phụ huynh cho phép ư? Potter thì có thể hiểu, còn Evans thì sao? Nhỏ không được ba mẹ đồng ý hay muốn ở lại với thằng Potter?

Cái ý nghĩ Evans ở lại trường là vì Potter khiến Malfoy thấy khó chịu.

Chuyến đi chơi không hề vui như nó nghĩ.

Sirius Black đã đột nhập vô bên trong tòa lâu đài và suýt thì vào được phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

Ông ta làm sao mà hay vậy? Ông ta có cách để vượt qua được lũ giám ngục sao? Nhưng ông ta không có đũa phép, ông ta xua đuổi mấy tên đó bằng cách nào?

Malfoy không có thời gian để nghĩ nhiều về chuyện đó, nó phải tập luyện Quidditch để còn thi đấu thật tốt với nhà Gryffindor.

….

Evans hại nó rồi. Tập vở môn Độc dược của nó sao lại trắng trơn thế này? Nó kiểm tra cây viết lông ngỗng đã mượn từ Evans. Vừa ếm thần chú hiện hình cây viết liền trở về nguyên trạng. Đây là viết lông ngỗng chơi khăm ở tiệm Giỡn của Zonko mà.

Malfoy không có thời gian để chép lại bài vở, nhưng nó có hai thằng đệ tử để sai bảo. Vậy là mấy ngày sau đó Crabbe và Goyle chép bài cho nó mệt nghỉ. Để trả ơn, nó đã mua cho chúng rất nhiều đồ ăn vặt.

Còn một tuần là tới ngày thi đấu Quidditch với nhà Gryffindor, Draco Malfoy không muốn gặp thất bại trong trận ra quân này nên đã yêu cầu đội trưởng tăng thời gian luyện lập. Nó nhất định phải thắng trận này.

Malfoy không biết tại sao giám ngục lại có mặt ở gần sân Quidditch. Đáng lẽ bọn chúng chỉ được phép canh gác ở bên ngoài trường.

Nó mãi đuổi theo trái Snitch, bay khá cao, đột nhiên không gian chung quanh nó như muốn đóng băng, nó lại nhìn thấy những hình ảnh kinh hãi kia.

Malfoy tỉnh lại trong bệnh thất, cả người bị bó cứng. Anh Flint bảo rằng nó bị ngã ra khỏi chổi và té từ độ cao mười mấy thước, rớt thẳng xuống đất. May mà lúc đó bà Hooch cũng có mặt nên nó nhanh chóng được đưa đi bệnh thất.

Nó hỏi anh Flint:

- Anh có thấy chúng không?

Flint không hiểu, hỏi lại:

- Chúng nào?

Malfoy hơi bực mình, nóng nảy nói:

- Bọn chúng, lũ giám ngục ấy.

Flint nhíu mày, đáp:

- Không biết, anh không cảm thấy có gì khác thường cả.

Malfoy không hỏi thêm gì nữa, nó nhìn mọi người, lại nhìn sang con Pansy Parkinson đang khóc bù lu bù loa, nó nói với anh Flint:

- Chuyện này đừng nói cho ba em biết. Hãy chuyển lời tới thầy Snape giúp em.

Flint nhún vai, cậu chủ nhỏ nhà Malfoy nói sao thì chính là như vậy.

Malfoy muốn nghỉ ngơi, nó yêu cầu tất cả hãy ra ngoài để cho nó được yên tĩnh. Bà Pomfrey đương nhiên không nể mặt bất cứ ai, huống hồ lũ học sinh. Nghe bệnh nhân của mình nói thế bà liền lập tức đuổi người.

Có lẽ do tác dụng của thuốc, vừa nhắm mắt lại Malfoy liền nằm mơ. Nó mơ thấy ba nói thất vọng về nó, dù nó đã nỗ lực rất nhiều. Ba bỏ nó ở lại một mình, thế vào chỗ của ba là lũ giám ngục gớm ghiếc. Chúng hút hết ánh sáng, chỉ để lại cho nó cảm giác lạnh lẽo và sự tăm tối.

Một giấc mơ khủng khiếp.

Malfoy bị một cỗ mùi hương thơm ngát như cánh đồng hoa kéo ra khỏi cơn mộng mị. Nó mở mắt và đối diện với nó chính là khuôn mặt phóng đại của Evans. Con nhỏ đang cúi sát xuống mặt nó, mùi thơm trên người con nhỏ khiến nó ngất ngây.

Evans đang định làm gì vậy? Thấy nó mở mắt trông con nhỏ có vẻ chột dạ, còn tính chạy trốn nữa kìa. Tay nhỏ ấy va phải cạnh bàn, chắc là đau lắm, nó có nên hỏi thăm không?

Nhưng lỡ con nhỏ đến đây với mục đích không tốt thì sao. Chắc là định tới do thám tình hình của nó rồi về mách lẻo với thằng Potter đây mà. Đã vậy nó sẽ không cho Evans được toại nguyện, nói thêm vài câu châm chọc để con nhỏ tức chết luôn.

Evans không tức giận, con nhỏ nở nụ cười mát lạnh như nước mùa thu mà mỉa mai nó.

Trong lòng đang khó chịu, người trước mặt thì lại không nói ra được một lời tốt lành nào, Malfoy tự hỏi tại sao Evans đối xử với nó như vậy? Bộ nó thật sự đáng ghét lắm sao?

Con nhỏ ném cho nó một thanh sô-cô-la rồi bỏ đi.

Ý gì đây? Malfoy suy nghĩ mãi mà không ra.

Nó không ăn thanh sô-cô-la đó, nó cất kỹ trong hộp, chiếc hộp này có thể giữ mọi thứ tươi mới như ban đầu. Nó sẽ không tùy tiện ăn đồ của đám học sinh nhà Gryffindor, nhưng nó cũng không muốn cứ thế mà vứt đi.

Malfoy cảm thấy nó không đủ tự tin để trèo lên chổi vào lúc này, thế là nó quyết định lấy cớ tay chân còn đau mà từ chối thi đấu.

Thật tức cười, nhà Gryffindor có vẻ hoảng vì bị đổi đối thủ vào phút chót. Nó hy vọng nhà Hufflepuff sẽ hạ đo ván nhà Gryffindor trong trận đấu tới. Tầm thủ mới nhà Hufflepuff bay cũng khá tốt.

Ông thầy dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám có vẻ bị bệnh không nhẹ, Malfoy để ý cứ cách vài tuần ổng lại nghỉ dạy một bữa, cả người xanh xao phờ phạc, hai mắt trũng sâu.

Bài học đầu tiên về Ông Kẹ nó không thực hành vì nó không muốn cho người khác thấy nỗi sợ của nó. Hầu hết những đứa thuộc nhà Slytherin đều né tránh Ông Kẹ khiến cho tiết học nhàm chán và khó xử vô cùng.

Người ta nói thầy Lupin dạy hay nhưng nó không thích người giáo viên này chút nào. Ông ta cho nó cảm giác nguy hiểm. Phơi bày điểm yếu của bản thân ở chốn công cộng chẳng khác gì tự tay trao cho kẻ thù con dao dùng để sát hại mình.

Vậy mà con Evans thì chẳng thèm che giấu sự ngưỡng mộ đối với ông ta. Thật chướng mắt.

….

Trận đấu Quidditch giữa hai nhà Gryffindor và Hufflepuff diễn ra trong một ngày mưa gió bão bùng.

Malfoy ngồi ở khán đài đối diện, bị mưa làm cho ướt hết mình mẩy, lạnh không thể tả. Nó mất hết hứng thú chờ xem thằng Potter bại trận như thế nào, quyết định đứng dậy đi về phòng sinh hoạt chung thay quần áo.

Lúc đi ngang qua khu vực khán đài của nhà Gryffindor đang ngồi thì chợt cảm giác ớn lạnh lại ùa về, là cái lạnh lẽo như muốn đóng băng mọi thứ ấy.

Malfoy tăng tốc, nó không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.

Bất chợt nó nghe một tiếng bịch, có người vừa rơi từ trên cao xuống. Nó quay người lại nhìn cho kỹ thì thấy đó chính là Evans. Con nhỏ đã bất tỉnh nhân sự.

Malfoy nhìn quanh, không thấy ai, nó do dự nhìn Evans, có vẻ con nhỏ cần đi bệnh thất. Nó thử gọi Evans dậy nhưng con nhỏ không đáp lại, nằm đơ ra như xác chết.

Cảm giác sợ hãi lại ập tới, từng hình ảnh lại nối tiếp hiện lên. Malfoy sợ đến điếng người. Nó không thể ở lại đây lâu. Nó dùng đũa phép nâng Evans bay lên cao, di chuyển con nhỏ chạy trốn khỏi nơi quái quỷ đó.

Chạy ra xa khỏi sân Quidditch cảm giác lạnh lẽo của cái chết cũng nhạt dần. Malfoy thở phào nhẹ nhõm. Nó nhìn đám học sinh đang lũ lượt kéo về phía này liền để Evans nằm xuống ngay bậc tam cấp ở tiền sảnh, sau đó xem như không có chuyện gì mà bỏ đi.

Harry Potter bị bọn giám ngục hù cho té ra khỏi chổi, cây Nimbus 2000 cũng đi đời nhà ma.

Malfoy biết tin này thì không tài nào cười nổi, bởi vì nó hiểu cảm giác tuyệt vọng khi giám ngục lại gần. Có lẽ Evans cũng bị giám ngục làm cho ngất xỉu. Con nhỏ đó đã trải qua nỗi đau đớn gì được nhỉ? Với Potter thì đó có lẽ là nỗi đau mất ba mất mẹ. Với nó thì đó là nỗi xấu hổ, nhục nhã và thất vọng với chính bản thân. Với Evans là gì? Thứ gì có thể đánh bại được một đứa con gái mạnh mẽ như Evans?

Nó đảo quanh bệnh thất mấy lần nhưng đều không có cơ hội để vào xem Evans thế nào vì bên cạnh con nhỏ luôn có ít nhất một trong ba đứa Potter, Weasley hoặc Granger.

Con nhỏ đã nằm ở đó gần một tuần mà chưa tỉnh lại. Vắng Evans mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, nhưng sao nó lại thấy thiếu thiếu gì đó, cũng không có cảm giác vui vẻ khi chọc ngoáy nhóm Potter như mọi khi.

Evans đã tỉnh rồi. Con nhỏ khỏe mạnh và vẫn đáng ghét như xưa, nhưng có lẽ con nhỏ đang gặp một chút rắc rối.

Dường như Pansy Parkinson đã thấy gì đó vào cái hôm nó đem Evans từ sân Quidditch vô tiền sảnh, con nhỏ ấy đang điên cuồng ám hại Evans.

Nhưng Evans là ai cơ chứ, những trò của Parkinson như trò con nít, chẳng thể làm lung lay thậm chí là một sợi tóc của Evans.

Nhưng nó không thể để Parkinson ăn hiếp người của nó như vậy. Ủa, có gì đó sai sai. Evans không phải người của nó! Evans là đối thủ của nó. Càng sai! Đối thủ của nó là Harry Potter.

Evans là người mà chỉ có nó mới được phép động vào. Malfoy hài lòng với suy nghĩ này của mình. Nó viết một lá thư cú gửi cho mẹ với nội dung như sau:

“Mẹ thân yêu của con,

Dạo gần đây con gái của nhà Parkinson là Pansy Parkinson gây ra không ít rắc rối khiến con rất khó chịu. Con bé ấy muốn kiểm soát con trong khi con với nó chưa là gì của nhau. Con chỉ muốn tập trung vào chuyện học tập để trở thành một Slytherin chân chính, một Malfoy hoàn hảo.

Nay con viết thư này mong mẹ tìm cách nào đó để gia đình Parkinson giáo dục lại con gái của nhà họ.

Gửi ngàn cái ôm đến mẹ và ba.

Con trai của mẹ,

Draco Malfoy.

Tái bút: Pansy Parkinson cho rằng con thích một đứa bên nhà Gryffindor nhưng con xin cam đoan con rất ghét đứa ấy, con chỉ đang tìm cách để gây khó dễ cho nó và đám bạn của nó, trong đó có thằng Harry Potter. Nhờ ơn của Parkinson, kế hoạch của con đã thất bại. Mẹ hãy nói với ba rằng con sẽ cố gắng hơn vào lần sau, nếu không có Pansy Parkinson cản đường, chắc chắn con sẽ thành công."

Malfoy đọc đi đọc lại lá thư, không thấy sơ hở gì nó mới cột vào chân cú gửi đi. Hy vọng ba mẹ nó sẽ giúp nó giải quyết con nhỏ Parkinson khó ưa đó.

Mẹ nó trả lời lại rất nhanh, bức thư ngắn gọn nhưng lại mang ý tứ cảnh cáo sắc bén:

"Cục cưng yêu dấu của mẹ, con có chắc là con không hề ưa thích gì con bé tóc đỏ đó?

Mẹ cấm tuyệt đối nhé!

Mẹ sẽ không nói với ba con về chuyện này, nhưng con hãy nhớ con là một Slytherin, và là một Malfoy - người sẽ kế thừa ba con, gánh vác cả gia tộc trên vai."

Malfoy đọc xong thư của mẹ thì thấy chột dạ, có phải mẹ nó đã biết chuyện gì rồi không? Nó lập tức gửi đi một lá thư khác chỉ để cam đoan nó rất ghét Evans và đám bạn của Harry Potter.

Một khoảng thời gian sau đó Pansy Parkinson không còn kè kè theo sát nó nữa, cũng thôi tìm cách ám hại Evans.

Draco Malfoy không biết có phải do mẹ đã giúp nó xử lý hay do Evans quá khó đối phó khiến Parkinson chùn bước, tóm lại là nó đã được yên ổn.

Lần sau nó sẽ tự tìm cách xử lý và không nhờ tới mẹ nữa.

Chuyện Evans bị thầy Snape cấm túc là chuyện như cơm bữa nhưng không hiểu sao Malfoy có cảm giác con nhỏ đang cố ý. Evans đâu có tệ lắm trong môn này, nhưng hễ tới tiết là con nhỏ lại làm đổ bể tùm lum khiến thầy Snape rất tức giận.

Vài tuần sau đó Malfoy nhận ra thầy Snape dường như đoán được ý đồ của Evans, thầy không cấm túc con nhỏ nữa mà thẳng tay trừ điểm nhà Gryffindor mỗi khi nhỏ ấy làm sai điều gì.

Bữa đó Malfoy như thường lệ châm chọc Evans vài câu:

- Mày có biết làm không vậy? Thầy Snape đã bảo là cắt đều thành những lát mỏng như cánh gián, miếng này mày mình xem có mỏng như cánh gián không?

Vừa nói Malfoy vừa dùng ngón trỏ búng búng mấy cái rễ cây đã được sắp xếp gọn gàng trên khay của Catherine Evans. Nó lại đảo sang mớ răng nanh của rắn đã được mài nhuyễn đựng trong một đĩa nhỏ, nói:

- Mày mài kiểu gì mà tao thấy còn lợn cợn vậy? Phải mài nhuyễn thành bột mịn thì mới dùng được, cái mớ này của mày đem vứt đi là vừa.

Malfoy thề là nó không cố ý, nhưng chẳng hiểu sao nó lại vung tay quá đà, cái đĩa lật úp trên khay, bột nanh rắn bay lẫn sang mớ nguyên liệu khác. Vẻ mặt của Evans cũng không còn bình thản như ban nãy nữa.

Đúng lúc này thì thầy Snape đi tới, con nhỏ bị mắng một trận, còn nhà Gryffindor thì bị trừ năm mươi điểm.

Malfoy ước gì thầy Snape phạt nó, như thế nó sẽ đỡ áy náy hơn. Nhưng thầy Snape chỉ liếc nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu rồi bỏ đi.

Nó nhìn sang Evans, con nhỏ im lặng ngước mặt nhìn lên trần nhà, chớp mắt liên tục, sau đó thản nhiên soạn ra một phần nguyên liệu mới để làm lại từ đầu.

Chắc là không sao đâu ha? Dù sao Evans cũng thường xuyên bị thầy Snape la mắng mà.

Nhưng Malfoy đã vui mừng quá sớm. Evans cầm cái rễ cây cà gai cả buổi nhưng hai bàn tay chẳng hề nhúc nhích. Chợt nó giật mình, hai hàng nước mắt đang thi nhau lăn dài trên má Evans. Con nhỏ lau đi rất nhanh, nhưng nó không nhìn nhầm.

Evans đang khóc sao? Nó chưa từng thấy con nhỏ ấy khóc bao giờ. Con nhỏ ấy mạnh mẽ và hung dữ gần chết, một đứa như vậy sẽ khóc sao?

Malfoy trở nên lúng túng. Nó không biết nên làm gì. Có phải nguyên nhân là do nó không? Nó không cố ý làm vậy mà. Nó chỉ muốn nhìn thấy Catherine Evans tức giận chứ không muốn nhìn con nhỏ khóc đâu.

Malfoy giật cái rễ và con dao trên tay Evans, để che giấu cho sự hối hận của mình, nó không quên kèm theo một câu mỉa mai. Quả nhiên cách này vậy mà có tác dụng, Evans không khóc nữa, con nhỏ im lặng ngồi nhìn nó sơ chế nguyên liệu.

Thì ra còn có thể làm như vậy để khiến ánh mắt ấy hướng về phía mình. Đáy lòng Malfoy trở nên vui vẻ.

Món thuốc của nó không tốt lắm, thầy Snape lấy cớ Evans không giúp nó mà trừ nhà Gryffindor thêm năm mươi điểm.

Evans cũng vì thế không thèm nhìn mặt nó nữa.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.