Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đuôi Trùn

Tiểu thuyết gốc · 2061 chữ

Sau vài tia sáng loé lên thì một chuyện lạ xảy ra. Con chuột trong tay Sirius Black rớt xuống đất, từ từ biến to, đầu tiên là cái đầu, rồi đến hai tay, hai chân. Ron thét lên kinh hoàng khi thấy con chuột dần biến thành một người đàn ông xấu xí, mập, lùn. Ông ta mặc bộ quần áo màu xám tro nhăn nhúm, rách rưới và vô cùng bẩn thỉu. Con mèo Crookshanks vẫn luôn im lặng nằm quan sát từ đầu đến giờ bỗng xù lông lên, nhe nanh múa vuốt với người đàn ông vừa xuất hiện đó.

Thấy ánh mắt của gã ta cứ nhìn về phía cửa, Catherine giăng một kết giới ở lối ra vào, đừng hòng chạy trốn.

Thầy Lupin nói:

- A, chào Peter, lâu rồi không gặp.

Đuôi Trùn thấy lối ra đã bị chặn, gã đảo mắt nhìn chung quanh, nói bằng giọng chít chít như một con chuột:

- Anh Remus, bạn cũ thân mến.

Harry không để ý đến mọi thứ xung quanh nữa, ngay từ khi người này xuất hiện và thông qua ánh mắt lấm lét của gã thì nó biết nó nên đặt niềm tin ở đâu rồi. Nhưng vẫn còn nhiều chuyện nó chưa hiểu rõ và cần được giải đáp ngay bây giờ.

Nó hỏi trước khi thầy Lupin hay Black kịp hỏi:

- Làm sao mà ông còn sống? Ông đáng lẽ phải chết từ lâu rồi.

Đuôi Trùn lúng túng không biết đáp sao thì Catherine lên tiếng dọa nạt:

- Không cần nói nhiều, giải gã ta về cho cụ Dumbledore xử lý. Một liều Chân dược là đủ để cho gã tuôn ra tất cả sự thật.

Nghe Catherine nói vậy tròng mắt đang đảo quanh của Đuôi Trùn loé lên sự toan tính, gã chỉ về phía Sirius Black mà nói:

- Hắn đã giết James và Lily, giờ hắn lại muốn giết luôn cả tôi.

Sirius Black gầm lên:

- Tao ước gì có thể giết được mày ngay khi mày phản bội James và Lily. Và hôm nay tao sẽ làm nốt cái điều mà tao chưa kịp làm hơn mười hai năm về trước.

Harry nói chen vào, chất vấn Đuôi Trùn:

- Tại sao ông không chết nhưng lại giả vờ như đã chết và sống trong vỏ bọc của một con chuột suốt mười mấy năm qua?

Đuôi Trùn co rúm người lại, cố gắng thuyết phục những người có mặt ở đây rằng gã vô tội:

- Tôi buộc phải làm như thế. Tôi đã biết trước là hắn sẽ vượt ngục, và tìm đến thủ tiêu tôi, nên tôi mới phải làm như vậy.

Thầy Lupin cười khẩy:

- Biết trước sao? Trước đây không ai có thể trốn thoát khỏi ngục Azkaban.

- Chúa tể Hắc ám đã dạy hắn một số mánh lới. - Đuôi Trùn cố phân trần.

Sirius Black ôm bụng cười lớn:

- Voldemort đã dạy tao sao? Chuyện như vậy mà mày cũng nghĩ ra được. Khiếu hài hước của mày vẫn tệ như xưa. Voldemort sẽ truyền bí kíp của hắn cho kẻ dám gọi thẳng tên hắn ra như tao sao?

Đuôi Trùn run lên khi nghe thấy cái tên đó. Gã không biết phản bác thế nào, hai bàn tay với những cái móng đen thui, dơ dáy liên tục cọ xát vào nhau. Trông gã bất an ghê gớm.

Sirius Black đang cười bỗng trở nên giận dữ, mặt đanh lại, đũa phép trong tay kề sát vào cổ Đuôi Trùn, gằn giọng:

- Để tao nói coi có đúng không nha. Mày sống trong kiếp chuột bao nhiêu năm nay là vì mày sợ! Mày sợ phải đối diện với sự chất vấn của những người muốn biết sự thật, hơn hết, mày sợ bị trả thù. Lũ đầy tớ của Voldemort hận mày đến thấu xương, sẵn sàng giết mày khi có cơ hội, mày cũng biết vì sao mà. Do ai mà Chúa tể của chúng mất hết sức mạnh, bặt vô âm tín? Do ai mà chúng bị tống vào ngục Azkaban, phải chịu sự tra tấn, dày vò? Do mày chứ ai! Mày dẫn đường cho Voldemort tới giết gia đình Potter, cũng chính trong hôm đó hắn ta tiêu tan hết sức mạnh. Một đoàn quân hắc ám hùng mạnh cứ thế tan rã chỉ trong một đêm. Bao nhiêu năm qua đám tay sai của Voldemort vẫn chưa quên mày đâu, bọn chúng ngày nào cũng gào thét đòi giết mày đó, Đuôi Trùn à.

Đuôi Trùn cố né tránh đũa phép của Sirius Black, yếu ớt lên tiếng:

- Anh nói gì tôi không hiểu gì hết. Bọn họ muốn lùng giết tôi bởi vì muốn trả thù cho anh, chính tôi đã tống anh vào ngục Azkaban, cho nên tôi mới phải lẩn trốn suốt mười hai năm qua. Anh đừng chối, anh từng là tay sai đắc lực nhất của, của…

Gương mặt của Đuôi Trùn trở nên vặn vẹo, gã ta phát âm một cách khó nhọc:

- … của Voldemort!

Nói xong được từ ấy cơ mặt gã giãn ra, gã ta hướng ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía thầy Lupin, giọng van nài:

- Anh Remus, làm ơn. Black đang cố giết tôi để bịt đầu mối. Làm ơn cứu tôi.

Harry hết nhìn Sirius Black rồi lại nhìn sang Đuôi Trùn, mặc dù cán cân trong lòng nó đã nghiêng về một hướng nhưng nó không muốn vội đưa ra kết luận. Nó đang suy nghĩ về những lời nói của Đuôi Trùn thì bất chợt nghe thấy Catherine lên tiếng:

- Ông nói Black là thân tín của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy? Thật vậy sao?

Giọng nói nhẹ nhàng êm ái của Catherine khiến cho Đuôi Trùn có cảm giác như con nhỏ đang thật sự tin tưởng vào những lời gã nói.

Gã nhớ lại đây là cô bé đã tốt bụng điều chế thuốc bổ cho gã uống hàng tuần, lại còn làm cho gã chiếc lồng để bảo vệ gã khỏi con mèo hung ác kia. Nghĩ đến đây ngay lập tức Đuôi Trùn nắm lấy cọng rơm cứu mạng là Catherine mà quên mất con nhỏ chính là người vừa nãy đòi cho gã uống Chân dược.

- Đúng vậy, cô gái bé nhỏ à. Tất cả những lời ta nói đều là sự thật.

Catherine mỉm cười, giơ tay ngăn Harry đang muốn lên tiếng. Nó chậm rãi tiến đến trước mặt Đuôi Trùn, ánh mắt thì nhìn thẳng vào gã ta, nó hỏi bằng vẻ ngây thơ:

- Nói vậy thì Sirius Black chính là Tử thần Thực tử rồi.

- Đúng. Đúng. Hãy mau kêu người bắt hắn lại đi, cô gái bé nhỏ ơi. - Đuôi Trùn không hề do dự mà gật đầu như trống bỏi.

Sirius Black muốn lên tiếng cắt ngang nhưng bị cái trừng mắt của Catherine làm cho bối rối. Hắn làm gì sai mà tự dưng con bé đó nhìn hắn ghê vậy?

Catherine lại hướng về phía Đuôi Trùn, mỉm cười, lắc đầu nói:

- Nhưng ông ta không có "thứ đó". Tôi đã nhìn kỹ lắm rồi, cánh tay của ông ta sạch sẽ.

Đuôi Trùn bị giọng nói êm ái của Catherine làm cho mơ mơ màng màng, không hiểu hỏi:

- Thứ đó là thứ gì?

- Cho tôi xem cánh tay của ông là biết ngay thôi.

Catherine vừa nói vừa thô bạo kéo tay áo của Đuôi Trùn lên cao, để lộ ra một hình xăm khiếp đảm trên cánh tay trái của gã. Quả nhiên là như vậy, Catherine đã phán đoán đúng về thứ này. Đuôi Trùn cũng có một cái, một thứ quá rõ ràng nhưng lại khó mà phát hiện ra được nếu người sở hữu nó không muốn để lộ ra. Nó nói:

- Coi bộ bấy lâu nay ông sống sung sướng trong kiếp chuột quen rồi nên đã quên mất thứ từng khiến bao kẻ khiếp sợ vẫn luôn hiện hữu trên người ông, không hề biến mất.

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về cái hình xăm đầu lâu và một con rắn đang chui ra từ miệng của cái sọ. Dù đã bị mờ đi rất nhiều nhưng không khó để nhận ra ý nghĩa của hình xăm đó.

Harry lập tức liên tưởng đến hình ảnh con Tử Xà Basilisk chui ra từ miệng của bức tượng Salazar Slytherin mà nó đã có dịp chứng kiến trong Phòng chứa bí mật hồi năm ngoái. Trong nháy mắt nó như bừng tỉnh. Nó hỏi Catherine với vẻ gấp gáp:

- Tử thần Thực tử là gì? Hình xăm này là sao? Chúng có liên quan gì tới Voldemort?

Catherine giải thích vắn tắt:

- Tử thần Thực tử là đám đầy tớ nghe theo chỉ huy của Voldemort làm chuyện ác. Hình xăm này là Dấu hiệu Hắc ám, chỉ được xăm lên cánh tay trái của những tên thuộc hạ mà Voldemort cho là được việc, như một phần thưởng, hay một sự cảnh cáo rằng chớ có mà phản bội hắn. Con nói có đúng không, thầy Lupin?

Thầy Lupin gật đầu xác nhận trong vô thức, vẫn chưa hiểu từ đâu mà Catherine biết được những chuyện này.

Harry ngây ra nhìn Catherine, rồi ánh mắt nó lại hướng về phía hình xăm trên cánh tay trái của Đuôi Trùn. Dù cùng đường bí lối nhưng gã ta vẫn cố ngụy biện và đang ra sức van xin thầy Lupin hãy cứu gã khỏi Sirius Black.

Hai mắt Harry long lên vì tức giận, nó siết chặt nắm đấm trong tay, gằn từng tiếng hỏi:

- Vậy là rõ rồi, ông mới chính là đầy tớ của Voldemort. Tại sao ông lại làm như vậy?

Đuôi Trùn lắp bắp:

- Tôi... tôi...

Khuôn mặt của Harry lúc này đã đỏ bừng lên vì giận dữ, nó phẫn nộ lặp lại câu hỏi:

- Tại sao ông lại làm như vậy với ba má tôi?! Tại sao?

Đuôi Trùn vẫn muốn cố thuyết phục Harry bằng đôi mắt chực trào nước mắt của mình:

- Đừng tin những gì Sirius và con bé kia nói. Chúng đang cố khiến cậu hiểu lầm ta, cậu Potter à. Tôi vô tội, tôi không biết thứ này vì sao lại có trên cánh tay tôi.

Harry quát:

- Đủ rồi! Đồ dối trá. Ghê tởm! Ông vẫn muốn tôi tin ông khi có chứng cứ rành rành chỉ rõ ông là đầy tớ của Voldemort sao?

Đuôi Trùn sụt sùi:

- Nếu tôi là đầy tớ của Chúa tể Hắc ám thì tôi đã giết cậu từ lâu rồi.

Sirius cười gằn:

- Mày đừng có dùng những lời lẽ sứt chìa gãy gọng ấy mà cố thuyết phục Harry. Thằng nhỏ không có ngu.

Harry bỗng thấy đầu óc sáng suốt lạ thường, nó dí đũa phép vô trán Đuôi Trùn, quát:

- Tôi có thể nhìn thấy sự hèn nhát trong ánh mắt, cử chỉ, điệu bộ của ông. Có lẽ ông không ra tay với tôi là vì ông không chắc Voldemort còn sống hay không chứ gì. Mà ông bán đứng ba má tôi cũng bởi vì ông cho rằng việc trung thành với bạn bè không đáng một xu nếu so với việc đầu quân cho Voldemort và những lợi ích mà hắn mang đến cho ông. Có phải như vậy không?

Sirius nhìn Harry bằng ánh mắt tán thưởng:

- Xuất sắc.

Rồi hắn nhìn về phía Đuôi Trùn mà nói bằng giọng giễu cợt:

- Mày ích kỷ và hèn nhát, gió thổi chiều nào thì mày lay theo chiều đó, tao nói đúng chứ? Mày đâu có ngu mà ám sát Harry trước mắt cụ Dumbledore khi mà Voldemort đã mất tăm mất tích cả chục năm. Làm vậy mày đâu có lợi ích gì. Một khi Voldemort trở lại, tao dám cá là mày sẽ cun cút chạy theo chân hắn, cầu xin hắn lại nhận mày làm tôi tớ, đúng không Đuôi Trùn? Mày là loại bán đứng bạn bè, một kẻ cơ hội chỉ nghĩ cho lợi ích của bản thân.

Đuôi Trùn như thể bị ếm một bùa câm nín lên miệng, môi mấp máy nhưng lại chẳng nói lên được một lời nào để phản bác lại Sirius Black.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.