Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những ngày cuối cùng của năm học

Tiểu thuyết gốc · 3428 chữ

Hai ngày sau chân Ron lành hẳn, chú Sirius đã đền cho nó một con cú xinh xắn lấp vào chỗ trống của con Scabbers. Thằng bé vui lắm, cười suốt ngày, vì cuối cùng cũng có một con cú khỏe mạnh để đưa thư.

Khi thầy Snape khỏe lại và rời khỏi bệnh thất, việc đầu tiên thầy làm là đi gặp cụ Dumbledore và đề nghị đuổi học bốn đứa nhỏ nhà Gryffindor vì đã tấn công giáo viên của mình. Lúc đó Catherine cũng có mặt, thầy Snape xông vào văn phòng Hiệu trưởng và vô cùng tức giận khi thấy Catherine đang ngồi vắt vẻo trên ghế uống trà với cụ Dumbledore. Thầy Snape nói:

- Thật trùng hợp, trò Evans cũng có mặt ở đây. Vậy để tôi nói rõ luôn nhé ngài Hiệu trưởng, trò Evans cùng ba người bạn thân thiết của mình đã tấn công một thầy giáo khiến người giáo viên ấy nằm bệnh thất ba ngày. Thiết nghĩ phải có sự trừng phạt thích đáng cho hành vi nghiêm trọng này để làm gương mà răn đe học sinh toàn trường.

Cụ Dumbledore cười híp mắt bảo thầy Snape hãy bình tĩnh mà ngồi xuống uống một tách trà. Catherine thấy vậy liền nhanh chóng đứng dậy chạy ra sau lưng cụ Dumbledore. Hành động đó của nó khiến thầy Snape càng thêm giận dữ, bàn tay siết chặt quai của tách trà đến độ Catherine sợ cả tách trà sẽ vỡ toang lúc nào không hay. Nó vội nói:

- Nếu thầy muốn thì cứ đuổi học con, vì con mới là người thật sự tước được đũa phép của thầy.

Cụ Dumbledore mỉm cười, từ tốn nói:

- Sẽ không có ai bị đuổi, Catherine à. Hành động của các con đã cứu được mạng sống của một người, dù đó không phải là người tốt lành gì cho cam, và mang một người khác ra khỏi bóng tối sâu thẳm. Thầy nghĩ là thầy Snape của các con sẽ rất vui lòng khi được góp một chút công sức vào sự việc lần này, phải vậy không anh Severus?

Thầy Snape nghe cụ Dumbledore nói như vậy thì giận đến nghiến răng. Catherine có cảm tưởng nếu cụ Dumbledore mà nói nhiều thêm mấy lời thì cái tách trà trong tay thầy sẽ lập tức nổ tung, nó vội lên tiếng xoa dịu cơn giận của thầy:

- Con thay mặt các bạn xin lỗi thầy vì hành động nóng vội đó. Mong thầy bỏ qua cho tụi con lần này, con hứa không tái phạm.

Thầy Snape nhìn gương mặt hối lỗi của Catherine vài giây rồi tức giận phất vạt áo chùng đứng lên bỏ đi.

- Tôi giao chuyện này cho ngài Hiệu trưởng xử lý vậy. Chào ngài.

Catherine nhìn theo bóng lưng của thầy Snape biến mất sau cánh cửa, nó ngập ngừng hỏi cụ Dumbledore:

- Vậy là tụi con được tha, phải không ạ?

Cụ Dumbledore cười một cách nhẹ nhàng:

- Ta nghĩ là vậy.

Catherine rụt rè hỏi:

- Hôm nay thầy gọi con đến đây là có chuyện gì ạ?

Cụ Dumbledore nhìn Catherine, cặp mắt sáng ngời phía sau chiếc kính hình nửa vầng trăng của cụ ánh lên một tia cảm xúc khác thường khó nhận ra được, cụ nói đầy ẩn ý:

- Một khi con đã thay đổi kết cục của một người thì kết cục của chính con cũng sẽ thay đổi.

Catherine có thể hiểu mang máng ý của cụ Dumbledore, nó toan lên tiếng thì cụ lại nói:

- Ta đã nói điều này với Harry và ta nghĩ ta cũng nên nói với con. Khi một phù thủy cứu mạng của một phù thủy khác, giữa họ sẽ hình thành một mối quan hệ ân nghĩa nào đó, dù đấy có là người mà con cực kỳ ghét đi chăng nữa.

Catherine gãi đầu nhìn cụ Dumbledore, lần này thì nó chẳng hiểu cụ muốn ám chỉ điều gì. Cụ mỉm cười nhìn nó, nói:

- Thật khó tin nhưng ta phải nói rằng điều đó đang xảy ra ở con. Hãy cảm nhận nó bằng trái tim, chứ không phải lý trí.

Catherine rời khỏi văn phòng Hiệu trưởng vài phút sau đó, tâm trạng rối bời. Nhưng nó nhanh chóng gạt mấy lời cụ Dumbledore vừa nói ra sau đầu và quyết định chạy đi tìm các bạn để thông báo tin vui không bị đuổi học. Đi được giữa đường nó lại đổi ý mà rẽ sang hành lang dẫn tới văn phòng thầy Lupin. Bước vào bên trong, nó thấy thầy đã đóng gói xong hành lý của mình và đang ngồi bên chiếc bàn giấy trống không như đang chờ ai đó. Vừa thấy nó, thầy nói ngay:

- Ngồi đi con, thầy chờ con nãy giờ.

Catherine hỏi bằng một giọng nghẹn ngào như sắp khóc:

- Thầy phải đi rồi sao?

Thầy Lupin mỉm cười:

- Hồi nãy Hermione cũng hỏi thầy y hệt vậy. Ừ thì, thầy phải đi rồi. Thật ra lúc bắt đầu nhận công việc này thầy không nghĩ là sẽ ở lại đây lâu.

- Nhưng mà mọi chuyện vẫn đang rất tốt, sao thầy phải đi? - Catherine hỏi.

Thầy Lupin lắc đầu, cười buồn:

- Bởi vì thầy đã phạm một sai lầm. Thầy đã quên bén cử thuốc của mình, nếu không có con và ngài Hiệu trưởng thì không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra. Thầy rất cảm ơn con vì điều đó.

Catherine cố nén không cho nước mắt chảy ra, nó hỏi:

- Thầy định sau này sẽ ở đâu? Con sẽ gửi thuốc cho thầy hàng tháng, con nghĩ là con sắp tìm ra được nguyên nhân vì sao thuốc của con không ổn định rồi.

Thầy Lupin nói:

- Không cần đâu. Thầy có thể tự lo liệu cho bản thân mình, bao nhiêu năm nay thầy luôn sống như thế. Nhưng con khiến thầy ngạc nhiên đấy. Thầy chưa thấy một học sinh năm ba nào chế tạo thành công thuốc Kháng sói. Ngay cả những Dược sư tài ba cũng không có mấy người tự tin rằng họ có thể làm được. Thứ thuốc này phức tạp và vô cùng đắt đỏ.

Catherine ngượng ngùng đáp:

- Món thuốc đó không thành công như con mong đợi. Hồi năm ngoái Hermione đã chế thành công thuốc Đa dịch ngay lần đầu tiên. Đó mới là tài giỏi.

Thầy Lupin mỉm cười hiền từ:

- Thầy Snape hẳn sẽ tự hào về hai con lắm.

- Con cũng không biết nữa. - Catherine ủ rũ đáp.

Nó cảm thấy nếu thầy Snape biết nó đã không dưới một lần trộm nguyên liệu độc dược trong kho của thầy thì chắc chắn thầy sẽ đề nghị đuổi học nó, làm gì có chuyện thầy sẽ tự hào về nó.

Thầy Lupin nhìn đồng hồ rồi nói:

- Thôi nhé, đến lúc ta phải đi rồi. Con không cần phải tiễn ta đâu.

Catherine đặt vào trong lòng bàn tay của thầy Lupin cuốn sổ tay mà nói một cách chân thành:

- Bên trong ghi rõ cách thức liên lạc với con khi con nghỉ hè. Thầy đừng nghĩ thầy chỉ có một mình nữa. Thầy còn có chú Sirius, còn có tụi con. Dù thầy có hoá sói khi không dùng thuốc thì con vẫn không sợ thầy, bởi vì con đủ mạnh để tự bảo vệ mình khỏi bị cắn.

Thầy Lupin nhìn sâu vào bên trong đôi mắt của Catherine, thầy nói:

- Con rất khác so với các bạn của mình.

Catherine im lặng không nói gì. Thầy Lupin cất cuốn sổ tay vào trong túi rồi đứng dậy, khi thầy sắp bước ra khỏi văn phòng thì Catherine chợt lên tiếng:

- Thầy có sợ con không? Vì con biết quá nhiều thứ mà một học trò không nên biết.

Thầy Lupin đứng sững người mấy giây rồi đáp:

- Không, Catherine à. Nhưng con hãy cẩn thận về những gì con tìm hiểu. Tạm biệt con.

Catherine lấy vạt áo lau nước mắt, ngồi thẫn thờ nhìn cái bàn trống trơn trước mặt.

Lúc Catherine trở về phòng sinh hoạt chung thì trời cũng đã tối. Nó cứ ngồi mãi như thế trong văn phòng trống không của thầy Lupin mà suy nghĩ về rất nhiều điều.

Thấy Catherine, Harry quan tâm hỏi:

- Bồ không sao chứ?

Catherine lắc đầu, mặt buồn rười rượi. Harry an ủi:

- Thầy nói thầy sẽ còn gặp lại chúng ta mà. Bồ đừng buồn nữa. Mình mới là người phải buồn đây.

Catherine hỏi:

- Sao vậy?

Harry đáp:

- Mình mới nói chuyện với cụ Dumbledore xong.

Và rồi Harry kể cho Catherine nghe về việc cụ Dumbledore yêu cầu nó phải ở lại nhà dì dượng ít nhất một tháng rồi mới được đi chỗ khác.

- Mình đã hỏi nguyên do nhưng cụ Dumbledore không trả lời. - Harry tỏ khó chịu lắm, thậm chí còn có hơi tức giận.

Hermione ở bên cạnh nhịn không được mà nói xen vào:

- Cụ Dumbledore làm gì cũng có nguyên do hết. Bồ không nên quá để ý đến chuyện ở đâu, chung quy bây giờ đã có chú Sirius, chú ấy sẽ không bỏ bồ bơ vơ một mình.

Nghe nhắc đến chú Sirius, sắc mặt Harry trở nên tươi tắn hơn một chút.

Catherine hỏi:

- Bồ đã nói chuyện này với chú Sirius chưa?

Harry đáp:

- Rồi. Chú bảo mình nên nghe lời cụ Dumbledore, và nhà chú thì bỏ bê lâu quá nên cũng mất nhiều thời gian để dọn dẹp. Chú ấy nói sẽ cho mình một sự bất ngờ.

Ron hồ hởi:

- Tụi mình có được đến thăm nhà chú Sirius không nhỉ? Và tiện thể thăm Harry luôn mà không cần phải thông qua dì dượng của bồ ấy. Mùa hè này là mùa cúp Quidditch thế giới, tụi mình có thể cùng nhau đi xem. Ba mình luôn được phát vé trong những vụ như thế này.

Harry nghe Ron hỏi vậy thì cũng có chút chờ mong, nó nói:

- Mình sẽ hỏi chú. Thiệt tình, chưa bao giờ mình trông tới nghỉ hè như bây giờ.

Thế là bốn đứa xúm lại bàn tán về những gì sẽ làm trong hè này cho tới tận khuya, trong lúc nói chuyện, Catherine cũng đã giải đáp toàn bộ thắc mắc của các bạn về việc nó biết nhiều chuyện liên quan đến phe cánh Hắc ám cũng như tại sao lại có sẵn thuốc Kháng sói trong người.

Catherine đã phải tự vấn lương tâm rất lâu khi quyết định nói dối nhiều chuyện. Nó cảm thấy mình như một kẻ dối trá không hơn không kém, nhưng nó không còn cách nào khác, nó không muốn bất kỳ ai biết bí mật của mình. Nó nói:

- Sau sự kiện Phòng chứa bí mật, mình đã quyết định gọi thẳng tên Voldemort. Hắn đã tự hào về cái tên không ai dám nhắc đến thì mình sẽ khiến hắn thất vọng bằng cách gọi thẳng ra. Không những thế, mình đã ghi nhớ nằm lòng tên cúng cơm của hắn để gọi nếu có dịp gặp - Tom Marvolo Riddle.

Catherine nói với các bạn rằng nó đã tìm kiếm tư liệu về Voldemort và tội ác của hắn cũng như chuyện các Tử thần Thực tử đã làm ở trong sách báo, và thông qua những câu chuyện kể mà nó lân la dò hỏi trong lúc trọ ở quán Cái Vạc Lủng, nhờ đó nó biết mỗi Tử thần Thực tử trong vòng thân cận của Voldemort đều sẽ có Dấu hiệu Hắc ám trên cánh tay trái.

Về phần thuốc Kháng sói, nó bảo rằng nó biết được thầy Lupin là người sói cũng sau tiết dạy thay của thầy Snape, và nó tha thiết muốn được làm gì đó cho thầy nên đã tìm hiểu và phát hiện ra thứ thầy Lupin luôn uống suốt một tuần lễ trước ngày trăng tròn chính là thuốc Kháng sói - một phát minh vĩ đại của Damocles Belby có công dụng kìm hãm sự hung hãn của người sói và giúp họ giữ lại lý trí con người khi biến hình vào đêm trăng tròn.

Khúc sau thì không cần nói dối làm gì, vì nó thật sự đã tốn rất nhiều công sức để tổng hợp công thức và nỗ lực không ngừng nghỉ mấy tháng trời mới điều chế thành công một lần duy nhất. Việc đó ngay cả Hermione cũng biết và nó đã nhờ cô bạn giữ bí mật cho mình đến khi hoàn thành.

Catherine chỉ giấu Hermione về địa điểm chế thuốc, còn Hermione thì luôn đinh ninh đó là nhà vệ sinh bỏ không ở tầng hai nên không hỏi làm gì. Cũng may năm học này Hermione luôn bận rộn với việc học cho nên chưa bao giờ có ý định đi đến khu nhà vệ sinh đó để tìm hiểu về món thuốc mà Catherine đang mày mò bào chế.

Catherine giải thích:

- Sau vô số lần thất bại thì cuối cùng mình cũng thành công một lần, cho nên mình dự định sau khi ăn tối xong sẽ đến tìm thầy Lupin để khoe thành quả. Ai dè đâu lại xảy ra chuyện, cũng may mà mình luôn mang theo chai thuốc bên người.

Harry nói:

- Nếu không có thuốc của bồ thì mình và chú Sirius sẽ khó mà lành lặn ra khỏi đó. Nhờ mười phút tỉnh táo ấy mà mình và chú chờ được hai bồ dẫn cụ Dumbledore tới.

Ron tỏ ra buồn bã:

- Nhưng mà thầy Lupin sẽ không tiếp tục dạy chúng ta nữa. Mình thấy thật tiếc vì mình rất thích cách dạy của thầy. Mình có thể vượt qua thi cử mà không cần phải học một chữ nào, bởi vì mình đã thuộc làu ở trên lớp hết rồi.

Hermione ra vẻ đăm chiêu:

- Không biết năm sau ai sẽ dạy tụi mình môn này nhỉ? Hy vọng thầy Hiệu trưởng kiếm được người có thể dạy lâu dài.

Ron cười đáp lời Hermione:

- Sẽ không đâu, môn học này bị nguyền rủa rồi. Cầu mong người tiếp theo đảm nhiệm vị trí này không phải là ông thầy Lockhart thứ hai là được.

Hermione liếc xéo Ron một cái sắc lẹm rồi nói:

- Ai cũng được, chỉ cần người ấy dạy dỗ đàng hoàng và có trách nhiệm là được.

Sáng hôm sau, cả trường đều biết thầy Lupin nghỉ dạy. Việc thầy Lupin từ chức là một đả kích lớn đối với đa số tụi học sinh. Và mặc kệ tin đồn thầy là người sói, tụi nhỏ vẫn lấy làm tiếc nuối vì không còn được học thầy nữa. Người buồn nhất không ai khác chính là Catherine, cứ nghĩ tới cảnh năm sau phải học dưới sự chỉ dạy của một tay Tử thần Thực tử là nó lại rầu.

Cũng trong ngày hôm đó, Catherine đã thuyết phục được các bạn của mình đến xin lỗi thầy Snape. Tụi nhỏ đã phải đứng im lặng không dám hó hé một lời nào giữa cái nóng kinh khủng dưới căn hầm mà chờ thầy Snape mở miệng la mắng hay đuổi đi. Nhưng suốt mười lăm phút kể từ khi tụi nó thay phiên nhau xin lỗi thầy mà thầy vẫn chẳng nói năng gì. Thêm mười lăm phút trôi qua, cuối cùng thầy mới chậm rãi lên tiếng:

- Về đi.

Bốn đứa nhìn nhau không hiểu gì, nhưng cũng rối rít cảm ơn thầy rồi ba chân bốn cẳng chạy biến.

Ngày cuối cùng của năm học cũng là ngày có kết quả thi cử.

Catherine vươn lên hạng nhì toàn khối, chỉ sau Hermione khiến mấy học sinh nhà khác đều rất ngạc nhiên. Trong mắt họ thì Catherine lu mờ đến nỗi hầu như chẳng ai biết mặt hay nhớ tên. Ron và Harry đều thi đậu với điểm số không tồi khiến hai đứa mừng rơn.

Trong lúc Catherine đang ngồi nghiên cứu bảng điểm của mình thì Malfoy lại gần, ghé qua vai Catherine để mà nhìn cho rõ điểm của con nhỏ rồi nói:

- Hạng nhì à. Tao còn tưởng là mày được hạng nhất, ngồi cười toe toét thế kia mà hóa ra chỉ là hạng nhì.

Catherine nói một cách mỉa mai:

- Còn hơn mấy đứa ngay cả top mười cũng không vô được.

Malfoy nghe vậy thì hơi quê, nó quát:

- Mày chờ đó! Năm sau tao sẽ đánh bại mày.

Catherine nhún vai:

- Hy vọng mày nói được làm được.

Thấy Malfoy tức giận bỏ đi, Catherine thở dài, thằng ôn con này sao cứ thích kiếm chuyện với nó vậy?

Hermione nói nhỏ:

- Nói không chừng thằng Malfoy thích bồ nên nó mới hay kiếm bồ gây sự.

Catherine không đời nào tin cậu con trai độc nhất của gia đình Malfoy luôn tôn thờ huyết thống thuần chủng lại đi thích một phù thủy xuất thân Muggle. Chuyện đó khó tin ngang ngửa chuyện Voldemort hiểu được tình yêu là gì vậy. Nó đổi chủ đề:

- Vậy là bồ quyết định bỏ luôn môn Muggle học hả?

Hermione gật đầu đáp:

- Ban đầu mình nghĩ mình có thể kham nổi nhưng xem ra mình đã đánh giá bản thân quá cao. Một năm học điên cuồng vậy là đủ rồi. Từ giờ mình sẽ có thời gian để nghiên cứu sâu hơn vào lĩnh vực mình thật sự thích.

Ron hỏi ra cái điều đã khiến nó tò mò bấy lâu nay:

- Nhưng mà bồ đã làm thế nào để học được hết các môn vậy?

Hermione trả lời:

- Một sự trợ giúp mà cô McGonagall đã cho mình. Mình không được phép nói với bất kỳ ai, Ron à.

Ron có vẻ thất vọng, nhưng thằng nhỏ vẫn đáp:

- Vậy thì đừng nói. Mình không hỏi nữa là được chứ gì.

Hermione nhìn Ron với vẻ biết ơn lắm.

Ăn tối xong Catherine không trở về phòng sinh hoạt chung ngay mà đến văn phòng của thầy Snape. Nó nghĩ nó cần nói cảm ơn thầy.

Thầy Snape có vẻ không vui khi thấy Catherine, thầy nói:

- Giờ này trò không thu xếp hành lý mà tới tìm ta làm gì?

Catherine nhỏ giọng đáp:

- Con tới để cảm ơn thầy.

- Về điều gì? - Giọng thầy Snape nghe có vẻ hằn học.

Catherine cố bày ra vẻ mặt chân thành nhất có thể, nói:

- Tất cả, thưa thầy.

Thầy Snape cất cao giọng:

- Ta chẳng làm gì cho trò cả. Mời trò về cho, và liệu hồn mà học hành cho đàng hoàng.

Thầy Snape đóng sầm cửa lại trước khi Catherine kịp nói thêm điều gì. Mặc dù bị thầy Snape lạnh nhạt nhưng nó vẫn thật lòng thật dạ biết ơn thầy, nếu không có quyển sổ tay đó chắc chắn nó không tài nào điều chế được món thuốc Kháng sói.

Hôm sau, ở nhà ga Ngã Tư Vua, Catherine gặp lại chú Sirius. Bây giờ trông chú đã ra dáng một con người hơn, sáng sủa và phần nào khôi phục lại được nét đẹp trai ngày xưa. Nếu nó lớn thêm hai chục tuổi thì chú đúng là kiểu bạn trai mà nó muốn hẹn hò. Mỗi tội sống cả hai đời nó đều chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương, cũng không có ai nguyện ý ở bên cạnh một người u ám như nó.

Catherine giới thiệu chú Sirius với bố mẹ của mình. Ông bà Evans tỏ ra thân thiện mà trò chuyện dăm ba câu với người đàn ông thoạt nhìn rất đáng tin cậy này.

Có lẽ vui nhất chính là Harry. Mặt mũi dì dượng Dursley méo xệch khi thấy người đứng sau lưng nó. Đây chẳng phải là tên tù vượt ngục bị truy nã hồi năm ngoái sao? Mặc dù bây giờ lệnh truy nã đã bị gỡ xuống vì một lý do gì đó nhưng không khó để họ nhận ra người đang đứng đối diện và người họ thấy trên ti vi là một.

Không biết chú Sirius đã nói gì mà mặt mũi hai người nhìn càng ngày càng khiếp đảm. Dẫu sao thì Catherine tin rằng kể từ giờ phút này gia đình đó sẽ không dám đối xử tệ bạc với Harry nữa.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.