Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giám ngục Azkaban

Tiểu thuyết gốc · 2785 chữ

Người đó mặc một bộ đồ trông khá cũ kỹ, bạc màu, có đôi chỗ bị vá chằng vá đụp lên nhau.

Trông ông ta như người mắc bệnh lâu năm, gương mặt tiều tụy, hốc hác. Quầng thâm dưới khoé mắt hiện lên rất rõ ràng, có lẽ chưa một ngày nào ông ta được ngủ ngon giấc.

Khuôn mặt của ông khách trông khá hiền lành, đường nét nhu hoà, ngay cả khi có những vết sẹo mờ trên mặt cũng không thể ngăn người ta vừa nhìn liền có thiện cảm. Nếu xét về tổng thể thì có lẽ người đàn ông này cùng lắm chỉ cỡ ngoài ba mươi, nhưng không hiểu sao tóc của ông ta lại bạc đi rất nhiều.

Catherine siết chặt tay mình. Sao người ta lại đối xử với thầy như vậy?

Ron hỏi khẽ:

- Người này là ai vậy?

Hermione chỉ vào chiếc va li ở bên cạnh người khách, trên va li dán một cái nhãn ghi dòng chữ: Giáo sư R. J. Lupin.

Ron lại nhìn sang phía thầy Lupin, vẻ mặt đăm chiêu hỏi:

- Không biết ổng dạy môn gì nhỉ?

Hermione nhìn Ron bằng ánh mắt như thể muốn nói: Sao bồ ngu quá vậy?!

Harry nhún vai trả lời câu hỏi của Ron:

- Chuyện đó đã quá rõ ràng rồi. Trường chúng ta chỉ thiếu giáo viên môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám mà thôi.

Ron 'a' lên một tiếng rồi gật gù:

- Không biết thầy dạy nổi không nữa. Ngó thầy thê thảm quá.

Để chuyển đề tài, Catherine quay sang hỏi Harry:

- Nãy bồ định nói gì với tụi mình?

Harry bèn thuật lại chuyện nó nghe lén được cuộc tranh luận của ông bà Weasley và những lời ông Weasley dặn dò nó trước khi lên tàu.

Ron và Hermione tỏ ra rất sửng sốt trước tin tức có khả năng Sirius Black đang lùng giết Harry, Catherine thì chỉ gật đầu rồi nói:

- Dù sao thì cũng không thể chắc được hắn ta muốn tìm bồ. Hắn đâu nói ra tên bồ, có khi hắn muốn một kẻ thù khác ở trong trường. Nhưng mà dẫu sao bồ cũng nên cẩn thận.

Harry gật đầu, nó cũng hy vọng Sirius vượt ngục không phải là vì muốn tìm nó tính sổ.

Ron và Hermione thì bi quan hơn cả Harry, Hermione liên tục khuyên Harry hãy tránh đâm đầu vào rắc rối, còn Ron thì cứ tự hỏi rằng tại sao Sirius Black lại có thể thoát khỏi nhà tù Azkaban.

Bốn đứa đang thì thầm to nhỏ với nhau thì ống kính mách lẻo loại bỏ túi của Harry kêu lên inh ỏi. Món đồ này chỉ kêu lên khi có sự bất thường xảy ra ở chung quanh.

Ron vội nói:

- Nhét nó vô đâu đó để nó im đi, kẻo thầy ấy tỉnh giấc thì phiền.

Vừa nói Ron vừa nhìn sang phía thầy Lupin. Harry nhanh chóng nhét cái ống kính vô trong chiếc vớ cũ kỹ của dượng Vernon rồi quấn chặt lại mấy vòng, nhờ vậy mà tiếng kêu nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Ron nói:

- Đợi khi nào được đi làng Hogsmeade thì tụi mình sẽ đem nó kiểm tra lại. Anh Fred và George nói mấy thứ đồ này bán nhiều ở đó lắm.

Chủ đề của cuộc trò chuyện chuyển sang làng Hogsmeade, và khi đó Catherine chợt nhận ra rằng nó đã quên đưa tờ đơn đăng ký đi chơi làng cho bố mẹ ký. Dù sao thì nó cũng đâu để ý lắm tới chuyện đi chơi này nọ nên khi nhận được thư nó đã cất vào ngăn tủ bàn học và có lẽ đến giờ cái thư ấy vẫn còn nằm mốc meo trong căn nhà vắng bóng người ấy. Catherine tỏ ra rầu rĩ mà nói.

- Mình đã quên đưa cho bố mẹ ký tờ đơn đăng ký đi chơi làng Hogsmeade rồi.

Harry không nghĩ đến trong đám bạn lại có người đồng cảnh ngộ với mình nên nó nói:

- Mình cũng không được đi. Dì dượng không chịu ký cho mình.

Catherine nhoẻn miệng cười:

- Xem ra chúng ta không cô đơn rồi. Ít ra thì lúc bọn họ đi chơi tụi mình có thể tìm cái gì đó mà làm cùng nhau.

Hermione khẽ kêu:

- Ôi Catherine à, bồ không thể xúi Harry làm bậy.

Catherine cười tít mắt, nói:

- Mình đâu có xúi Harry làm bậy. Nhưng nếu hai bồ muốn tụi này ngồi yên thì hai bồ nên biết điều mà mua thật nhiều quà bánh về khao tụi này.

Ron đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ:

- Đó là đương nhiên rồi.

Tụi nhỏ ngồi nói chuyện vui vẻ và ăn trưa cùng nhau bằng món bánh mì sở trường do bà Weasley chuẩn bị sẵn. Harry liếc sang thầy Lupin rồi khẽ hỏi đám bạn:

- Chúng ta có nên gọi thầy dậy ăn trưa không?

Catherine nhìn thầy Lupin rồi đáp:

- Mình nghĩ cứ để thầy ngủ đi, nếu đói thầy sẽ tự dậy ăn.

Hermione cũng nhìn sang thầy, do dự nói:

- Chắc là thầy vẫn ổn nhỉ?

Ron cẩn thận quan sát sắc mặt và lắng nghe hơi thở của thầy Lupin rồi trả lời Hermione:

- Thầy vẫn ổn. Chắc là do thầy thiếu ngủ nên mới ngủ say như chết thế thôi. Nhìn quầng thâm ngay mắt thầy nè, không biết trước đây thầy làm gì nhỉ?

Câu hỏi của Ron không có câu trả lời, tụi nó bèn thôi để ý đến thầy giáo mới mà đổi sang những chủ đề khác thú vị hơn.

Con mèo Crookshanks của Hermione cứ lăm le mà vồ con chuột Scabbers của Ron dẫn đến vài trận cãi nhau nho nhỏ, tụi nó chỉ chịu dừng lại khi Catherine chỉ sang thầy Lupin và ra dấu im lặng.

Buổi chiều Draco Malfoy mang vẻ mặt khinh khỉnh mở cửa toa tàu, cất giọng châm chọc:

- Ê, khoẻ không Đầu Thẹo? À còn Ron Weasley nghèo rớt mồng tơi nữa, nghe nói nhà mày mới được biết tí mùi vàng hồi hè này hả?

Theo sau Malfoy là hai tên đàn em Crabbe và Goyle. Catherine để ý kỹ thằng Malfoy, trông thằng này chẳng có vẻ gì là nhớ đến những chuyện nó đã làm vào năm học trước. Chắc là ông Malfoy cha đã tìm cách khiến quý tử của ổng quên đi đoạn ký ức đáng xấu hổ kia rồi.

- Mày mới nói gì đó? - Ron hùng hổ đứng dậy tính xông lên trước nhưng bị Harry cản lại.

Ba thằng kia định bước vô trong toa tàu nhưng đúng lúc thầy Lupin trở mình, phát ra tiếng động khiến tụi nó giật mình lùi bước.

- Ai đó? - Draco Malfoy thận trọng hỏi.

Harry một tay giữ chặt Ron đang đỏ mặt vì tức giận, một tay cản đường Malfoy, nó nói:

- Thầy giáo mới. Mày có ý kiến gì không?

Draco Malfoy nghe vậy hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Chờ Malfoy đi rồi Ron không còn dáng vẻ gì là giận dữ nữa mà ôm bụng cười nghiêng ngả:

- Tụi mình chọn ngồi toa này quả là đúng đắn. Ngó mặt thằng Malfoy khi rời khỏi mình lại không nhịn được cười. Năm nay mình đã có đũa phép mới, mình sẽ không sợ nó nữa đâu.

Hermione nghiêm mặt nhìn Ron, cảnh cáo:

- Bồ tốt nhất không nên đi gây chuyện với thằng Malfoy, nó sẽ chỉ khiến bồ vướng vô rắc rối. Mà chúng ta đang cần né xa mọi rắc rối.

Vừa nói cô bé vừa nhìn về phía Harry. Ron cũng hiểu ý bạn muốn nói gì nên không cười nữa, ngồi im lặng ngắm mưa rơi bên ngoài cửa sổ.

Trời mưa mỗi lúc một lớn. Tụi nó thậm chí còn có thể cảm nhận được từng cơn gió gào thét đánh thẳng vào đoàn tàu. Vậy mà thầy Lupin vẫn ngủ ngon lành. Thầy có thể thiếu ngủ đến cỡ nào cơ chứ.

Đoàn tàu đang chạy ngon trớn thì giảm dần tốc độ rồi dừng lại. Ron hỏi:

- Đến nơi rồi sao?

Hermione lắc đầu:

- Không thể, chúng ta còn hơn một giờ nữa mới đến ga.

Catherine vừa định nói gì đó thì cả toa tàu chợt chìm nghỉm trong bóng tối, nó nắm chặt đũa phép, lòng thầm cầu nguyện.

- Hình như có ai đó lên tàu, mình thấy những cái bóng di động bên ngoài cửa sổ.

Là giọng của Ron, có lẽ thằng nhỏ đã dán sát mặt mình lên trên cửa kính và nương theo ánh sáng mờ ảo của khung cảnh bên ngoài để phán đoán.

Tụi nhỏ bên trong toa tàu trở nên hốt hoảng, Catherine nghe thấy tiếng cửa toa tàu mở, sau đó là tiếng ai đó bị xô ngã nhào.

- Ui da. - Là tiếng Hermione kêu đau.

- Ối em xin lỗi. Chị không sao chứ?

Là giọng của Ginny, chắc cô bé chạy đi tìm anh trai của mình.

Nối tiếp theo sau là tiếng la hét vang lên từ khắp các toa tàu khác, tiếng hành lý va đập, rớt xuống sàn vang lên loảng xoảng, tiếng người ý ới hỏi nhau có chuyện gì đang xảy ra.

Từ đầu đến cuối Catherine chỉ ngồi im một chỗ trên ghế của mình, lăm lăm đũa phép trong tay. Nó không tự tin sẽ gọi lên được một Thần Hộ Mệnh, nó chưa thử bao giờ dù biết câu thần chú. Nó đã luôn nghĩ Harry phải là người đầu tiên trong nhóm thực hiện thành công câu thần chú này nên nó đã bỏ qua mà không thèm thử, dù chỉ một lần.

Trong lúc tụi nhỏ đang tụm lại với nhau trong toa tàu tối om và tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thì một giọng nói trầm ấm vang lên:

- Tất cả im lặng.

Cuối cùng thì thầy Lupin cũng đã chịu tỉnh ngủ. Thầy vừa nói xong thì trong phòng lại có ánh sáng, phát ra từ ngọn lửa nhỏ trên tay thầy.

- Ở yên đó, đừng đi lung tung!

Tụi nhỏ gật đầu lia lịa trong khi thầy Lupin thì đi lại phía cửa toa tàu. Thầy chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đã tự mở ra, ánh sáng dịu nhẹ từ ngọn lửa trong tay thầy soi lên một hình thù kỳ dị.

Đó không phải là con người. Nó có thể là một sinh vật, hoặc một cái bóng, một bộ xương khoác áo trùm kín, nhưng chắc chắn không phải con người. Sinh vật kì dị ấy ngẩng cao cái đầu dưới tấm áo trùm mà chậm rãi hít một hơi. Catherine cảm giác có thứ gì đó vừa trôi tuột ra khỏi người nó theo một cái hít hơi dài này. Không khí xung quanh nó trở nên lạnh lẽo, có bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim nó, và như một cơn lũ, những ký ức kinh hoàng mà nó tưởng chừng như đã quên bỗng ùa về.

*"Một căn phòng đầy máu, ba xác người, một gã đồ tể lạnh lùng đang cầm dao truy tìm đứa bé duy nhất gã chưa giết được. Những tiếng gào ghét, tiếng van xin. Những giọt nước mắt hoà lẫn máu lăn dài trên gương mặt người phụ nữ đã không còn chút sự sống. Một buổi tối kinh hoàng.

Làm ơn đừng giết họ! Làm ơn đừng giết họ!"*

Catherine cố ngăn cản gã đồ tể đâm dao xuống ngực người phụ nữ, nhưng đáp lại nó chỉ là tiếng thét dài. Bàn tay nó chụp vào trong hư không, như muốn tóm lấy thứ gì đó, cuối cùng khi cảm nhận được có một bàn tay khác lớn hơn đang cầm chặt lấy tay mình thì nó mới bình tĩnh lại.

Catherine choàng tỉnh dậy. Nó nhận ra ai đang nắm lấy tay mình. Trong một phút không kìm nén được, nó ôm lấy thầy Lupin mà khóc nức nở.

Một lúc sau, khi đã thấy vơi bớt nỗi sợ hãi trong lòng thì nó mới buông thầy ra, xấu hổ nói:

- Xin lỗi thầy.

Thầy Lupin không nói gì, trở về cái rương hành lý của mình mà lấy ra một miếng sô-cô-la bự tổ chảng rồi bẻ thành nhiều miếng nhỏ chia cho từng đứa:

- Ăn đi. Ăn vô sẽ thấy đỡ hơn đó.

Harry ngồi xuống bên cạnh Catherine, hỏi nhỏ:

- Bồ đã thấy gì mà la hét dữ vậy?

Catherine cắn miếng sô-cô-la trong tay, đáp:

- Xin lỗi, nhưng mình không nói được.

Harry cũng ăn miếng sô-cô-la của mình, nó kể:

- Mình cứ tưởng mỗi mình bị ngất. Mình nghe thấy tiếng thét của họ. Mình đau lòng lắm. Ron nói là mình bị ngất, tay chân co giật. Mình không hiểu mình bị gì nữa. Khi bọn giám ngục đi rồi thì đèn sáng, tụi mình thấy bồ nằm co quắp trên sàn, nước mắt giàn giụa. Lúc ấy mình mới biết không chỉ mỗi mình bị ảnh hưởng bởi tụi giám ngục.

Harry nói một tràng dài, dường như thằng nhỏ cảm thấy được an ủi khi có người đồng cảnh ngộ với mình.

Catherine ôm lấy Harry, thấp giọng nói:

- Tụi mình cùng cố gắng vượt qua nha.

- Ừ. - Catherine khẽ đáp một tiếng rồi ngồi trầm ngâm. Nó vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi đoạn ký ức kinh hoàng kia.

Ron, Hermione và Ginny cũng lại gần hỏi thăm Catherine, nó lắc đầu mỉm cười yếu ớt, bảo rằng mình không sao.

Lúc tàu vào sân ga, nó nhìn thầy Lupin, nói lí nhí:

- Con cảm ơn thầy.

Thầy Lupin mỉm cười hiền từ:

- Trò không sao là tốt rồi.

Đến lúc ngồi trên xe ngựa Catherine vẫn chưa hoàn toàn ổn. Nó ngạc nhiên khi nhận ra bản thân có thể nhìn thấy được tụi Vong Mã dù nó chưa chứng kiến cái chết bao giờ, nhưng nó không có thời gian để tự hỏi tại sao. Khi cỗ xe chạy ngang qua tụi giám ngục, toàn thân nó dâng lên một cỗ ớn lạnh. Cảnh tượng đáng sợ lại len lén trồi lên trong đầu Catherine khiến nó run lên.

Harry cảm nhận được bạn mình đang sợ hãi, nó ôm lấy Catherine mà vỗ về:

- Không sao đâu. Không sao đâu.

An ủi bạn là thế, bản thân Harry cũng không tốt hơn là mấy. Nhưng nó cố gắng vượt qua cơn giá lạnh đang hăm he nuốt chửng mình để có đủ tỉnh táo mà động viên Catherine.

Đến nơi, cả bọn loạng choạng bước xuống xe thì đụng ngay thằng Malfoy đang hí ha hí hửng cười đểu:

- Ê Potter, nghe đồn là mày xỉu hả?

Rồi Malfoy nhìn sang Ron, hất cằm:

- Mày có xỉu theo nó không Ron?

Ánh mắt Malfoy lại lia sang Catherine đang tái mét mặt mày, đứng không vững mà phải nhờ Hermione dìu, nó nói:

- À, ngó con Catherine này xem. Chắc mày là đứa đã la hét ỏm tỏi lúc tụi giám ngục đến toa mày khám xét phải không? Nhìn mày vậy mà yếu đuối dữ ta. Mày còn đi nổi không đó, có cần tao gọi người ra khiêng mày vô không?

Malfoy bày ra vẻ mặt quan tâm giả tạo, huơ chân múa tay nói lớn khiến một số học sinh phải ngoái đầu lại nhìn.

Catherine rút đũa phép ra, không nói hai lời tung một lời nguyền về phía Malfoy, nhưng câu thần chú của nó bị đánh bật đi.

Thầy Lupin lại gần tụi nhỏ, thầy hỏi:

- Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Malfoy ném cho thầy Lupin một ánh nhìn xấc xược, nó đáp bằng một giọng châm chọc:

- Đâu có gì đâu, thưa thầy.

Catherine quát:

- Mày đang vô lễ với thầy giáo đó.

Malfoy hất cằm, thách thức:

- Thì sao?

Catherine gằn từng giọng:

- Đừng để cho tao thấy bản mặt của mày trong sân trường, gặp chỗ nào tao đánh chỗ đó.

- Mày dám?

- Mày cứ thử đi.

Catherine giơ đũa phép về phía Malfoy, ánh mắt mang ý tứ cảnh cáo.

- Đi thôi tụi bay.

Malfoy hừ một tiếng rồi bỏ đi, trước khi đi không quên cho Catherine một cái nhìn đầy miệt thị.

Thầy Lupin vỗ vai Catherine, thầy nói một cách nhẹ nhàng:

- Trò không nên làm như vậy, chuyện đó sẽ khiến trò gặp rắc rối về sau.

Catherine lắc đầu:

- Con không sợ nó đâu.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.