Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện xưa

Tiểu thuyết gốc · 2282 chữ

Điều đầu tiên thầy Lupin làm khi bước vô căn phòng là tước đũa phép của Sirius Black. Hai cây đũa phép trong tay hắn bay về phía thầy.

Ron la lớn:

- Đũa phép của con!

Thầy Lupin trả lại đũa phép cho Harry và Ron, sau đó quay sang hỏi Black một câu khó hiểu:

- Còn một người nữa, hắn ở đâu?

Black chỉ về phía Ron, chính xác là ngón tay hắn chỉ về cái thứ đang cục cựa dữ dội trong túi áo chùng của Ron.

Thầy Lupin lẩm bẩm:

- Không thể nào, chẳng lẽ... Ôi trời ơi, thật là sai lầm. Không thể tin được!

Hermione lúc này đã chạy tới bên cạnh các bạn, thở hổn hển giải thích:

- Mình vừa tới tiền sảnh thì thấy thầy Lupin...

Cô bé vừa nói tới đó thì im bặt đi, trân trối nhìn thầy Lupin và Black ôm nhau như hai người bạn thân thiết lâu ngày không gặp. Cả Ron và Harry cũng nhìn cảnh tượng đó bằng ánh mắt không thể tin được.

Hermione giơ tay chỉ về thầy Lupin, nói bằng giọng phẫn nộ:

- Thầy đang làm gì vậy? Không thể tin nổi! Vậy mà tôi đã tin tưởng thầy. Hai người cấu kết với nhau! Tôi thiệt là ngu, dẫn kẻ gian ác tới giết bạn mình.

Nói xong thì Hermione ôm mặt khóc nức nở.

Thầy Lupin hết nhìn sang Catherine rồi lại nhìn về phía Harry và Ron, cuối cùng ánh mắt thầy dừng lại ở Hermione:

- Hermione, con hiểu lầm rồi. Hãy nghe thầy nói.

Hermione gắt:

- Không! Tôi đã tin thầy quá đủ rồi. Bấy lâu nay thầy đánh bạn với Sirius Black, thầy giúp hắn lẻn vô trường lùng bắt Harry chứ gì. Tôi đã quá ngu ngốc khi giữ bí mật cho thầy.

Harry không thể chịu đựng được cảm giác người khác nói chuyện mà nó không hiểu gì nên nó chen ngang:

- Chuyện này là sao, Hermione? Bồ giữ bí mật gì cho thầy Lupin? Còn thầy Lupin, sao thầy lại tỏ ra thân quen với hắn? Mọi người hãy mau giải thích cho tôi!

Thầy Lupin nói với giọng khẩn khoản:

- Các con hãy nghe thầy nói.

Nhưng Hermione ngắt lời thầy:

- Đừng nghe ổng nói. Ổng không đáng tin đâu, bởi vì ổng là một người sói.

Một sự im lặng kéo dài. Harry vô thức lùi lại, cách xa thầy Lupin, ánh mắt nghi ngờ nhìn về hai người đàn ông trước mặt.

Thầy Lupin vẫn tỏ ra bình thản, thầy thở dài nói:

- Ta không giúp Sirius Black đột nhập vô tòa lâu đài. Ta đã không gặp anh ấy hơn mười hai năm nay. Nhưng ta không phủ nhận ta là một người sói. Các con hãy nghe ta giải thích. Có một sự hiểu lầm ở đây.

Ron khẽ rên lên những tiếng đau đớn, có lẽ bùa chú của Catherine đã mất đi tác dụng hoặc do chỗ xương gãy đã trở nên trầm trọng hơn khi nó cố đứng dậy lúc nãy. Thầy Lupin tới gần Ron, hỏi với giọng quan tâm:

- Hãy để cho ta xem xét vết thương của con.

Ron né tránh ý muốn giúp đỡ của thầy Lupin, quát lớn:

- Đừng chạm vào tôi, đồ người sói!

Catherine có thể thấy được trong ánh mắt của thầy lóe lên một nỗi mất mát, nhưng thầy lại tỏ ra bình thản mà hỏi Hermione:

- Con biết được bao lâu rồi?

Hermione đáp với giọng run run:

- Từ cái hồi thầy Snape vô dạy thay thầy một bữa. Thái độ của thầy Snape khi nói về người sói khiến tôi sinh nghi. Tối đó tôi đã tìm hiểu rất nhiều về người sói, rồi tôi nhận ra thầy luôn bị bệnh vào ngày trăng tròn. Tôi nhớ lại cái thứ tròn vành vạnh tỏa ánh sáng mờ nhạt mà Ông Kẹ biến thành khi đứng trước mặt thầy, tôi nhận ra đó không phải là quả cầu pha lê như mọi người vẫn tưởng, nó là một vầng trăng tròn.

Thầy Lupin mỉm cười:

- Con quả là thông minh xuất sắc.

Hermione lắc đầu, nó không muốn nhận lời khen đó vào lúc này.

Harry định lên tiếng thì Catherine ngăn lại, nó hỏi:

- Thầy đã uống cử thuốc tối nay chưa?

Lúc này thì không chỉ thầy Lupin, mà cả Harry, Ron, Hermione và Sirius Black đều đồng loạt nhìn về phía Catherine. Catherine lặp lại câu hỏi:

- Thầy đã uống cử thuốc tối nay chưa?

Thầy Lupin im lặng nhìn Catherine một lúc, ánh mắt dâng lên nét sợ hãi, thầy lắc đầu.

Catherine rút từ trong túi áo ra một chai thủy tinh, nó lại gần rồi nhét cái chai vào tay thầy, nói như ra lệnh:

- Thầy hãy mau uống đi, trước khi mặt trăng hiện ra.

- Đây là?

- Thuốc Kháng sói. Thầy yên tâm con đã thử rồi, an toàn, không chết được đâu.

Thầy Lupin bối rối nhìn Catherine, dưới sự thúc giục của con nhỏ thầy uống cạn chai thuốc trong tay, thầy hỏi:

- Làm sao mà con…?

Catherine nhìn thầy bằng ánh mắt tin tưởng, nó nói:

- Con tin thầy. Con tin vào ánh mắt nhìn người của cụ Dumbledore. Nếu cụ đã dám nhận thầy vào trường, có nghĩa là cụ đã đặt cả danh dự của cụ để tin tưởng thầy.

Harry không thèm quan tâm thuốc Kháng sói là cái giống gì, nó nóng nảy cắt ngang lời Catherine:

- Catherine, bồ thần tượng thầy Lupin, nên bồ nghĩ là thầy luôn tốt đẹp. Nhưng mà bồ đã sai rồi. Chỉ bằng việc ông ta cấu kết với Black đã đủ chứng minh. Ông ta phản bội lại niềm tin của tất cả mọi người.

Catherine không nói gì, đi về phía Ron mà lôi con chuột Scabbers từ bên trong túi áo ra, con chuột vùng vẫy dữ dội nhưng bị nó nắm chặt trong tay không làm được gì. Ánh mắt Sirius Black loé lên một tia căm thù, hắn lao về phía Catherine nhưng con nhỏ nhanh nhẹn né được.

- Ông muốn tìm con chuột này, đúng không? Ông định làm gì với nó?

Thầy Lupin cố ngăn cơn kích động của Sirius Black lại, nói với bốn đứa nhỏ:

- Đó không phải là con chuột. Đó là Peter Pettigrew, hắn ta là một Hoá Thú Sư.

Harry, Ron và Hermione đứng chết trân nhìn chằm chằm con chuột trong tay Catherine, Ron nói với vẻ không tin:

- Vô lý. Thầy muốn lừa bọn tôi chứ gì.

Catherine nói, ánh mắt hung ác nhìn con Scabbers đang giãy giụa kịch liệt trong tay mình:

- Có một cách để biết.

Ron gào lên:

- Ai ngăn Catherine lại đi, bồ ấy điên rồi.

- Mình không điên, Ron à. Nếu đây là một Hoá Thú Sư như thầy Lupin nói thì thật không hay chút nào.

Harry cũng giơ tay ngăn Ron lại, nó nhìn con Scabbers đang hoảng loạn trong tay Catherine, rồi lại nhìn thầy Lupin, nó nói:

- Thầy nói Scabbers là Peter Pettigrew? Nhưng hắn ta đã chết rồi mà. Người ta thấy Black đã nổ banh xác hắn cùng với những dân Muggle khác.

Thầy Lupin trả lời:

- Chính thầy cũng nghĩ như vậy, cho đến hồi nãy, thầy tình cờ nhặt được tấm Bản đồ Đạo tặc mà con yêu Peeves khi xông vào văn phòng thầy đã đánh rơi.

Harry ngạc nhiên nhìn thầy Lupin, ngờ vực hỏi:

- Thầy biết nó là thứ gì ư? Thầy biết cách dùng tấm bản đồ?

Sirius Black ở trong góc vang lên tiếng cười khẽ đầy ngạo mạn.

Harry không để ý đến hắn, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía thầy Lupin, chờ đợi câu trả lời.

Thầy Lupin mỉm cười:

- Đương nhiên là thầy biết chứ. Thầy đã góp phần tạo ra nó mà. Thầy là Mơ Mộng Ngớ Ngẩn. Đó là biệt danh mà bạn bè đặt cho thầy hồi còn đi học. Chuyện quan trọng là thầy thấy tên Peter Pettigrew chạy về phía cây Liễu Roi. Nên thầy đã nhanh chóng rời văn phòng mà đuổi theo, khi đến tiền sảnh thì gặp trò Hermione.

Nghe nhắc đến tên mình, Hermione như bừng tỉnh mà nói trong giận dữ:

- Đó là sai lầm của tôi. Thầy là đồ dối trá. Peter Pettigrew đã chết rồi. Vả lại tất cả Hoá Thú Sư đều được kiểm soát bởi Bộ. Thầy đừng hòng lừa tôi thêm một lần nào nữa.

Sirius Black dường như mất kiên nhẫn trước cuộc trò chuyện kéo dài lê thê như thế này, hắn nói với thầy Lupin:

- Chúng ta có thể nói những chuyện tào lao này sau được không? Tôi muốn ra tay giết kẻ phản bội ấy trước khi có người đến đây.

Catherine nghe vậy liền đi một vòng quanh căn phòng, đũa phép gõ vào bốn góc, nó nói:

- Tôi đã tạo ra một kết giới quanh căn phòng này, không ai có thể tiến vào, mà cũng không ai có thể thoát ra. Ông có thể im lặng ngồi vô góc để thầy Lupin giải thích chính xác những gì đang diễn ra được hay không, thưa ông Black?

Sirius Black nhìn Catherine bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhưng cũng thôi tìm cách bắt con chuột trong tay Catherine nữa mà lùi ra sau. Catherine cầm con Scabbers mỏi tay quá nên tạo ra một cái lồng kết giới nhỏ và nhốt con chuột vô đó cho rảnh tay.

Harry nôn nóng hỏi:

- Chuyện là thế nào? Thầy mau nói! Con muốn biết tất cả.

Hermione muốn nói gì đó nhưng bị Harry trừng mắt nhìn nên đành im lặng đứng sát bên Ron.

Thầy Lupin bắt đầu kể lại nguồn cơn của mọi chuyện, từ việc lúc nhỏ thầy trở thành người sói như thế nào, được cụ Dumbledore chấp nhận ra sao, đến việc thầy nhập học trường Hogwarts và kết bạn với James Potter, Sirius Black, Peter Pettigrew và tình bạn giữa bốn người.

Harry đứng nghe một cách chăm chú, như thể đang dùng trí tưởng tượng mà vẽ nên những bức tranh về ba nó và các bạn thông qua lời kể của thầy Lupin. Khi thầy kể đến đoạn ba người bạn của thầy đã trở thành Hoá Thú Sư vào năm thứ năm để bầu bạn với thầy vào những lúc trăng tròn thì Harry ngắt lời thầy, nó hỏi:

- Ba con cũng là một Hoá Thú Sư?

Thầy Lupin gật đầu, thầy nói:

- Những kỷ niệm thời đi học là ký ức đẹp đẽ nhất đời thầy. Có họ, những ngày trăng tròn không còn là nỗi ác mộng của thầy nữa, Harry à. Niềm hạnh phúc mà tình bạn đó mang lại thậm chí còn lấn át luôn mặc cảm tội lỗi vì đã phụ lòng cụ Dumbledore. Thầy tự hứa sẽ không tái phạm, nhưng hễ cả đám ngồi lại bàn bạc về chuyến phiêu lưu kế tiếp thì thầy lại ném lời hứa đó ra sau đầu. Chúng ta đã dành hầu hết thời gian để khám phá về trường Hogwarts, và rồi tấm Bản đồ Đạo tặc ra đời. Chúng ta ký tên lên đó bằng những biệt danh của mình. Sirius là Chân Nhồi Bông, James là Gạc Nai, Peter là Đuôi Trùn.

Hermione nói lớn tiếng:

- Không thể tin được là bốn người các thầy lại dám làm như vậy, đi loanh quanh trong trường với một người sói. Lỡ mà không khống chế được rồi vô tình ai đó bị cắn thì ...

Harry ngắt lời Hermione:

- Bồ hãy im lặng nghe thầy Lupin kể tiếp rồi phán xét sau cũng chưa muộn.

Thầy Lupin tiếp tục kể, khi nói tới việc thầy Snape đã phát hiện hành động kỳ lạ của bốn học trò nhà Gryffindor mỗi lúc trăng tròn và trò chơi khăm của Sirius Black với thầy Snape thì ở trong góc vang lên giọng nói mỉa mai:

- Cho đáng đời hắn, cứ thích xía mũi vào chuyện của người khác. Hắn luôn ao ước có thể nắm thóp của tụi mình để báo cáo lên ban giám hiệu nhằm đuổi học chúng ta.

Harry cau mày, ra là như vậy. Hèn gì bây giờ thầy ghét lây sang nó. Bởi vì thầy nghĩ trò chơi khăm đó là do ba nó đầu têu, cho dù sự thật người chủ mưu là Sirius Black chứ không phải ba nó. Mà nói cho cùng nó cũng không ưa gì thầy cho cam. Nó gật gù nói:

- Vậy ra đó là lý do thầy Snape không ưa thầy. Mà thấy ấy cũng không ưa con là vì ghét nhóm bốn người các thầy. Cũng vì lẽ đó mà thầy Snape biết được thầy là người sói, hèn gì ổng luôn nói mấy câu ám chỉ mà con không tài nào hiểu được, giờ thì rõ rồi.

Thầy Lupin còn chưa kịp khẳng định hay phủ định điều Harry vừa nói thì có tiếng động lớn bên ngoài cánh cửa.

Catherine nói:

- Không hay rồi, có người đang phá kết giới xông vô.

Sirius Black đang ngồi trong góc phòng bất ngờ nhảy xổ ra định túm lấy Scabbers nhưng Catherine đã nhanh chóng nhét con chuột vào trong túi áo của mình.

Một tiếng động lớn vang lên và cánh cửa nổ tan tành. Tấm lưới bảo vệ quanh căn phòng vì vụ nổ lớn kia mà thủng mất một lỗ, Catherine cũng chẳng buồn vá lại vì nó biết người bên ngoài là ai.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.