Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năm học mới bắt đầu

Tiểu thuyết gốc · 1778 chữ

Bốn đứa chào thầy Lupin rồi bước qua cánh cửa đồ sộ bằng gỗ sồi, đi vào tiền sảnh có hình cái hang được những ngọn đuốc cháy bập bùng thắp sáng rực. Cuối hành lang này là những bậc thang cẩm thạch dẫn lên các tầng lầu, bên phải là con đường dẫn tới Đại Sảnh Đường

Tụi nhỏ bước lên bậc thềm đá dẫn vô Đại Sảnh Đường, khi bốn đứa vừa bước được bậc đầu tiên thì nghe tiếng cô McGonagall gọi:

- Harry, Hermione, Catherine, ba trò theo ta. Ta cần gặp các trò một lát.

Harry và Catherine ngồi im re cho bà Pomfrey kiểm tra tình trạng sức khỏe. Xong xuôi tụi nó ra ngoài chờ cô McGonagall nói gì đó với Hermione. Trong lúc chờ đợi Catherine nói với Harry:

- Bồ đừng để ý đến mấy lời châm chọc của thằng Malfoy. Mình dám cá là bọn giám ngục cũng khiến nó tè ra quần.

Harry lắc đầu, nói rõ khúc mắt trong lòng với Catherine:

- Mình không hiểu, tại sao không có ai bị gì, chỉ có hai đứa mình là phản ứng dữ dội như vậy?

Catherine giải thích:

- Bọn giám ngục hút hết niềm vui và gợi nên những kí ức kinh hoàng. Học sinh như tụi mình thì làm gì có mấy ai trải qua chuyện kinh khủng đến mức có thể ngã quỵ khi nhớ về chúng. Cùng lắm thì tụi nó chỉ thấy không thể vui lên nổi nữa thôi. Riêng bồ, Harry à, bồ đã từng chứng kiến...

Catherine nói tới đó thì im lặng nhìn Harry, ánh mắt mang theo ý muốn nói: Bồ hiểu mà.

Harry gật đầu, rồi cũng im lặng không nói gì. Hai đứa cứ thế đứng cạnh nhau, trong lòng lăn tăn từng gợn sóng. Bỗng Harry cất giọng hỏi:

- Bồ có thể kể cho mình nghe về nỗi sợ hãi đó của bồ bất cứ lúc nào. Mình không có ý tò mò, mình chỉ muốn, ừm, chia sẻ với bồ.

Catherine sững người, một lúc sau nó mới đáp:

- Đã lâu lắm rồi, một ký ức mình không bao giờ muốn nhớ lại. Mình cứ nghĩ đã quên được, nhưng không ngờ bọn giám ngục lại có thể bới móc nó lên từ sâu trong tiềm thức của mình. Cảm ơn bồ nhé.

Harry gật đầu, rồi hai đứa lại chìm vào im lặng.

Hai mươi phút sau Hermione bước ra khỏi văn phòng, vẻ mặt hớn hở.

Ba đứa sóng bước bên nhau đi đến Đại Sảnh Đường. Catherine có thể cảm nhận được một số ánh mắt nhìn nó và Harry với vẻ tò mò xen lẫn giễu cợt. Không biết Harry thế nào nhưng nó không quan tâm đến chuyện đó. Một khi nó đã an toàn bên trong Hogwarts thì sẽ chẳng có ai có thể hạ gục được nó.

Vài bữa nữa Catherine sẽ tự thực hành câu thần chú gọi Thần Hộ Mệnh, và sẽ chẳng lũ giám ngục nào có cơ hội khiến nó nhớ về sự đau khổ của kiếp trước nữa, không một ai.

Catherine ngồi vào chỗ trống cạnh Ron, ánh mắt quét một lượt lên bàn của các giáo viên. Khi bắt gặp ánh mắt của thầy Lupin nó vô thức mỉm cười, thầy cũng cười lại với nó. Thế nhưng khi nó nhìn sang thầy Snape thì lại bị cái trừng mắt của thầy làm cho giật mình. Vội thu tầm mắt lại, Catherine quay sang nói với Harry:

- Hi vọng là cụ Dumbledore sẽ kết thúc màn diễn văn khai trường sớm. Mình đói meo rồi. Tụi giám ngục khiến mình sút cân nhanh chóng mà chẳng cần phải làm gì.

Harry nghe xong thì bật cười.

Lúc này cụ Dumbledore đã đứng dậy, toàn thể học sinh trong Đại Sảnh Đường đều lập tức im lặng mà nhìn về phía cụ. Cụ Dumbledore nói:

- Hoan nghênh các con quay trở lại trường Hogwarts. Một năm học nữa sắp bắt đầu, và ta có đôi lời muốn nói với các con.

Cụ Dumbledore hắng giọng, rồi cụ trình bày một cách nghiêm túc về sự xuất hiện của lũ giám ngục ở mỗi cổng ra của trường. Cụ nhấn mạnh để cho những đứa học trò thích phá phách hay xem thường nội quy biết rằng không thể nào qua mặt được một tên giám ngục Azkaban, dù là dùng áo tàng hình đi chăng nữa. Catherine có thể nghe thấy Harry ở bên cạnh nuốt nước miếng cái ực khi cụ nhắc đến điều này.

- Ngoài ra, ta có hai tin khác vui vẻ hơn bọn giám ngục. Chúng ta hãy cùng chào đón hai giáo viên mới toanh vừa được bổ nhiệm năm nay. Đầu tiên là thầy Lupin, người đã hào hiệp đồng ý lấp đầy chỗ trống ở môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám.

Catherine nghe tiếng vỗ tay vang lên lác đác, chủ yếu là từ những đứa đã ở cùng toa với thầy lúc giám ngục tới, mà nó thì có thể tự hào rằng mình là người vỗ tay lớn nhất. Ánh mắt của nó từ đầu đến cuối chưa hề rời khỏi người thầy.

Ron khều ba đứa bạn, nói nhỏ:

- Mấy bồ nhìn thầy Snape kìa.

Lúc này Catherine mới dời tầm mắt qua thầy Snape, nó thấy thầy đang nhìn sang hướng thầy Lupin bằng ánh mắt hình viên đạn, thể hiện sự chán ghét đến cực điểm.

Catherine đã từng thấy thầy Snape dùng ánh mắt này mà nhìn Harry, và nó cũng không bất ngờ khi thầy nhìn thầy Lupin bằng ánh mắt y chang. Đã qua rất nhiều năm rồi mà sao thầy vẫn không chịu buông bỏ hận thù nhỉ?

Chờ cho Đại Sảnh Đường im lặng trở lại, cụ Dumbledore tiếp tục:

- Người thứ hai mà ta muốn nói đến chính là ông Rubeus Hagrid, người đã đồng ý nhận thêm nhiệm vụ mới với tư cách giáo viên bộ môn Chăm sóc sinh vật huyền bí, bên cạnh nhiệm vụ giữ khóa cho trường Hogwarts của chúng ta.

Bốn đứa nhỏ nhìn nhau, rồi cả bốn đồng loạt đứng lên vỗ tay như điên. Những đứa học trò từng tiếp xúc với bác Hagrid đều hào hứng vỗ tay hoan nghênh, trừ mấy đứa nhà Slytherin.

Ron nói một cách phấn khích:

- Lẽ ra tụi mình phải đoán được. Còn có ai khác ngoài bác Hagrid muốn dạy học trò bằng quyển sách cứ cắn đớp lung tung kia chứ.

Harry cười toe toét gật đầu phụ họa với Ron:

- Mình rất mong chờ tiết học của bác Hagrid.

Tối hôm đó trở về phòng mà Catherine cứ mãi không ngủ được, ngay cả khi không có giám ngục ở quanh đây thì những hình ảnh chết chóc kia vẫn liên tục hiện lên, lấp đầy tâm trí nó bằng niềm bi thương vô hạn. Khi Catherine buộc bản thân phải nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ thì nó chợt nghĩ đến bố mẹ nó ở kiếp này, còn có hai anh trai Robert và Edward, nghĩ đến Harry, Ron, Hermione, và cuối cùng chính là gương mặt phong sương của thầy Lupin. Nó có quá nhiều người để bảo vệ, nó cần phải mạnh mẽ hơn nữa.

Sáng hôm sau Catherine thức dậy với một tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều. Nó ngồi chờ Hermione thay quần áo rồi xuống phòng sinh hoạt chung rủ Harry và Ron đi ăn sáng. Vừa bước vô Đại Sảnh Đường thì tiếng chế nhạo của mấy đứa trong nhóm thằng Malfoy vang lên, con Pansy Parkinson còn khoa trương đến độ diễn nhại lại cảnh Catherine nằm co người lại mà rên rỉ.

Hermione bảo Harry và Catherine đừng để ý đến bọn chúng và Harry đáp lại rằng:

- Mình sẽ không tức giận vì những người như vậy.

Hermione có chút ngạc nhiên về thái độ bình tĩnh của Harry, song cô bé vẫn nói:

- Bồ làm vậy là đúng lắm.

Bốn đứa ngồi xuống dãy bàn của nhà Gryffindor thì anh Fred và anh George lại gần, phát mỗi đứa một thời khoá biểu.

Anh Fred hỏi:

- Em ổn rồi hả Harry?

Harry gật đầu:

- Em khoẻ re.

Anh George động viên:

- Em đừng để ý mấy lời của thằng Malfoy. Hôm qua anh thấy nó ngồi co ro ở trong góc mà run lên cầm cập cả buổi.

Giọng Harry lí nhí:

- Nhưng nó đâu có xỉu, phải không anh?

Anh Fred đáp:

- Nó không xỉu, nhưng mà hai mắt nó đỏ hoe, anh đoán nó đã khóc, đúng không George?

Anh George cười:

- Anh nói trúng phóc.

Rồi hai anh cùng nói với Harry:

- Hãy hạ đo ván nó ở trận Quidditch đầu tiên để xem nó còn vui nổi không.

Harry không nói gì, chỉ cười rồi gật đầu.

Hermione ở bên cạnh vẫn mãi nghiên cứu thời khóa biểu của mình, miệng lẩm bẩm gì đó mà không để ý rằng Ron đã chồm qua ngó thời khoá biểu trong tay nó.

Ron kêu lên đầy nghi hoặc:

- Thời khoá biểu của bồ có vấn đề. Bồ đâu thể học ba môn này cùng lúc.

Ron vừa nói vừa chỉ vô cột môn học.

- Chín giờ: môn Tiên tri, môn Muggle học, môn Số học. Làm sao bồ học ba môn cùng một lúc?

Hermione nói với giọng thản nhiên:

- Mình tự có cách, bồ quan tâm làm gì. Mau giúp mình mở hũ mứt này coi.

Mặc dù Ron vẫn còn nghi hoặc nhưng nó không hỏi gì thêm, nhận hũ mứt từ tay Hermione, cố sức vặn nắp rồi giúp cô bé múc một thìa trét lên bánh mì.

Tụi nhỏ đang ăn dở bữa sáng thì bác Hagrid từ ngoài đi vô, bác vui vẻ chào hỏi bốn đứa rồi không quên nhắc tụi nó về tiết lên lớp đầu tiên của bác vào đầu giờ chiều.

Đợi bác Hagrid đi xa dần Ron hỏi nhỏ:

- Mấy bồ đoán xem bác Hagrid sẽ dạy chúng ta về con vật gì? Mình không mong bác dạy mấy con to xác hung dữ như con Fluffy đâu.

Câu hỏi này của Ron khiến Harry có dự cảm bất an.

Catherine nhắc nhở:

- Tụi mình nên đi sớm, lớp Tiên Tri ở tận Tháp Bắc, có thể sẽ mất khá nhiều thời gian để đến đó.

Thế là bốn đứa vội vã giải quyết xong bữa sáng, chào tạm biệt anh Fred và George rồi cùng nhau đi đến Tháp Bắc.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.