Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sirius Black

Tiểu thuyết gốc · 3037 chữ

Môn thi cuối cùng là môn Tiên Tri học vào buổi chiều cùng ngày, cũng chính là môn Catherine không làm bài thi bằng sự hiểu biết của mình mà bằng mồm mép. Nó nhìn vào quả cầu pha lê và dự đoán tương lai nó sẽ tràn đầy chông gai và cận kề cái chết, điều đó khiến cho cô Trelawney trông có vẻ hài lòng, cô gật gù nói bằng giọng mơ màng thường thấy:

- Cuối cùng thì trò cũng đã chịu nhìn nhận vào sự thật. Một sự tiến bộ đáng kinh ngạc. Quả cầu pha lê đã dự báo cho ta về điểm số của trò ngày hôm qua, một sự tiên đoán vô cùng chính xác. Điểm tối đa sẽ là phần thưởng cho sự lắng nghe và rèn luyện Nội nhãn của trò.

Catherine rời khỏi lớp Tiên tri, thở phào vì cuối cùng nó cũng thoát được ánh mắt soi mói của cô Trelawney, ít nhất là trong vòng hai tháng tới.

Thi xong nó cổ vũ Harry và Ron rồi chạy thẳng đến Phòng Yêu Cầu. Thuốc Kháng sói đã hoàn thành vào hôm qua, màu sắc và mùi vị không khác của thầy Snape bao nhiêu. Catherine rót hết thuốc vào trong chai thủy tinh, bỏ vô túi áo chùng rồi chạy về phòng sinh hoạt chung chờ các bạn.

Mười lăm phút sau Hermione và Ron có mặt, nhưng Harry thì phải đến gần một tiếng sau mới trở về, thần sắc lo lắng khiếp đảm. Nó kể lại lời tiên tri của cô Trelawney, rằng một kẻ tôi tớ nào đó của Chúa tể hắc ám sẽ được tự do và tới đầu quân cho hắn ta vào tối nay, trợ giúp cho sự trở lại của hắn, một sự trở lại mạnh mẽ. Chúa tể hắc ám sẽ khôi phục tất cả quyền năng bị mất của hắn, trở thành sự tồn tại vĩ đại khiến tất cả mọi người phải khiếp sợ.

Điều đó khiến Catherine có chút ngạc nhiên. Vậy là đêm nay Đuôi Trùn vẫn sẽ thoát ra được sao?

Không đời nào, nó sẽ dùng cả tính mạng của mình để giữ hắn ta ở lại, nói lên sự thật, minh oan cho chú Sirius. Sau đó hắn ta muốn chạy đi đâu thì chạy, nó không quan tâm. Dù sao những liều thuốc bổ của nó cũng sẽ khiến Đuôi Trùn hiện hình vào đêm nay, và sẽ rất đau đớn cho hắn để biến lại thành chuột. Nếu hắn đủ bản lĩnh làm như thế thì cứ làm đi, nhưng một khi chú Sirius chưa được minh oan thì đừng hòng.

Tụi nhỏ động viên Harry bằng cách khuyên nó đừng nên tin bất kì điều gì cô Trelawney nói, cổ chỉ đang xạo thôi, nhưng Harry vẫn cảm thấy bứt rứt trong người lắm.

Để xốc lại tinh thần cho Harry, Ron kéo các bạn gia nhập vào nhóm học sinh đang ăn mừng thi cử trót lọt, tụi nó ăn uống và vui chơi cho đến hơn năm rưỡi chiều.

Trong suốt quá trình ấy Harry chỉ tham gia cho có, ai hỏi gì đáp nấy chứ không hào hứng như mọi khi. Thấy Harry vẫn thấp thỏm không yên, Catherine đưa ra gợi ý:

- Nếu bồ không an tâm thì có thể đi tìm gặp cụ Dumbledore để nói về lời tiên tri. Nếu cụ đã để cô Trelawney dạy môn Tiên tri học thì chắc cụ cũng tin tưởng cô có khả năng nhất định nào đó trong lĩnh vực này.

Harry cảm thấy bạn mình nói có lý, nó toan chạy đi thì bị Catherine gọi lại, con nhỏ hỏi:

- Bồ có biết phải tìm thầy hiệu trưởng như thế nào không? Cụ Dumbledore ít khi xuất hiện và hầu như không đi dạo quanh sân trường. Không có gì chắc chắn là cụ có mặt ở trong trường.

Harry vỗ đầu mình một cái, nó chạy lên phòng ngủ lấy tấm Bản đồ Đạo tặc ra xem, tên của cụ Dumbledore xuất hiện trên bản đồ và đang đi lại ở trong văn phòng của cụ. Nó liếc nhìn sang tên của cô McGonagall, cô cũng đang ở trong văn phòng.

Nó nhét tấm bản đồ vào trong túi áo, chạy xuống nói với các bạn:

- Cụ Dumbledore có ở trong trường. Mình sẽ đi tìm cô McGonagall để cô dẫn mình lên văn phòng gặp cụ.

Đợi Harry đi rồi Hermione mới nói với các bạn:

- Mình không tin là cô Trelawney có khả năng tiên tri. Cổ chỉ đang muốn kết thúc bài thi theo cách ấn tượng nhất có thể để Harry tin sái cổ mà chịu tập trung học môn Tiên tri học hơn vào năm sau.

Ron tỏ vẻ nó không muốn bình luận gì về việc này, nó nói:

- Cứ để Harry đi tìm cụ Dumbledore thuật lại chuyện này cho yên tâm, dính dáng tới kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì không nên xem thường bất kỳ dấu hiệu nào. Mình phải lên lầu cho con Scabbers uống thuốc bổ chuột đây. Mấy bữa nay nó cứ bất an, uể oải thế nào ấy.

Hermione vẫn không thể ưa được khi Ron nhắc đến con Scabbers mà mắt cứ liếc về phía con mèo Crookshanks, nó nói:

- Đừng có mà đổ lỗi cho con mèo của mình. Hai tuần nay nó không hề đụng tới một sợi lông của con Scabbers nha.

Ron nhún vai, đi lên lầu, không hề hay biết là con Crookshanks đã nhảy ra khỏi cái đệm ưa thích của nó và nhẹ nhàng đuổi theo sau.

Catherine đang ngồi thảo luận với Hermione về cách vượt qua nỗi sợ mà Ông Kẹ tạo ra thì có tiếng Ron la hét thất thanh, sau đó là tiếng chuột kêu hoảng sợ và tiếng bình bịch chạy xuống lầu. Mấy đứa học trò nhà Gryffindor khác nghe thấy tiếng động cũng tò mò nhìn lên. Ron chạy xuống, nói bằng giọng gấp gáp:

- Con Scabbers bị Crookshanks tha đi rồi!

Không đợi cho hai cô bạn kịp phản ứng, Ron chạy ra khỏi phòng sinh hoạt chung. Hermione và Catherine nhìn nhau rồi cũng chạy theo, trước khi đi Catherine nói với mấy đứa đang dỏng tai nghe ngóng ở gần đó:

- Ron đi kiếm con chuột, không có chuyện gì đâu.

Nghe vậy tụi kia cũng không tò mò nữa mà quay trở lại tiếp tục cuộc vui của mình.

Không bao lâu hai đứa con gái đuổi kịp Ron, Hermione hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra?

Ron đáp mà không thèm nhìn mặt cô bé:

- Con mèo quý hoá của bồ, nó tha con Scabbers của mình nhảy ra khỏi cửa sổ mà chạy đi mất.

Hermione không tin, vặn lại:

- Không đời nào. Cửa sổ đó cách mặt đất hơn 82 feet, làm sao mà con mèo của mình có thể nhảy ra khỏi đó.

Ron bực tức:

- Mình không biết, nhưng mà nó nên liệu hồn. Con chuột của mình mà bị gì thì mình sẽ tính sổ nó, chẳng nể nang bồ đâu.

Hermione im lặng, vẻ mặt lo lắng mà chạy theo Ron. Khi tụi nó đến tiền sảnh thì nghe thấy tiếng của Harry gọi với theo ở phía sau. Ron vẫn không dừng lại, Hermione nhìn Catherine, ánh mắt ra hiệu rồi tiếp tục chạy theo Ron. Catherine hiểu ý bèn dừng lại đón Harry, nó hỏi:

- Sao bồ lại ở đây?

Harry vừa thở hổn hển vừa đáp:

- Mình hỏi mọi người ở phòng sinh hoạt chung thì họ nói mấy bồ đi kiếm con Scabbers nên mình đuổi theo.

Catherine nói:

- Đi thôi. Không biết con Crookshanks mang con Scabbers đi đâu nữa.

Harry gật đầu rồi cùng Catherine chạy băng qua bãi cỏ, bất chấp bầu trời đang ngày càng tối dần và lệnh cấm không được ra ngoài vào ban đêm. Trên đường đi Catherine hỏi:

- Bồ có gặp được cụ Dumbledore không?

Harry lắc đầu đáp:

- Không, mình đi tìm cô McGonagall nhưng không thấy cô ấy ở văn phòng nên mình đã sử dụng tấm Bản đồ Đạo tặc. Và rồi mình thấy có một cái tên mà đáng lẽ nó không nên xuất hiện. Vì thế mình mới vội vã chạy về phòng sinh hoạt chung tìm mấy bồ.

Catherine lại hỏi:

- Bồ đã thấy ai?

Harry nói bằng giọng không mấy chắc chắn:

- Là Peter Pettigrew, cũng có lẽ mình nhìn nhầm. Mình thấy cái tên đó trong phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

Gương mặt Catherine lộ ra vẻ ngạc nhiên, nó hỏi:

- Tấm bản đồ đâu rồi? Chúng ta có thể lấy nó ra để kiểm tra lại.

Harry rầu rĩ đáp:

- Bị Peeves lấy rồi. Nó giật tấm bản đồ từ trong tay mình xong bay đi mất tiêu. Mình đuổi theo mấy hành lang thì mất dấu nó. Hi vọng là tấm bản đồ không rơi vào tay thầy Snape hay tụi Slytherin.

Catherine trấn an Harry:

- Sau khi tìm thấy con chuột Scabbers thì mình sẽ kiếm Peeves và giúp bồ đòi lại tấm bản đồ.

Tụi nó chạy được khá xa, có lẽ là tới gần bìa rừng vì Harry có thể thấy được cái bóng đồ sộ của cây Liễu Roi ở gần đó. Trong lúc đang không biết tiếp tục đuổi theo hướng nào thì Catherine nghe có tiếng gầm gừ, tiếng kêu meo meo và tiếng vật lộn vang lên từ phía cây Liễu Roi. Harry cũng nghe thấy, thế là hai đứa hướng cây Liễu Roi mà lao tới.

Từ xa Catherine thấy Ron đang cố giành lấy con chuột từ miệng Crookshanks trong khi một con chó đen khổng lồ thì đang cố lôi Ron ra khỏi con mèo bị đè dưới đất. Hermione đứng bên cạnh vừa khóc vừa dùng hết sức kéo con chó ra khỏi người Ron.

Cuối cùng thì con Crookshanks cũng chịu nhả Scabbers ra, Ron nhét ngay con chuột vô túi áo. Đúng lúc này thì con chó trở nên giận dữ mà vật Ron nằm xuống đất. Thấy có bóng người đi tới con chó ngoạm lấy ống quần của Ron mà lôi thằng bé hướng thẳng đến những cành lá đang quất túi bụi xuống đất của cây Liễu Roi.

Hermione ôm mặt khóc nức nở khi thấy bóng của Ron biến mất dưới gốc cây Liễu Roi. Thấy Harry và Catherine, Hermione vừa khóc vừa nói:

- Tụi mình phải tìm người cứu Ron ra khỏi đó.

Nhưng Harry lại nắm chặt đũa phép trong tay mà lắc đầu:

- Không kịp. Bồ và Catherine đi tìm cụ Dumbledore hay cô McGonagall đi, mình sẽ tìm cách vào đó để cứu Ron.

Catherine cũng nói:

- Mình sẽ đi theo Harry.

Hermione lo lắng nhìn hai đứa bạn rồi chạy đi, hướng về phía tòa lâu đài.

Cây Liễu Roi như đang nổi trận lôi đình mà nện dùi cui ầm ầm xuống mặt đất khiến Catherine và Harry không cách nào tiến lại gần được. Lúc bấy giờ con mèo Crookshanks ở gần đó mới phóng vọt về trước, linh hoạt né tránh những cú nện như giã gạo của cây Liễu Roi mà tiến sát lại gần thân cây, bàn chân nhẹ nhàng đặt lên một cái mấu, tức thì cây Liễu Roi trở nên cứng đờ như bị điểm huyệt. Con mèo Crookshanks nhảy xuống cái hố chỗ gốc cây rồi biến mất, Catherine và Harry nhanh chóng đuổi theo.

- Không ngờ thật sự có một địa đạo ở đây. Mình đã thấy nó trong tấm Bản đồ Đạo tặc, nhưng anh Fred và George nói không biết lối vào ở đâu. Hai ảnh đâu có ngờ nó lại nằm bên dưới cây Liễu Roi.

Harry vừa chạy đuổi theo con mèo vừa giải thích với Catherine nhưng con nhỏ vì quá hồi hộp mà không thèm đáp lại tiếng nào. Hai đứa chạy được một lúc thì con đường trở nên dốc hẳn. Tụi nó trèo hết con dốc rồi chui qua một cái lỗ chó thì thấy mình đang đứng bên trong một căn phòng bị bịt kín bốn phía bằng vô số tấm ván đóng chi chít lên tường. Không có cửa sổ, không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng duy nhất phát ra từ đầu đũa phép của hai đứa. Mặc dù mọi thứ đã bị thời gian phủ lên một lớp bụi dày nhưng tụi nó vẫn thấy được căn phòng này tan hoang như vừa trải qua một cơn cuồng nộ dữ dội của ai đó hay như vừa có một trận chiến khốc liệt ở đây.

Trong lúc hai đứa còn đang đánh giá tình hình xung quanh thì phía trên đầu tụi nó phát ra tiếng động. Bên phải lỗ chó có một cánh cửa để mở dẫn đến một hành lang tối om, Harry và Catherine nhìn nhau rồi rón rén bước dọc theo hành lang, tìm đường đi lên trên.

Catherine nghĩ tụi nó đâu cần phải lén lút như thế nên khi bước chân lên được tầng trên nó đẩy cửa vào luôn mà không thèm hỏi ý Harry.

Sự xông vào bất thình lình của Catherine khiến cho người có mặt bên trong giật mình. Nó không vội đánh giá tình hình chung quanh mà chạy tới bên cạnh Ron, kiểm tra vết thương của bạn mình.

- Bồ bị gãy xương rồi. Mình sẽ giúp bồ giảm đau đớn bằng bùa chú nhưng có lẽ tụi mình nên đi gặp bà Pomfrey càng sớm càng tốt.

Ron cố nén đau mà nói với hai bạn:

- Hai bồ mau chạy đi. Hắn đang ở đây. Hắn là một Hoá Thú Sư.

Harry không hiểu Hoá Thú Sư là gì, nó toan hỏi lại thì từ trong bóng tối có một người đàn ông bước ra. Không ai khác, chính là Sirius Black. Một tiếng cạch vang lên, cánh cửa sau lưng tụi nó đóng lại. Catherine đứng lên, nhìn chăm chăm vào người đàn ông xác xơ ở trước mặt. Ngục Azkaban đã tàn phá tuổi trẻ của chú Sirius, biến chú trở thành một người hoàn toàn khác, hoang dại và không giống con người.

- Expelliarmus!

Cây đũa phép của Harry bay vọt về phía Sirius Black, nhưng Catherine thì vẫn nắm chặt đũa phép của nó trong tay. Nó không cho phép bất kỳ ai tước đoạt vũ khí của mình, cho dù có là chú Sirius đi chăng nữa.

Thấy Catherine kháng lại được bùa Giải giới của mình, Sirius Black rất đỗi ngạc nhiên, hắn càng ngạc nhiên hơn khi thấy cô bé trước mặt chủ động cất đũa phép đi.

- Ông không có quyền đoạt lấy đũa phép của tôi, nhưng tôi hứa sẽ không dùng đũa phép để chống lại ông, trừ phi ông buộc tôi phải làm thế.

Harry nhìn Catherine, nó tức giận quát:

- Bồ không thể cất đũa phép đi. Hắn là tên sát nhân. Hắn đã hại chết rất nhiều người, bồ không nhớ sao?

Catherine nói, đôi mắt không dời khỏi Sirius:

- Harry, bồ hãy bình tĩnh. Nếu manh động có thể cả ba chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.

Harry nhìn Sirius bằng ánh mắt căm phẫn, nó gào lên:

- Hắn đã giết ba má tôi!

Đôi mắt hoang dại của Black lộ ra một nét u buồn, hắn cất giọng khàn khàn như thể đã từ lâu lắm rồi hắn không có mở miệng nói chuyện:

- Ta biết kiểu gì con cũng sẽ tìm đến đây. Ba con cũng từng làm thế vì ta, vô số lần. Ta rất cảm ơn vì con đã không chạy đi méc thầy cô.

Harry nghe vậy thì cười mỉa mai:

- Ông sai rồi. Bạn của tôi đã chạy đi tìm giáo viên. Không bao lâu nữa ông sẽ bị bắt lại thôi.

Mặt Black thoáng đanh lại, hắn nói:

- Vậy thì ta phải kết thúc chuyện này nhanh thôi.

Nói rồi Black đi đến chỗ ba đứa, một cách sốt ruột.

Ron đang nằm ở dưới sàn thấy vậy gắng gượng đứng dậy, trụ trên cái chân không bị gãy, nó nói bằng giọng run run:

- Nếu ông muốn giết Harry thì ông phải giết luôn hai đứa tụi tôi.

Black lắc đầu, tiến sát lại chỗ Ron mà nói:

- Đêm nay chỉ có một người phải chết, và nó không phải ba đứa tụi bây.

Ron lùi lại trong vô thức, bàn tay ở trong túi áo chùng đang ra sức giữ chặt con chuột cứ vùng vẫy tìm cách bỏ chạy nãy giờ.

- Yên nào, Scabbers! - Ron quát khẽ.

Harry đỡ Ron ngồi xuống cái giường ở cuối căn phòng, nó tiến lên chắn giữa Black và hai bạn:

- Ông nói ông không giết tụi tôi? Ông nghĩ tôi sẽ tin sao? Ông muốn gì? Nếu ông muốn giết tôi thì hãy tha cho các bạn của tôi, để họ rời đi.

Catherine thấy ngạc nhiên vì sự bình tĩnh đến lạ thường của Harry, rõ ràng là tức giận đó, nhưng lại không hành động thiếu suy nghĩ. Harry lúc này bỗng trở nên trưởng thành và đáng tin hơn bao giờ hết.

Black chỉ vào Ron mà nói với giọng gấp gáp:

- Con chuột. Ta muốn con chuột. Mau giao nó ra đây!

Ron nghe vậy càng ấn con Scabbers vào sâu trong túi áo chùng hơn. Harry thì bị câu nói của Black làm cho ngạc nhiên đến khó hiểu. Nó toan hỏi lại thì cánh cửa căn phòng lại đột nhiên mở ra, có thêm hai người xông vào.

Là thầy Lupin và Hermione.

Khoé môi Catherine vô thức cong lên một nụ cười khó nhận ra. Nó thở phào, vậy là mọi chuyện đã diễn ra theo như kế hoạch của nó.

Con yêu Peeves quả là được việc. Nó chỉ cần một câu thần chú đơn giản là đã điều khiển được bộ óc tinh quái của Peeves làm theo ý mình. Năm ngoái cũng vậy, mà năm nay cũng thế.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.