Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thầy Snape

Tiểu thuyết gốc · 1973 chữ

Thầy Snape bước vào, ánh mắt nham hiểm nhìn tất cả những người bên trong căn phòng.

Sirius Black nheo mắt nhìn người mới xông vô, vài giây sau như thể nhận ra đó là ai thì hắn trở nên cảnh giác, hỏi:

- Mày làm gì ở đây? Ai nói cho mày biết chỗ này?

Thầy Snape không trả lời câu hỏi của Black mà chĩa đũa phép về phía thầy Lupin, như thể vừa bắt quả tang kẻ thù làm chuyện xấu, thầy đắc thắng nói:

- Tôi đã tới văn phòng của anh, anh Lupin à, để đem cử thuốc tối nay cho anh, nhưng tôi lại chẳng thấy anh ở đó. Tôi tự hỏi anh có thể đi đâu vào cái ngày mà đáng lẽ anh phải biết rằng chạy nhảy lăng xăng có thể gây họa cho người khác. May mắn làm sao, một học trò của tôi đã thấy anh và cô Granger cùng chạy về phía rừng Cấm. Vì sự an toàn của học sinh trong trường Hogwarts, đương nhiên tôi không thể nhắm mắt làm ngơ. Tôi nhìn thấy dấu vết vật lộn ở gần cây Liễu Roi, còn cái cây thì đứng yên bất động. Tôi tìm ra được một lối đi bí mật ở bên dưới cái cây và cuối cùng đến được đây. Công nhận bùa chú bảo vệ nơi này tốt thật đấy, nhưng anh nghĩ nó sẽ ngăn cản được tôi khám phá ra bí mật của các người sao?

Thầy Lupin nói bằng giọng khẩn khoản trong khi vẫn đang ra sức giữ chặt Sirius Black lại:

- Severus, hãy nghe tôi giải thích.

Thầy Snape nào có chịu nghe bất kỳ điều gì, thầy nhìn Sirius ở sau lưng thầy Lupin mà nói:

- Ra là vậy. Bấy lâu nay tôi luôn cố thuyết phục ngài hiệu trưởng rằng anh đã không từ một cơ hội nào để tìm cách giúp đỡ thằng bạn nối khố Black đột nhập vô tòa lâu đài mà cụ đâu có tin. Tối nay tôi sẽ khiến ngài hiệu trưởng phải sáng mắt ra.

Thầy Lupin vẫn cố gắng thuyết phục thầy Snape bằng lời nói nhưng thầy Snape đã nhanh tay hơn, quyết đoán phóng thần chú vô người thầy Lupin. Một sợi dây thừng to đùng trói gô thầy Lupin lại từ đầu đến chân khiến thầy lảo đảo té ngã.

Không còn ai ngăn cản nên Sirius Black lao về phía thầy Snape, nhưng thầy không hề nao núng, đũa phép của thầy chỉ thẳng vào giữa trán Black, thầy cười một cách ác độc:

- Cứ thử động đậy đi, Black. Đừng khiến ta có cớ để dùng đến "nó". Ta không nói chơi đâu.

Sirius Black đứng chết trân nhìn thầy Snape.

Thấy mọi chuyện đã đi quá xa, Harry không biết nên làm gì tiếp theo, nó nhìn sang các bạn, nhưng ai cũng bối rối. Cuối cùng Hermione dè dặt bước tới, vừa quan sát sắc mặt của thầy Snape vừa cẩn thận nói:

- Để cho họ giải thích, có được không, thưa thầy?

Thầy Snape nạt nộ:

- Trò Granger, trò và các bạn của trò đang đối diện với nguy cơ bị đuổi khỏi trường vì đã dám đánh bè kết bạn với một người sói và một tên sát nhân máu lạnh. Hãy liệu hồn mà ngậm miệng lại.

- Nhưng mà lỡ đâu có sự hiểu lầm nào đấy. - Hermione tuy sợ nhưng vẫn cố gắng lên tiếng để thuyết phục thầy Snape.

Thầy Snape mất kiên nhẫn quát:

- Im đi, con nhỏ ngu ngốc! Không có thời gian cho chuyện đó đâu.

Đầu đũa phép của thầy Snape xẹt ra một tia lửa đỏ khiến Hermione sợ hãi lùi ra xa.

Catherine đoán có lẽ thầy Snape sợ nếu mà cứ ở đây dông dài, lát nữa trăng tròn hiện ra, thầy Lupin hóa sói thì chết cả đám, nên thầy Snape mới giận dữ với Hermione như vậy, khi cô bé không biết phải trái mà đòi ở lại nghe giải thích.

- Một đám nít ranh ngu ngốc. - Thầy Snape lạnh lùng nói.

Sirius cười lớn, giọng châm chọc:

- Tao e ở đây chỉ có một người ngu ngốc, chính là mày đó, Snape à. Tụi nhỏ coi vậy mà hiểu chuyện hơn mày nhiều.

Thầy Snape cũng cười, một nụ cười chiến thắng:

- Cứ cười đi, Black. Ngay khi ra khỏi đây, đón chờ mi chính là những cái hôn thắm thiết của bọn giám ngục. Và cả gã người sói ở đằng kia, có lẽ hắn cũng xứng đáng nhận được một cái hôn, vì đã không nghĩ đến an toàn của người khác mà chạy lung tung vào đêm trăng tròn.

Nụ cười tắt lịm trên môi của Sirius Black, hắn nói:

- Tao không thể rời khỏi đây khi chưa giết được con chuột đó.

- Câm mồm! Sẽ chẳng có ai tin lời mi đâu. - Thầy Snape dần trở nên nóng tính và mất kiên nhẫn.

Catherine đoán chắc rằng nỗi lo khi thầy Lupin hóa sói sẽ bị mất kiểm soát và cái viễn cảnh kẻ thù của mình sắp phải trả giá đã khiến thầy Snape không còn tâm trí đâu mà nghe những lời biện hộ của bất kỳ ai.

Nó tiến lên một bước, thận trọng nói:

- Nếu thầy lo lắng rằng thầy Lupin sẽ bị mất kiểm soát khi biến hình thì xin thầy cứ yên tâm, con đã cho thầy ấy uống thuốc Kháng sói do chính con điều chế.

Thầy Snape nhìn Catherine bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ngờ vực, song thầy vẫn lạnh lùng nói:

- Không có bằng chứng nào chứng minh món thuốc của trò công hiệu. Đó là trong trường hợp trò thật sự chế ra được thứ ấy.

Nói xong thầy Snape búng ngón tay, một đầu sợi dây thừng đang trói thầy Lupin bay về phía thầy ấy, kéo theo sau là thầy Lupin vẫn đang bị trói gô, rồi thầy chĩa đũa phép về phía Black, ra lệnh cho hắn lùi ra cửa.

Harry thấy vậy không kịp suy nghĩ gì nhiều mà chạy ra đứng chắn ngay chỗ cửa. Nó nói:

- Thầy không được phép mang họ rời khỏi đây khi họ chưa giải thích rõ ràng mọi chuyện.

- Tránh đường, Potter. Trò đừng hành xử như thể trò là trung tâm của vũ trụ. Nếu hôm nay ta không có mặt ở đây để cứu trò thoát khỏi tên người sói và gã sát nhân thì e là cái mạng của trò đã không còn. - Thầy Snape dửng dưng nói.

Harry hét lớn:

- Thầy chẳng cứu được ai cả. Làm ơn để họ lại.

Thầy Snape tức giận đến nghiến răng:

- Đồ vô ơn! Đúng là cha nào con nấy. Đáng lẽ trò phải quỳ gối xuống mà cảm ơn ta vì ta đã cứu mạng trò. Đây là cách trò đền ơn cứu mạng sao? Nếu trò không tránh đường thì đừng trách ta.

Trước khi thầy Snape kịp làm gì đó thì một, à không, là bốn tiếng hô lớn vang lên.

- Expelliarmus!

Rầm một tiếng, thầy Snape bị hất văng vô bức tường, rớt xuống dưới sàn nhà rồi đổ gục ra bất tỉnh.

Harry, Ron, Hermione và Catherine nhìn nhau hoảng hốt, bốn đứa tụi nó không ai bảo ai mà cùng nhau tung thần chú vô người thầy Snape khiến thầy ăn trọn bốn bùa Giải giới. Trụ được mới lạ.

Catherine phản ứng nhanh nhất, chạy tới giải trừ bùa trói cho thầy Lupin. Hermione thì dường như không tin được vào chuyện mình đã làm, ôm mặt khóc:

- Thôi xong. Tụi mình vừa tấn công một thầy giáo. Phen này thì rắc rối to rồi.

Black nhìn bốn đứa nhỏ với vẻ cảm kích:

- Lẽ ra các con không nên làm như vậy.

Catherine nhún vai đáp:

- Nói vậy bọn tôi nên nhắm mắt làm ngơ để thầy Snape dẫn hai người đi? Hai người đành lòng đi như vậy sao?

Nó cầm đũa phép của thầy Snape trong tay, nhét vô trong túi áo chùng rồi nói với các bạn:

- Nếu bị hỏi mình sẽ nói là mình làm.

Đoạn nó quăng cái lồng kết giới nhốt con Scabbers về phía Sirius Black, giục:

- Các người muốn làm gì với con chuột thì làm lẹ lên.

Harry nhìn con chuột lúc này đã nằm gọn trong tay Sirius Black mà hỏi:

- Làm sao biết đó là Peter Pettigrew?

Black trả lời:

- Ngón tay.

Rồi hắn kể lại những chuyện thật sự đã xảy ra vào cái ngày hắn bị bắt còn Peter Pettigrew lại được tất cả mọi người tin là đã hi sinh với mảnh ngón tay duy nhất còn sót lại sau vụ nổ tung. Hắn hướng Harry mà nói bằng một giọng vừa đau khổ vừa giận dữ:

- Khi bị ta dồn vào góc đường có lẽ Đuôi Trùn biết hắn hết thoát nổi nên hắn đã quyết định làm liều. Hắn oang oang gào thét, đổ hết tội lỗi lên đầu ta, để cho những người ở gần đó có thể nghe thấy. Trước khi ta kịp giết hắn thì hắn đã tự chặt đứt một ngón tay rồi cho nổ tung con đường, giết chết toàn bộ những Muggle ở gần đó. Hắn trốn thoát sau vụ nổ, có lẽ là đã hóa thành chuột chui vào cống rãnh nào đấy. Còn ta thì bị bắt, không ai chịu nghe ta giải thích.

Harry nhíu mày, lời kể của Black không khác mấy so với những gì nó nghe lỏm được ở quán Ba Cây Chổi, chỉ có điều vai trò của hai người trong câu chuyện bị hoán đổi cho nhau. Nó nói một cách gấp gáp:

- Mau chứng minh nó là Peter Pettigrew đi.

Thầy Lupin nói:

- Gượm đã Harry, trước khi bắt đầu hãy để Sirius giải thích cho con hiểu về những gì đã xảy ra trước khi ba má con qua đời, về lý do mà chúng ta đã dựa vào đó để tin chắc Peter Pettigrew là kẻ đã phản bội ba má con.

Harry nhìn Sirius Black, giục:

- Hãy mau nói tất cả. Và nhớ là đừng có mà nói xạo.

Black nhìn Harry bằng ánh mắt đượm buồn, rồi kể lại tất cả.

- Khi biết Voldemort muốn lùng bắt cả nhà con, James đã từng yêu cầu ta làm người giữ bí mật về vị trí ngôi nhà của anh ấy. Nhưng mà ta, ngu ngốc thay, lại đi đề cử hắn, Peter Pettigrew, làm người giữ bí mật thay vì ta. Bởi lúc đó ta nghĩ Voldemort sẽ không ngờ được nhà Potter lại cho một tên yếu đuối, nhu nhược như hắn làm người giữ bí mật. Voldemort sẽ săn đuổi ta, khi đó người giữ bí mật thật sự sẽ được an toàn. Ta đã từng nghĩ đó là một kế hoạch hoàn hảo. Nhưng ta đâu có ngờ. Ta đúng là đáng chết. Ta là một kẻ có tội.

Giọng Sirius Black dần trở nên nghẹn ngào, ngắt quãng. Harry đứng im lặng một lúc lâu, như thể đang tiêu hoá cái thông tin mà nó vừa nghe được. Trong lúc mọi người lo lắng liệu Harry có ổn không thì nó lên tiếng:

- Mau lôi Peter Pettigrew ra đây. Tôi muốn nói chuyện với hắn. Làm ngay đi, chẳng phải mấy người nói con chuột đó là hắn sao. Mau lên!

Thầy Lupin nhìn Sirius Black, như ngầm hiểu ý, Black gật đầu. Catherine quăng cây đũa phép của thầy Snape cho Black để hắn dùng tạm. Nắm đũa phép trong tay, Black gật đầu với thầy Lupin rồi cả hai cùng đếm:

- Ba. Hai. Một. Đảo ngược hóa thú!

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.